Đào Nhiên lui về khu vực của mình, cậu dựa lưng vào mép bàn, nhìn chằm chằm vào gáy của Giang Vũ Hành, một lúc lâu sau mới quay người ngồi xuống.
Bữa sáng được để lại trên bàn, vẫn như mọi khi, một chai sữa, một cái bánh bao và một quả trứng.
Sáng hôm qua Đào Nhiên còn cảm thấy rất hài lòng, vui vẻ ăn hết bữa sáng, cậu cảm thấy trong tình huống này có thể ăn được đã là rất tốt, nhưng hôm nay ăn cậu lại cảm thấy không ngon miệng.
Lòng trắng trứng đắng ngắt, cậu phải nhai ba bốn chục lần mới nhớ ra việc nuốt nó xuống.
Giang Vũ Hành vẫn không ngừng suy nghĩ những vấn đề học thuật trong đầu, cậu nghe thấy suy nghĩ lộn xộn phía sau mình nhưng không còn thấy phiền nữa.
Đào Nhiên ăn sạch rồi lau miệng, lên giường.
Cậu đêm qua ngủ không ngon, bị sốt rất khó chịu, bây giờ có thời gian là cậu muốn bù lại giấc ngủ.
Đào Nhiên xưa nay là người trẻ tuổi, bệnh tật đến nhanh đi cũng nhanh, cậu ngủ cả buổi chiều là khôi phục lại tinh thần như trước.
Tỉnh dậy, cậu thấy ngoài phòng không bật đèn, còn nghĩ mình ngủ quên giấc đến nửa đêm, kết quả nhìn vào đồng hồ, màn hình hiển thị "16:54".
Cậu kéo rèm cửa nhìn ra ngoài, lại nằm xuống.
Giang Vũ Hành và máy tính của hắn lại biến mất, Đào Nhiên đoán hắn lại đang đứng trong phòng vệ sinh học trực tuyến.
Không phải chứ!? Giang Vũ Hành có cần tốt với cậu như vậy không? Bị điên à?
Chẳng lẽ, thực sự Giang Vũ Hành hoàn toàn đảo lộn sự hiểu biết của cậu về hắn trong quá khứ, là một bạn học tốt bụng, thân thiện và hoà nhã?
Đào Nhiên biết Giang Vũ Hành cũng được gần năm năm, không thể nói là dài, nhưng cũng không ngắn, trong thời gian đó, một nửa thời gian họ chỉ là những bạn học bình thường, nửa thời gian còn lại cậu không ưa Giang Vũ Hành, cũng luôn cho rằng đối phương cũng như vậy với mình.
Cậu cho rằng hơn hai năm đó, dù không đủ để cậu hiểu hết ai, cũng đủ để cậu nhận biết người đó là người như thế nào.
Huống chi, cậu cũng không phải chỉ một hai lần nhìn thấy Giang Vũ Hành đổi mặt nhanh hơn lật sách, chuyện này thực sự đã xảy ra.
Vậy bây giờ là cái gì, một kẻ giả vờ suốt ngày để duy trì hình ảnh ngoài đường sẽ chăm sóc cậu khi cậu không ổn?
Ngay cả khi có, cũng không nên có nhiều dịch vụ đi kèm như vậy, lại không ngừng thay khăn, lại báo cáo PPT thay cậu, thậm chí còn lo lắng làm ồn cậu nên...
Trong lòng Đào Nhiên vô cùng khó chịu, có nghi ngờ, có sốc, thực sự cũng không thể không cảm thấy tội lỗi.
Giang Vũ Hành làm một loạt việc này khiến cậu cảm thấy mình nợ người ta một món nợ không thể trả, hơn nữa trước đây cậu còn nói không ít lời xấu về Giang Vũ Hành.
Mẹ kiếp, không phải là ghét bỏ lẫn nhau sao, sao Giang Vũ Hành đột nhiên thay đổi, hay là hắn chưa bao giờ có ý độc ác với cậu?
Đào Nhiên bối rối, cậu tức giận mà dụi mái tóc một lúc, sau đó quyết định hãy để những vấn đề không thể hiểu này sang một bên, nhăn mặt lướt Weibo.
Mở Weibo xem hòm thư, những bình luận chưa đọc toàn là từ bài viết mà cậu đăng vài ngày trước.
【Bạn cùng phòng ồn ào cái quái gì thế, có thể biến mất trước mắt tôi không, mẹ kiếp!】
Ngoài những fan hâm mộ ăn dưa, đu CP thì cũng có không ít người bênh vực cho cậu, ý chính là kí túc xá cũng không phải là của một mình ai sử dụng, bảo cậu tìm Giang Vũ Hành nói cho rõ.
Đào Nhiên nhìn thấy không thích, thực ra chuyện này không thể trách Giang Vũ Hành, cậu đang soạn một đoạn tin nhắn để gửi đi thì lại xóa hết những chữ gõ sẵn.
Thực ra là do cậu.
Mặc dù cậu chỉ là phàn nàn một chút, nhưng thực sự không phải là lỗi của Giang Vũ Hành.
Đào Nhiên xóa bài viết đó trên Weibo.
Nhưng trước đây cậu chửi Giang Vũ Hành trên Weibo không thể đếm hết, cậu càng cuộn lên càng bối rối, cuối cùng cậu dừng lại tay đang chạm vào nút xóa.
Từ những lời nói đó, cậu vẫn có thể cảm nhận rõ ràng tâm trạng cậu ghét Giang Vũ Hành đến mức muốn cắn nát răng lúc đó, nhưng hình ảnh Giang Vũ Hành chăm sóc cậu khi cậu bị bệnh cũng không biến mất trong lòng.
Hai hình ảnh hoàn toàn khác nhau đụng độ, trong chốc lát không thể phân chia thắng bại, Đào Nhiên cảm thấy tâm trạng của mình không ổn định.
Nói thẳng ra, cậu cảm thấy mình bị Giang Vũ Hành làm cho suy sụp.
Đào Nhiên không kiên nhẫn lật qua lại danh sách tin nhắn riêng, khi nhìn thấy "Không phải máy móc #6&%4123" quen thuộc, cậu liền chuyển từ Weibo sang Wechat.
Cậu gửi tin nhắn cho người được ghi chú là "Chú": 【Có ở đó không?】
Trước đây trò chuyện rất hợp ý, Đào Nhiên đã trao đổi thông tin liên lạc với đối phương.
Lần này chú không thể trả lời cậu ngay lập tức, cậu thấy chán nên click vào dòng thời gian của đối phương xem một vòng.
Dòng thời gian của Chú cũng rất có phong cách của người già trung niên, ngoài việc thỉnh thoảng chia sẻ những bài viết liên kết của những tài khoản công khai về sức khỏe, cũng thỉnh thoảng đăng những video ghi chép cuộc sống, như chim chóc, cây cối vân vân.
Đào Nhiên thở dài một cái, chuyện này dường như ngoài việc nói với một người dùng mạng chưa bao giờ gặp gỡ thì cậu cũng không có ai có thể chia sẻ.
Chú cho đến giờ ăn tối vẫn chưa trả lời, Đào Nhiên lấy xong cơm cậu ngồi dưới, không lên nữa.
Giang Vũ Hành cũng vừa ra khỏi phòng vệ sinh, tay ôm máy tính, thấy hộp cơm trên bàn thì đi tới nói cảm ơn cậu.
[ Có phải là ảo giác không, cậu ấy dường như ôn hòa hơn một chút. ]
Đào Nhiên cúi đầu, không dám nhìn hắn, hắng hắng giọng nói: "Không có gì."
Giang Vũ Hành dường như không quá để ý đến sự lạnh nhạt của cậu, cười nhẹ rồi quay về chỗ mình ăn cơm.
[ Trông có vẻ hơi lúng túng, có phải là do mình phát hiện cậu ấy bị sốt nên cảm ơn mình không?]
[ Có lẽ vẫn là do quá ghét bỏ mình nên mới lúng túng chứ. ]
[ Món ăn có thịt hôm nay quá nhờn, không phù hợp cho người bị bệnh, cậu ấy chắc là biết ăn ít thôi đúng không... ]
[ Hay là mình nên đi nói với cậu ấy đừng ăn nữa, ừm... Có lẽ lại tức giận. ]
Đầu của Đào Nhiên càng cúi xuống, gần như muốn chui vào trong bát cơm.
Giang Vũ Hành nói đúng, nếu hắn đi tới nói với cậu "Đừng ăn thịt nữa", cậu thực sự sẽ cảm thấy hắn có bệnh mà nên đi khám não.
Chẳng lẽ cậu luôn hiểu sai về Giang Vũ Hành?
Cậu chưa kịp suy nghĩ kỹ lại đã cảm thấy rối bời, cảm thấy mình không còn mặt mũi để ở đây nữa.
Lúc này, Đào Nhiên nghe thấy Giang Vũ Hành kéo ghế đứng dậy.
Cậu không nghĩ nhiều, ngay lập tức nói ra: "Không phải, cậu lại đi vệ sinh à? Ăn cơm?"
Vừa nói xong, hai người đều sững sờ.
Đào Nhiên nhìn Giang Vũ Hành quay người đối mặt với cậu, mặt đỏ bừng, càng giải thích càng không đúng: "Tôi không có ý đó, chỉ là..."
Giang Vũ Hành không biểu tình nhìn điện thoại trong tay mình một cái, rồi lại nhìn Đào Nhiên.
"Chính là cậu ăn cơm thì ăn cơm, đi vệ sinh làm gì, cậu ở trong đó lâu như vậy rồi vẫn chưa thỏa mãn à?" Giọng nói của Đào Nhiên càng ngày càng nhỏ xuống.
Giang Vũ Hành đột nhiên cười to, hắn dùng tay che miệng, mắt cười cong lên.
Đào Nhiên chưa bao giờ thấy Giang Vũ Hành cười như vậy.
Không quan tâm đến hình tượng, rõ ràng là vui vẻ, chắc còn cười thật hơn là lần hắn giành giải thưởng toán học được đăng báo lần đó.
Giang Vũ Hành giơ điện thoại lên để cậu nhìn: "Tôi đi vệ sinh."
Đào Nhiên không nói gì, cậu cảm thấy hôm nay mình không nên mở miệng.
Mẹ kiếp, toàn những chuyện linh tinh, lộn xộn gì thế không biết.