An xa* vừa đi vừa nghỉ, đi một hồi xuyên qua cung lộ, một hồi nữa lại như đi một khoảnh đất khoáng đạt, hồi lâu, mới chậm rãi dừng lại.
*Thời cổ người ngồi xe thường phải đứng, còn an xa thì người đi xe có thể ngồi
“Mời phu nhân xuống xe ạ.” Cung nhân ở bên ngoài thấp giọng nói.
Phức Chi đáp ừ một tiếng.
Sau đó màn xe được xốc lên, cung nhân khẽ cúi đầu, đỡ Phức Chi xuống an xa.
Ngước mắt nhìn lên, chỉ thấy một cung thất đứng lặng trước mặt, mái hiên dường như mới xây lại không lâu, sạch sẽ linh lung.
“Diêu mỹ nhân ở ngay trong cung ạ.” Cung nhân nói với Phức Chi.
Phức Chi gật đầu, theo thị đi vào.
Trong đình viện, lại hơi vắng vẻ, lúc lên sảnh, người ra nghênh tiếp là nhũ mẫu của Diêu Yên.
Diêu Yên và Phức Chi thuở nhỏ lớn lên ở Dĩnh Xuyên, nhũ mẫu không xa lạ gì Phức Chi. Thấy nàng đến, nhũ mẫu trông có vẻ rất vui, bước lên phía trước hành lễ.
“A mẫu không cần đa lễ.” Phức Chi dìu bà lên, nhìn bốn phía, hỏi: “Mỹ nhân ở đâu ạ?”
Nhũ mẫu ngẩng đầu, giữa lông mày chợt lướt qua một thoáng ảm đạm, khẽ thở dài: “Ngủ bên trong ạ.” Dứt lời, dẫn Phức Chi đi vào trong phòng.
Tới trước phòng, đi chưa được mấy bước, bỗng nghe tiếng khóc ròng.
Phức Chi kinh ngạc nhìn nhũ mẫu.
Hốc mắt nhũ mẫu đỏ lên, thấp giọng nói: “Từ ngày đó được thả ra, Mỹ nhân cứ chỉ thút thít như vậy, lúc thì nói có người hại cô ấy, lúc còn nói muốn về nhà.”
Phức Chi biết Dịch đình là cái chỗ gì, nên im lặng.
Nhũ mẫu lau lau khóe mắt, nói: “Phu nhân chờ cho một lúc.” Dứt lời, đẩy cửa đi vào.
Phức Chi lưu lại ngoài cửa, chỉ nghe mấy tiếng thì thầm.
“Bảo chị ta đi! Bảo chị ta đi đi!” Sau đó, một tiếng gào khàn khàn bỗng nhiên vang lên: “Ta không gặp ai! Không gặp ai cả!”
Nhũ mẫu đi ra, nhìn Phức Chi, vẻ tràn đầy xấu hổ: “Mỹ nhân lòng đang không yên, chỉ sợ...”
Phức Chi nhìn vào căn phòng ánh sáng ảm đạm, một lát sau, khẽ gật.
Hoàng đế đồng ý để Phức Chi tới thăm Diêu Yên, bây giờ Diêu Yên không chịu gặp ai, cung hầu đón Phức Chi lại mãi chưa tới.
Nhũ mẫu băn khoăn, bảo cung nhân thu dọn một gian sương phòng, mời Phức Chi vào tạm nghỉ.
Tim Phức Chi hai ngày qua lúc nào cũng như treo ngược, chưa từng nghỉ ngơi cho đàng hoàng, hảo ý lần này nhũ mẫu lại vừa hay. Trong điện Cam Đường không nhiều người, rất thanh tĩnh, Phức Chi tựa trên một cái giường êm, nhắm mắt lại, không bao lâu liền dần dần ngủ thiếp đi.
Trong mộng cũng không được an bình.
Phức Chi đầu tiên là thấy Cố Quân, vui lắm, toan bước lên phía trước kéo tay hắn, muốn hỏi hắn bao giờ trở về. Cố Quân nhìn nàng không nói, nhoáng một cái, khuôn mặt kia lại biến thành Diêu Kiền. Có người sau lưng nói với nàng, nói là người Tiên Ti đến rồi, Phức Chi tỉnh táo lại, vội hỏi gã rằng Cố Tuấn ở ải Trĩ Mang đã có tin tức chưa, lại muốn sai người đưa tin cho phu nhân Đại Tư Mã và Thích thị...
Trong cơn hỗn độn, một loạt tiếng ồn ào truyền đến, đánh thức Phức Chi.
Trong lòng nàng giật mình, vội dậy từ trên giường.
Trên cửa là sắc trời chiều đã ám đi rất nhiều, Phức Chi mở cửa, thấy trong đình, mấy cung nhân đang ôm đầu thống khổ, bên ngoài, tiếng đàn ông quát lớn vẳng đến mơ hồ,
Phức Chi đi ra ngoài, sảnh trước, nhũ mẫu vừa cúi đầu lau nước mắt, vừa dìu một nữ tử phục sức mộc mạc, trông thế, chính là Diêu Yên.
“Phu nhân!” Nhũ mẫu thấy nàng, như là nhìn thấy cứu tinh, bước lên phía trước.
“Có chuyện gì vậy?” Phức Chi hỏi nàng.
Nhũ mẫu nức nở không ngừng, nói: “Nếu ải Trĩ Mang không bảo đảm được, bệ hạ sai cung vệ đưa người trong hậu cung đi, mỹ nhân không có con, nên không đi được... Phu nhân, phu nhân mau nghĩ giúp cách mới được ạ!”
Phức Chi giật mình, nhìn về phía Diêu Yên.
Diêu Yên cũng nhìn nàng, không nhúc nhích, thần sắc bình tĩnh dị thường. Dung nhan nàng ta gầy gò mà tái nhợt, hai con mắt trông càng lớn thêm, hai con ngươi đen nhánh nhìn nàng chằm chằm, mang theo trào phúng không che giấu chút nào.
Bên ngoài lại vẳng tới một tiếng kêu gào, Phức Chi nhìn lại, là trên đường cung, một cung nhân toan muốn rời đi cùng chủ nhân, bị vệ sĩ túm lại, ném xuống đất.
Phức Chi bước nhanh xuống bậc, đi đến trước cửa cung.
Trên cung lộ đã đầy ắp người. Giữa đường, xe ngựa lộc cộc, hai bên có vệ sĩ che chở, không ngừng có cung nhân muốn đi theo chúng phi tần bị xô đẩy đi, tiếng cầu khẩn và tiếng khóc lóc hỗn loạn.
Phức Chi không đành lòng nhìn tiếp, trong lòng cũng dâng lên chút sợ hãi mơ hồ.
“Cảm thấy thú vị không?” Một giọng nói sâu kín thình lình vang lên sau lưng.
Phức Chi quay đầu, thấy Diêu Yên chẳng biết lúc nào đã cùng đi qua.
Nàng ta không nhìn Phức Chi, mà lại nhìn đám người trên đường cung, thần sắc khoan thai như xem kịch vui: “Ngày thường dù là rỡ ràng cỡ nào, sắp chết đến nơi cũng chỉ có một dạng vậy thôi.”
Phức Chi giật mình.
Diêu Yên lại cười, mắt sâu sáng tỏ, giọng trầm thấp: “Nhìn cho kỹ, Diêu Yên ta không cầu người cũng chẳng cầu thần, nếu lần này được may mắn thoát khỏi, sau đây tất sẽ không còn nỗi nhục thềm dưới.”
Phức Chi đang toan nói, lúc này, bỗng nghe một tiếng gọi truyền đến: “Hầu phu nhân!” trông lại, là tên hầu mới đưa mình đến cung Tử Vi. Gã ta bước nhỏ chạy tới, thở hồng hộc: “Mời phu nhân theo tiểu nhân trở về!”
Phức Chi hỏi: “Chuyện gì?”
Cung hầu không trả lời, chỉ thúc giục nói: “Xe ở gần đây, không vào được, mời phu nhân theo tiểu nhân về!”
Gã đang nói, nhũ mẫu bên trong đã nghe tiếng đi ra. Bà trông thấy cung hầu kia, mắt sáng lên, vội vàng nắm tay Phức Chi: “Phu nhân sẽ đi gặp bệ hạ ạ? Xin cô hãy xin cho mỹ nhân...”
Cung hầu không để bà nói xong, quay người toan dẫn Phức Chi ra ngoài.
Phức Chi nghĩ bên kia sợ lại có việc gấp, không dám trì hoãn, trấn an nhũ mẫu sơ sơ, rồi đi theo cung hầu đi ra. Trên đường cung chen chúc, Phức Chi đi được hai bước, quay đầu trở lại. Diêu Yên vẫn đứng ở cửa cung, nhìn bên này, hai mắt trầm tĩnh, sau đó, gương mặt kia bị bầy người ngăn trở, không còn bóng dáng.
An xa đi vội vàng, chạy thật xa, những tiếng khóc kia dường như còn có thể mơ hồ nghe thấy.
Phức Chi ngồi trong xe, nhớ lại thần sắc tuyệt vọng của những người vừa rồi, chỉ cảm thấy tim cũng xóc nảy theo xe, thấp thỏm không thôi. Mình dù không phải những phi tần cung nhân kia, giờ cũng hãm sâu trong hoàng cung này, cùng tình cảnh với họ. Một khi thành bị phá, hoàng cung hẳn là nơi bị tấn công đầu tiên, nếu thật sự… Phức Chi cơ hồ không còn dám nghĩ tiếp, tay theo ý thức phủ xuống phần bụng, chỉ cảm thấy đáy lòng căng cứng.
Khi Phức Chi thay đổi quần áo nội thị trở lại cung Tử Vi, đã là lúc mặt trời lặn.
Trong điện, Hoàng đế đang đứng trước gương, để cung nhân giúp y mặc kim giáp nặng nề lên người.
“Trở về rồi à?” trong gương thoáng thấy Phức Chi, y thản nhiên nói: “Đi chuẩn bị ít thuốc, tối nay trẫm không thể ngất được.” thần sắc bình thản, giọng nói nhẹ nhàng như muốn đi cưỡi ngựa dạo chơi ngoại thành thôi.
Phức Chi khẽ gật, nói: “Xin bệ hạ cho thăm mạch.”
Hoàng đế nhìn nàng một cái, bảo cung nhân bên cạnh lui ra, vươn tay ra.
Phức Chi tiến lên, nâng cổ tay y, cúi đầu bắt mạch. Trong điện như nháy mắt yên lặng lại, Phức Chi khẽ ngước mắt, quang mang sáng loáng trên kim giáp đập vào mắt, làm nổi bật đường cằm kiên nghị.
“Như thế nào?” Hoàng đế nói.
Phức Chi thả lỏng tay ra, hạ thấp người đáp: “Mạch tượng Bệ hạ đã bình ổn, có thể dùng thuốc ích khí để củng cố.”
Hoàng đế gật đầu, không nhiều lời nữa, nhìn trong gương, cầm nón trụ vàng từ trong tay cung nhân bên cạnh, quay người sải bước đi ra ngoài.
“Quân coi giữ ải Trĩ Mang tối nay sẽ lui về, trong cung đương lúc khẩn trương, thuốc thang của bệ hạ xin phu nhân tận tâm.” Từ Thành tới, thấp giọng nói với Phức Chi.
Phức Chi nhìn ông ta, khẽ gật đầu: “Đa tạ thường thị đã đề điểm.”
Từ Thành làm lễ, đuổi theo bóng lưng Hoàng đế bước nhanh ra ngoài.
Phức Chi nhìn ngoài điện, ánh mắt ngưng lại. Nói ra, người này đối với mình có thể nói là không tệ, từ lúc vào cung đến nay, nếu không phải được ông ta giúp đỡ, chỉ sợ mình sẽ không được tự tại. Lúc trước, bản thân đã cảm thấy Từ Thành tất có liên hệ với Đại trưởng công chúa, qua thời gian, ý nghĩ này càng thêm khẳng định, lại càng phát hiện Đại trưởng công chúa thực sự thâm tàng bất lộ...
Có lẽ là suy nghĩ nhiều, trán thấy hơi đau. Phức Chi vừa đưa tay xoa, vừa đi ra ngoài. Ngẩng đầu dưới mái hiên điện, bầu trời đã gần đen, một đám mây đen to lớn che đi ánh sáng cuối nàng phía tây, cung khuyết xa xa chồng nhau, chỉ còn một cái bóng đen kéo dài.
Màn đêm buông xuống, đến cuối giờ Dậu, bỗng có tin tức truyền đến, nói quân coi ải Trĩ Mang đã rút về trong thành.
Bầu không khí trong Cung Tử Vi đột nhiên khẩn trương lên.
Biết rõ là không nhìn thấy gì, lại vẫn có không ít cung nhân đi đến trước điện nhìn quanh, như muốn tìm ra thứ gì đó từ cái đám đen thui xa xa kia.
“... Bệ hạ sao vẫn chưa trở lại?”
Lúc Phức Chi đến thiên điện chuẩn bị thuốc để đi xem thuốc thang thế nào, mới vào cửa, thì liền nghe thấy bên trong có người đang thấp giọng nói chuyện.
“Sao có thể nhanh như vậy được.” Người còn lại nói: “Bệ hạ chắc là muốn đi xem xét công sự phòng thủ thành đấy.”
Người đặt câu hỏi kia như im lặng một hồi, mang theo sợ hãi: “Anh nói xem... Người Tiên Ti có thể phá thành không?”
Nói ra câu kia xong, lại yên tĩnh.
Phức Chi trong lòng thở dài, hoàng cung dù sâu không thấy đáy, nhưng đối với tình thế phía ngoài, trong lòng mỗi người đều sáng như gương. Nghĩ lại, nàng cố ý thả nặng tiếng bước chân thêm một chút, đi vào.
Chỉ thấy bên trong Thiên Điện có điểm mấy cây nến, hai dược đồng của thái y thự dương ngồi quỳ chân trước án đảo thuốc, thấy người đi vào là Phức Chi, họ vội vàng thi lễ, cụp mắt cúi đầu.
Phức Chi gật đầu trả lễ, cũng không nói gì, tự đi xem lò.
Sự tình chuyển tiếp đột ngột, đầu giờ Hợi, ngoài cung rốt cục có truyền đến tin tức, lại là tin mọi người sợ nhất —— người Tiên Ti đã đến ngoài thành.
Phong hỏa đầu tường đỏ đến loá cả mắt, khói xanh dày bay lên, cho dù ban đêm cũng thấy được rõ ràng. Nhất thời, đủ loại lời đòn nhanh chóng được truyền bá.
Nghe nói phủ binh Kinh Triệu doãn đều đã xuất động, Hoàng đế tự mình đốc chiến ở cửa thành.
Nghe nói lần này người Tiên Ti nhiều đến mức như bầy kiến, từ trên thành trông xuống, lít nha lít nhít không nhìn thấy khe hở.
Nghe nói cháu trai Thái hậu, Kỳ Môn giáo úy Quách Duy trúng một mũi tên chết trên thành rồi.
Nghe nói cửa Cao Dương phía bắc bị phá nát, người Hồ xông vào, bị Vũ Lâm Kỵ lang tướng Cố Tuấn lĩnh người giết lùi, chặn lại.
Nghe nói...
Đám cung nhân hình như không còn bị cấm ngôn, bất kỳ cái tin tức gì đến tai, cũng truyền miệng mỗi người như bay. Đám thường thị muốn quản, nhưng ngay cả họ cũng bất giác đi tìm hiểu, một tương lai sợ hãi đã cấy ghép vào trong lòng của mỗi người thật sâu.
“Nghĩ linh tinh cái gì thế!” Một hoạn quan lớn tuổi khiển trách: “Bản triều đã hơn trăm năm, đời đời tu sửa kinh thành, bây giờ gạch trên tường thành đều được tưới nước cháo, binh khí trăm cân cũng đừng hòng đập rơi một viên gạch nào!” 城墙上的砖都是米汤浇过的, 百斤的兵器也休想磕掉一个角!”
Phức Chi nghe họ nghị luận, cũng không chen vào. Mà nghe nói về tin tức của Cố Tuấn, trong lòng nhất thời thoải mái hơn rất nhiều, không lâu sau, lại lo lắng đến phủ Đại Tư Mã, không biết Đại trưởng công chúa có gì giải thích với chuyện mấy ngày nay mình đi, Giả thị và Thích thị còn ở trong thành không?
Đang nghĩ lộn xộn, bỗng nhiên, bên ngoài cửa cung truyền đến một loạt tiếng huyên náo.
Mọi người kinh sợ, vội nhìn ra ngoài.
Phức Chi cũng quanh theo, thấy là một hoạn quan đang vội vàng đi tới từ cửa cung, bóng đêm dù đen, lại không che được vẻ mặt gã vui mừng.
“Làm sao thế?” Một thường thị đi ra phía trước.
Hoạn quan kia lau mồ hôi dầu trên mặt, thở hồng hộc: “Bệ, bệ hạ truyền nghi trượng! Viện binh, viện binh đến, bệ hạ, bệ hạ muốn lên cổng Chu Tước!”
“Cái gì cơ?!” Nghe thế, thường thị cũng không dám tin, nắm chặt lấy bờ vai gã ta.
Hoạn quan không thể che hết sự hưng phấn, hít một hơi, thít cổ họng đã khô khan khàn giọng gào: “Viện binh đến rồi!”