Ngày Tỉnh Là Lúc Về

Chương 83



Căn nhà Trác Uẩn thuê ở huyện Quan chỉ cách Cửu Hoa Lan Uyển một con phố, là một căn hộ hai phòng ngủ một phòng khách nhỏ, Biên Lâm bán căn nhà ở thành phố Gia chuyển đến đây, hai mẹ con ở cùng một chỗ. Hằng ngày Biên Lâm mua thức ăn nấu cơm, còn Trác Uẩn thì ngựa không dừng vó bắt đầu sửa sang căn nhà của mình.

Cô tìm một công ty nội thất nổi tiếng ở huyện Quan, nói rõ những yêu cầu của mình, cuối cùng quyết định hợp tác cùng một nhà thiết kế nữ họ Lý.

Trác Uẩn nói trước với cô ta là sẽ trả tiền công thiết kế cho cô ta thật cao, cũng chọn công ty cô ta để hoàn tất trang trí, nhưng người đứng tên tác phẩm thiết kế sẽ là bản thân Trác Uẩn, nhà thiết kế Lý chỉ giúp đỡ và chỉ đạo, đưa ra đề nghị sửa chữa. Dù sao Trác Uẩn vẫn đang ở trong giai đoạn học lý thuyết, chưa từng chân chính bắt tay vào thiết kế nhà cửa. Một căn nhà lớn như vậy, hiện tại cô vẫn chưa đủ sức thiết kế một mình.

Chỉ mới đo đạc giai đoạn đầu đã tốn rất nhiều công sức, Trác Uẩn buộc tóc mặc bộ đồ lao động, cùng nhà thiết kế Lý bò lên bò xuống đo đạc kích cỡ căn nhà. Hai cô gái vừa đo vừa thảo luận cách sắp xếp điện nước, trong đầu Trác Uẩn dần có linh cảm, khi nhìn vào một căn phòng trống cô sẽ phác họa ra tương lai nó trông thế nào.

Cuối cùng cô quyết định lắp thêm thang máy bên ngoài căn nhà để không chiếm diện tích trong phòng, vì thế cần phải đập tường đào hố, thay đổi một phần kết cấu của căn nhà, còn cần phải xin ban quản lý phê duyệt.

Thủ tục cũng được xem như thuận lợi, qua chừng nửa tháng, bản đồ thiết kế đầu tiên và bản vẽ điện nước đã hoàn thành. Trác Uẩn ngồi trước máy tính ngẩn người nhìn bản vẽ do mình phác họa, cô cảm thấy còn rất nhiều nơi cần sửa chữa.

Nhưng cô không có quá nhiều thời gian, cô cần phải dựa theo bản thiết kế này để thiết kế nội thất, hơn nữa cần trình bày nguyên lý thiết kế, sau đó nộp tác phẩm lên trên.

Không sao, đã quyết định được hướng đi, còn việc sửa chữa sau này có thể từ từ làm.

Sinh nhật tuổi hai mươi hai của Trác Uẩn là ngày Chủ Nhật, thứ Bảy cô lái xe đến Tiền Đường thăm hỏi bạn trai đang bị áp lực học hành thi cử đè nặng.

Lớp mười hai đã bước vào giai đoạn chạy nước rút, kỳ thi lớn kỳ thi nhỏ nối nhau không ngừng, Triệu Tỉnh Quy bị đủ những kỳ thi làm đầu óc xây xẩm, lúc mặc robot khung xương trợ lực tập đi còn đọc tiếng Anh, dù sao nó cũng tự bước đi được, cho dù anh có ngủ gục thì bộ trang bị kia cũng có thể dắt anh bước về trước.

Khi Trác Uẩn đi vào sân tòa C2, trùng hợp nhìn thấy Triệu Tỉnh Quy đang tập bước đi, anh nghe thấy tiếng động thì quay đầu lại, đôi mắt lập tức sáng rỡ, gọi cô: “Cô giáo Trác!”

Trác Uẩn đi đến bên cạnh anh, Triệu Tỉnh Quy nhấn nút dừng bước, đứng thẳng mỉm cười nhìn cô: “Đẹp trai không?”

“Đẹp trai!” Trác Uẩn lấy điện thoại ra chụp ảnh cho anh, “Anh có thể đi đóng phim rồi đó, chiến sĩ tương lai à!”

Chú Miêu nhường không gian lại cho bọn họ, sau khi chỉ Trác Uẩn giúp Triệu Tỉnh Quy tập đi thế nào thì vào nhà ngay.

Trác Uẩn bĩu môi: “Chú Miêu chạy nhanh như vậy chắc vì ngại bên ngoài lạnh đúng không?”

Bên ngoài đúng là rất lạnh, gió khá lớn, đầu tóc Triệu Tỉnh Quy bị gió thổi hơi rối, anh sờ tay Trác Uẩn: “Em có lạnh không?”

“Không lạnh.” Trác Uẩn khom lưng nhìn nửa người dưới của anh, phần eo, phần hông và hai đùi Triệu Tỉnh Quy đều bị thiết bị cố định, cô vung tay lên: “Anh đừng đứng nữa, bước đi đi! Em đi cùng anh.”

Triệu Tỉnh Quy khởi động thiết bị một lần nữa, hai chân luân phiên bước về trước, có một cái giá bốn chân rất lớn đỡ quanh người anh, trên mỗi chân đều có lắp bánh xe, trên cái giá có vài thanh vịn tập đi, anh có thể đỡ thanh vịn để đi về phía trước, làm vậy sẽ không bị mất cân bằng.

Trác Uẩn đứng ở ngoài thanh vịn, tay phải Triệu Tỉnh Quy nắm thanh vịn, tay trái nắm tay cô, hai người bước vài bước thật chậm, Triệu Tỉnh Quy thỏa mãn nói: “Cũng coi như là nắm tay đi dạo.” 

“Cái này của anh có thể tăng tốc không?” Trác Uẩn tò mò hỏi, “Có thể đi nhanh hơn một chút được không?”

Triệu Tỉnh Quy đáp: “Theo lý thuyết thì có thể đi rất nhanh, nhưng tiền đề là phải đi trên đường bằng phẳng, rộng và thẳng tắp, thậm chí nó còn có thể chạy nữa. Nhưng bây giờ không có điều kiện để đi như vậy, anh khá là sợ chết, nên đi từ từ thôi.”

Trác Uẩn nghe vậy thì cười ha ha, Triệu Tỉnh Quy hỏi: “Em chê anh đi chậm sao?”

“Đâu có,  anh là Rùa Nhỏ, bản chất vốn đi chậm rồi.” Trác Uẩn dựa sát người anh, nắm tay anh: “Chắc chắn trước kia anh chạy rất nhanh đúng không?”

Triệu Tỉnh Quy gật đầu: “Cũng tạm, lớp 10 tham gia đại hội thể thao anh chạy bốn trăm mét, còn cả nhảy cao và chạy tiếp sức, lấy được hai giải nhất và một giải nhì, đó là lần cuối cùng anh tham gia đại hội thể thao.”

Từ đại hội thể thao đó đến giờ đã hơn ba năm, Triệu Tỉnh Quy từ một cậu thiếu niên mười sáu tuổi thành một chàng trai mười chín tuổi trưởng thành. Nhớ lại những chiến tích đã từng kiêu ngạo, khiến anh có cảm giác như đã trôi qua mấy đời.

Trác Uẩn nói: “Ai nói thế? Tương lai anh còn phải tham gia thế vận hội Olympic nữa đó!”

Nếu như là trước kia thì Triệu Tỉnh Quy nghĩ cũng không dám nghĩ, đừng nói thế vận hội Olympic, đại hội thể thao anh còn chẳng thể tham gia được. Đúng là anh có năng khiếu chơi bóng rổ bẩm sinh, điều kiện cơ thể cũng không tệ, nhưng không đi theo con đường chuyên nghiệp, không có khả năng trúng tuyển đội tuyển quốc gia. Nhưng bây giờ, nhìn Quý Phi Tường còn có thể trúng tuyển vào đội tuyển quốc gia, Triệu Tỉnh Quy biết rõ đây không phải là giấc mộng xa không thể với như trước.

“Thế vận hội Olympic thì có hơi khó.” Anh nói, “Trình độ đội bóng rổ xe lăn nam nước mình trước giờ không ổn, còn chẳng giành được vé vào cửa năm sau, em hạ thấp yêu cầu với anh chút đi, tham gia đại hội thể thao châu Á, được không?”

Trác Uẩn tỏ vẻ chán ghét: “Đội nữ người ta còn giành được, tại sao đội nam các anh lại không?”

Triệu Tỉnh Quy: “…”

Hai người vừa nói chuyện vừa tập đi trong gió lạnh, đi tới đi lui, Triệu Tương Nghi từ trong nhà chạy ra, nhìn thấy Trác Uẩn thì gọi to: “Chị Trác, chị đến rồi! Dì Phan gọi hai người vào ăn chè táo đỏ nấm tuyết, mới vừa nấu, còn nóng đấy.”

“Được! Vào ngay đây!” Trác Uẩn nghe thấy thì thèm, đỡ Triệu Tỉnh Quy đi đến gần xe lăn.

Cô không biết phải gỡ bộ trang phục này ra thế nào, Triệu Tỉnh Quy chỉ có thể tự mình làm, tháo cái giá đỡ ra trước, sau đó quay lưng về phía xe lăn rồi cúi đầu tháo đai lưng buộc eo ra.

Bây giờ, sau khi mặc robot khung xương trợ lực vào anh đã có thể đứng rất vững.

Đai thắt lưng được mở ra, tiếp theo Triệu Tỉnh Quy phải ngồi xuống xe lăn tháo thiết bị trên đùi, lúc anh vừa định ngồi xuống thì nghe thấy Trác Uẩn nói: “Đợi đã.”

Cô đi đến trước mặt anh, nhẹ nhàng ôm eo anh.

Trên eo Triệu Tỉnh Quy không có đồ vật dư thừa nào, cô ôm vô cùng thoải mái, có thể chạm vào eo anh không chút trở ngại, trước ngực cũng có thể kề sát vào nhau.

Triệu Tỉnh Quy không nói gì, dang hai tay kéo cô vào trong lòng, trang bị trên đùi có thể giúp anh tiếp tục đứng thẳng, cũng như Trác Uẩn, anh rất hưởng thủ cảm giác được ôm cô như thế này.

Anh thật sự rất cao, một mét chín cũng không phải nói quá, Trác Uẩn cảm thấy cô như chim nhỏ nép vào người anh, lưu luyến rúc vào trong lòng ngực ấm áp của anh không nỡ rời.

Triệu Tỉnh Quy xoa gáy cô, gọi cô: “Trác Uẩn.”

Phần lớn thời gian anh sẽ gọi cô là “Cô giáo Trác”, thỉnh thoảng sẽ gọi cả tên họ của cô, mỗi lần như vậy trong lòng Trác Uẩn lại cảm thấy nhột nhột, cô chẳng rõ vì sao nữa.

Cô nhắm mắt lại: “Hửm?”

Triệu Tỉnh Quy nói: “Hôn đi.”

Chờ đến khi Triệu Tương Nghi chạy ra gọi họ thêm lần nữa thì nhìn thấy một đôi tình nhân đang ôm hôn nhau.

Lúc này đang là hoàng hôn, trong sân không còn màu xanh tươi mát như ngày hè, trông có hơi hiu quạnh, trên ngọn cây còn đọng lại ánh nắng lúc chiều tà, màu sắc vàng kim ấm áp dần xua tan cái lạnh mùa đông.

Cô gái nhỏ nép vào cửa lén nhìn trộm một lúc, sau đó đỏ mặt đi vào trong nhà, dì Phan hỏi: “Hai người đó đang làm gì vậy? Chè sắp nguội rồi!”

Triệu Tương Nghi xấu hổ xoắn xít nói: “Hai người đó đang ăn chè ở bên ngoài.”

Dì Phan: “Gì cơ?”

Bà ấy muốn ra ngoài gọi hai người thì bị chú Miêu giữ chặt: “Ấy trời, bà quan tâm đến bọn nhỏ làm gì? Người trẻ tuổi thích ở bên ngoài uống gió Tây Bắc, bà cứ để bọn nhỏ uống đủ đi.”

Ngày hôm sau, Trác Uẩn đón sinh nhật tuổi hai mươi hai ở nhà Triệu Tỉnh Quy. Đến bữa cơm trưa, Phạm Ngọc Hoa và Triệu Vỹ Luân đều có mặt, mòn quà sinh nhật mà Triệu Tỉnh Quy tặng cho Trác Uẩn khiến cô cảm thấy vô cùng bất ngờ – là một chiếc xe mới.

Xe không quá đắt, khoảng hơn bốn mươi vạn, Trác Uẩn hoảng sợ, mới đầu nói thế nào cũng không chịu nhận. Phạm Ngọc Hoa kêu cô nhận đi, nói phần lớn tiền để mua chiếc xe này là tiền tiêu vặt của Triệu Tỉnh Quy. Anh dốc hết tiền tiết kiệm mấy năm qua của mình ra rồi nhờ bố mẹ tài trợ thêm một chút, cho nên bây giờ bạn học Tiểu Triệu đã biến thành một tên nghèo mạt rệp.

Triệu Tỉnh Quy nhét chìa khóa xe mới vào trong tay Trác Uẩn: “Bây giờ anh còn chưa kiếm được tiền, chờ sau này đi làm rồi anh sẽ cho em một chiếc xe tốt hơn.”

Trong lòng Trác Uẩn cứ bồn chồn, suy nghĩ hồi lâu mới nhận lấy chìa khóa xe, Triệu Tỉnh Quy ngồi xe lăn ngẩng đầu nhìn cô: “Trác Uẩn, sinh nhật vui vẻ.”

Đôi mắt Trác Uẩn ươn ướt: “Cảm ơn anh, Triệu Tiểu Quy, cảm ơn món quà của anh.”

….

Ngày cuối cùng trong năm, Trác Uẩn nộp tất cả hồ sơ cô đã chuẩn bị lên khoa chính quy của trường nghệ thuật nổi tiếng New York mà cô đã từng theo học mấy tháng qua.

Cô nói chuyện điện thoại với Tô Mạn Cầm, Tô Mạn Cầm cũng nộp hồ sơ xin học thạc sĩ, trong đó có đại học New York.

“Cục cưng, cậu chắc chắn chưa?” Tô Mạn Cầm nói, “Nếu như đại học New York cấp offer cho tớ, tớ nhất định sẽ chọn trường đó, hai chúng ta lại có thể cùng đi chơi rồi!”

Trác Uẩn nói: “Tớ cảm thấy rất chắc chắn, nửa năm gần đây tớ đã cố gắng rất nhiều, không phải tớ nói quá đâu, nhưng tác phẩm đó tớ đã hoàn thành cực kỳ tốt, dùng để xin vào khoa chính quy có lẽ không thành vấn đề.”

Hai cô gái lại nấu cháo điện thoại, Trác Uẩn cảm thấy Tô Mạn Cầm thật sự lợi hại, cô ấy giấu tốt đến mức cô không thể nào phát hiện ra cảm xúc của cô ấy có vấn đề, nhưng Trác Uẩn biết gần đây Tô Mạn Cầm hơi xuống tinh thần, bắt đầu từ tháng 11 khi cô ấy chính thức chia tay với Nghê Hàng.

Nguyên nhân rất đơn giản, là vì Tô Mạn Cầm muốn ra nước ngoài, mà Nghê Hàng mới chỉ học năm hai, hơn nữa cậu ta cũng không có ý định đi du học. Nghê Hàng không có lòng tin vào tương lai của họ, cảm thấy sau khi Tô Mạn Cầm ra nước ngoài chắc chắn họ sẽ chia tay. Trong khoảng thời gian Tô Mạn Cầm bận tối mày tối mặt thì Nghê Hàng đã không kiềm chế được mà cãi nhau với cô ấy vài lần, trong cơn giận dữ, Tô Mạn Cầm đã đá cậu ta.

“Tiểu Triệu có cãi nhau với cậu không?”

Tô Mạn Cầm hỏi: “Tớ chỉ có hai năm, còn cậu cần bốn năm, có học vượt thì cũng mất ba năm, cậu ấy không có ý kiến gì sao?”

Trác Uẩn thử ngẫm nghĩ lại: “Không có, trước giờ anh ấy chưa từng nói gì, có vẻ như Triệu Tỉnh Quy đặc biệt tin tưởng tớ. Với lại cũng rất lạ, hình như tớ không hề lo lắng chuyện này chút nào.”

Tô Mạn Cầm hỏi: “Hai người cứ quyết định chuyện cả đời thế sao?”

Trác Uẩn nói: “Đúng rồi, lúc tớ và anh ấy ở cùng nhau đều vui vẻ, còn có một cảm giác an toàn mạnh mẽ. Mạn, chưa từng có ai cho tớ được cảm giác này, đến mẹ tớ cũng không. Nói như thế nào nhỉ… Có lẽ chính là cho dù tớ đi đâu, làm gì, trở thành người thế nào, thì Triệu Tỉnh Quy đều sẽ ủng hộ tớ vô điều kiện, tin tưởng tớ, còn ỷ lại vào tớ. Đâu phải cậu không biết phần lớn đàn ông đều không đáng tin cậy, tớ không có bản lĩnh lớn như thế, không thể nào tìm được một người đàn ông tốt hơn Triệu Tỉnh Quy. Mà nếu như có thì người ta cũng đã có vợ rồi, ví dụ như bố Triệu Tỉnh Quy đó.”

“Ha ha ha ha ha…” Tô Mạn Cầm cười ầm lên, “Được rồi được rồi, vậy tớ chúc cậu tân hôn hạnh phúc trước nha. À này, hai cậu rốt cuộc đã làm thử chưa vậy?”

Trác Uẩn: “… Vẫn chưa.”

Tô Mạn Cầm cười chết: “Vậy cậu định khi nào ra tay?”

Trác Uẩn thẹn thùng: “Không biết!”

Trải qua vô số lần sửa chữa, bản thiết kế của Trác Uẩn cuối cùng cùng xong, cô và nhà thiết kế Lý lại bắt đầu lựa chọn những tập hồ sơ vượt qua vòng loại, lựa chọn nhãn hiệu thang máy. Tuần đầu tiên của tháng một, đội thi công chính thức bắt đầu, bước đầu tiên đó là đập tường.

Trác Uẩn bắt đầu cuộc sống trông coi mỗi ngày, cả ngày đều ngâm mình ở công trường, bàn bạc với quản lý dự án các vấn đề, mua nước mua cơm cho nhóm nhân viên thi công, nhân cơ hội tâm sự cùng bọn họ để biết được những vấn đề thường hay gặp phải trong xây dựng.

Cô lái xe đến cửa hàng chọn vật liệu, nhà thiết kế Lý như người thầy nhập môn của cô, giới thiệu cho cô giá của của những loại vật liệu, tính năng và ưu nhược điểm của chúng. Nhà ở nào thì phù hợp với loại vật liệu gì, công việc và tuổi của chủ nhà sẽ ưa thích phong cách nào, những kiêng kị trong trang trí nhà cửa… Trong nghề thiết kế nội thất có rất nhiều vấn đề, Trác Uẩn đánh hơi được mùi thơm, vì thế tập trung học tập trong thực tiễn.

Cuối tháng một, Triệu Tỉnh Quy bắt đầu kỳ nghỉ đông, đội thi công ở huyện Quan cũng kết thúc công việc năm trước, tất cả mọi người đã bắt đầu ngóng trông được ăn tết.

Tết Âm Lịch năm này rơi vào đầu tháng hai, Trác Uẩn và Biên Lâm đón tết trong căn nhà thuê ở huyện Quan.

Tâm trạng của Biên Lâm cũng không tệ lắm, không vì chỉ có hai người đón tết mà đau buồn, bà ấy chuẩn bị rất nhiều đồ tết, còn mua chút quà định tết đến sẽ biếu họ hàng nhà Triệu Tỉnh Quy.

Trác Uẩn mua câu đối và chữ phúc dán bên ngoài cửa nhà, cũng coi như là có chút không khí vui mừng đón tết.

Bữa cơm tất niên hai người làm không quá nhiều thức ăn, Biên Lâm nấu vài món Trác Uẩn thích ăn, rồi gói chút sủi cảo, Trác Uẩn mở TV, dùng âm nhạc vui vẻ của đài Trung Ương làm nền, cùng mẹ ngồi bên bàn ăn nho nhỏ chuẩn bị ăn cơm tất niên.

Khi đang chuẩn bị động đũa thì có lên tiếng đập cửa.

Trác Uẩn nghi ngờ nhìn về phía Biên Lâm, Biên Lâm cũng buồn bực, bà ấy không có họ hàng nào khác, tối ba mươi Tết làm gì có ai đến?

Hôm nay rất lạnh, bên ngoài còn có gió tuyết, Trác Uẩn đứng dậy mở cửa, vừa mở cửa đã thấy Trác Hoành ướt mèm đứng ngoài cửa.

Biên Lâm cũng chạy ra, Trác Uẩn ngạc nhiên đến mức quên cho Trác Hoành đi vào, hỏi: “Không phải em nói, em sẽ… Ăn tết với người kia sao?”

Trác Hoành mở mắt, trong đôi mắt của cậu ta đỏ ửng, lạnh lùng nhìn hai người.

Một ánh mắt của cậu ta đã tỏ rõ những uất ức chua xót trong lòng, Biên Lâm vội kéo con trai vào: “Nhanh vào trong nhanh vào trong, lạnh đến ngốc rồi sao? Tiểu Hoành à, rửa tay rồi ăn cơm, mẹ với chị con vẫn chưa ăn đâu.”

Trác Hoành nhìn bữa cơm tất niên nóng hổi trên bàn ăn, sống mũi chua chát, nước mắt không biết kìm nén tí tách rơi xuống.

Trác Uẩn thấy mà chóng hết cả mặt, cô cởi áo khoác giúp Trác Hoành, rồi lại ném khăn lông cho cậu ta lau tóc, Trác Hoành quẹt mắt, hỏi cô: “Sao chị không đón tết cùng Triệu Tỉnh Quy?”

“Chắc chắn chị phải đón tết cùng mẹ rồi.” Trác Uẩn nói, “Năm nay Triệu Tỉnh Quy đón tết ở nhà ông bà ngoại anh ấy, anh ấy gọi chị và mẹ đi cùng, chị chưa gặp ông bà ngoại của anh ấy nên không đi. Có điều mùng hai Tết năm nào họ cũng sẽ đến thành phố Ngô thăm bà nội anh ấy, ở đó bốn năm ngày, đến lúc đó chị và mẹ sẽ đi cùng, thuận tiện ở lại đó chơi vài ngày.”

Ánh mắt Trác Hoành trở nên ảm đạm: “…”

Biên Lâm giúp cậu ta lấy chén đũa và một cái ly, Trác Uẩn quay đầu lại nhìn em trai, chọt ngón tay vào cậu ta: “Này.”

Giọng điệu của Trác Hoành rất buồn: “Cái gì?”

“Thành phố Ngô.” Trác Uẩn nhịn cười, hỏi: “Em muốn đi cùng mẹ với chị không?”

Trác Hoành: “…”

“Hỏi em đấy.” Trác Uẩn thật sự muốn bật cười: “Em đi đi, em quen mọi người mà, đi không?”

Trác Hoành vẫn không hé răng.

“Không đi thì thôi.” Trác Uẩn về lại chỗ ngồi rót nước cho em trai: “Ngày mai tụi chị sẽ đi, tập hợp ở nhà cô Triệu Tỉnh Quy, đến lúc đó em về hoặc ở đây một mình, còn có thể giúp chị và mẹ trông nhà.”

“Ai nói không đi?” Sau một hồi im lặng, đột nhiên Trác Hoành hét lên: “Tết nhất! Hai người đi chỗ này chỗ kia mà chẳng biết hỏi han em chút nào! Cũng không thèm quan tâm em ăn có no không! Ngủ có ngon giấc không! Trong lòng chị cũng chỉ có một mình Triệu Tỉnh Quy! Chị có còn nhớ đến em trai ruột của chị không!”