Ngày Xuân Oanh Hót/Xuân Oanh Chuyển

Chương 19: Chương 19




Vừa mới đối mặt, chị em Lý thị đều sửng sốt, Diêu Yên cũng giật mình.

Chỉ thấy rằng đó là một chàng thanh niên, khuôn mặt tuấn tú, hai hàng mày dài xếch đến gần thái dương, mắt như ngậm sóng.

Ánh nắng nhàn nhạt, bộ quần áo lụa trắng trên người y cùng da thịt trắng nõn nà toàn vẹn tôn nhau, càng làm nổi bật sắc môi hồng nhuận; mái tóc đen nhánh hơi dính mồ hôi ẩm trông lỏng lẻo, cổ áo hơi mở, lại thêm mấy phần phong thái phóng khoáng.
“Quân hầu!” Thiếu niên tủi thân réo.
Thanh niên kia ngó cậu một cái, như rõ chuyện trước mặt rồi, nhìn về phía mấy cô gái, mỉm cười, hành lễ nói: “Quả xúc cúc nhiễu phạm chư quân, đã đắc tội nhiều.

Mong rằng hãy thả tên đồng bộc này ra, điều bất kính, đương nhiên sẽ bồi thường.”
Sắc mặt chị em Lý thị đã đỏ bừng, nhìn nhau một lúc.
“Chỉ là ngựa bị quấy nhiễu chút thôi, cũng không ngại quá.” Một lát sau, chỉ nghe Lý Quỳnh nhỏ giọng đáp.
“Không ngại à?” Thanh niên thấy quái lạ, nhìn ngựa, lại nói: “Có làm nữ quân giật mình không?”
Mặt Lý Quỳnh càng đỏ, lắc đầu liên tục: “Cũng không quá mức ạ.” đoạn, lại nói với đám tôi tớ: “Mau mau buông tay.”
Đám hầu đáp lời, buông thiếu niên kia ra.
“Quân hầu!” Thiếu niên xoa xoa cánh tay, bất mãn lườm hai tên tôi tớ kia một cái, đi đến trước mặt thanh niên.
Chàng thanh niên nhìn hắn, thần sắc thoáng hoãn lại, lại cười một tiếng với Lý Quỳnh, lại lễ nói: “Nếu quân* có gì khó chịu, có thể phái người tìm Ngu Dương hầu, tất không dám từ.”
* Sắc hiệu phong cho đàn bà xưa cũng gọi là ‘quân’.

Như mình gọi mẹ là thái quân [太君], cũng như danh hiệu Thái phu quân [太夫君] vậy.
Lý Quỳnh vội hoàn lễ: “Quân hầu nói quá ạ.”
Đợi khi nàng ấy ngẩng đầu, chàng thanh niên kia đã quay người rời đi.
“Quân hầu.” Thiếu niên theo phía sau reo lên, chưa đi được hai bước, đột nhiên quay đầu nhìn Diêu Yên một cái, hình như nghi hoặc, lại bước nhanh theo chân.
Một trận sợ bóng sợ gió qua đi, ba người lại che mạc ly, trở lại ngay.

Chị em Lý thị hình như rất hưng phấn, nhìn cảnh trí ven đường, không ngừng phẩm bình đàm luận, cứ như là lần đầu tiên tới vườn Thừa Quang.
“A Yên, ” đi một đoạn, Lý Quỳnh bỗng nhiên song hành cùng nàng ta, giọng thấp mà hưng phấn: “Cô có biết nam tử mới rồi kia là người phương nào không?”
Diêu Yên cười.

Đương nhiên nàng ta biết, bởi vì nam tử kia nói có thể tìm Ngu Dương hầu.
Ngu Dương hầu Vương Toản, con trai thứ của Ung Nam hầu Vương Thọ, dòng họ hoàng thất, cũng là nhờ quân công mà được tân quý.

Cũng cùng là năm ngoái chinh phạt Tây Yết, người này lập được đại công, Hoàng đế phong y là Ngu Dương hầu hai ngàn hộ.

Tước vị mặc dù cũng không tính là cao, song may sao đương lúc thanh niên, lại có dòng họ, đương nhiên tiền đồ vô lượng.
Quan trọng nhất, nghe nói Ung Nam hầu rất là yêu thương người con này, tầm mắt khá cao, nhiều năm qua chọn thông gia đều không vừa ý, nên Vương Toản đến nay vẫn là chưa có lập gia đình.

Trịnh thị có chút tự tin với gia thế của con gái, dù phủ Ung Nam hầu giờ cũng có bà mối đầy cửa, bà ta vẫn lưu ý người này nhiều.
Người vừa rồi kia tướng mạo tuấn mỹ, cử chỉ có phần phóng khoáng, nhưng không mất quý khí toàn vẹn, rất trùng hợp với đánh giá của người khác đối với Ngu Dương hầu, không phải y thì là ai?
Lý Quỳnh cho là Diêu Yên không biết, đang muốn nói tiếp, Lý Châu lại đi tới, giật nhẹ mạc ly nàng ấy, vừa nói đùa vừa nói thật: “A Quỳnh, em đã hứa gả cho người ta, lại đi xem xét nam tử khác.

Mẫu thân mà biết được, phải phạt em.” Lý Quỳnh nhìn nô bộc chung quanh một cái, le lưỡi, im lặng coi như thôi.
Như lời Lý Châu nói, khi các cô tới cuộc tụ hội của đám sĩ nữ ở Cam Lâm, nơi này đã có rất nhiều người đến.

Cam Lâm xây bên nước, có hoa lâm viên mộc, đương thì xuân, trong đó có hoa lê nở đang thịnh, có phần mỹ lệ.
Diêu Yên giao ngựa cho tòng nhân, nhấc váy lên theo chị em Lý thị bước vào bên trong xem, chỉ thấy trước mặt là một vườn lê rộng lớn, ngắm từ trên quan đài cao cao là một mảnh trắng hồng đứng sừng sững, nguy nga tinh xảo.

Dưới đài, đám sĩ nữ đều thịnh trang, hoặc đứng hoặc ngồi bên cây lê và trong bụi hoa, y hương tấn ảnh, cười nói rộn ràng, người và hoa tôn nhau lên thành cảnh.
Họ đi qua, không ít người đều đã quen biết, nháo nhào gật đầu thi lễ.

“Tôi thấy trên thiếp chỉ nói ngắm hoa, lại không ngờ là nhiều người đến như vậy.” Ba người ngồi xuống cùng một đám quý nữ, Lý Châu nhìn bốn phía, thấp giọng nói với một cô có quen biết.
Cô kia cười khẽ, chỉ chỉ trên quan đài, lấy tay áo che miệng: “Há không thấy Quảng Lăng trưởng công chúa cũng ở đây à?”
Ba người ngẩng đầu nhìn lại, trong hoa lê thấp thoáng, quả nhiên trông thấy một góc vải gấm.
“Trách sao.” Chị em Lý thị đều gật đầu.

Quảng Lăng trưởng công chúa là em cùng mẹ với Kim thượng, tuổi tác cũng xêm xêm họ.

Nghe nói nàng rất xinh đẹp, thuở nhỏ được cha anh yêu thương, trong đám sĩ nữ kinh thành là nhân vật hàng đầu.

Đến nay, người lúc trước hẹn nhau đến Cam Lâm thưởng hoa chỉ mười mấy, nhưng có Quảng Lăng trưởng công chúa gia nhập, bèn rộn rộn ràng ràng hơn, lại ít đi rất nhiều niềm vui thú ngắm hoa.
Lý Quỳnh dường như đột nhiên nhớ tới cái gì đó, quay đầu nói với Diêu Yên: “A Yên chắc còn chưa gặp Quảng Lăng trưởng công chúa nhỉ? Chúng ta có thể đến quan đài xem một chút.”
Diêu Yên mỉm cười, Lý Châu cũng tán thành, ba người đứng dậy từ giữa đám quý nữ, lên trên quan đài.
Cam Lâm lầu các tinh xảo, quan đài cao chừng hơn mười trượng, đứng ở trên đó, có thể vượt qua biển hoa lê, ngắm thấy ban công sắc núi xa xa và cây rừng mặt nước, chính là chỗ thắng cảnh của vườn Thừa Quang.
Diêu Yên theo hai chị em Lý thị đi dọc theo một thềm đá chất chồng leo lên quan đài, chỉ thấy nơi này cũng có không ít nữ tử.

Họ đi lên hướng lầu các, dọc theo phục đạo thật dài đi lên, đi thẳng tới bên hông Cam Lâm.
Trên bệ đá cao hơn trượng, cung nhân dựng một cái lều gấm hoa cao cao, Diêu Yên trông thấy một nữ tử dung mạo xinh xắn ngồi ngay ngắn ở dưới, đang cùng dăm ba sĩ nữ áo hoa bên cạnh nhẹ giọng đàm tiếu.
“Đó chính là Quảng Lăng trưởng công chúa.” Lý Châu nói bên tai nàng ta.
Diêu Yên gật đầu.

So với chúng nữ bên cạnh, phục sức của trưởng công chúa có thể nói là đơn giản, trong tay cầm một cái quạt lụa, lại có vẻ thanh xuân động lòng người…
Lúc này, bỗng nhiên có vài tiếng nhịp trống truyền đến, các nữ tử trên quan đài mừng rỡ, nhao nhao đi lại chen lấn.


BBa người Diêu Yên không hiểu gì, tiến lên theo đám người, chỉ thấy cách mấy cây cây lê dưới đài, có một cái võ đài.

Người chạy giữa sân bóng, là một đám nam tử đang đá bóng.
Các nữ tử trên quan đài hình như hơi hưng phấn, nhìn người trên giáo trường không ngừng nghị luận.

Quảng Lăng trưởng công chúa cũng đứng dậy cùng đám quý nữ bên cạnh, đi đến bên cạnh đám đông quan sát.
“Mau nhìn Vũ Uy hầu kìa!” Lý Châu chỉ vào vị trí cạnh một người nói với Diêu Yên.
Diêu Yên nhìn lại, người trong sân phân ra làm hai màu đen đỏ, mỗi đội chiếm một bên.

Theo tay Lý Châu chỉ, chỉ thấy Vũ Uy hầu mặc áo đỏ, dù đưa lưng về phía các nàng, vẫn có thể thấy được vóc người cao lớn.
Hóa ra người này chính là Vũ Uy hầu.

Diêu Yên bỏ bụng vậy, rồi nhìn lại bên cạnh, phát hiện tựa hồ có không ít nữ tử trên lầu gác đều nhìn chằm chằm nơi đó.
Có lẽ giọng của cô này quá lớn, Vũ Uy hầu bỗng nhiên nhìn lại bên này, ánh mắt hơi dừng lại trên bệ đá, lại quay trở lại.
Diêu Yên ngẩn người.
Tuy có hơi xa, nàng ta vẫn thấy rõ ngũ quan và khung xương mặt sắc sảo như lưỡi đao, mặc dù trông đen, lại có một sự dương cương anh tuấn khác biệt.

Nàng ta nhớ “Tây Kinh ngọc” mà mẫu thân nói, không khỏi nghĩ, nếu mặt hắn như bạch ngọc, thì ba chữ này vẫn còn xứng đáng… Trong lòng nghĩ vậy, Diêu Yên ngẩng đầu nhìn về phía bệ đá, Quảng Lăng trưởng công chúa đứng bên cạnh đám đông, quạt lụa trong tay nhẹ lay động.
Chỉ nghe nhịp trống lại dày vang lên, trên trận lập tức quần tình sục sôi.

Quả xúc cúc bị đá đến bay lên cao cao, khi lại rơi xuống, hai đội đỏ đem tranh đoạt rất kinh.

Khi hoàn hồn, Vũ Uy hầu đã không biết đi nơi nào, chỉ có bóng dáng chạy chọt bên trong bụi mù của trận xúc cúc.

Các nữ tử bị sự tranh tài trên trận hấp dẫn, ánh mắt đuổi theo tình hình chiến đấu, thỉnh thoảng hô hay.
Bắt đầu thi đấu không lâu, một người áo đỏ có được xúc cúc, là sẽ quay thân chạy đi, khiến người xem thi đấu reo hò một trận; không ngờ vừa qua hơn nửa trận, lại bị một người áo đen đuổi theo dùng một cước chặn lại, người ủng hộ đội đen cũng hô một tràng hay.


Lúc này, giữa sân bỗng nhiên có một người nhảy ra, thừa dịp áo đen không sẵn sàng, một cái ngoặt chân xinh đẹp, xúc cúc mất mà lại được.
“Ngu Dương hầu!” Có người cao hứng nói.
Diêu Yên nghe vậy, mở to hai mắt.

Khi người áo đen kia quay mặt lại, dung mạo tuấn tú, quả nhiên chính là Ngu Dương hầu vừa rồi gặp phải.
Chỉ thấy y mang theo xúc cúc trở lại, trái tránh đánh phải, hai người áo đen nhanh chóng đuổi đến, đột nhiên y dùng một cước đá xúc cúc lên, bay thẳng về một người khác.

Người kia thấy xúc cúc đến, cũng không chặn lại, nhưng lại quét ngang một đá.

Xúc cúc lại lần nữa bay lên, nhập môn thẳng tắp.
Trên trận hoan hô hay một tràng, nữ tử trên quan đài cũng hưng phấn không thôi.
“Vũ Uy hầu chơi hay quá.” Lý Châu cười nói.
“Nếu không có Ngu Dương hầu, Vũ Uy hầu sao có thể đắc thủ? Tôi thấy là Ngu Dương hầu đá hay ấy.” Lý Quỳnh cũng cười.
Diêu Yên nghe các nàng bình luận, cười nhạt không nói gì, lại nhìn về phía bệ đá.

Quảng Lăng trưởng công chúa yên lặng đứng trước đám đông, hai mắt nhìn chăm chú giáo trường, quạt lụa đưa về sau, bên môi là ý cười thật sâu.
Sắc trời xâm xẩm, Diêu Yên trở lại thành, đã là giờ lên đèn.

Đi ngang qua trước cửa, đột nhiên nàng ta phát hiện nơi này có một chiếc xe ngựa ngừng lại, nước sơn sáng loáng, hình dạng và cấu tạo thượng thừa, tả hữu còn có tám, chín tên tòng nhân vây quanh.
“Người nào đến thăm vậy?” Thấy có gia phó đi ra, Diêu Yên hỏi.
“Bẩm Nữ Quân, ” gia phó hành lễ nói: “Là công tử Tạ thị ạ.”
“Công tử Tạ thị?” Diêu Yên sững sờ, chưa kịp hỏi lại, đã thấy trong cửa đang có một người thong thả bước đi ra.
“Công tử không chê hàn xá thô lậu, ít ngày nữa nhất định sẽ thăm đáp lễ.” Chỉ nghe giọng Diêu Chinh mang cười truyền đến.
Diêu Yên chưa kịp đi vào, một người đã đi ra, ánh đèn đuốc phản chiếu sáng tỏ mặt hắn, trên mặt là tiếu dung như quang mang đâm thẳng vào lòng Diêu Yên.
“Không dám nhận, Thượng thư có đến nhà, Trăn tất sẽ đối đãi thật tốt.” Người đó trả lễ Diêu Chinh, giọng nói chậm rãi lọt vào tai, thuần hậu như rượu lễ mới ủ..