*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Editor: Tây An
Thượng tuần tháng năm vừa qua, trong kinh thành lại xôn xao đồn một chuyện —— Vũ Uy hầu Cố Quân sắp rước dâu, cô dâu là con gái danh sĩ Dĩnh Xuyên Diêu Lăng Diêu Phức Chi.
“Trước đó không thấy bảo gì, sao đột nhiên lại muốn kết thân?” trong vườn sau phủ Bành Thành hầu, mấy bà quý phụ tề tụ cùng Bành Thành Hầu phu nhân Đậu thị, ngồi trong lương đình thưởng thức hoa cỏ chim chóc trong vườn. Chủ đề trò chuyện mở ra, nói đến chuyện hôn sự nổi bật gần đây của Vũ Uy hầu, thì một quý phụ nói.
“Ai biết?” một phụ nhân áo lam bên cạnh ăn nho, cười nói: “Song cô kia tôi gặp qua rồi, trông lại rất là ưng…” Lời vừa mới ra miệng, cánh tay bà ta bị chọc một cái, quay đầu, thấy người bên cạnh liếc bà ta.
Phụ nhân áo lam ngước mắt, bên trên, sắc mặt Đậu thị lạnh lùng. Trong lòng giật mình, lúc này bà ta mới nhớ ra, Đậu thị từng muốn gả con gái trong nhà cho Vũ Uy hầu, nhiều lần nói bóng nói gió với Đại trưởng công chúa, kết cục lại không có kết quả.
Lòng bàn tay toát ra mồ hôi lạnh, bà ta mỉm cười, vội lấp li3m cười nói: “Nhưng cũng nghe nói ấy là một cô bé mồ côi, không phải nhân sĩ kinh thành gì, chỉ sợ là cực kì không vững vàng.”
“Chứ không à?” quý phụ bên cạnh đáp lời nói: “Tôi nghe nói người nuôi dạy cô này là ông chú trong tộc, năm nay mới nhiệm chức tiến sĩ, chắc là kẻ thanh bần thôi, lại chả biết sao mà được Cố thị chấm.”
Đậu thị nghe thế, sắc mặt hơi nguội đi, quạt lụa cầm trong tay lắc lắc.
“Họ Diêu à?” Lúc này, một người bên Đậu Thị giật mình nói: “Người lần trước gặp voi điên nên mất tích ở vườn Thừa Quang là cô ta à?”
“Voi điên á?” Chúng phụ nhân đều rất hiếu kỳ.
Phụ nhân kia rất phấn khích, nói: “Lần trước ở tiệc lễ cung Diên Thọ, mọi người đi thuyền xem voi cống, không ngờ voi cống như lồng điên lên, chính là cô Diêu Nữ quân này, à, còn cả Ngu…”
“Chuyện gì mà náo nhiệt vậy?”
Phụ nhân chưa nói xong, đột nhiên, một âm điệu thật dài truyền đến. Chúng phụ nhân kinh ngạc quay đầu, thấy là Đại trưởng công chúa đương đạp thềm chậm rãi tới, cười nhẹ nhàng nhìn họ.
“Công chúa sao lại rảnh rỗi tới đây ạ?” mặt Đậu thị tươi cười, vội vàng cùng chúng phụ nhân đứng dậy, làm lễ với bà.
Đại trưởng công chúa khẽ trả lễ. Bà ta nhìn chúng phụ nhân, lại nhìn về phía Đậu Thị, cười cười, chậm rãi nói: “Trong nhà oi bức quá, phu nhân có lời mời, sao dám không đến?” đoạn, ngồi xuống trên cái sập tơ, nhìn về phía Đậu Thị: “Mới vừa nói đến chuyện gì thế? Cũng kể cho ta cùng vui nào.”
Đậu thị nhìn đám phụ nhân thần sắc hơi ngượng, cười cười, thân thiết ngồi bên cạnh bà, nói: “Đương nói chuyện hôn sự của Vũ Uy hầu, chúc mừng Đại trưởng công chúa.”
“Ồ?” Đại trưởng công chúa nhìn Đậu Thị, một lát sau, dời mắt đi chỗ khác, đưa tay nhón lấy một quả nho trong đ ĩa bên cạnh, bên môi cũng hiện lên ý cười, giọng không gợn sóng: “Thật là chuyện tốt.”
***
Lục Vu đến chỗ chưởng sự bẩm mấy chuyện chuẩn bị lễ lạt, trở về trong đình.
Thị ngẩng đầu nhìn bầu trời, mặt trời treo trên cao, đã gần buổi trưa.
“… Sau năm ngày sẽ phải thân nghênh*, sao đột ngột như vậy ạ?” lúc ngang qua sương phòng dưới sảnh, chợt nghe bên trong có người nói chuyện, bên trong lời mang theo nghi hoặc.
*Nhà trai mang lễ vật đến nhà gái để rước dâu về thì gọi là thân nghênh, cũng là nghi lễ cuối cùng của việc cưới xin
Bước chân Lục Vu hơi chậm lại, cách song cửa sổ nhìn thử bên trong, thấy ước chừng có bốn năm người đang làm việc, như đang chuẩn bị đồ dùng lễ thân nghênh.
“Có lẽ là đã sớm định rồi, chuyện của quân hầu, còn phải hỏi cô à?” Một người khác bật cười: “Tôi nghe nói cô dâu là con gái nhà Diêu thị ở Dĩnh Xuyên, trưởng bối là chí giao với chúa công.”
“Diêu thị Dĩnh Xuyên?” giọng của một người đàn bà nói, mang vẻ giải trí: “Quả nhiên hiếm có đấy. Tôi nghe nói Kim thượng cũng đang chọn Hậu, hay sợ bị Kim thượng cướp đi, nên không dám tiết lộ ra?”
Mọi người đều cười.
Lục Vu nghe thử, không lên tiếng, chân nhẹ nhàng rời đi.
Bên trong phòng, Cố Quân đương mặc bộ quần áo trong bằng lụa trắng đứng trước gương lớn, mặc một bộ áo lễ huyền đoan* mới tinh lên người. Nhìn gương một hồi, hắn nhìn sang một bên, lại gỡ huân thường* trên kệ xuống, mở ra, cúi đầu quây quanh eo.
*Huân thường là một phần của áo lễ huyền đoan
Một đôi tay đưa qua, đón cái dây buộc trong tay Cố Quân.
Cố Quân ngước mắt, là Lục Vu.
“Để tiểu tỳ ạ.” bộ dạng thị phục tùng nói, đoạn, giúp hắn quây huân thường.
Cố Quân buông tay ra, thoáng nâng hai tay lên, hướng sang một bên.
“Công tử nay không vào triều ạ?” Lục Vu buộc dây thắt nút, một lát sau, nhẹ giọng hỏi.
“Không.” Cố Quân nói.
Lục Vu đứng lên, đi đến trước mặt hắn, giúp hắn chỉnh trang vạt áo trước.
Cổ áo huyền y hơi mở, để lộ ra mép quần áo trong trắng thuần, làm nổi bật lồ ng ngực rộng rãi mà thẳng của người trước mặt. Lục Vu nhìn chăm chú, đưa tay nhẹ nhàng m ơn trớn vành cổ áo huyền đoan, kéo nó cho thẳng.
Phía trên, khí tức ấm áp thổi đến, lướt qua mép tóc Lục Vu. Thị thoáng ngước mắt, Cố Quân ngẩng đầu, hai mắt đang lẳng lặng nhìn chăm chú trong gương.
“Có vừa không?” Cố Quân bỗng nhiên nhìn sang.
Lục Vu vội vàng buông tay ra, đứng ở một bên: “Dạ.”
Cố Quân mở rộng hai tay, nhìn toàn thân tả hữu, một lát sau, bên môi lộ ra nụ cười hài lòng.
Lục Vu bỗng cảm thấy không muốn nhìn, cúi đầu xuống, làm lễ: “Tiểu tỳ cáo lui.”
Cố Quân đáp ừ, Lục Vu quay người, đi ra phía ngoài.
“Lục Vu.”
Vừa toan ra cửa, chợt nghe Cố Quân cất tiếng kêu. Thị dừng bước, quay đầu lại.
Cố Quân nhìn thị, hỏi: “Ta nhớ khi trước cô có giúp cha trả nợ?”
Lục Vu giật mình, gật đầu nói: “Đúng vậy ạ.”
“Trong nhà có sắp trước việc hôn nhân cho cô không?”
Lục Vu sửng sốt.
Cố Quân lại nhìn về trong gương, một lát sau, nói: “Hôm nay ta đã bàn với thím chuyện cho cô đi, cô có thể đến chỗ gia tể (quản gia) lĩnh khế ước về.”
Lục Vu đứng tại chỗ cũ không nhúc nhích.
“Lục Vu?” Cố Quân quay đầu nhìn thị.
Lục Vu nhìn hắn, chốc lát sau, khẽ mím môi, chậm rãi làm lễ với hắn: “Kính tạ công tử.”
***
Phức Chi trở về phòng mình, chỉ thấy ánh sáng mờ nhạt, Thích thị đang ngồi trên giường, giúp Phức Chi may áo cưới.
“Sao không đốt đèn ạ? Coi chừng hại mắt.” Phức Chi đi qua, nói với bà.
Hôm ấy lúc bà mối đến bàn chuyện nạp thải*, vì chuyện lên đường của Diêu Kiền, thời gian gấp gáp, hai nhà Cố Diêu không trì hoãn nhiều. Mấy ngày thôi, là bà mối liên tiếp đến nhà, lễ nghi gì cũng đầy đủ, hôn kỳ cũng tận lực định sớm.
*Lễ đầu tiên trong lục lễ, tức đặt rượu
Diêu Kiền ốm yếu, Phức Chi đợi gả, việc vặt vãnh ngoài sáu lễ đều giao cho Triệu Ngũ và Thích thị quản lý, trong trong ngoài ngoài, loay hoay quên cả trời đất.
“Không ngại ạ.” Thích thị cười cười, nói: “Trời sáng lắm, thấy rõ.”
Phức Chi mặc kệ bà, thắp sáng toàn bộ đèn trên bàn.
Ánh nến lập lòe, chiếu sáng trong phòng. Thích thị nhìn Phức Chi, bỗng nhiên, vành mắt đỏ lên, cúi đầu lau nước mắt.
Phức Chi kinh ngạc.
Thích thị dừng tay, than nhẹ một tiếng, nói: “Nhớ ngày đó Nữ quân nhà Nhị lang xuất giá, cũng nạp thải trong thời tiết như vậy, qua ba bốn tháng, thu đến mới thân nghênh; dù là con gái thứ nhà sĩ tộc, từ nạp thải đến thân nghênh cũng cần hơn tháng.” Đoạn, bà nhìn Phức Chi “Lại há như Nữ quân vậy, ngắn ngủi có mười ngày là xuất giá…”
Bà càng nói càng nghẹn ngào, không nói tiếp.
“… Chú nói rồi muốn xong cho con mọi việc, cũng chưa từng lừa gạt con.” Hôm Nạp thải, Diêu Kiền đứng trên công đường nói với Phức Chi, bên trong ý cười nhợt nhạt tràn đầy tự đắc.
Phức Chi nhìn Thích thị, im lặng không nói.
Chốc lát sau, chợt nghe bên ngoài có người hầu đến báo, nói vợ chồng Diêu Chinh đến.
Phức Chi vội vàng đứng dậy, muốn qua tiền đường đi đón.
“Cháu không cần lao lực!” Chưa đi ra ngoài, chỉ nghe một giọng mang cười truyền đến, Phức Chi nhìn lại, thấy thím ba Trịnh thị cùng Diêu Yên đã đi vào rồi.
“Thím ba ạ.” Phức Chi tiến lên làm lễ.
Trịnh thị mỉm cười, bảo Diêu Yên tới làm lễ với nàng.
Diêu Yên mặc váy áo xanh nhạt, nhìn Phức Chi. Một lát sau, nàng ta cụp mắt, thi lễ với Phức Chi: “A tỷ.”
“Thiếu Kính thực là qua loa quá.” trong phòng ngủ của Diêu Kiền, hai mày Diêu Chinh cau lại, nói với Diêu Kiền.”Phức Chi dù có là con côi, dù sao cũng là đích trưởng chi nữ của Diêu thị, bên kia lại là Tam công trọng thần, hôn nhân đại sự, Thiếu Kính sao không nói một tiếng với anh em chúng ta?”
Diêu Kiền mỉm cười, nói: “Anh ba cũng biết tình trạng sức khỏe em, thời gian có hạn, nên hơi vội. Lúc trước em bàn với Đại Tư Mã, vốn không vội vàng như thế.”
Diêu Kiền nói: “Chuyện đồ cưới, lúc em từ Dĩnh Xuyên lai kinh đã chuẩn bị toàn bộ, anh ba an tâm.”
Diêu Chinh gật đầu, một lát sau, lại lắc đầu: “Diêu thị ta từ trước đến nay trọng nhất là lễ. Nhà Thiếu Kính không có ai, Phức Chi phụng dưỡng cũng là nên, Thiếu Kính vội vã gả nó đi, há không cho nó toàn hiếu?”
Thần sắc Diêu Kiền lạnh nhạt: “Anh ba, thương anh chị đi sớm, em từng thề trước linh tiền phải chăm sóc Phức Chi chu toàn. Bây giờ, Phức Chi một lòng theo em đi Thái Hành, sức khỏe em như thế nào, em rõ nhất, mất người thân phải thủ tang, hư hao mất hai, ba năm, tuổi tác con gái sao chờ nổi? Anh ba, mấy thứ lễ nghi, chiếu lệ là được, tương lai em gặp anh trai và chị dâu, cũng không thẹn vậy.”
Diêu Chinh nghe ông nói như vậy, trong lòng cũng sinh ra chút bi thương, không còn nói tiếp.
“Thứ lụa màu này dệt đẹp quá.” trong phòng Phức Chi, Trịnh thị cầm lấy một thớt lụa vải dùng làm đồ cưới, nhìn kỹ, kinh ngạc nói: “Trông như là đồ Dĩnh Xuyên ấy.”
“Quả thực là lụa Dĩnh Xuyên ạ.” Thích thị cười nói trên giường: “Trước khi Chúa công đến, từng dặn lão phụ mang đến từ Dĩnh Xuyên, bây giờ lại vừa hay.”
“Ồ?” Trịnh thị mỉm cười, buông lụa màu xuống: “Chú tư quả nhiên nghĩ cho lâu dài.”
Lúc này, đoạn chỉ Thích thị cầm trong tay được cắt đứt, cầm lấy áo may xong nhìn thử, thư thái cười: “Làm xong rồi.”
Trịnh thị đi tới, ánh mắt đặt vào bộ áo lễ, mỉm cười, quay đầu nói với Phức Chi: “Phức Chi sao không mặc vào thử xem đi cháu?”
Phức Chi đáp vâng, mỉm cười nhận áo lễ.
“A Yên, theo chị Phức Chi con đi vào đi.” Trịnh thị lại nói với Diêu Yên.
Tiếng nói rơi xuống, không ai đáp.
Trịnh thị quay đầu nhìn lại, thần sắc Diêu Yên nhàn nhạt. Một lát sau, nàng ta nhìn Phức Chi một cái, đi vào trong phòng.
Trước gương, Phức Chi mặc áo lễ lên người, mở tay áo, nhìn thử tả hữu. Ánh sáng nhàn nhạt, rơi vào hoa văn chìm trên gấm dệt, như khẽ lưu động.
“Thế nào?” Nàng nhìn về phía Diêu Yên.
Diêu Yên không cất lời, đứng một bên, lạnh lùng nhìn nàng.
Phức Chi kinh ngạc: “A Yên?”
“A tỷ không sợ à?” Nàng ta bỗng nhiên mỉm cười, nói.
Phức Chi giật mình: “Sợ cái gì?”
“Tất nhiên là sợ báo ứng rồi.” bên môi Diêu Yên hơi cong, nhìn nàng chằm chằm, tiếp tục nói: “Chị gả cho Vũ Uy hầu, đương nhiên là có cơm ngon áo đẹp phong quang vô hạn. Uổng cho một tấm chân tình của chàng với chị, lại phải tới đất Ba Quận hung hiểm kia.”
Trong lòng như có gì đó bỗng nhiên trồi lên, chìm xuống, Phức Chi đột nhiên nhìn Diêu Yên.
Diêu Yên cười lạnh, từng chữ từng câu, chậm rãi nói: “Tạ lang sắp đi Ba Quận làm Diêm vụ sử, sáng hôm sau sẽ lên đường đó.”