Tại một ụ tàu cạnh đại giang, hàng trăm hàng ngàn mảnh gỗ làm thuyền nằm ngổn ngang trên cát. Tiếng chùy sắt gõ và tiếng ma sát cưa gõ bận rộn giao hòa, ngày hạ, công tượng đổ mồ hôi như mưa. A Tuyền đi sau Vương Toản, nhìn y cùng Quận Tư Không của quận Thành thảo luận chuyện thuyền bè, dường như không biết mệt mỏi.
“Châu thuyền linh hoạt, chính là do thân nhẹ.” Trước một khung thuyền thành hình, Quận Tư Không nói với Vương Toản: “Cũng chính là bởi vậy, châu thuyền có thể đi lại tự nhiên trên mặt sông rộng lớn, nhưng vào chỗ sông núi nước xiết của quận Thành, thì có nguy cơ bị lật úp.”
Vương Toản nhìn khung thuyền trước mặt, không nói gì.
Đêm qua, một tiểu đội thuỷ quân quận Thành đáp châu thuyền, vào trong hẻm núi diễn tập thử, không ngờ, đến một đoạn nước xiết, châu thuyền lại suýt nữa lật.
Vì chuyện này, Vương Toản cả đêm không ngủ, trong đêm mời Quận Tư Không cùng một đám công tượng tạo thuyền đến thương thảo cách ứng đối.
“Ý Tư Không là, cần đổi thành như vậy?” y hỏi Quận Tư Không.
Quận Tư Không gật đầu: “Đúng vậy ạ.” Đoạn, ông ấy vỗ vỗ miếng gỗ, tràn đầy tự tin: “Chúng tôi đã thử, nếu làm khung thuyền dày thêm, châu thuyền có thể bình ổn đi qua vòng nước loạn lưu.”
Vương Toản trầm ngâm hồi lâu, nói với Quận Tư Không: “Ba trăm châu thuyền, cần bao lâu để làm xong?”
Tư Không lấy làm kinh hãi.
Vương Toản nhìn ông, không có chút đùa cợt nào.
“Tiểu thần cho dù có triệu tập tất cả công tượng dân phu trong quận, cũng sẽ gian nan, cần phái viện trợ.” Quận Tư Không suy tư một hồi, nói với Vương Toản.
“Thế thì được.” Vương Toản lập tức đáp: “Mỗi thuyền mười lăm quân sĩ, đều nghe theo điều khiển của Tư Không.”
Quận Tư Không thấy y đáp lại nhanh chóng, quyết tâm, nói: “Năm ngày ạ.”
“Tốt.” khóe môi Vương Toản hơi cong.
Hai người bàn bạc, qua một hồi, Vương Toản rốt cục quay người đi khỏi. A Tuyền thấy thế, vội vàng đưa túi nước lên.
Vương Toản nhận túi nước, chỉ cảm thấy họng khi như bốc hỏa, ngửa đầu liền “Ục ục” trút xuống.
A Tuyền đứng một bên nhìn y, mặt hơi mỉm cười.
“Có chuyện thì nói đi.” Vương Toản uống no mọt bụng nước, liếc ông một cái.
A Tuyền cười cười, thấy sắc mặt y bình thản, thấp giọng nói: “Hiện nay người cũng đi rồi, chi bằng công tử hồi phủ...”
Lời còn chưa dứt, tay bỗng bị nhét một cái túi nước.
“Nói bậy gì đấy.” Vương Toản lườm A Tuyền một cái, ngẩng đầu đi.
Rời khỏi bãi sông trở lại đại lộ, Vương Toản đang toan lên ngựa, bỗng thấy một gia nhân đuổi tới.
“Quân hầu, ” anh ta thở hồng hộc, thi lễ với Vương Toản: “Vũ Uy hầu đã tới phủ thượng ạ, đương tìm quân hầu.”
Tay Vương Toản dừng trên xe.
A Tuyền kinh ngạc, nhìn Vương Toản, chỉ thấy y nhìn tên gia nhân kia, ánh mắt hơi ngừng.
Thanh Vân Thông giơ bốn vó lên, suốt đường lao vùn vụt vào trong thành.
Đến trước nhà, chỉ thấy nơi này đã có một chiếc xe, chính là chiếc buổi trưa y phái đi tiễn Phức Chi, thị tỳ tòng nhân đều đứng cách mấy trượng.
Nhìn thấy Vương Toản trở về, trên mặt đám tòng nhân đều có vẻ thoải mái đi, vội nháo nhào hành lễ: “Đốc tào.”
Ánh mắt Vương Toản lại rơi trên mình một người sau xe. Hắn đứng ở đó, tay vịn rèm, hình như đang nói nhỏ gì đó với người trong xe.
Nghe thấy tiếng của mọi người, Cố Quân ngẩng đầu lên, nhìn thấy Vương Toản, mặt nở nụ cười.
“Trọng Hành.” Hắn nói, giọng sang sảng. Đoạn, đưa tay hướng vào trong xe, thần sắc giữa lông mày điệp thêm cho sự nhu hòa trong đôi mắt, thấp giọng nói câu gì đó.
Vương Toản nhìn về phía trong xe, một lát sau, chỉ thấy Phức Chi vịn tay Cố Quân, cẩn thận tiếp mặt đất.
Nàng nhìn về phía Vương Toản, vành mắt hồng hồng, nước mắt như còn mới, mà ý cười bên môi lại cứ ánh vào trong mắt. “Quân hầu.” giọng nàng mang theo cảm kích, làm một lễ thật sâu với Vương Toản.
Vương Toản nhìn nàng một cái, khẽ gật đầu.
Phức Chi đứng dậy, đoạn, lại nhìn về phía Cố Quân, nụ cười chiếu vào dưới ánh mặt trời, tràn đầy xán lạn.
Vương Toản thu lại ánh mắt từ cái nắm tay chặt của hai người, nhìn phía Cố Quân, khẽ gật đầu, đi qua.
“Đến lúc nào thế?” y hỏi.
“Mới thôi.” Cố Quân mỉm cười nói.
Hắn nhìn Vương Toản, sắc mặt liễm chính, bỗng buông Phức Chi ra, trịnh trọng vái chào y: “Trọng Hành cứu vợ ngô, Quân ghi nhớ trong lòng.”
Vương Toản ngẩn người.
“Nói gì nghe ghê thế chứ lị.” mặt mũi y mất tự nhiên, không kiên nhẫn liếc hắn một cái, giọng cứng nhắc. Đoạn, lại quay đầu đi: “A Tuyền.”
“Công tử.” A Tuyền tới làm lễ.
“Đi bảo nhà bếp chuẩn bị đồ ăn.” Vương Toản phân phó nói.
Cố Quân biết tính cách y, nhìn Phức Chi, mang theo vài phần bất đắc dĩ. “Đi nào.” Hắn mỉm cười, nắm tay Phức Chi, đi theo Vương Toản vào trong nhà.
“Hôm qua ta đi Linh Lăng thấy Đại Tư Mã, mới biết được chuyện của nội nhân (chỉ vợ). Dưới tình thế cấp bách, vừa hay nhận được thư của Trọng Hành, liền vội vàng chạy đến.” trên công đường, Cố Quân nói với Vương Toản, sắc mặt vẫn phong trần mệt mỏi.
Vương Toản gật đầu, ánh mắt khẽ ngước. Phức Chi ngồi bên cạnh Cố Quân, hai gò má ửng đỏ, nụ cười trên mặt lại đầy sự thoải mái mà nhiều ngày chưa từng có.
“Ta có thể gặp được phu nhân cũng là trùng hợp.” Vương Toản thản nhiên nói. Y nhìn về phía Cố Quân, lại chuyển câu chuyện: “Phủ Thần từ Linh Lăng mà đến, không biết bên đó nay thế nào?”
Cố Quân nghe y hỏi, cười cười.
Vương Toản nhìn tôi tớ trên sảnh, nói: “Các ngươi lui ra đi.”
Mấy người đứng hầu đáp vâng hành lễ, nhớn nhác lui ra.
Phức Chi nhìn họ, cảm thấy hiểu ý, nói khẽ với Cố Quân: “Em sang phòng bếp xem sao.”
Cố Quân mỉm cười.
Phức Chi mím môi mỉm cười, lại nhìn về phía Vương Toản, khẽ gật đầu với y, đứng dậy đi ra ngoài. Ánh nắng chiếu vào ngoài đình, làm mờ nhạt bóng dáng đó rời đi.
“Bộc Dương Vương làm phản, trong triều sớm có đoán được. Năm mươi vạn đại quân, tháng trước đã phân phát ra quận Thục, bây giờ đã bày trận hoàn tất.” Cố Quân chậm rãi nói.
Cố Quân gật đầu, khóe môi hơi cong: “Lần này ta đến, ngoài đón nội nhân, chính là muốn thăm dò chuyện thủy đạo.”
Vương Toản trầm ngâm, nói: “Ta đang muốn gửi thư cho Đại Tư Mã đây, kế thủy đạo kia thật sự là có thể thực hiện, thuyền bè thì vẫn cần cải tiến.”
Cố Quân thấy quái lạ: “Ý là sao?”
Vương Toản nói chuyện đêm qua bàn bạc cùng đám Quận Tư Không, cười khổ nói: “Mấy cái châu thuyền của của cậu, đến quận Thành còn phải lại sửa sang một phen. Lại nữa, ” khựng lại, y nói tiếp: “Thủy đạo kia chưa có ai thông hành, còn phải có mấy chu tử kinh nghiệm già dặn mới được.”
Cố Quân nghe Vương Toản nói, lông mày nhíu lại.
“Chuyện chu tử cũng không lo.” một lát sau, chỉ nghe hắn nói: “Người có thể đi thông hẻm núi tuy khó tìm, song chưa hẳn là tìm không được.”
Vương Toản ngước mắt.
Cố Quân nhìn y: “Chỉ là cậu nói, châu thuyền cần sửa?”
“Chuyện này cũng không phải việc khó, quận Thành có công tượng, năm ngày là hoàn thành.” Vương Toản chắc chắn nói: “Sau đây ta dẫn cậu đi xem qua liền biết.”
Cố Quân hiểu ra, mỉm cười gật đầu.
Hai người đàm đạo chưa lâu, Phức Chi dẫn tôi tớ trong nhà về.
Chỉ thấy đồ ăn đều đủ, cơm canh thơm phức bay vào mũi. Mấy người đều mệt nhọc, tới giờ, đều đã cảm thấy đói. Khi đồ ăn bày xong, bèn tự mình động dùng bữa.
Trong bữa cơm thì không nói nhiều.
Cố Quân thấy Phức Chi bưng một bát cá canh uống rất ngon, nhìn bát trước mặt mình, bưng bát canh lên, để lên trên bàn của nàng. Phức Chi giật mình, nhìn bát canh kia, lại nhìn Cố Quân, mặt hơi đỏ, mắt lại có ý cười.
Vương Toản ngồi ngay ngắn đằng trên, cúi đầu dùng bữa, như chẳng trông thấy gì.
Ngày mai Cố Quân mới trở lại Linh Lăng, thuận lý thành chương, sau bữa ăn, Phức Chi vẫn tạm thời về đình tây nghỉ ngơi, Cố Quân tiễn nàng tới đó.
Trên công đường chỉ còn Vương Toản.
Y ngồi ở trên, nhìn chung quanh một lúc, một lát sau, đứng dậy đi ra bên ngoài sảnh.
Ngày thu trong đình viện, ngoài mấy thứ hoa cỏ quý hiếm nhạt nhẽo, thì chẳng có gì đáng nhìn. Vương Toản nhàn nhã dạo bước dưới hiên, đi tới một sương phòng, bỗng nhiên nghe thấy có người đang nói chuyện, hình như mấy thị tỳ.
“... Vị lang quân đó cứ thế là nhảy lên, đột nhiên ôm lấy phu nhân.” Một giọng nói đậm chất quận Thành vang lên.
Bước chân Vương Toản hơi dừng lại.
Chỉ nghe thị tỳ kia cười, vừa ngượng ngùng vừa không thể che hết kích động: “Tôi đứng một bên mà đỏ cả mặt đấy!”
Người khác đều “Chậc chậc” sợ hãi thán phục, phát ra một loạt tiếng cười.
Vương Toản đột nhiên cảm thấy mấy cái tiếng cười kia thật chói tai, tăng tốc bước chân, rời hàng hiên.
Chưa được bao lâu, Phức Chi lại trở về đình tây.
Gia nhân trong nhà còn chưa kịp dọn bày biện trong phòng, Phức Chi thấy hết thảy trước mắt, lại cảm thấy tựa như giật mình đã qua hồi lâu, tâm cảnh của mình đã khác xa lúc trước.
“Trọng Hành rất có tâm.” Chỉ nghe Cố Quân nói.
Phức Chi quay đầu, thấy hắn cười khẽ nhìn mình. Trong lòng như có một dòng nước ấm chảy qua, nàng cũng mỉm cười, đưa tay nắm lấy tay hắn, nói khẽ: “Ngu Dương hầu rất chiếu cố. Khi đó em chạy trốn trên sông, trong cơn nguy cơ, nếu không có Ngu Dương hầu cứu, tính mệnh mẹ con em thiết nghĩ không giữ nổi.”
Cố Quân mới vừa gặp lại nàng đã biết đại khái việc này từ đầu đến cuối, cũng cảm khái. Nhìn khuôn mặt thoáng gầy gò của Phức Chi, lòng hắn không khỏi tuôn ra từng cơn áy náy, kéo Phức Chi về trong ngực, dùng sức ôm.
Đầu Phức Chi tựa trên vai hắn, từ lúc xa nhau đến nay, cho dù là lúc vừa rồi còn trên thuyền lớn, dù hai người có kích động, nhưng cũng chưa từng sát lại nhau chặt chẽ như vậy. Bây giờ, cuối cùng hai người đã được ở một mình, sự ấm áp đã lâu vờn quanh, Phức Chi chỉ cảm thấy ngàn vạn cảm xúc tuôn ra trong lòng. Mũi cay không chịu nổi, nàng nghẹn ngào một tiếng, đưa hai tay ôm chặt hắn, vùi đầu trên lồ ng ngực của hắn.
Cố Quân không nói gì, cúi đầu xuống, tinh tế hôn bên tóc mai nàng.
Hai người ôm nhau, một hồi lâu, Phức Chi dần dần bình tĩnh trở lại. Bỗng, nàng nhớ tới cái gì đó, lau lau nước mắt trên mặt, ngẩng đầu.
“Phủ Thần.” Nàng tiếng một gọi, đưa tay Cố Quân dán trên bụng mình, nhìn hắn, mặt dần dần nở nụ cười: “Con đấy.”
Cố Quân giật mình, mở mắt, cũng bật cười. Hắn đặt tay trên bụng nàng chậm rãi vuốt v e, hai mắt dài nhỏ cong lên, trông rất đẹp mắt.
Phức Chi lại cảm thấy hơi bất ngờ, cau lông mày: “Chàng không vui sao?”
“Đương nhiên là vui rồi.” Cố Quân cười khẽ, hôn hôn trán nàng, nửa đùa nửa thật nói: “Trọng Hành từng đề cập trong thư, ta cười suốt đường.”
Phức Chi nghe vậy, nín khóc mỉm cười.
***
Hoàng hôn trong hẻm núi tới cũng nhanh, chưa tới khi mặt trời lặn, mà sắc trời đã xâm xẩm.
Trên thuyền lớn đã đốt đuốc, lửa khói bị gió trên sông thổi bay múa, mùi khói lửa nhàn nhạt phiêu tán trong làn không khí lạnh.
“Tới ngày mai, chính là địa giới quận Thành!” Lão chu tử uống một ngụm rượu, đứng trên đầu thuyền cười nói với đám người trên thuyền.
Thái Anh ngồi trên thuyền, nhìn về vách núi hai bên bờ, chỉ thấy cao ngất ngưởng, như búa bổ đao tước.
Đương nhìn, bên cạnh có một người ngồi xuống.
Thái Anh quay đầu, chỉ thấy ánh mắt Tạ Trăn liếc đến, thần sắc dửng dưng.
“Không biết đến bờ rồi, Nữ Quân sẽ đi nơi nào?” Hắn hỏi.
Đột nhiên nghe hắn hỏi thế, Thái Anh giật mình. Trong lòng chợt ảm đạm, nàng ấy trầm ngâm một lát, thản nhiên nói: “Anh còn muốn đi tìm gia phụ.”
Tạ Trăn không nói gì.
“Thừa tướng ước hẹn với mỗ, khi Nữ Quân tới quận Thành, cần giao cho một vật nào đó.” Một lát sau, chỉ nghe hắn chậm rãi nói.
Thái Anh giật mình, giương mắt.
Chỉ thấy Tạ Trăn nhìn nàng, thần sắc trầm tĩnh, ánh mắt lại sâu thấu tâm.
Bờ môi Thái Anh giật giật, một hồi lâu sau, quay đầu đi, nói thật nhỏ: “Ta tự hiểu.”
Tạ Trăn không lên tiếng, một lát sau, chỉ nghe bên cạnh có một loạt tiếng xột xoạt vang lên, rồi không động tĩnh.
Tiếng sóng lọt vào tai, đã không còn cách trở.
Trong ngực hít sâu một hơi thật dài, Thái Anh nhắm mắt lại. Nàng khẽ quay đầu, cái bóng dáng kia đang đi về đầu thuyền, gió lớn thổi một góc ống tay áo hắn phần phật lên, tuấn dật cao dài.
Tay bất giác mò về trong ngực, Thái Anh chạm đến mảnh giấy lụa kia, tâm dần dần an định lại.
Nhìn về phía trước, sương chiều nặng nề, dãy núi nơi sâu, bóng cây như mực. Duy chỉ có nước sông như dẫn dắt, đảo sóng bạc, chẳng biết sẽ dẫn hướng tiền đồ về phương nào.