Ngày Tuyết Rơi

Chương 2: Em bé



(Tao đang...)

(PHẢI ĐỐI MẶT VỚI CÁI ĐÉO GÌ VẬY TRỜI!?)

Cái mỏ của tôi hiện tại đang bị phong ấn, ditme... đớn vc. Thì ra đây là cảm giác muốn bộc lộ hết tâm tư của mình nhưng ếu được đây sao?

Nhìn lên trên, người phụ nữ với vẻ mặt hiền thục vẫn đang trìu mến nhìn tôi. Ê thế thì tính ra tôi cũng được hưởng một phần gen di truyền của vị thần tiên này hay sao? Nghĩ thôi cũng đã thấy ngon rồi.... hehehehe.

"Nào, Eri đói rồi đúng không?"

Giật mình 1 cái, mới nhớ ra hình như tôi vẫn là một 'em bé' cần cha mẹ chở che đúng không??? Nhưng mà cái tình thương ấy bây giờ gạt qua một bên đi. Điều quan trọng ở đây là, đố các bạn biết em bé mới sinh thì cần chất dinh dưỡng từ đâu?

Cái đệt...

Là từ sữa mẹ đó còn gì...

Điều đó đồng nghĩa với việc cái linh hồn 16 thân xác mới mấy tháng tuổi này phải bú sữa mẹ đó hả???? ÉOOOOOOOOOOOOO!!!! CỨU TÔI TRỜI ƠIIIII.

Tôi vặn vẹo người hết cỡ, gắng sức đẩy 2 cái 'bình sữa' to đùng ấy ra, đĩ mẹ nó, Eri thà chết còn hơn bú sữa... Sao mấy người không cho tôi chuyển sinh vào cái cơ thể trong độ tuổi cai sữa mẹ hoặc là độ tuổi vị thành niên gì đó đi??? Mắc mớ gì phải chuyển sinh vào cái cục thịt vừa lọt lòng này??

AAAAAA

BỐ ĐÉO CHỊU ĐÂUUUUU

Ở xa xa đằng kia, có một người đàn ông vẫn đang đăm chiêu nhìn tôi và người phụ nữ của ổng. Nói toẹt ra luôn là ông già của tôi đó.

(Mày có phúc thế mà không biết hưởng)(Còn bày đặt ngại)(Thằng cha mày còn không được mà mày được thì lại chê)(Đúng là phí của giời)

Đây là toàn bộ hoạt động trong tâm trí của người đàn ông đó.

Ra sức chối bỏ là thế, nhưng Eri nhỏ pé này vẫn bị bắt uống sữa... có lẽ Eri lại chuyển sinh thêm 1 kiếp phụ nữa rồi...

Mọi thứ dần trôi qua như vết dao đâm vào tim Eri một cách đau đớn tâm hồn. Nhiều lúc cũng tự kỉ, sao làm con người mà khổ thế? Cho tôi làm hạt bụi đi được không?

————————

Khoảng thời gian sau đó là những ngày tôi tập bò, tập đi, tập gỡ phong ấn cái cửa khẩu. Từng bước tiến lên làm bá chủ thế giới. Giờ thì chưa được, vẫn còn con nít.

Tôi đứng trước gương nhìn bộ dạng của mình mà không khỏi cảm thán.

"Coi bộ cũng là 1 đứa đẹp mã""Hahaha"

Tôi chỉ ngắm cái mặt, còn cái bụng sữa với cái chân ngắn ngủn ấy thì bỏ qua nha. Thông cảm đi, vẫn còn con nít.

Mải ngắm mình trong gương mà không để ý có bóng dáng người lấp ló ngoài cửa, họ đang xì xào điều gì đó thì phải.

"Trời ơi anh ơi""Con mình nó bị gì vậy???"

"Em nói thế thì anh cũng chịu""Con bé bị úng não mất rồi..."

"Trời ơi con tôi"

Suy nghĩ một lát, tôi có ý tưởng trong đầu:

"Hmmm""Từ lúc mới đẻ ra tới giờ mình lo tập mấy cái kia quá, quên luôn việc viết"

Nghĩ là làm, tôi liền đi tìm cho mình cây bút. Cha mẹ tôi hay để bút thước trên cái tủ cao cao này, lúc nào cần là có ngay.

Vấn đề cần giải quyết ở đây là cái tủ nó cao lắm, trời ạ... Mà cái bút nó lại mấp mé cạnh tủ nữa chớ! Sao cuộc đời nó thích trêu đùa lương tâm của người lùn thế này...

A! Tôi nghĩ ra rồi

Nhìn cây bút một lát, đếm từ 1 tới 3.123SÚT!RẦM RẦM RẦM

"UI DA!!!"_Tôi ôm chân thét lên đau đớn

Ditme... Cây bút rớt cái cạch vào đầu tôi, headshot . Mà tôi cũng là con nít chứ đã trưởng thành đâu alo? Chân tôi chắc có nhiều tâm sự lắm đây

Dù gì thì cũng lấy được bút rồi, thôi kệ mẹ đi

Đặt một tờ giấy trắng lên bàn rồi ngó qua ngang ngó dọc. Ngon! Không có ai cả

Khờ vcl khờ

Cầm bút lên, tay tôi run quá, không phải vì hồi hộp mà là tôi mới chỉ có 3 tuổi đầu! Tôi cố gắng cầm bút thật vững, nguệch ngoạc từng nét chữ.

"Viết thôi mà cũng khó nữa vậy trời? Là sau này tao phải học viết lại từ đầu ấy hả???"

Má thật, nghĩ thôi cũng thấy phiền rồi...

2 cái bóng thấp thỏm ngoài cửa kia vẫn chưa có ý định rời đi

(Ủa cái đệt??? Từ khi nào mà con mình nói chuyện sỏi thế???)_Ông ấy cũng hoang mang ít nhiều(Chắc sau này làm thiên tài...)

ỒThiên tài gì cơ=)))

———————

T4/29/5/2024