Vương Trấn nhìn nến trong tay, vội đặt sang một bên.
Ánh sáng tối đi, hai mắt nữ tử hình như được dễ chịu hơn một chút.
“Khiến Hầu phu nhân thấy đường đột rồi.” tâm tư Vương Trấn đã định, vẻ mặt tươi cười vái chào nàng.
Phức Chi lạnh lùng nhìn Vương Trấn. Người này là ai nàng sớm đã biết, trên tế điển sách Hậu, khi nàng biết tên thái tử Bộc Dương Vương này lại chính là người có ý đồ bất chính với minh ở dịch quán hôm đó, cũng giật mình một phen. Không ngờ, người này lại cả gan làm loạn như thế, bắt cóc mình đi.
Trong lòng càng thêm chán ghét, ý nghĩ xoay chuyển hàng trăm lần, trên mặt Phức Chi lại càng thêm trấn định, không rên một tiếng.
Vương Trấn nhìn miệng nàng bị bịt cùng sợi dây trên người nàng một cái, trong lòng sinh ra chút thương hại, cười cười: “Đợi bản thái tử giúp phu nhân cởi chói đã.” Đoạn, rút ra một cây chủy thủ giắt bên hông, cắt đứt nút buộc sau lưng nàng. Một lát sau, ánh mắt lại dời về phía cơ thể Phức Chi, đảo quanh những đường hằn bị ghìm nổi trên người nàng.
Bỗng nhiên, trước mặt bị đẩy mạnh một cái.
Vương Trấn vội vàng không kịp chuẩn bị, “Oành” một cái, té ngồi ra sau.
Phức Chi nhanh chóng bỏ dây thừng, nắm chân nến cách đó không xa, phòng bị đối đầu với gã.
Ánh nến “Đôm đốp” múa may, Phức Chi giật vải trong miệng xuống, thở phì phò, không nhúc nhích, khuôn mặt vội vã mà âm trầm.
Vẻ mặt Vương Trấn kinh dị, chốc lát sau, lại chậm rãi dịu đi. Gã chợt cười lạnh một tiếng, đứng dậy từ dưới đất, phủi phủi bụi trên áo bào.
“Phu nhân cho rằng, cái nến kia dọa ta được sao?” Vương Trấn liếc Phức Chi, chậm rãi nói.
Phức Chi liền nghiêm mặt, chỉ chỉ cái nến với vã, cất giọng, khàn khàn mà run rẩy: “Ra ngoài!”
Vương Trấn cười một tiếng, bỗng nhiên đưa tay lên.
Phức Chi bị dọa, vội vàng bổ chân tới chỗ gã, không ngờ mê man hai ngày, khí lực tay chân không mạnh, bị Vương Trấn dùng đẩy sức một cái, tay tê rần. Phức Chi chưa kịp kêu sợ hãi, nến đã rơi xuống mặt đất, phát ra một tiếng vang trầm, Vương Trấn kéo hai tay Phức Chi một cái, hai tay bị bắt chéo chặt sau lưng,
“Bản thái tử chưa từng gặp nữ nhân nào mà không ứng phó được!” trên mặt gã là nụ cười dữ tợn mà đắc ý, dứt lời, bỗng nhiên nhấc ngang nàng lên.
Phức Chi vừa giận vừa sợ, ra sức giãy dụa, lại chẳng làm nên trò trống gì. “oành” một tiếng, nàng bị Vương Trấn ném xuống giường, xương cốt đau đến như muốn gãy ra.
Cằm bỗng nhiên bị dùng sức nắm lấy, mặt Vương Trấn gần ngay trước mắt, lóe lên ánh mắt bỉ ổi: “Bản thái tử tối nay sẽ hầu hạ phu nhân thật tốt.” Dứt lời, đưa tay giật vạt áo của nàng ra.
“Đồ mất dạy!” Phức Chi khó thở, dùng hết sức lực toàn thân, dùng cả tay chân đạp gã.
Mặt Vương Trấn bị nàng đạp mấy lần, vừa cay vừa đau, cơn tức trong lòng nhất thời nổi lên. Đang toan cởi đai lưng trói hai tay nàng lại, lúc này, cửa vẳng đến tiếng gõ vang: “Thái tử.”
Là giọng Cao Sung.
Vương Trấn hơi thất thần, bụng đột nhiên ăn một cú của Phức Chi, ngã sang bên cạnh.
Trên giường, Phức Chi tóc tai rối bời, trong tay lại có thêm một thanh chủy thủ, sáng loáng trỏ vào gã.
Vương Trấn giật mình, cúi đầu nhìn lại, chỉ thấy cái vỏ bên hông, đã rỗng tuếch. Lại nhìn về phía Phức Chi, nàng thở hồng hộc, lại không sợ hãi chút nào, trừng mắt giằng co với gã.
“Thái tử?” Trên cửa lại vang tới vài tiếng, còn tăng thêm.
Vương Trấn nhìn cửa một cái, lại xoay đầu lại, thần sắc biến ảo khó lường.
“Phu nhân thủ đoạn thật đấy.” Trong bụng vẫn đau, Vương Trấn nhìn nàng chằm chằm, cắn răng một cái, phất tay áo đứng dậy.
Cửa mở ra, Cao Sung xuất hiện trước cửa.
Ánh mắt lão nhìn về phía trong khoang thuyền, nhìn thấy Phức Chi trên giường, biến sắc.
“Chưởng sự nhìn cái gì?” Vương Trấn liếc lão, lạnh lùng nói.
Cao Sung nhìn Vương Trấn, làm lễ: “Mời thái tử dời bước nói chuyện.”
Vương Trấn vốn không thể giấu diếm được Cao Sung, nghiêng người đi qua lão, lại quay đầu nhìn Phức Chi, theo lão đi ra khoang thuyền.
Cửa bị đóng lại, hình như đã khóa ngoài.
Phức Chi vẫn không dám thư giãn, không nhúc nhích tí nào mà nhìn chằm chằm vào nơi đó, một hồi lâu, mới rốt cục vững tin rằng Vương Trấn đã đi khỏi.
Trong lòng thở một hơi dài nhẹ nhõm, toàn thân xụi lơ xuống, chỉ cảm thấy mỏi mệt đến cực cùng.
Trong sự yên tĩnh, lo nghĩ và bất an lại tiếp tục dâng lên.
Mình đột nhiên mất tích, trong nhà tất đã tìm kiếm khắp nơi, nhưng bây giờ, ngay cả nàng cũng không biết sẽ đến nơi nào.
Môi dùng sức khẽ cắn, Phức Chi không nghỉ ngơi, giữ vững tinh thần đi xuống giường. Chân đứng trên mặt đất, thấy cứ bung biêng, nàng vịn tường, thấy chung quanh đều là ván gỗ dày, kín kẽ, ngoài cửa, còn lại không có lối ra. Phức Chi nhìn qua lỗ tường gỗ, tiếng động trống rỗng mà lộn xộn, hình như có ai đó đang đi, lại có tiếng vang không hiểu vang lên, giống như là tiếng nước.
Cảm nhân được mặt đất dưới chân hơi chập trùng, Phức Chi càng thêm khẳng định mình đang ở trong khoang của một cái thuyền.
Vương Trấn muốn ép mình về Ba Quận ư? Trong đầu sinh ra ý nghĩ như vậy, dự cảm hung hiểm bức ép tới, Phức Chi không khỏi lạnh mình. Đương cảm thấy hoảng, bỗng nhiên, nàng liếc thấy một tấm ván gỗ bên cạnh rương lớn, ánh mắt ổn định lại, nàng đi qua.
Chỉ thấy trên ván gỗ chất đống rất nhiều túi, mở ra xem, chính là các loại hương liệu.
Phức Chi ngửi thử, lập tức hiểu được, thứ khiến mình suốt đường mê man, chính là những thứ không thể nghi ngờ này.
“Nói đi.” Bên ngoài khoang thuyền, Vương Trấn thần thanh khí định, nói.
Cao Sung làm lễ, nói: “Không biết Thái tử mang Vũ Uy hầu phu nhân đến, là vì sao?”
“Vì sao?” Vương Trấn nhìn Cao Sung, bỗng nhiên cười một tiếng: “Ta lại hỏi ngươi, phóng hỏa đốt quán, kế này chính là đã quyết định từ trước, song hai ngày trước mới báo ta, lại là vì sao?”
Cao Sung khẽ giật mình.
Thần sắc Vương Trấn khoan thai, tiếp tục nói: “Vương phụ luôn chê ta không khôn ngoan, sợ ta làm chuyện không ra gì, tâm tư của ông há ta lại không biết. Phóng hỏa giết người, bị bắt lại chính là tội chết. Ta đi đường hối hả, mà ngay cả việc muốn một người đàn bà cũng không cho phép à?”
Vẻ mặt Cao Sung khó xử, nói: “Nhưng cô ta là…”
“Ta cứ muốn cô ta đấy.” Vương Trấn đắc ý cười, liếc Cao Sung: “Hà Khải Cố Tiển, bệnh già bệnh cũ, chiến tướng đắc lực của triều đình không ai hơn Cố Quân. Bây giờ ta có gia quyến nhà hắn trong tay, không phải quá tốt sao? Ta nhất định sẽ để phụ vương nhìn, xem thái tử này không phải vô dụng.”
Cao Sung cúi đầu không nói.
Vương Trấn thấy lão như vậy, cho rằng đã thuyết phục được, cũng không còn phản ứng gì.
“Lát nữa hãy đưa chút đồ ăn thức uống tới.” gã quẳng một câu, quay người rời đi.
Cao Sung đáp vâng, sau đó, ngẩng đầu nhìn bóng lưng Vương Trấn rời đi, ánh mắt thâm trầm.
Trong phủ Bộc Dương Vương ở Cẩm Thành, tiếng nhạc lượn lờ.
Vườn sau, đèn đuốc lấp lánh, Bộc Dương Vương hậu ngồi trên sập, tay ôm trưởng tôn chưa đầy một tuổi, vẻ mặt tươi cười.
“Hôm nay không khóc không quấy, sao lại ngoan vậy nhỉ?” bà kéo tay bé con, yêu thương nói.
Vương Thái Tử Phi bên dưới vội cười nói: “Có lẽ là lâu không gặp bà, nên vui ạ.”
Vương hậu nghe thế, rất vui lòng, nói: “Lại giống y cha nó năm đó, nó khi đó ấy mà, cũng tinh nghịch thế này, nhưng nếu mà để cho nhũ mẫu trông nửa ngày, liền sẽ khóc đòi ta đấy!”
Người khác đều che miệng bật cười.
Lúc này, tôi tớ đến bẩm, nói nhị vương tử đến.
Vương hậu vui mừng, sai người cho cậu vào.
Sau đó, thấy bên ngoài hành lang có một bóng dáng chậm rãi đi tới, Vương Cẩn mặc áo bào màu nhạt, làm nổi bật lên khuôn mặt thanh tú. Cậu thong thả tiến lên, hạ bái làm lễ với Vương hậu, giọng vang vọng: “Con bái kiến mẫu thân.”
Vương hậu bảo cậu đứng dậy, nhìn cậu, tươi cười rạng rỡ, bảo người hầu thêm ghế ở bên cạnh, lại đưa tay giao đứa trẻ nhỏ cho Vương Thái tử phi.
“Con ta từ đâu tới đây vậy?” Đợi Vương Cẩn ngồi xuống, bà hỏi.
Vương Cẩn đáp: “Con mới trở về từ Thúy uyển ạ.”
Vương hậu gật đầu, nói: “Huynh trưởng con không ở đây, con cần thay nó làm việc mới được.”
Vương hậu cười cười, một lát sau, cảm thán nói với Vương Thái Tử Phi: “Vương công cũng thế, Ba Quận đến kinh sao mà xa xôi, sao lại để cho Thái tử bôn ba như vậy? Chỉ sợ đến lúc trở về, lại sẽ gầy hơn.”
Vương Thái Tử Phi vội ở bên nhẹ giọng an ủi.
Vương Cẩn mỉm cười, nhìn về phía Vương hậu, hai mắt sáng rỡ: “Mẫu thân yên tâm, huynh trưởng tất có thể bình an trở về.”
Nói chuyện một hồi, không lâu sau, vương hậu cảm thấy mệt, muốn trở về phòng nghỉ ngơi. Đám người trong vườn vội hành lễ, tất, đợi Vương hậu rời đi, mọi người cũng tan.
Trở lại trong sân của mình, cậu quan sát xung quanh, chỉ thấy dưới hiên đèn đuốc rải rác, yên tĩnh.
“Điện hạ.” Bỗng nhiên. Giọng người hầu truyền đến từ phía sau.
Vương Cẩn dừng bước lại, nhìn về sau: “Nhận được tin tức rồi à?”
“Nhận được rồi ạ.” Người hầu thấp giọng đáp: “Thái tử ba ngày trước đã rời kinh, hôm nay khi đã tới sông Củng, bảy ngày sau có thể đến quận Thành.”
Vương Cẩn gật đầu, thản nhiên nói: “Biết rồi.”
Người hầu làm lễ, im lặng lui ra.
Trong sân lại chỉ còn lại mình Vương Cẩn, cậu thở sâu, ngẩng đầu, nhìn lại mái hiên bên ngoài. Một vòng trăng non treo giữa trời, bóng câu cong cong, sắc như lưỡi liềm.
Phức Chi ngồi trước án, không ngẩng đầu lên dùng bữa.
Vương Trấn ngồi ở đối diện cách nửa trượng, thấy nàng chuyên tâm ăn chừng hai khắc, chỉ cảm thấy rất lạ.
“Phu nhân yên tâm như vậy, hẳn là không sợ ta hạ thuốc?” một lát sau, Vương Trấn không nhịn được hỏi.
Phức Chi uống hết bát canh cá trước mặt, cũng không thèm nhìn gã, vẫn không nói lời nào.
Kỳ thật Vương Trấn nói không sai, đương nhiên nàng không yên lòng. Chỉ là tập dược lý nhiều năm, mấy cái thứ mê hương kia vẫn phân biệt ra.
Mới suy nghĩ một lúc, Phức Chi đã trấn định rất nhiều.
Nơi này, nhất thời nàng vẫn không nghĩ cách chạy trốn, bèn dứt khoát không suy nghĩ nhiều nữa. Vương Trấn đưa cơm canh tới, sau khi xác nhận không có nghi ngờ, nàng liền buông bụng ăn hết. Việc đã đến nước này, dù đấu trí đấu dũng hay là đào tẩu, cũng cần phục sức mới được.
Vương Trấn thấy đồ ăn bày đầy án đều bị Phức Chi ăn sạch, kinh ngạc không thôi.
“Phiền thái tử ra ngoài, ta đi đường xóc nảy mấy ngày, đã cảm thấy mỏi mệt, cần nghỉ ngơi.” Phức Chi lấy ra một cái khăn vuông từ trong tay áo, lau lau bờ môi, nói với Vương Trấn.
Vương Trấn thấy quái lạ, nhìn Phức Chi. Nữ tử này thần sắc an nhiên, so với cái dáng vẻ tưởng như giằng co vừa rồi thì cứ như hai người khác nhau.
Gã cảm thấy buồn cười: “Phu nhân bây giờ đang ở trong tay ta, chắc là nói vậy là nghĩ thông rồi?”
Sắc mặt Phức Chi thong dong: “Thái tử nói thế không sai. Chỉ là ta tự nhận dung mạo mình không tính là khuynh thành, thái tử đã gặp vô số danh hoa oanh yến, sao lại chỉ vì một nhành bồ liễu mà đại động can qua?” Nàng nhìn mắt Vương Trấn: “Nếu ta đoán không sai, thái tử mang ta đi Ba Quận, chính là vì người phía sau ta, đúng không?”
Ý cười Vương Trấn đọng lại bên môi, một lát sau, thản nhiên nói: “Thì tính sao?”
Phức Chi nói chậm rãi: “Chả thế nào cả, ta phận đàn bà, chỉ cầu an nhàn. Thái tử lấy lễ để tiếp đón, đương nhiên ta tòng mệnh.”
“Ồ?” lông mày Vương Trấn nhướng lên: “Nếu ta không chịu thì sao?”
Phức Chi cười cười: “Ta bị thái tử bắt cóc, danh tiết đã tổn hại. Chủy thủ ngay đây, nếu ta tự vẫn, chẳng lẽ thái tử không lãng phí thời giờ hay sao?”
Ý cười của Vương Trấn biến mất, nhìn nàng, mặt âm tình bất định.
Phức Chi ngồi ngay ngắn, hai mắt trầm tĩnh.
Một hồi lâu, Vương Trấn “Hừ” một tiếng, đứng lên, hậm hực đi ra phía ngoài.
Nghe tiếng bước chân truyền đến từ ván gỗ phía ngoài dần dần biến mất, Phức Chi liền vội vàng đứng lên, đóng cửa lại, nhìn bốn phía, kéo mấy thứ kỷ án rương tủ không nhiều nhặn gì trong khoang thuyền ra để chặn cửa. Một lát sau, nàng vẫn không yên lòng, kéo giường qua, xác nhận rằng đã khá chắc chắn, nàng lại kiểm tra bốn vách tường sàn nhà một lần, mới ngồi trên giường.
Trước mặt rỗng tuếch, Phức Chi nhìn, chỉ cảm thấy như là một cơn ác mộng. Cúi đầu, ly văn của Cố Quân vẫn đeo bên hông, quang trạch ôn nhuận chân thực mà chói mắt.
Trong lòng bỗng sinh ra một sự tủi thân, mũi cay cay. Nhìn hồi lâu, Phức Chi hít sâu một hơi, tay nắm lấy ly văn, dán nó trên bụng.
Nhất định phải bình an chạy trốn mới được… Phức Chi thầm nói với mình. Cơn buồn ngủ nặng nề ùa tới, nàng nằm xuống, song vẫn không dám an tâm, thi thoảng lại mở mắt xác nhận vị trí chủy thủ, mới ngủ đi trong những suy nghĩ tạp nham….Main nữ của Hải Thanh Nã Thiên Nga check:
– Từng xóa được 1 dịch bệnh nào đó
– Nhất định phải gặp nạn về đường nước, bị nam n bắt lên thuyền =)))