*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Editor: Tây An
“Đã lâu không gặp chưởng sự.” Đại trưởng công chúa nhìn Cao Sung, mỉm cười nói.
Cao Sung vái thật dài: “Được công chúa chiếu cố, tiện thân của tiểu nhân vẫn an ổn.” Dứt lời, lão dâng một vật tới trình lên trước án, nói: “Vương công nghe nói trong nhà Tân An hầu có việc vui, nên dâng lễ này, mong ngài nhận cho.”
Tân An hầu Đậu Khoan trông lại, chỉ thấy đó là một cái tráp đàn mộc vuông, khắc hình tiên sơn hoa điểu, rất là tinh xảo. Cao Sung mở tráp mộc ra, Tân An hầu không khỏi hít sâu một hơi. Trong hộp mộc, xếp ba mươi viên minh châu lớn nhỏ khác nhau, viên nào mượt mà trắng noãn, sáng ngời ngời, một viên lớn nhất, thì lại như nắm đấm trẻ con.
Nghe nói Bộc Dương vương của cải dồi dào, giờ xem ra, thật sự là không giả. Đậu Khoan thầm nghĩ, liếc ánh mắt nhìn Đại trưởng công chúa.
“Hiếm khi thấy hoàng đệ có tâm ý này.” Chỉ thấy Đại trưởng công chúa đảo ánh mắt qua những viên minh châu kia, ý cười nhàn nhạt: “Không biết sức khỏe cậu ấy nay như thế nào rồi?”
“Sức khỏe Vương công so với lúc trước, thì đã khỏe hơn rồi.” Cao Sung nói.
Đại trưởng công chúa không nhanh không chậm, lo lắng nói: “Chắc hoàng thúc có chuyện.”
“Công chúa minh xét.” Cao Sung dập đầu, nói: “Vương công chỉ bảo tiểu nhân chuyển cho công chúa một câu, Vương công trọng nghĩa thì thiên hạ đều biết, dù là tông tộc thế gia, tất sẽ đối đãi hậu hĩnh.”
***
Ý thu nhuộm đẫm, trong hoàng cung uyển hữu, đã có không ít cây rụng lá vàng.
Trên một sân thượng của một lầu các bên rừng, mấy cung nhân tay cầm chổi, đương quét lá rụng đầy đất. Cành trúc làm chổi xẹt qua phiến đá, tiếng sột soạt vang lên.
“Nếu có thể đến điện Chiêu Dương thì tốt quá.” Một cung nhân lầu bầu nói: “Nghe nói Hoàng hậu đối xử với cung nhân không tồi đấy.”
Một người bên cạnh nhìn thị một cái, bật cười: “Chỗ Hoàng hậu sao tuỳ tiện đến được? Theo tôi thấy, đến một cung thất mới xây thì ổn hơn.” Đoạn, thị hạ giọng: “Theo tôi thấy, Diêu Mỹ nhân đẹp nhất, tất năng được sủng hạnh, nghe nói nàng ấy đối xử với cung nhân cũng rất tốt.”
“Diêu Mỹ nhân á?” Vừa dứt lời, một cung nhân hơi lớn tuổi đi tới, khinh thường nói: “Có đẹp cũng chỉ là Mỹ nhân, theo tôi thấy, chỗ tiểu Đậu phu nhân mới…”
Lúc này, dưới đài bỗng truyền đến một loạt tiếng bước chân, mọi người nghe thấy thì sắc mặt nghiêm lại, vội im lặng.
Từ trên đài dòm xuống, chỉ thấy một chàng quan tướng thanh niên vội vã đi qua từ dưới đài, ánh nắng xuyên thấu bóng cây, phản chiếu bóng lưng áo giáp da khí khái hào hùng hiên ngang của cậu.
Mấy cung nhân đứng cạnh lan can đá trông, mắt nhìn qua bóng dáng kia, cơ hồ quên luôn chuyện trong tay.
“Người đó có phải là Vũ Uy hầu không?” Một tiểu cung nhân mới tới tò mò hỏi.
Mấy người bên cạnh nhìn thị, nở nụ cười.
“Đó là em trai đằng nội Vũ Uy hầu, Kỵ lang tướng Cố Tuấn đấy!” Một người cải chính.
Tiểu cung nhân cất tiếng, mặt đỏ bừng.
Sau lưng như vẳng đến tiếng cười nói mơ hồ, Cố Tuấn quay đầu nhìn, chỉ thấy bóng cây thấp thoáng, không thấy gì.
Cậu tiếp tục đi về phía trước, không bao lâu, ra khỏi Lâm Uyển, xuyên qua cung lộ thật dài, đi tới trước điện Tuyên Chính cung Ngọc Hoa.
Mười mấy Chấp Tập vệ sĩ nhung trang gia thân, canh giữ cửa cung. Một nam tử thân hình thẳng tắp đương cùng trò chuyện với vệ sĩ cầm đầu, chính là Cố Quân.
Cố Tuấn giật mình, đi đến trước, đoan chính thi lễ với hắn: “Tướng quân.”
Cố Quân quay đầu, thấy là cậu, mặt hiện lên ý cười: “Đến đợi bệ hạ à?”
Cố Tuấn gật đầu: “Vâng.”
“Bệ hạ đang nghị sự cùng đám Trung Tán đại phu, tạm thời vẫn chưa đi ra được.” Cố Quân nói với Cố Tuấn.
Cố Tuấn nhìn cung điện, gật đầu: “Thế ạ.”
Cố Quân nhìn cậu, vỗ vỗ bờ vai cậu: “Ta đi trước nhé.”
Mặt Cố Tuấn hiện lên ý cười xấu hổ, đáp vâng. Một lát sau, đã thấy hướng hắn đi không phải hướng xuất cung, Cố Tuấn hỏi: “Đi đâu vậy ạ?”
Cố Quân quay đầu liếc cậu một cái, cười cười, không nói gì, đi về phía trước.
“Đại Tư Mã và Vũ Uy hầu đều là cánh tay đắc lực của đất nước, con dâu Cố thị, nên cần cù chăm chỉ.” Trên tụ đình* trong Lâm Uyển, Thái hậu dựa sơn kỉ, sắc mặt hòa ái, ân cần nói với Phức Chi ngồi ngay ngắn bên dưới.
Phức Chi nghiêm mặt cúi đầu, hạ thấp người nói: “Xin ghi nhớ lời Thái hậu dạy bảo ạ.”
Khóe môi Thái hậu hơi cong, nhìn về một bên. Nội thị nhìn thấy thế, vội vàng dâng chén trà lên.
Một quý phụ lớn tuổi cùng đi trông sắc mặt Thái hậu, vội cười nói: “Sắc trời không còn sớm, chúng thiếp quấy rầy đã lâu, cũng nên trở về ạ.”
Thái hậu buông chén trà xuống, cười cười: “Đã lâu không gặp, chưa nói được mấy lời, sao đã vội về?”
Phức Chi nghe vậy, khẽ nhướng lông mày.
Quả nhiên, mấy quý phụ còn lại nhìn nhau, nháo nhào phụ họa, cáo từ Thái hậu.
Thái hậu vẫn mỉm cười, chiều ý họ, sai nội thị tiễn. Chúng phụ nhân vội vàng đứng dậy, chắp tay xin lui với Thái hậu.
Trong đình thanh tĩnh hơn rất nhiều, thần sắc Thái hậu nhàn nhạt, lấy tay chống trán, nhắm mắt dưỡng thần.
Nội thị bên cạnh nhìn Thái hậu, vô cùng khó xử. Lúc trước Hoàng đế muốn lập Đậu thị làm hậu, Thái hậu từng phản đối, Hoàng đế lại khăng khăng không thay đổi. Thái hậu vì thế nên rất là không thích, giữa mẹ con như cũng có thêm một sự ngăn cách.
Từ khi lập Hậu, trừ phi tất yếu, Thái hậu chỉ ở cung Nhạc An, Hoàng đế tới gặp, cũng nhiều lần bị bà lấy cớ thân thể khó chịu làm lý do để đóng cửa. Tình trạng như vậy đến mấy ngày gần đây mới có thay đổi tốt, hôm nay tâm trạng không tệ, nên vời mấy Hầu phu nhân đến Lâm Uyển này bái kiến.
Nội thị trông sắc mặt Thái hậu, cẩn thận nói: “Thái hậu, thái tử Bộc Dương Vương ở ngay bên ngoài uyển xin gặp ạ.”
Thái hậu mở to mắt, nhìn ông ta: “Thái tử Bộc Dương Vương?”
Nội thị gật đầu: “Đúng ạ.”
Thái hậu khẽ thở dài, phất phất tay: “Tuyên nó vào đi.”
Nội thị đồng ý, một lát sau, lại nói: “Trước đây không lâu Trưởng công chúa trở về từ vườn Thừa Quang, cung nhân đến chỗ Thái hậu thông báo ạ.”
Thái hậu khẽ gật đầu, không trả lời.
Nội thị làm lễ, lui xuống.
Vương Trấn chờ đợi lâu, rốt cục được người bên trong hầu dẫn vào, đi vào trong Lâm Uyển.
Chân sớm đã đứng phát mỏi, trên mặt gã vẫn mảy may không thể hiện gì, ngẩng đầu ưỡn ngực, chậm rãi hướng về phía trước. Ánh mắt gã thỉnh thoảng quét bốn phía, chỉ thấy chốn Lâm Uyển này rất là rộng lớn, kỳ trân hoa mộc xen nhau so le, đình đài linh lung tinh xảo, quả nhiên là danh bất hư truyền.
Làm sao mà biết rằng qua ít lâu, hoàng cung này có phải chỗ ở của bọn họ không?
Vương Trấn nói trong lòng, bỗng nhiên khẽ cười lạnh, bước chân cũng trở nên nhẹ nhàng hơn rất nhiều.
Một lát sau, một loạt tiếng người nói cười nhỏ xíu bỗng nhiên lọt vào tai. Vương Trấn nghiêng đầu nhìn lại, đã thấy trên một hành lang cách không xa, hoa mộc sum suê, mấy phụ nhân phục sức lộng lẫy, đương được từ nội thị dẫn bước chậm rãi rời đi.
Ánh mắt Vương Trấn rơi vào một người lẫn trong những phụ nhân kia, bỗng nhiên, một bóng dáng yểu điệu rơi vào tầm mắt. Cô gái kia nghiêng mặt, tóc đen da tuyết, được áo gấm tôn lên nổi bật, so với ngày đó thì lại có thêm mấy phần dịu dàng vận vị.
“Vương thái tử?” Nội thị phát hiện Vương Trấn rơi lại phía sau, quay đầu.
Vương Trấn không khỏi thu tầm mắt lại, theo sau. Chốc lát sau, tâm tư gã xoay chuyển, nhìn về phía nội thị, ôn hòa nói: “Ngô nghe nói gần đây Vũ Uy hầu thành hôn rồi?”
Nội thị thấu quái lạ, một lát sau, cúi đầu đáp: “Đúng vậy ạ.”
“Không biết là kết thân với nhà nào?”
Nội thị nghĩ ngợi, nói: “Là Diêu thị ạ.”
“Ra thế.” Vương Trấn gật đầu, bên môi cong ý cười, không còn hỏi nữa.
“Hôm nay lại là ngày thời tiết tốt đó.” Vừa rời khỏi tụ đình, chúng quý phụ đều cảm thấy nhẹ nhõm, có người nhìn trời, cười nói.
Mọi người đều cười đáp.
“Khí sắc Thái hậu cũng không tệ.” quý phụ lớn tuổi mới nãy nói, đoạn, bà ấy nhìn về Phức Chi đi một bên, thoáng dò xét nàng, nói: “Phu nhân Vũ Uy hầu lần đầu vào cung à?”
Phức Chi quay đầu nhìn bà ta, gật đầu nói: “Đúng vậy ạ.”
Quý phụ mỉm cười, lại cùng người bên khác ngắm cảnh vườn.
Phức Chi vốn mới quen với họ, không cho thế là ngang ngược, chỉ chậm rãi tiến lên, tự mình thưởng thức cỏ cây đình đài quanh mình.
Đi tới một đoạn cầu son, bỗng nhiên, chúng phụ trông thấy một người đứng ở đầu cầu, dáng người cao lớn anh tuấn chiếu vào bóng cây sáng tỏ, hình như chờ đã lâu.
Chúng phụ đều kinh ngạc, nhận ra đó là Vũ Uy hầu Cố Quân, bước chân dừng lại.
Phức Chi cũng kinh ngạc, chạm phải bao ánh mắt dò tới, mặt không khỏi nóng lên.
Cố Quân đi tới bên này, thần sắc chúng phụ khác nhau, làm lễ với hắn, chốc lát sau, khe khẽ cười nói bảo nên rời đi trước thôi.
Trên cầu vẳng đến một loạt tiếng bước chân nhỏ vụn, dần dần đi xa.
Cố Quân liếc bên kia một cái, sau đó, xoay đầu lại nhìn về Phức Chi.
Phức Chi nhìn hắn, mặt vẫn cảm thấy khó xử, lại nở nụ cười.
“Sao lại ở đây thế?” Nàng hỏi.
Cố Quân cười khe, vẻ mặt ung dung nhìn nàng, thoáng cúi đầu, đưa tay thoáng kéo vạt áo ngoại bào của nàng: “Xong chuyện nên tới đây, có gì không?”
Mặt hắn rất gần, lời nói mang theo hơi óng mơ hồ rơi xuống bên tai, trong lòng dâng lên sự ngọt ngào dịu dàng.
Phức Chi có khẽ ngước mắt, ý cười bên môi càng sâu.
Bỗng nhiên, “cạch” một tiếng, hình như có ai đó giẫm lên cục đá.
Hai người giật mình, quay đầu nhìn lại.
Trưởng công chúa Vương Mật đứng cạnh một gốc đại thụ cách đó không xa, nhìn hai người, ánh mắt bình tĩnh, sắc mặt hơi trắng.
Cố Quân kinh ngạc, cùng Phức Chi liếc nhau, thả lỏng đầu vai của nàng ra.
“Trưởng…” Hắn đương muốn bước lên, thấy Vương Mật đột nhiên quay người, nhấc lên váy chạy về sau.
Phức Chi vừa kinh vừa sợ, nhìn về phía Cố Quân.
Cố Quân nhìn hướng Trưởng công chúa rời đi, khóe môi nhếch lên, không nói tiếng nào. Một lát sau, hắn nhìn Phức Chi, khẽ cười cười: “Không sao đâu.”
Hai chân chạy cực nhanh trong con đường Lâm Uyển, khi thì giẫm lên cục đá, cấn chân đến đau nhức. Trong tiếng thét gọi của tòng nhân, Vương Mật lại chạy hết sức về phía trước, tựa như chỉ muốn thoát khỏi cái cảnh tượng như ác mộng vừa rồi.
Cố Quân thành hôn, nàng từng khóc lóc, từng rời kinh thành đến hành cung để ở. Qua rất lâu rồi, nàng ấy vốn nghĩ không có gì quá mức đáng lo, không ngờ, khi trùng phùng, chính là dáng vẻ lưu luyến của Cố Quân và vợ chàng.
Tim như bị dao cắt tổn thương, đau đớn không thôi.
“Trưởng công chúa?” Một giọng nói bỗng nhiên vang lên phía trước.
Vương Mật đưa mắt nhìn lại, trong mông lung, chỉ thấy đã đến trước cửa cung Lâm Uyển, một người ngăn trước mặt, chính là Cố Tuấn.
Trong đầu lướt qua một thoáng thanh minh, Vương Mật thở gấp, bước chân chậm lại.
“Trưởng công chúa sao vậy ạ?” Cố Tuấn kinh dị khó tả, vô thức tiến lên phía trước.
“Tránh ra.” Trong lòng đột nhiên sinh ra một sự kháng cự, giọng Vương Mật khàn khàn, lạnh lùng nói. Dứt lời, không thèm nhìn cậu, thẳng hướng bước nhanh tới đầu kia cung đạo.