Ngày Xuân Oanh Hót/Xuân Oanh Chuyển

Chương 37: 37




Sau đó một lát, nội thị lại báo Thượng thư Diêu Chinh và tiến sĩ Diêu Kiền dẫn theo gia quyến đến đây bái lễ.
Thái hậu đồng ý, dừng đũa lại.
Sau đó, một đoàn người đi tới trước sập của Thái hậu, hai người dẫn đầu dẫn dắt mọi người hạ bái, cất lời chúc thọ.
Thái hậu nhận lễ, hòa ái cho họ dậy, nhìn hai người đi phía đầu.

Lúc Diêu Chinh thượng nhiệm có từng đến bái kiến, Thái hậu đương nhiên nhận ra; còn người bên cạnh, diện mục gầy gò, có một thứ khí chất tuấn dật thoát tục.
“Vị này chắc hẳn chính là Diêu tiến sĩ tân nhiệm.” Thái hậu mỉm cười nói.
Diêu Kiền làm một lễ thật sâu: “Diêu Kiền bái kiến Thái hậu.”
Thái hậu gật đầu, lại nhìn về bọn phía Trịnh thị phía sau họ, cười nói: “Quân phu nhân cũng đến.”
Trịnh thị vội dẫn Diêu Yên cùng Phức Chi tiến lên, chậm rãi hạ bái hành lễ.
Ánh mắt Thái hậu rơi vào Diêu Yên bên cạnh Trịnh thị, có phần dò xét mặt mày phục sức của nàng ta, hỏi: “Đây là Nữ quân phủ thượng à?”
Trịnh thị cung kính đáp: “Chính là tiểu nữ ạ.”
Khuỷu tay Diêu Yên bị Trịnh thị huých nhẹ, vội cúi đầu tiến lên hành lễ: “Yên bái kiến Thái hậu.”
Giọng của nàng ta thấp mà dịu dàng, ngoài bộ áo lót là một bộ màu đàn, càng trông vẻ hồn nhiên của nữ nhi trong khuê các, Hoàng đế cũng không kìm được mà nhìn nàng ta thêm mấy lần.
Cảm nhận ánh mắt trước mặt lia tới, Diêu Yên có phần khẩn trương, chỉ cúi mày nhìn đất đứng tại chỗ cũ.
“Cô bé này cũng thế à?” Chốc lát sau, lại nghe Thái hậu hỏi.
Diêu Yên giật mình, khẽ ngước mắt, thấy Thái hậu đương nhìn sau lưng mình.

“Đây là con gái của Diêu Bá Hiếu ạ.” Trịnh thị chưa kịp trả lời, Hoàng đế một bên đã chậm rãi cất lời.
Thái hậu hơi ngạc nhiên nhìn Hoàng đế một cái, lại nhìn về phía Phức Chi, gật đầu: “Thì ra là thế.”
Phức Chi tiến lên, làm lễ với Thái hậu: “Phức Chi bái kiến Thái hậu.”
Thái hậu cho Phức Chi đứng dậy.

Ánh mắt lưu chuyển trên dung nhan của nàng, lại rơi xuống đuôi én rủ xuống thon thon được nàng quây quanh váy, một lát sau, lại chợt chuyển sang Đại trưởng công chúa, nói: “Lão phụ nghe nói, công chúa từng gặp Diêu Bá Hiếu.”
“Đúng vậy ạ.” Đại trưởng công chúa cười khẽ gật đầu, khẽ thở dài: “Bây giờ thấy dung nhan con bé, cũng có phần nhớ lại.” đoạn, đôi mắt khẽ nâng, thần sắc Diêu Kiền an nhiên, đứng yên một bên.
Thái hậu mỉm cười, không nhiều lời nữa.
Trò chuyện một lượt xong, đám người Diêu thị lại lạy Thái hậu, lui ra điện.
Diêu Yên đi theo sau Trịnh thị trở lại ghế, chỉ cảm thấy tim vẫn đập tình thình thịch.
Hai cô quý nữ cùng bàn thấy nàng ta trở lại, nháo nhào lại gần hỏi lúc nàng ta bái kiến thế nào thế nào.

Diêu Yên trả lời từng câu, lại cảm thấy giọng vẫn chột dạ.

Nàng ta bất giác đưa mắt liếc nhìn trên điện.

Một bên mặt người ấy ngồi ở phía xa ngay ngắn, trên điện tiếng nói lảnh lót, như văng vẳng có thể nghe ra tiếng nói trong sáng ấy…
“Cô Nữ quân đi cùng cô là ai thế?” Một quý nữ chỉ chỉ Phức Chi cách đó, tò mò nhỏ giọng hỏi nàng ta.
Diêu Yên há hốc mồm, tình hình mới rồi trên điện trở lại trong đầu, lời nói bỗng nhiên nghẹn trong cổ họng.

“Sao cô không biết? Đây chính là con gái Diêu Bá Hiếu, chị cả của A Yên đấy.” Một người khác vừa cười vừa nói.
Quý nữ kia hiểu ra gật đầu, nhìn qua bên kia, thở dài: “Quả nhiên dung mạo vô song.”
Diêu Yên cười nhạt, không nói tiếng nào.
Phức Chi ngồi trên ghế, tiếng đàm tiếu truyền đến từ một bên, nhìn lại, phát hiện Vương Toản đã ngồi trở lại, đương khoác lác cùng người bên cạnh.
Như phát hiện được ánh mắt bên này, Vương Toản đột nhiên ngạo nghễ liếc đôi mắt như đào biện đến một cái, một lát sau, lại chuyển về.
Phức Chi không để ý tới y, tự mình bưng bát nước lên, khẽ nhấp một cái.
Lúc này, chợt nghe một loạt tiếng địch tiêu tiếng tỳ bà.

Phức Chi ngẩng đầu, chỉ thấy mười mấy linh ưu* cầm nhạc khí chậm rãi ngồi trên điện, một hàng con diễn mặc các kiểu quần áo đứng ở trước.
*Đào kép giáo phường, con hát thời cổ
Mọi người thấy có hài kịch trợ hứng, giọng lập tức thấp lại, Thái hậu Hoàng đế bên trên cũng liếc ánh mắt.
Chỉ nghe tiếng ca réo rắt chợt vang lên, một ưu nhân mình mặc áo màu, mặt thoa phấn trắng, mặt hoạ mày nhạt, vừa bước vừa ca, từ từ đi vào điện.
Phức Chi ngưng thần lắng nghe, ưu nhân kia chính là đương hát chuyện Chu Lương.
Tiền triều Thanh Châu có phủ lại là Chu Lương, có dũng lực, danh tiếng xa gần.

Mẹ chàng ốm đau, đêm mơ thấy thần kể là trên đỉnh Đông Sơn có linh dược, trị được bệnh dữ.

Bà mẹ bảo Chu Lương, Lương muốn đi.

Dân làng kể Đông Sơn có Bạch Hổ, khuyên chàng dừng bước.

Lương nói: “Sức lớn sợ gì!” Dứt khoát đi đến đó.

Thế là đến Đông Sơn, trên đường quả gặp được Bạch Hổ, Lương vật lộn mà không địch lại, vào miệng Hổ.
Tiếng ca của ưu nhân hùng hậu du dương, có một thứ khí thế bừng bừng.
“Đạp dao, hòa lai! Đạp dao tử hề, hòa lai!” Từng câu hát chồng, chúng bạn sau lưng đều vỗ tay gõ tiết, cùng kêu cùng nói.
Thái hậu cảm thấy thú vị, nói với Hoàng đế: “Kịch này rất mới lạ, lão phụ chưa từng xem.”
Hoàng đế mỉm cười, nói: “Kịch này tên là ‘Đạp dao tử’, thịnh hành ở quận Đông Hải đã lâu.

Mấy ngày trước đích trưởng tôn của Đông Hải công là Ôn Hủ vào kinh thành, hiến vở này tới ạ.”
“Đích trưởng tôn Đông Hải công?” Thái hậu kinh ngạc, nghĩ ngẫm, hiểu ra: “Cha hắn có phải chính là Ôn Duy hiến hưởng điện cho Đế lăng không?”
Hoàng đế nói: “Đúng ạ.”
Thái hậu xem ưu nhân trên điện vẫn múa may, trầm ngâm một lát, nói: “Chuyện của Đông Hải công, lão phụ cũng nghe qua rồi, rối loạn thứ tự trưởng ấu, thực sự không hay.” Bà nhíu mày: “Chỉ là Ôn Duy bây giờ đã là thương nhân…”
“Lời Mẫu hậu, con đã từng nghĩ tới.” Hoàng đế chậm rãi nói, vẻ mặt hơi nghiêm chỉnh: “Nhưng Ôn Duy làm thương nhân chính là do chuyện đó.

Phế trưởng lập ấu đã là bội phản lễ pháp, mà trẫm không thể làm gì, thì làm sao khiến người trong thiên hạ tâm phục được?”
Thái hậu nhìn Hoàng đế, gật đầu không nói.
Bài đạp dao trên điện đã hát được ba chồng, lúc hoàn tất, một ưu nhân giả Bạch Hổ tới, làm dáng giương nanh múa vuốt.


Ưu nhân mặt trắng chuyển mình, diễn cảnh vật lộn, múa cùng ưu nhân diễn Bạch Hổ trước điện.

Tiếng nhạc chợt gấp, chỉ thấy tay áo màu bay tứ tung, dáng người mạnh mẽ.
“Chu Lương này thực uổng mạng.” Vương Mật xem kịch, bỗng nhiên nói.

Nàng ấy nhìn về phía Đại trưởng công chúa: “Dù dũng mãnh, nhưng sao mà đấu nổi hung thú như Bạch Hổ được? Mẹ chàng lại cho phép chàng đi.”
Đại trưởng công chúa mỉm cười: “A Mật sao biết là mẹ hắn chưa khuyên can?”
“Lời trẻ con.” Thái hậu nói.

Vương Mật nhìn lại, chỉ thấy bà khẽ nhấp một miếng trà, môi mỉm cười, chậm rãi nói: “Chu Lương há không biết Bạch Hổ khó đấu, biết hiểm mà đi, chính là hiếu nghĩa.”
Đồng mương dẫn ra từ núi trong đầm lấy dưới núi Lộ Vân, ngang qua một góc vườn Thừa Quang, sang đông chuyển vào sông Bá*.

Hai bên bờ đồng cây dày đặc, lúc này, cây lá ngô đồng xanh biếc, theo gió chập chờn, rất hút mắt.
*Nay thuộc Thiểm Tây
Buổi tiệc cung Diên Thọ kết thúc, Thái hậu lại ra võ đài xem đua ngựa.

Đám người trong điện cũng được nội thị mời đến bên bờ mương trèo thuyền, hộ tống đi về.
“Đợi tháng sau hoa ngô đồng nở hết, ao nước dập dềnh hoa rụng, càng là tuyệt cảnh.” Trên thuyền, Trịnh thị nói với Diêu Yên.
Diêu Yên gật đầu, tràn đầy phấn khởi nhìn về phía hai bên bờ.
Mương nước thanh tịnh, sóng biếc dập dờn.

Trên mặt nước rộng hơn trăm trượng, thuyền đi như thoi dệt.

Thái hậu cùng Hoàng đế cưỡi thuyền lớn tạo nên từ bách thơm, vách thuyền chạm rồng, giương cờ hoa thêu phượng.

Hai bên đều có một hàng thuyền nhỏ, cung nữ cầm hoa hòa ca, du dương làm bạn.
Đương nhìn quanh, không biết ai than một tiếng: “Giai nhân nào vậy!”
Diêu Yên nhìn lại, thấy cách đó không xa, một con lớn thuyền đang chạy qua.

Diêu Chinh và Diêu Kiền đều ở trên thuyền, đang trò chuyện cùng hai ba người.

Chỗ mạn thuyền, Tạ Trăn tay dài mũ trắng, dựa vào lan can mà đứng; trước hắn lại có một nữ tử đang đứng, tóc đen búi thấp, tay áo và đuôi én bay khẽ trong gió như khói nhẹ, phiêu nhiên như bay.
“Đuôi én mặc như vậy mới là xinh đẹp nhất đấy.” một quý phụ cạnh Trịnh thị nhìn bên kia một cái, có phần tán thưởng mà phẩm bình.
Quạt lụa Trịnh thị khẽ lay động, cười mà không nói.
Diêu Yên nhìn hai người kia trên thuyền, hai mắt chớp một cái không dời.


Phức Chi như đang chuyên chú nói gì đó, Tạ Trăn nhìn nàng, khẽ cúi, bên môi là ý cười sẽ sàng… Gió sông thổi tới trên mặt, mang theo thứ ánh sáng trắng từ mặt trời.

Diêu Yên đột nhiên cảm thấy mắt hơi cay, đưa tay che quạt lụa, quay mặt qua chỗ khác.
Tinh kỳ trên võ đài mau chóng xuất hiện trong tầm mắt, thuyền bách cầm đầu dần dần dừng lại cập bờ.

Cung hầu chờ trên đê bận rộn một phen, đón đám Thái hậu và Hoàng đế xuống thuyền.
Con thuyền lớn Phức Chi ngồi cũng đỗ ổn định bên cạnh, thuyền nhân duỗi cầu tấm ra, gác trên bờ.
Tạ Trăn đi theo cầu tấm hai bước xuống bờ, vừa quay đầu, đã thấy Phức Chi cũng leo lên cầu tấm, chân nhẹ nhàng đi lên trên bờ.
Phức Chi khẽ nâng váy áo, ngẩng đầu, mới thấy Tạ Trăn nhìn mình đăm đăm: “Chuyện gì vậy ạ?”
Ánh mắt Tạ Trăn nghiền ngẫm: “Phức Chi nhanh nhẹn quá.”
Phức Chi giật mình, lập tức rõ ý của hắn, nhìn lại thuyền bên cạnh.

Chỉ thấy mấy cung hầu giữ hai bên cầu tấm, đang đỡ một quý nữ nom run run rẩy rẩy đi xuống.

Quý nữ kia đưa quạt lụa che mặt, đi bước nhỏ, mặt trong rất cẩn thận, tư thái khiến người ta yêu thương.
Phức Chi mỉm cười, lại đổi chủ đề, nói: “Lần trước anh có nói bác trai đau lưng nhỉ? Sư huynh em trị lưng rất là cao minh, có thể mời anh ấy đến Dĩnh Xuyên xem bệnh cho bác.”
Tạ Trăn nhìn nàng một cái, từ chối trả lời.

Từ lúc trên thuyền, cô gái này cứ luôn kể với mình mấy chuyện hành tẩu lý thú bên ngoài, bây giờ bất chợt nhắc đến Lư Tung, cứ như muốn y đến báo ân vậy.
“Dĩnh Xuyên xa xôi, vất cho Lư Tử thì không cần đâu.” khóe môi Tạ Trăn cong cong, thần thanh khí định nói: “Ngược lại nếu như là Bạch Thạch tán nhân chịu đến, cả nhà Tạ thị tất sẽ đốt hương cả phòng mà đối đãi.”
Phức Chi mỉm cười.
Lúc này, mấy người Diêu Chinh cùng Diêu Kiền cũng đã xuống thuyền, đi tới hướng bên này.

Hai người không nói thêm gì nữa, đi theo chúng trưởng bối cùng đến võ đài.
Tiên Thái hậu Hà thị rất giỏi cưỡi ngựa, Mục Hoàng đế đặc biệt sửa chữa lại một võ đài gần cung Diên Thọ nhất, bên cạnh đây lại xây thêm ban công cao mười mấy trượng.

Mỗi khi đến tiết khánh, cung quyến thần tử thi đấu yến ẩm trên đài, là một chuyện vui lớn trong vườn Thừa Quang.
Phức Chi theo đám người trèo lên bậc đi lên trên đài, chỉ thấy phía trên được xây rất là rộng lớn, nóc nhà làm từ cự mộc có thể che nắng che mưa, như lương điện.

Trên đài người người nhốn nháo, đoàn Diêu Kiền đi trước, lúc nào cũng làm lễ khách sáo với người ta.

Phức Chi lẳng lặng đi theo sau, đang muốn cất bước lên một bậc thang, bỗng thấy mấy cô gái đối diện đi qua, một người trong đó chính là Diêu Yên.
Diêu Yên nhìn thấy Phức Chi, dường như giật mình, ngừng bước chân lại.

Ánh mắt của nàng ta như khẽ hướng sang một bên, sau, nàng ta rời khỏi đám người đi tới, cụp mắt làm lễ: “Chị Phức Chi.”
“A Yên.” Phức Chi trả lễ nói.

Nàng nhìn sau lưng Diêu Yên, mỉm cười hỏi: “Sao không thấy thím nhỉ?”
“A mẫu cùng Bành Thành Hầu phu nhân đi sân khấu trước ạ.” Diêu Yên đáp, giọng êm dịu.
Phức Chi gật đầu.

Đang toan nói thêm, bỗng nhiên thấy Diêu Yên khẽ cúi đầu, ánh mắt thay đổi, muốn nói còn xấu hổ.


Quay đầu, phát hiện Tạ Trăn chẳng biết lúc nào cũng đã dừng bước chân lại, đang đứng một bên.
Phức Chi nhớ hai nhà ở Dĩnh Xuyên thường có lui tới, hai gia quyến cũng không lạ lẫm, bèn mỉm cười với Tạ Trăn nói: “Nguyên Đức, đây là em họ em A Yên.”
Ánh mắt Tạ Trăn hướng về Diêu Yên, chỉ thấy nàng ta nửa che quạt lụa, dung nhan mỹ lệ, lại chẳng có chút cảm giác nào là hiền hòa.
“Lệnh tôn có phải là Diêu Thượng thư chăng?” Tạ Trăn ngẫm nghĩ, hỏi.
Diêu Yên nghe thế, chỉ cảm thấy tim đột nhiên đập không thôi, mắt làm sao cũng không nhấc lên nổi.
“Đúng vậy.” Nàng ta nghe thấy mình nhỏ giọng nói.
Tạ Trăn cười khẽ, nói với Phức Chi: “Tháng trước bái phỏng phủ thượng Diêu Thượng thư, từng gặp Nữ quân.”
Phức Chi hiểu ra.
Giọng nói kia như thanh phong lọt vào tai, truyền vào trong lòng Diêu Yên, như kèm theo ma mị, cứ quấn lấy.
“Chú Kiền đi xa rồi, còn trễ nải là khó tìm.” Sau đó, lại nghe Tạ Trăn thản nhiên nói.
Diêu Yên ngẩng đầu.
Phức Chi nhìn về phía Diêu Kiền đi, quả nhiên đã không thấy tăm hơi.

Bèn cười cười với Diêu Yên: “Chị đi trước nhé.” Dứt lời, gật đầu thi lễ.
Tạ Trăn thì không khách sáo nhiều, chỉ vái chào, quay người đi về khán đài.
Một đầu khán đài, người đã thưa thớt hơn rất nhiều.

Chỉ có mấy người ngồi trên ghế, tốp năm tốp ba nói chuyện.
Phức Chi chầm chậm đi theo sau Tạ Trăn, nhớ vết đỏ ửng trên hai gò má Diêu Yên mới rồi, trong lòng đã hiểu rõ.
Lại ngước mắt liếc bờ lưng thẳng tắp cùng một bên mặt tuấn nhã của hắn một cái, không khỏi cảm thán.

Thuở nhỏ, tướng mạo này đã lấy đi tâm tư của vô số nữ tử, không ngờ Diêu Yên lại cũng đổ trước hắn… Phức Chi đột nhiên cảm thấy biệt dạm năm đó mình đặt cho hắn thực sự chuẩn xác.
“A Hồ*.” Phức Chi gằn từng chữ nói.
*Hồ trong hồ ly, có lẽ là ý hồ ly biết quyến rũ người khác
Tạ Trăn quay đầu: “Hử?”
Phức Chi mím môi mỉm cười, nhưng không nói lời nào.
Lúc này, giữa sân vẳng đến tiếng nổi trống, ngựa đua sắp bắt đầu.

Người trên khán đài hưng phấn, nhao nhao đi đến bên cạnh chằng chịt nhìn ra xa.

Phức Chi trông thấy bọn Diêu Kiền ở không xa, đang toan tăng tốc bước chân đi qua, lại phát hiện Tạ Trăn không dừng lại.
Phức Chi kinh ngạc ngẩng đầu, cũng dừng lại.

Chỉ thấy hắn nhìn mình chăm chú, mắt đen ngay ở phía trên, trầm tĩnh mà sâu thẳm.
Bỗng nhiên, hắn vươn tay ra, Phức Chi cảm thấy trong tóc đưa đến từng cơn từng cơn tê tê nhè nhẹ.
“Hôm nay lại thêm một tuổi, chính là người lớn rồi.” Chỉ nghe Tạ Trăn trầm giọng nói.

Nói đoạn, hắn nhìn Phức Chi một cái thật sâu, quay người rời đi.
Phức Chi giật mình tại chỗ, trước mắt như còn giữ ý cười mới còn bên môi hắn.

Đưa tay sờ trong tóc, một cái trâm cài tóc đương cắm ở trên.

Đầu trâm, một thứ gì đó tròn trịa xúc cảm thấm lạnh, to như trứng bồ câu, mượt như châu như ngọc..