Ngày Xuân Oanh Hót/Xuân Oanh Chuyển

Chương 87: Đắc thắng



Editor: Tây An

Âm thanh vui vẻ truyền đến từng đợt, dưới tường thành, bóng quân sĩ vẫn bôn tẩu hỗn loạn, ánh đuốc bay như lửa cháy đồng cỏ.

“Quân của ta gặp địch ở gần vườn Thừa Quang, thu hoạch hơn ba ngàn.” cạnh một đống lửa trong quân, Tào Nhượng bẩm với Cố Quân.

Cố Quân đứng trước địa đồ, nhìn chằm chằm các ký hiệu phía trên, thân hình mặc trọng giáp đổ xuống đất một mảng bóng rộng lớn.

“Ải Trĩ Mang có truyền báo gì không?” Hắn hỏi.

Tào Nhượng nói: “Như tướng quân sở liệu, đại bộ phận quân phản loạn bại ở ải Trĩ Mang, quân ta chiếm được trước một bước, đang vây kín cùng với kỵ binh truy tập.”

Cố Quân gật đầu, một lát sau, ngẩng đầu lên.

“Truyền lệnh, ” hắn cầm lấy mũ giáp, trầm giọng sai: “Nhất định phải diệt toàn bộ.”

Tào Nhượng cao giọng đáp vâng, thi lễ với Cố Quân, quay người thối lui.

Trong không khí có hòa với mùi bùn đất và lửa khói, nơi xa, âm thanh đắc thắng vui mừng đương truyền đến, càng thêm rõ ràng. Cố Quân ngẩng đầu nhìn cửa thành, phong hỏa đã tắt, chỉ còn lại một vết khói nhẹ nhàn nhạt, cách ánh đuốc sáng, lập tức vô tung vô ảnh.

“Tướng quân!” Lúc này, sau lưng truyền đến giọng Dư Khánh thanh âm. Cố Quân quay đầu, chỉ thấy anh ta vội vàng đi đến trước mặt, nói: “Có người cầu kiến tướng quân.”

“Ai?” Cố Quân hỏi.

Trên mặt Dư Khánh lại có vẻ do dự, thấp giọng bẩm.”Lục Vu.”

Cố Quân kinh ngạc, nhìn nơi xa, trầm ngâm một lát, gật đầu: “Đưa tới.”

Dư Khánh đáp vâng lui ra, không lâu sau, từ đằng xa có người đi được dẫn một tới. Chỉ thấy người kia mặc một thân áo vải, dáng người gầy mảnh, khi đến trước mặt, thị vung mạc ly trước mặt lên, chính là Lục Vu.

“Tiểu tỳ bái kiến công tử.” Nhìn thấy Cố Quân, trong hai mắt Lục Vu không che nổi mừng rỡ, vội quỳ xuống đất quỳ lạy.

“Miễn lễ.” Cố Quân nhìn thị, hỏi: “Sao cô tới đây?”

Lục Vu đứng dậy, nhìn hắn, trong mắt lướt qua một thoáng dịu dàng.”Tiểu tỳ đến bẩm chuyện phu nhân.” Một lát sau, thị khẽ rũ mắt xuống, nói khẽ.

Cố Quân khẽ giật mình, nhìn thị chằm chằm, ánh mắt ngưng tụ lại.

Tiếng hô hoán dưới thành truyền đến, dần dần chỉnh tề, truyền đến như sóng lớn từng cơn. Đèn sáng tụ tập, từ trên cổng thành trông lại, bóng đêm cơ hồ bị đuổi đi.

“Bệ hạ!” Một quan tướng vội vàng đi tới, thi lễ với Hoàng đế, to giọng nói: “Phản loạn đã bại ở phương bắc!”

Phức Chi cảm thấy sức lực trên cánh tay chợt trì trệ, ngước mắt, đã thấy Hoàng đế liếc mình.

“Có biết nhân số không?” Một lát sau, Hoàng đế âm thầm buông Phức Chi ra, chuyển sang vị quan tướng kia.

Quan tướng bẩm: “Tầm hơn năm vạn người ạ.”

Hoàng đế gật đầu: “Biết rồi.”

Quan tướng không lui ra, chốc lát sau, lại nói: “Bệ hạ, bách tính cứ hướng ứng ở Thiên môn, Kinh Triệu phủ đến hỏi, có cần giải tán không ạ?”

Hoàng đế không để ý, nhìn ánh sáng phía xa, sau một lát, lại bỗng chuyển ánh mắt qua một bên.

Phức Chi tay này vịn tay kia, vẻ mặt tràn đầy đề phòng mà nhìn y chằm chằm.

“Không cần.” Hoàng đế nói rồi quay đầu, xử lý kim giáp cùng bội kiếm trên thân, nhàn nhạt nói với tên hầu cận: “Đưa phu nhân về. Chuẩn bị nghi trượng, trẫm tự mình đến Thiên môn hướng ứng.” Dứt lời, không còn nhìn nàng, nhanh chân đi xuống dưới thành.

“... Ba ngày trước, tiểu tỳ trở lại phủ Đại Tư Mã lấy ít đồ còn lại, nghe gia nhân nói, phu nhân vào cung gặp Diêu mỹ nhân, đã mấy ngày rồi.” Lục Vu êm tai nói với Cố Quân.

Cố Quân nhìn tường thành bên kia, không nói tiếng nào.

“Ý cô là, bây giờ nàng vẫn ở trong cung?” Một lát sau, hắn thấp giọng nói.

Lục Vu gật đầu, hai mắt ngậm lo lắng: “Hôm trước tiểu tỳ về quê thăm viếng nhà ngoại, lúc rời đi, phu nhân vẫn chưa trở về.”

Cố Quân nhìn thị: “Thế có tin tức của nàng không?”

“Vẫn chưa ạ.” Lục Vu nhỏ giọng nói, lại nhìn hắn, sắc mặt hình như có do dự.

“Làm sao?” Cố Quân nhìn xem nàng.

Lục Vu nhẹ nhàng cắn môi, nhìn Cố Quân, nói khẽ: “Trên phố gần đây có đồn một chuyện, nói bên cạnh bệ hạ có hai vị Diêu mỹ nhân.”

Tiếng quân sĩ và ngựa vẫn ồn ào náo động, gió táp qua, bản đồ lụa được cái chèn giấy bằng đá giữ lấy một góc, như đang cực lực tránh thoát.

Lục Vu khẽ ngước mắt, Cố Quân vẫn nghiêng mặt, ánh sáng đống lửa ánh lên giữa lông mày hắn, không phân biệt được biểu cảm, lại có vẻ lộ ra sự sắc bén bí ẩn.

Tiếng nhạc trên cửa thành chợt tấu lên, kèm theo tiếng chuông vang, dường như trở nên càng thêm to.

“Tướng quân!” Dư Khánh chạy tới, lớn tiếng bẩm với Cố Quân: “Bệ hạ đích thân tới cổng Thừa Thiên ạ!”

Cố Quân quay đầu nhìn anh ta, chốc lát sau, lại nhìn phía cổng Thừa Thiên, gật đầu, trầm giọng nói: “Biết rồi.” Dứt lời, đội mũ giáp lên, đi về phía trước.

Lục Vu mở to hai mắt, vội vàng theo đi sau hắn nói: “Công tử nhất định không thể vào thành ạ!”

Cố Quân dừng bước.

“Ta nhớ, cô nhập phủ trước khi mẫu thân ta tái giá mấy tháng?” Chốc lát, hắn xoay đầu lại, bỗng nhiên nói.

Lục Vu sững sờ.

Cố Quân thở sâu, nhìn thị, giọng nói hòa hoãn: “Những năm gần đây, tuy cô được mẫu thân ta giao rất nhiều chuyện, nhưng cô làm việc tận tâm, lòng ta cũng rõ. Bây giờ cô đã được thả, thì không cần nghe ai ra lệnh nữa, cô về đi.”

Dứt lời, hắn không nhìn Lục Vu nữa, quay lại tiếp tục đi về phía trước.

“Cô gái kia là người phương nào thế?” Trước ngựa, Cố Quân đang muốn đạp lên bàn đạp, một giọng nói bỗng nhiên truyền đến từ phía sau.

Cố Quân quay đầu, Tạ Trăn đang đứng sau lưng. Trên người hắn chỉ mặc bộ tiện bào, tay cầm kiếm, trên quần áo nhuộm bụi đất chiến trường và vết máu. Cố Quân theo ánh mắt hắn nhìn lại, một bóng dáng đội mạc ly vẫn đứng đó, dường kinh ngạc nên không nhúc nhích.

Nhớ chuyện vừa rồi, trong lòng không khỏi sinh ra chút thở than. Cố Quân quay đầu lại, nói: “Gia nhân trước kia ấy mà.”

Tạ Trăn nhìn hắn, không nói gì. Tạ Trăn nhìn về phía lá cờ vừa căng lên trên cửa thành, ánh đuốc ảm đạm chiếu vào gò má hắn, giữa dáng hình tuấn nhã vẫn không thấy một thoáng mệt mỏi nào.

“Bệ hạ đến rồi à?” Một lát sau, Tạ Trăn hỏi.

Cố Quân gật đầu: “Đúng vậy.”

Tạ Trăn nhìn hắn: “Tướng quân nghĩ thế nào?”

Cố Quân nhìn sắc trời, đưa tay chỉnh trang yên trên lưng ngựa, nói: “Trong thành truyền dụ, bệ hạ đích thân tới cổng Thừa Thiên, ta phải đi gặp.”

Tạ Trăn cười cười, trong ngọn lửa, hơi trắng thở ra nhàn nhạt bay đi.

“Ta nhớ một chuyện từ tiền triều.” Hắn chậm rãi nói: “Thời Vệ Minh Đế, có Đại tướng Sở Thực Kỳ. Minh Đế đến biệt cung Ly Sơn, người Hung đột kích, Thực Kỳ biết tin sớm nên kịp đến, chưa truyền triệu đã lãnh binh đến Ly Sơn. Minh Đế được cứu, song từ bấy nghi ngờ, chưa đầy một năm, Thực Kỳ bị hạch tội vào tù.” Đoạn, Tạ Trăn nhìn Cố Quân: “Nay tướng quân không được triều đình truyền triệu mà tự cầm Hổ Phù về kinh, việc này mà công khai, thì nỗi hiểm Sở Thực Kỳ, không khác tướng quân là bao. Tướng quân tuy có bách chiến chi dũng, một khi đã vào thành, tức sẽ là thịt cá.”

Cố Quân nhìn hắn, thần sắc không thay đổi.

“Bệ hạ không phải Vệ Minh Đế, ” hắn cười lạnh quay đầu đi, kéo căng yên, không nhanh không chậm nói: “Ta cũng chẳng phải Sở Thực Kỳ.”

Tạ Trăn nghe vậy, mày nhăn lại, bỗng một kéo bả vai hắn qua.

“Em ấy ở trong thành!” Tạ Trăn nhìn hắn chằm chằm, giọng trầm thấp, như đè nén nộ khí: “Nếu ngài có bề gì, em ấy sẽ thế nào?”

Cố Quân nhìn hắn, môi khẽ cong lên.

“Chính vì nàng ở trong thành, ta càng nên đến.” Cố Quân thản nhiên nói, dứt lời, dùng sức tránh tay Tạ Trăn ra, lên ngựa cao giọng quát mà đi.

Tiếng gào to mở đường vang lên trong nắng sớm mờ mờ, lọng che thêu rồng ôm lấy ngự giá Hoàng đế xuất hiện trên đường lớn,

Bách tính tràn ra đường cái trông thấy, vội vàng quỳ lạy. Nghi trượng đi tới, chỉ thấy Chấp Kim Ngô cưỡi ngựa dáng người khôi ngô và vệ sĩ cầm kích đều phục sức sáng rỡ, ở giữa, Hoàng đế ngồi trên lưng ngựa, khuôn mặt thanh nhã cùng và một thân kim giáp tương xứng nhau, làm tăng thêm anh tư bừng bừng.

Hoàng đế khoác chiến giáp trên người đích thân đi tới, bách tính càng thêm cổ vũ, miệng hô vạn tuế, âm thanh như sóng sau cao hơn sóng trước.

Hoàng đế nhìn không chớp mắt, đi qua đám người quỳ lạy lít nha lít nhít hai bên đường phố, trực tiếp đến cổng Thừa Thiên.

Trước cửa thành, vệ sĩ sớm đã dọn đường giới nghiêm. Ngự nhân dẫn Hoàng đế lên ngựa đi đến trước thừa thạch, hai nội thị bèn vội vàng tiến lên, muốn đỡ Hoàng đế xuống, Hoàng đế lại đuổi họ đi, tự mình giẫm đá đi xuống.

“Bệ hạ.” Quang Lộc huân khanh Thẩm Côn đi tới, làm lễ với y.

Hoàng đế nhìn ông: “Đầy đủ không?”

Thẩm Côn nói: “Đã đầy đủ ạ.”

Hoàng đế gật đầu, nhìn sang thành lâu, cất bước trèo lên trên bậc.

Mới đi mấy bước, một nội thị bỗng vội vàng đến báo, nói Ngự sử đại phu Quách Hoài cầu kiến. Hoàng đế hơi ngạc nhiên, dừng bước chân.

“Truyền đến.” Một lát sau, y nói.

Nội thị lĩnh mệnh đi xuống, không lâu, Quách Hoài một thân triều phục, được nội thị dẫn đến trước mặt Hoàng đế.

“Thần bái kiến bệ hạ.” Quách Hoài hạ bái nói.

Hoàng đế nhìn lại, chỉ thấy sắc mặt ông ta dù mỏi mệt, tóc mai vẫn không loạn chút nào. Hoàng đế nhìn sắc trời, lại nhìn về phía ông ta: “Khanh bận rộn một đêm, nên nghỉ ngơi thêm, sao lại đến tận đây?”

Quách Hoài lại lạy Hoàng đế: “Xã tắc gian nan khổ cực, thần không dám ngủ yên.”

Hoàng đế nhìn ông ta, thần sắc không gợn sóng.

“Khanh không nghe thấy niềm vui đắc thắng ư?” một lát sau, bên môi y cong lên một nụ cười: “Gian nan khổ cực đã qua.”

“Chưa qua ạ.” Quách Hoài ngẩng đầu, nhìn y, thấp giọng nói: “Bệ hạ còn nhớ Đại tư mã Đại tướng quân không?”

Ý cười của Hoàng đế dừng ở bên môi, nhìn Quách Hoài, thần thái trong hai con ngươi dần dần thâm trầm.

Quách Hoài cụp mắt xuống.

“Các ngươi tạm lui ra đi.” Chốc lát sau, Hoàng đế quay đầu, nói với Thẩm Côn bên cạnh.

Thẩm Côn đáp vâng làm lễ, liếc liếc Quách Hoài, dẫn tòng nhân tả hữu tránh đi.

Bốn phía đã không còn ai.

Hoàng đế đứng trên bậc, ánh mắt nghiêng tới.

Quách Hoài không làm gì mà nói: “Nhớ khi xưa, Đại Tư Mã đại tướng quân phá giặc Lỗ khải hoàn, bách tính kinh thành đốt đèn ăn mừng, ba ngày không ngừng. Không biết bệ hạ có nhớ không?”

Hoàng đế chậm rãi nói: “Đương nhiên là nhớ, nên Đại Tư Mã Đại tướng quân chính là dũng tướng đứng đầu của triều ta, tiếc là tráng niên mất sớm, thiên hạ đều đau lòng.”

Quách Hoài không chút hoang mang: “Nhưng bệ hạ có biết nguyên nhân ông ấy mất sớm không?”

Hoàng đế nhìn ông ta, không trả lời mà hỏi.

“Khanh có ý gì?”

“Năm đó tiên đế ra lệnh đánh Tiên Ti, sau khi đắc thắng, Đại Tư Mã Đại tướng quân nắm giữ trọng binh kinh kỳ và vùng lân cận, quyền thế khuynh đảo cả triều chính, trong ngoài không có ai dám đối nghịch. Tiên đế kiêng kị vô cùng, nên lập kế diệt trừ.” Quách Hoài nhìn Hoàng đế, nghiêm mặt nói: “Bây giờ xem thế ngoài thành, so với ngày xưa thì gần như không khác, ý nghĩ của hắn ta không thể không phòng, xin bệ hạ định đoạt.

Hoàng đế vẫn không mở miệng, hai con ngươi càng thêm sâu thẳm đen thui trong nắng sớm mờ mờ, ánh mắt bình tĩnh mà khó lường.

Trên thành tiếng vui đắc thắng còn đang tấu, như không biết mệt mỏi, âm thanh chuông trống truyền đến, vang dội vô cùng.

“Bệ hạ!” Lúc này, một quan tướng xuống từ trên thành, thi lễ với Hoàng đế: “Dưới thành các quân sĩ đã xếp hàng xong, mời bệ hạ lên thành lâu.”

Hoàng đế gật đầu với quan tướng kia một cái: “Biết rồi.”

Quan tướng vâng dạ lui ra.

Hoàng đế thở sâu, ngẩng đầu nhìn thành lâu, một lát sau, chuyển sang Quách Hoài.

Quách Hoài vẫn nghiêm nghị, vững như tùng.

“Khanh từ khi làm Ngự sử đại phu đến nay, kiệm lời đạm bạc, trung dung khắc kỷ.” Chỉ nghe Hoàng đế bỗng nhiên nói.”Hôm nay tới đây, là ý mẫu hậu, đúng không?”

Tim Quách Hoài nảy lên, ngước mắt, chỉ thấy Hoàng đế nhìn thẳng ông ta, ý cười lạnh dần: “Phiền khanh bảo cho mẫu hậu, thiên hạ là của trẫm, cho dù là ai thì cũng không cướp đi được đâu.” Dứt lời, y đỡ bội kiếm bên eo, quay người leo lên cầu thang.

Phương đông đã lộ ra một vùng thủy sắc sáng tỏ, sương mù nhàn nhạt hòa với mùi khói lửa, chậm rãi phiêu tán trong gió sớm.

Tiếng kèn trầm thấp vang lên dưới tường thành, sĩ tốt quân mã đã tập kết thành trận, từ trên cổng thành nhìn lại, chỉ thấy đội ngũ gọn gàng, trông không thấy cuối, các thứ tinh kỳ đón gió bay lên, thần thú uy vũ trên cờ rõ ràng.

Cái bóng dáng kim hoàng kia vừa mới xuất hiện trên thành lầu, đám quân sĩ đã vung tay reo hò, nhất thời, âm thanh hội tụ như biển.

Hoàng đế ngẩng đầu đứng trên công sự trước mặt thành, ánh đuốc trên thành phản chiếu kim giáp trên thân y đến sáng ngời loá mắt. tiếng quân sĩ càng thêm nhiệt liệt, bên môi y mang theo nụ cười, ánh mắt rơi thẳng tắp xuống, nhìn một người trước trận.

Cố Quân ngồi trên lưng ngựa, thiết giáp nặng nề trên thân nhuộm vết máu và bụi mù chiến trường, thân hình càng thêm cao lớn trong nắng sớm.

Hai người nhìn nhau qua màn không khí, ánh mắt cách sương sớm mỏng manh, đều đen thui.

“Bệ hạ.” Thẩm Côn đi tới, hỏi Hoàng đế: “Mở cửa không ạ?”

Phần môi Hoàng đế hơi căng cứng, vẫn nhìn qua phía trước.

Thẩm Côn thấy Hoàng đế không mở miệng, chần chờ một lát, đang toan hỏi lại, lúc này, Vệ úy khanh Chử Anh bỗng đi tới.

“Bệ hạ!” ông thi lễ với Hoàng đế, đưa lên một văn kiện bằng gỗ, hấp tấp nói: “Lữ Tỷ cấp báo, Đại Tư Mã bệnh tình nguy kịch, Linh Lăng đã bị phản quân chiếm đoạt!”