Ngày Tuyết Rơi

Chương 4: Liệu có hạnh phúc?



Tôi là Kazuhiko Eri, sinh ra trong một gia đình có truyền thống âm nhạc lâu đời. Theo cuốn lịch sử gia phả thì hầu hết tổ tiên dòng họ tôi đều biết chơi nhạc cụ, không 1 thì 2, không piano thì violin.

Thế nhưng đời mà... nó có cho ai không cái gì đâu?

Bởi tôi vốn là một kẻ xuyên không, cướp xác đá linh hồn nguyên chủ một cách vô thức. Tôi hoàn toàn không có cái gì gọi là tài năng di truyền, chỉ có mỗi cái xác tạm bợ.

Kể ra cũng cay lắm chứ, nhưng mà đành bất lực vì có biết làm gì đâu?

Nhưng trong cái rủi nó có cái may. Cha mẹ ông bà tôi không đặt nặng vấn đề về di truyền hay tài năng gì cả, họ là những con người hiện đại, lối suy nghĩ thông thoáng và họ không tồn trong đầu ý nghĩ cổ hủ, lạc hậu như thời xa xưa.

Cũng may là ông trời vẫn còn nhân tính ạ.

Nói chung, gia đình tôi là gia đình hạnh phúc!

Khoan đã, có một số vấn đề phát sinh. Mặc dù dòng trên tôi đã nói rằng gia đình tôi hạnh phúc nhưng mà hạnh phúc thì hạnh phúc với ai á. Chứ thằng anh tôi thì không hạnh phúc nổi nhé.

Anh hai tôi là hạnh fuck cmnr, hạnh phúc cái nỗi gì.

——————-

Tình hình hiện tại ở căn nhà "ấm cúng" ấy là những tiếng la hét thống khổ vang vọng cả một khoảng trời. Người đi đường nhìn vào người ta sẽ tưởng rằng cái nhà này có án mạng luôn ấy chứ.

Tôi đang bị thằng anh dí tụt cả quần.

"Mày đứng lại đó cho anh!!!"_Anh hai tôi vừa chạy vừa chỉ tay.

"Anh ơi sống ở đời đừng nói câu đó, vô dụng lắm!"_Tôi đang chạy thục mạng.

"Có chó mới đứng lại ấy!"

"Có cái cục cứt!!! Thế mày làm chó hộ anh mày cái!!"

Nghe xong câu nói ấy, đầu tôi nhanh nhạy hơn bất cứ thứ gì khác.

"À há! Mẹ ơi anh hai chửi con!!!"

"Đờ phắc con kia?!"_Asahi một lần nữa bị tôi vùi dập không thương tiếc.

"Mẹ ơi anh hai chửi thề!!!"_Ba chân bốn cẳng tôi chạy đi mách mẹ.

Bố mẹ ngồi trong phòng khách mà niệm phật, tự trấn tĩnh tinh thần. Thi thoảng lại lấy tay day trán.

Anh với tôi như chó với mèo vậy. Chẳng đứa nào chịu nhường đứa nào. Bởi thế nên bố mẹ tôi cũng bị phiền lây:)

——————

Vào một buổi sáng tinh mơ, khi gà không còn để mà gáy, chim cũng bị đem vào nấu cháo. Tất cả chỉ còn lại ánh nắng mặt trời ấm áp đang dần lên cao, rọi qua những kẽ lá rồi đáp xuống đất.

"KAZUHIKO ERIIIIIIIII"_Một đứa nhóc chừng 5 tuổi lùn tịt, trên tay cầm mấy cái xoong inox và cái muôi múc canh vừa chôm được.

"Dậy đi nào!!!"_Hai tay thằng nhóc liên tục đập những dụng cụ bếp vào với nhau, gây nên tiếng ồn chói tai vcl.

Theo phản xạ tự nhiên của biết bao đứa trẻ khác, Eri lấy chăn kéo lên trùm đầu rồi lí nhí:

"Cho em ngủ xíu nữa đi..."

"Móc nhé"_Thằng nhóc này coi bộ rất quyết tâm dựng đầu con em mình dậy.

Nó liên tục đập những đồ vật đấy vào với nhau, bà cha thằng này, nó mà không phải nhân vật do tác giả tạo ra thì khả năng cao nó cũng đang nằm dưới lòng đất chờ phân hủy lâu rồi.

(Thằng anh hai khốn nạn...)_Chui trong chăn rồi thầm chửi rủa.

Thằng anh này có vẻ như không chịu tha cho con nhóc đang cuộn mình trong chăn ấm, liên tục đưa ra những chiêu trò hết sức khốn nạn.

Cả 2 nhóc lùn sau một lúc đấu khẩu thì thằng nào lớn hơn thằng đấy thắng. Đúng là cay thật, nhục lắm! Đợi đó, có thù bằng ngôn thì trả bằng nắm đấm!

Lí do mà thằng Asahi sáng sớm ra đã làm loạn đó là hôm nay con nhóc lùn kia phải đi mẫu giáo.

Chưa nguôi tức vì vụ sáng nay, bây giờ tâm lí Eri nó còn bị chấn động mạnh nữa, đứa nào chịu nổi?

Ông bà ta có câu thế này: "Kiếp này khổ cực vì nghiệp kiếp trước, luật nhân quả gieo nhân nào gặp quả nấy".

Có lẽ nó bộc lộ đúng được hoàn cảnh của con Eri bây giờ. Một linh hồn 16 tuổi nhưng thân xác 3 tuổi phải đi học lại mầm non.

Bắt đầu lại của tất cả:)))

Eri không cam tâm! Eri hoảng loạn!!!

Nó liên tục giãy giụa chống cự, cố gắng thoát ra khỏi nơi ngục tù trẻ con. Mẹ nó thì cứ kéo nó đi, ép phải vào lớp.

Ôi không... đời Eri này tàn cmnr...

"Kìa! Con thấy mấy bạn kia không?""Mấy bạn có khóc tí nào đâu?"_Bà chỉ tay vào mấy đứa nhóc đang ngồi ngoan ngoãn trong lớp, thực ra chúng cũng vừa vùng vằng với cha mẹ của chúng xong.

"Oaaaaaa"_Eri nó khóc lóc ỉ ôi.

Có thể gọi đây là sự tận thế. Bởi vì Eri nó cố tình la thật lớn để thu hút sự chú ý của mấy nhóc tì kia. Và vâng, như kế hoạch đã vạch ra sẵn. Eri nó đã thành công lôi kéo được lũ nhóc. Chúng nó khóc hùa theo, tạo nên sự quấy nhiễu kinh hoàng tới những cô bảo mẫu. Các cô cứ lòng vòng, rồi cuống cuồng dỗ dành từng đứa một.

Từ đó ta có danh xưng mới:

KẺ HUỶ DIỆT MẦM NON_KAZUHIKO ERI 

------------

T6_14/6/2024