Phức Chi lấy làm kinh hãi: “Quý nhân trong cung ư? Là ai?” Tâm tư xoay chuyển cực nhanh, đầu tiên là nghĩ đến Diêu Yên.
Dư Khánh cười khổ: “Tôi không nghe rõ, sứ giả đó vẫn ở đây…”
“Đến phủ rồi nói, hỏi một lúc là biết mà.” Cố Quân đi tới nói với Phức Chi.
Phức Chi nhìn hắn, bèn không hỏi nữa, quay người theo hắn đi đến chỗ xa giá.
Thủy đạo Linh Lăng trấn giữ Ba Thục thông ra yết hầu Trung Nguyên, xưa nay chính là nơi yếu địa, không tính là lớn, lại có tường cao hồ sâu, nổi tiếng bởi sự kiên cố.
Xe ngựa dừng lại trước dinh thự của Cố Tiển, Phức Chi xuống xe, chỉ thấy trước mặt là một căn nhà to, tường gạch nặng mái hiên, trước cửa có một đôi thạch sư to lớn, tăng thêm khí chất uy nghiêm.
“Đi thôi.” Cố Quân tới, cười cười với Phức Chi, đợi nàng vào trong nhà.
Vừa vào tiền đình, mấy người phục sức quan võ đâm đầu tới. Nhìn thấy Cố Quân, mọi người chậm bước chân lại.
“Tướng quân.” Cố Quân nhìn thấy Lữ Tỷ trước mắt, vái chào ông.
Lữ Tỷ trả lễ.
Chúng tướng quan cũng không lạ lẫm với Cố Quân, nháo nhào làm lễ, lại hiếu kì nữ quyến đi theo bên cạnh hắn, ánh mắt kinh ngạc thỉnh thoảng quét tới Phức Chi.
“Tướng quân.” năm ngoái Phức Chi trị dịch ở quận Bình Dương thì từng gặp Lữ Tỷ, không tính là lạ lẫm với ông, cũng theo Cố Quân hành lễ với ông.
Lữ Tỷ nhìn Phức Chi, gật đầu nói: “Hầu phu nhân.”
Đám người làm lễ gặp mặt, rồi tự mình cáo từ.
Đợi họ đi xa, Phức Chi liếc sau lưng một cái, hỏi Cố Quân: “Lữ tướng quân cũng tới ạ?”
Cố Quân nói: “Lữ tướng quân vẫn lĩnh danh hào Phiêu Kỵ.”
Phức Chi gật đầu, đang toan nói chuyện, đã tới tiền đường. Cố Quân mới nhờ người hầu thông báo, đã thấy Cố Tiển bước ra.
“Chào chú ạ.” Cố Quân vội vái chào, Phức Chi cũng hành lễ theo hắn.
“Trở về rồi à?” Cố Tiển mỉm cười gật đầu. Đoạn, lại lia ánh mắt nhìn về phía Phức Chi.
Phức Chi khẽ ngẩng đầu, nhìn thấy khuôn mặt Cố Tiển gầy gò, giật mình.
“Quân đón được Phức Chi liền về, không dám ở lâu ạ.” Cố Quân nói.
Môi Cố Tiển chứa ý cười, không nói gì nhiều, bảo họ lên sảnh ngồi vào chỗ. “Ta đoán hai con lúc này sẽ đến, nên sai nhà bếp chuẩn bị đồ ăn.” Tòng nhân dâng đồ ăn lên, Cố Tiển hòa ái nói.
Cố Quân và Phức Chi cám ơn, cầm đũa dùng bữa.
Sau một lát, công đường lẳng lặng, chỉ còn tiếng hai người ăn cơm. Phức Chi khẽ ngước mắt, bên trên, Cố Tiển ngồi ngay thẳng, ánh mắt trầm tĩnh.
Phức Chi vội cụp mắt xuống.
Lần trước gặp nhau, là trước khi nàng đi miếu cung, đến công đường chào Cố Tiển. Không ngờ biến cố liên tục xảy ra, bây giờ trở về gặp lại, lại có hơi khúm núm lạ kì.
May sao một lát sau, một tòng nhân lên sảnh đưa sách tới. Cố Tiển bảo gã đặt sách tre trên bàn, cầm lấy một phần mở ra đọc kĩ, lúc này Phức Chi mới cảm thấy thoáng được thả lỏng.
Cố Quân thấy Cố Tiển đọc sách kia mà nhíu mày, ngừng đũa hỏi: “Có gì ạ?”
Cố Tiển nhìn hắn, lắc đầu nói: “Không sao. Chỉ là gần đây văn thư trong kinh giản lược đi rất nhiều, cảm thấy không bình thường lắm.”
Cố Quân gật đầu.
Phức Chi thấy họ khơi lên câu chuyện, vội hỏi Cố Tiển: “Nghe nói, sáng nay có sứ giả từ kinh thành tới ạ?”
Cố Tiển nhìn nàng, một lát sau, mặt lộ ra một nụ cười khổ.
“Không giấu được Phức Chi.” Ông chậm rãi nói: “Sáng nay sứ giả đến báo, Diêu mỹ nhân trong cung không biết sao lại bị đày vào Dịch đình, người sứ giả đó chính là giúp Diêu Thượng thư xin giúp đỡ mà tới.”
Phức Chi nghe việc này đã được xác thực, trong lòng có phần nặng nặng nề đi.
“Ta không dứt thân ra đặng, đã truyền thư cho thím hai đứa.” Cố Tiển ôn hòa nói: “Trong cung ngoài cung bà ấy đều vô cùng có duyên, có thể giúp đỡ đôi chút.”
Phức Chi và Cố Quân nhìn nhau, khẽ gật, một lát, Cố Tiển đang ngồi lại cúi đầu: “Cực cho chú đã quan tâm, cháu dâu rất thẹn ạ.”
Nụ cười của Cố Tiển khẽ khàng: “Người một nhà mà, đừng nói lời khách khí.”
Dùng bữa xong, Cố Quân và Cố Tiển ở tại công đường, Phức Chi xin được cáo lui trước.
“Phức Chi quả thật là được Ngu Dương hầu cứu à?” bàn chút công vụ, Cố Tiển bỗng nhiên hỏi Cố Quân.
Cố Quân gật đầu: “Vâng ạ.”
Cố Tiển vuốt râu, chậm rãi nói: “Con bé có nói với con mọi chuyện trước sau không?”
Cố Quân đáp: “Nói gì ạ?”
“Ồ?” trong mắt Cố Tiển là ý vị thâm trường: “Phủ Thần nghĩ như thế nào?”
Cố Quân nhìn Cố Tiển, nghiêm mặt nói: “Phức Chi chính là người vợ kết tóc của con, lòng nàng sáng tỏ, sướng khổ không tránh.”
Cố Tiển nhìn hắn, hơi nghiêng đầu, bật cười, trong đôi mắt quắc thước là ánh sáng rực rỡ.
“Cố thị là quần thần trung lập, gút mắc trong cung từ trước đến nay đều không dính vào.” Cười một lát sau, Cố Tiển không nói tiếp, lại dời câu chuyện: “Việc này, trong lòng Phức Chi hẳn đã chắc chắn.”
Cố Quân khẽ giật mình, hiểu rõ nói: “Quân biết ạ.”
Cố Tiển thở dài, dời ánh mắt nhìn về phía ngoài sảnh: “Chỉ là chuyện nhà Diêu Thượng thư, Phức Chi thân là nội quyến, nơi đây cũng không ở lâu được.” ông nhìn Cố Quân: “Con cũng rõ.”
Cố Quân nhìn ông, một lát sau, vái chào: “Vâng.”
Bờ sông quận Thành, ngày hạ, từng khung thuyền đặt trên bờ cát, dày đặc như vảy cá.
“Cốc”, chu tử già đưa tay đập vào một cái khung thuyền đã hoàn thiện, phát ra một tiếng vang trầm. Ông cẩn thận nhìn thư, lại ngồi xuống, quan sát bên cạnh mạn thuyền. Một hồi lâu sau, ông đứng lên, cười nói với ba người sau lưng: “Chư vị lang quân yên tâm, cái thuyền như vậy, chớ có nói đến Ba Quận, có ra sông cũng được đấy.”
“Hử?” Vương Toản mừng rỡ.
Lão chu tử vuốt râu cười nói: “Lang Quân chớ lo, không sợ đâu, năm đó có một lần tôi đi qua thủy đạo đó, con thuyền tôi dùng còn chưa bằng những con này đấy!”
Vương Toản nghe thế, chỉ cảm thấy một tảng đá lớn trong lòng rơi xuống, không khỏi tươi cười. Nhìn về phía Tạ Trăn cùng quận trưởng, chỉ thấy thần sắc họ cũng vui sướng, bên môi Tạ Trăn ngậm một nụ cười thản nhiên.
“Đa tạ ông lão.” Tạ Trăn vuốt cằm nói, đoạn, nhìn gia nhân sau lưng.
Gia nhân hiểu ý, cầm trong tay mấy vò rượu ủ lâu năm và một cái túi tiền trĩu nặng giao cho lão chu tử.
“Lão đã vất vả suốt đường, chỉ là chút đồ, mong rằng không chê.” Tạ Trăn tiếp tục nói.
Lão chu tử nhìn những vật kia, tươi cười rạng rỡ, liên tục thở dài nói cảm tạ, sau đó, cáo lui.
Bóng dáng ông già biến mất đằng sau đống khung thuyền lít nha lít nhít, một lát sau, Tạ Trăn xoay đầu lại, đã thấy Vương Toản nhìn hắn.
Thần sắc Tạ Trăn bình tĩnh, nhìn lại y.
“Chuyện châu thuyền đã thành, chuyện Ba Quận sắp tới có thể làm rồi!” Quận trưởng không thể giấu hưng phấn, cười to nói.
Vương Toản cũng cười, lại nhìn Tạ Trăn: “Không biết sứ quân có tính toán gì không?”
Vương Toản lia ánh mắt nhìn về phía mặt sông bình lặng rộng rãi, thản nhiên nói: “Sứ quân đã ra khỏi Ba Quận, đương nhiên sẽ gặp bệ hạ. Quận trưởng hôm nay nói với ta, thuyền lớn về kinh thành ngày mai sẽ có.”
Quận trưởng nghe vậy, cũng gật đầu, cười nói với Tạ Trăn: “Thuyền lớn về kinh thành đã chuẩn bị, có thể nghe phân phó của sứ quân.”
Tạ Trăn nhìn Vương Toản, trên mặt hiện lên ý cười, nói với quận trưởng: “Phủ quân cứ an bài đi là được.”
Đang nói chuyện, bỗng một gia nhân của Tạ Trăn vội vàng đến. “Công tử, ” làm lễ xong, anh ta nói với Tạ Trăn: “Thái Nữ Quân đã tỉnh ạ.”
“Ồ?” giữa lông mày Tạ Trăn hơi sáng lên, lúc này mới nhìn về phía hai người, mỉm cười vái chào nói: “Trăn có chuyện quan trọng, tạm cáo lui.”
Vương Toản liếc hắn, chốc lát sau hoàn lễ, chậm rãi nói: “Sứ quân cứ đi đi.”
Tạ Trăn không nói nữa, lại lễ với hai người, quay người rời đi.
“Vị Minh Châu công tử này cũng là người lưu tình đấy.” Quận trưởng vẫn cảm thấy tâm trạng thoải mái, nhìn bóng dáng thon dài kia đi lên trên đê, vuốt râu cười nói với Vương Toản.
Ánh nắng mang vẻ đẹp hoàng hôn, chảy vào từ ngoài cửa sổ, khiến lụa trắng trên song cửa sổ chiếu ra một tầng sáng vàng nhạt.
Thái Anh nhìn sắc trời, tay cầm chén nước nhẹ nhàng buông xuống.
Hôm qua nàng theo Tạ Trăn tới trong tòa phủ này không lâu, thì liền nghe tôi tớ trong phủ nói Vương Khâm giết Thái Sướng, vứt thi thể ông trong rừng dã. Tin dữ lọt vào tai, Thái Anh chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng, bất tỉnh đi ngay. Khi tỉnh lại, đã là quang cảnh như vậy rồi, thị tỳ phục thị nói, mình ngủ đã ròng rã một ngày.
“Nữ Quân mới tỉnh lại, dùng chút cháo đi ạ.” Một giọng nói trong trẻo vang lên bên cạnh.
Thái Anh ngẩng đầu, thấy thị tỳ bưng một cái bát to đi tới, bên trong vẫn nóng hổi bốc hơi trắng lên. Nghe được mùi hương, Thái Anh cũng càng thấy trong bụng trống rỗng, gật gật đầu.
Thị tỳ thấy nàng chịu ăn, lòng không khỏi nhẹ nhàng thở ra, cười nhẹ nhàng, cẩn thận đặt bát lớn lên cái bàn trước mặt nàng.
Thái Anh không nói nhiều, cầm lấy thìa đồng, cúi đầu bắt đầu ăn
“Nữ Quân thật là xinh quá ạ.”
Một lát sau, bỗng nghe thị tỳ thở dài.
Thái Anh khẽ giật mình, ngẩng đầu.
Chỉ thấy thị tỳ cười híp mắt nhìn nàng.
“Ngoài vị phu nhân ngày ấy đến, thì Nữ quân là người xinh nhất tôi từng thấy đấy ạ.” Thị dùng khẩu âm đặc quận Thành tiếp tục nói.
Thái Anh nghe cách hình dung như vậy, có phần dở khóc dở cười.
“Phu nhân?” Nàng ấy mở miệng hỏi, trong cổ họng vẫn hơi khô: “Phu nhân nào?”
Thị tỳ nói: “Tiểu tỳ chỉ gọi cô ấy là phu nhân, vốn tưởng rằng là nội quyến của đốc tào, về sau mới hiểu, ra là thê thất nhà người khác.”
Thị cứ lời đầu không đáp câu sau, Thái Anh không khỏi khẽ mỉm cười: “Người khác là ai?”
Thị tỳ nghĩ ngợi, mặt hơi đỏ ửng, nghiêm túc nói: “Người đó trông rất anh tuấn đấy ạ! Hình như gọi là gì mà… ờ… Uy Vũ Hầu gì ấy ạ?”
“Vũ Uy hầu?” Một giọng nói chậm rãi truyền đến từ phía sau.
Hai người giật mình, quay đầu nhìn lại, đã thấy một người đứng nơi cổng, dưới ánh sáng trời chiều, khuôn mặt tuấn tú.
“Tiểu tỳ… dạ, tiểu tỳ cáo lui.” Thị tỳ nhìn thấy Tạ Trăn, mặt chợt đỏ lên. Trong ánh mắt thị mang theo chút ngượng ngùng bối rối, làm lễ với Thái Anh cùng Tạ Trăn, rồi bước nhanh ra cửa phòng.
Bên trong phòng chỉ còn hai người.
Thái Anh nhìn Tạ Trăn, thìa đồng trong tay dừng lại.
Tạ Trăn cũng nhìn nàng ấy, một lát sau, cất bước đi vào trong phòng.
“Ngày mai có lớn thuyền về kinh, Trăn đến hỏi quyết định của Nữ quân.” cách kỷ án, Tạ Trăn và Thái Anh ngồi tương đối, chậm rãi nói.
Thái Anh nhìn hắn chăm chú, ánh mắt bình tĩnh.
“Ta đi Linh Lăng.” Một lát sau, nàng nói khẽ.
Trong mắt Tạ Trăn lóe lên một thoáng kinh ngạc: “Ồ?”
“Anh giờ một thân một mình, chỉ có nhà cậu ở Linh Lăng là có thể tìm nơi nương tựa.” Thái Anh chậm rãi nói, khựng lại, khẽ cúi đầu: “Tương lai còn muốn trở lại Ba Quận để an bài thi thể phụ thân.”
Tạ Trăn nhìn nàng, không nói tiếp.
“Ngày mai lúc ta về kinh thành, có thể đưa Nữ quân đến Linh Lăng.” Một lát sau, hắn gật đầu, lại nhìn Thái Anh, ánh mắt bình thản: “Chuyện Thừa tướng nhắc nhở, cũng mong Nữ Quân chớ quên.”
Thái Anh nhìn hắn, trong lòng sáng tỏ.
“Có thể thỉnh giáo sứ quân một chuyện chăng?” một lát sau, nàng bỗng nhiên hỏi.
Tạ Trăn nói: “Nữ Quân cứ hỏi.”
Thái Anh hít một hơi, nói: “Triều đình phái Thừa tướng tới, chính là giúp đỡ chư vương. Nay Bộc Dương Vương phản nghịch, nếu bàn về trách nhiệm, thừa tướng thủ cứu thất trách. Đúng không?”
Tạ Trăn đáp: “Đúng vậy.”
Thái Anh chậm rãi nói: “Cho dù phụ thân ta ra khỏi Ba Quận, cũng không trốn được cái chết, đúng không?”
Ánh mắt Tạ Trăn ngưng lại, gật đầu: “Đúng.”
“Anh có thể đi đến tận đây, cũng là bởi phụ thân ta từng hứa hẹn với sứ quân một chuyện quan trọng.”
Hai con ngươi Tạ Trăn nhìn thẳng mà không tránh: “Nữ Quân nói phải.”
Thái Anh nhìn hắn, ánh mắt bình tĩnh, một lát sau, môi hiện lên một nụ cười tái nhợt yếu ớt.
“Quân tử lỗi lạc, quả như sứ quân.” Nàng ấy thở sâu, thi lễ với Tạ Trăn: “Đợi ngày mai tới Linh Lăng, đồ phụ thân phó thác, Anh tất sẽ dâng lên.”
Cố Quân trở lại nơi ở, đã thấy Phức Chi đứng dưới hiên, nhìn trong đình mà xuất thần.
“Sao không nghỉ ngơi vậy?” Cố Quân kinh ngạc.
Phức Chi quay đầu, thấy là hắn, mỉm cười: “Ngủ không được ạ.”
Cố Quân không nói tiếng nào, chỉ đi ra trước, cuốn áo bông trên người nàng, cau mày nói: “Thế thì cũng không thể đứng dưới hiên được, nhiễm phong hàn thì sao.”
Phức Chi nhìn dáng vẻ hắn nghiêm túc, một lát sau, cười nói: “Chàng còn hiểu y dược hơn em nhỉ.”
Cố Quân mỉm cười, ôm sau lưng nàng, theo nàng nhìn cảnh trí trong đình.
“Phủ Thần.” một lát sau, bỗng nhiên nghe Phức Chi nói.
“Hử?”
“Ngày mai em muốn về kinh.”
Cố Quân không nói gì.
Phức Chi quay đầu, chỉ thấy hắn nhìn sân, ánh mắt sâu xa.
“Sao không nói gì?” Phức Chi hỏi.
Cố Quân liếc nàng một cái, thần sắc không gợn sóng.
“Ta không thích.” Hắn thản nhiên nói.
Phức Chi khẽ giật mình: “Vì sao?”
Cố Quân buông nàng ra, duỗi duỗi xương eo, nhìn lên bầu trời: “Vợ nhà khác cứ là hận không thể trói chồng vào tay, mà vợ nhà ta thì chỉ muốn một mình hồi kinh thôi.”
Phức Chi nhìn hắn, một lát sau, ngượng ngập nói: “Chàng muốn thế nào?”
Cố Quân cúi đầu nhìn nàng, giọng trầm: “Em nói xem?”
Cặp mắt kia gần ngay trước mắt, sâu thẳm đen thui như có thể bắt lấy hồn phách người ta.
Phức Chi nhìn hắn, mặt chợt tươi lên, ý cười dần dần sâu hơn, nhuộm một thứ màu sắc mềm mại đáng yêu. “Chàng đến thì biết.” giọng của nàng uyển chuyển, đoạn, vươn tay, một tay kéo hắn vào trong phòng.