Ngày Xuân Oanh Hót

Chương 32: 32




Editor: Tây An
Một tia sét xẹt qua bầu trời, tiếng sấm nổ vang.

Gió lớn cào đến mức cát bay đá chạy, sau đó, hạt mưa lớn chừng hạt đậu “tanh tách” nện xuống tới.
Ốc xá bên đường không ngừng lướt qua trước mắt, Cố Quân lái xe, ánh mắt chợt dừng tại một cửa hàng đại môn khép hờ, đột nhiên giữ chặt dây cương.

Lúc quay đầu, Hoàng đế nghiêng nghiêng tựa một bên, hai mắt nhắm nghiền, bờ môi tái xanh.

Cố Quân xuống xe, dùng sức cõng Hoàng đế trên lưng, quay người phóng vào bên trong.
Trong phòng, hai ngọn đèn điểm trên vách, ánh lửa chập chờn.

Mặt đất chất đống lộn xộn mấy tấm ván gỗ và vữa tường, một người đương ngồi xổm gõ gõ đập đập.

Nghe thấy cửa “ầm” bị phá tan, người kia giật mình ngẩng đầu lên, lại chính là A Tứ.
“Diêu Biển Thước ở đâu?” Cố Quân khẩn cấp hỏi.
A Tứ thấy khí thế hắn rào rạt như này, ngẩn người.

Chưa kịp mở miệng, lại nghe giọng Lư Tung truyền đến: “Ai đến đó?”
Từ sau một cái giá gỗ Lư Tung thong thả bước ra, nhìn thấy Cố Quân vác Hoàng đế, vội đi tới.

Nhìn thấy sắc mặt Hoàng đế, y giật mình, hỏi Cố Quân: “Vị công tử này…”
“Diêu Biển Thước ở đâu?” Cố Quân không trả lời, mắt nhìn xung quanh.
“A tỷ không ở đây.” A Tứ nói, khàn giọng.
Cố Quân bắt đầu lo lắng, nhìn Hoàng đế, chỉ thấy sắc y mặt trắng hơn, thần chí không rõ, không biết là mồ hôi hay là nước mưa, tóc mai bên cạnh trán đã thấm đến đầm đìa.
“Vị công tử này thân trúng kịch độc, nguy hiểm tính mạng rồi.” Lúc này, Lư Tung một bên cũng thấy rõ khuôn mặt Hoàng đế, giật mình nói.
Cố Quân nhìn về y, suy nghĩ xoay vòng.

Trong lòng biết Hoàng đế còn trễ nải là không xong, quyết tâm, nói: “Túc hạ có phải là môn nhân của Trần Biển Thước?”
Lư Tung giật mình, kinh ngạc sao người xa lạ này lại biết được thân phận của mình, ngẫm lại, vừa rồi y đã nói muốn tìm “Diêu Biển Thước”, chắc là nói Phức Chi, vội vái chào: “Lư Tung ở Hà Giản, Trần Biển Thước chính là tôn sư.”
Cố Quân trả lễ, vội vàng nói: “Mỗ và Diêu Biển Thước quen biết.


Nay bạn bè bị kẻ gian làm hại, xin Biển Thước tương trợ.”
Lư Tung nhìn Hoàng đế, lại nhìn Cố Quân, gật đầu: “Quân tử khách khí.” Dứt lời, quay đầu sai A Tứ lập tức vào trong phòng mình đem dụng cụ tới, lại mời Cố Quân đến hậu trạch.
Mưa càng rơi càng lớn, mặt đất trong đình như đầm nước.
Lư Tung dẫn theo Cố Quân đi dọc theo mái hiên tới một gian sương phòng, điểm đèn đuốc, bảo hắn đặt Hoàng đế ở trên ghế.

Lư Tung ngồi xuống bên cạnh Hoàng đế, lập tức bắt mạch cho y, một lát sau, lại lật phiên mí mắt, thần sắc trầm ngưng.
“Phiền công tử đi lấy cho chén nước.” Lư Tung nói với Cố Quân, dứt lời, xé ống tay áo trên cánh tay trái Hoàng đế, cúi đầu trên vết thương mút độc.
Cố Quân nhìn hai bên, quả nhiên thấy cách đó không xa có bình nước và bát, vội đi qua mang tới.
Máu độc biến đen không ngừng bị mút ra, nôn ra khăn, đỏ thẫm một mảnh.

Không bao lâu, trên cửa vang tiếng, A Tứ bưng cái rương gỗ nhỏ đến.

Lư Tung nhận hòm gỗ, lại bảo cậu đi đun chút nước sôi.

A Tứ đáp, quay người lại ra ngoài.

Lư Tung mở hòm gỗ ra, lấy ra một cái bình thuốc từ bên trong, đổ ra mấy viên hoàn đen nhánh, đẩy miệng Hoàng đế ra, bỏ vào.
“Chính nguyên đan?” Cố Quân nhìn thấy mấy viên dược hoàn kia, mở miệng hỏi.
Lư Tung gật đầu không nói, lại nhận bát nước trong tay hắn, đứng dậy bước mau ra ngoài.

Sau đó, ngoài cửa truyền đến tiếng súc miệng.
Cố Quân nhìn trên ghế.

Hoàng đế vẫn vô tri giác, hắn lại cảm thấy lòng đã an tâm hơn rất nhiều.
Không bao lâu, Lư Tung trở về, lại thăm mạch cho Hoàng đế.

Cố Quân nhìn y, hỏi gấp.”Sao rồi?”
“Có thể cứu được.” Lư Tung thoải mái cười cười, đoạn, lại mở rương gỗ nhỏ ra, lấy ra chút thuốc bột từ bên trong, thoa lên miệng vết thương của Hoàng đế, vừa thoa vừa nói: “Vị công tử này dù trúng kịch độc, may sao canh giờ ngắn ngủi, đưa tới chậm thêm một khắc, Tung cũng bó tay thôi.”
Y nói dứt lời, lại không ai đáp.

Lư Tung quay đầu, đã thấy Cố Quân sang một bên, không có động tĩnh.
Bốn phía đen ngòm, Cố Quân động đậy thân thể, mềm nhũn, dưới lưng ngâm ngẩm đau.

“… Kia là Cố công tử!” Không biết ai đang nói, giọng mang ước ao.

Cố Quân nhìn lại, chợt phát hiện mình đang đặt mình giữa đám người đầy đường, người xung quanh đều tranh nhau quan sát hắn, ánh mắt tràn ngập thưởng thức và sợ hãi thán phục, chắn đến mức xe ngựa hắn ngồi nửa bước khó đi.
“… Nhĩ hình ký thục, nhĩ phục ký tiên.

Chuyển trắc khỉ mỹ, cố phán tiện nghiên.” Có người cao giọng tán tụng nói.
Cố Quân quay đầu, phụ thân đứng ở phía sau, vẻ mặt đầy kiêu ngạo.

Hắn lại đưa ánh mắt đi tìm mẫu thân, nhưng không thấy bóng bà đâu.
Bỗng nhiên, bên cạnh truyền đến tiếng xe lộc cộc, Cố Quân trông lại, trên một cỗ xe loan lộng lẫy, mẫu thân bội ngọc sức kim, quang hoa rực rỡ, lại không thèm nhìn hắn, dần dần đi xa.
Cố Quân kinh hãi, vội vàng đuổi theo mẫu thân, lại không thể động đậy.
“Con là con cháu Cố thị, hư danh sao có thể lập thân!” lời Chú Cố Tiển nghiêm khắc, chậm rãi vang lên.
Cậu em họ Cố Tuấn nhìn hắn, vẻ mặt tràn đầy khinh thường: “Dù sao anh là Tây Kinh ngọc…”
Cố Quân mở to mắt.
Từng loạt chim hót trong trẻo truyền vào tai, cùng với từng thoáng từng thoáng gió sớm, cần cổ mát mẻ thanh lương.

Bên hông truyền đến từng trận đau, Cố Quân cau mày một cái, nhìn lại bên cạnh.

Vẫn buồn ngủ, một bóng dáng mảnh khảnh đứng quay lưng về phía hắn, ngồi trước án cách đó không xa.

Nắng sớm nhàn nhạt, phản chiếu hình dáng trên mặt nàng trong sáng mà nhu hòa.
Ánh mắt Cố Quân dần dần ngưng tụ lại.
Phát hiện động tĩnh, Phức Chi quay sang, thấy Cố Quân đương trợn tròn mắt xem, trong lòng mừng rỡ.

Nàng đứng dậy từ trước án, đi đến chỗ bên cạnh Cố Quân: “Quân hầu cảm thấy thế nào?”
Cố Quân nhìn nàng, trước mắt vẫn có chút mông lung, sự tình hôm qua lại từng chuyện từng chuyện hiện lên trong lòng, dần dần rộng thoáng.
“Không sao nữa.” Cố Quân nói, giọng có chút khàn khàn.

Doạn, hắn động đậy thân thể, vết thương trên lưng eo bị liên lụy, truyền đến một cơn đau đớn.
Phức Chi vội nói: “Quân hầu không thể khinh động, sư huynh tôi mất một phen công phu mới khâu lại vết thương kia được.”
Cố Quân không còn xê dịch, lại hỏi nàng: “Vị công tử cùng đi với ta ở đâu?”

Phức Chi nhìn hắn, đáp: “Ngài ấy sớm đã tỉnh lại, nay đương ở cùng Quang Lộc huân bên sương phòng sát vách.”
Nghe thấy Quang Lộc huân đã tới, trong lòng Cố Quân nhẹ nhàng thở ra thật dài.

Hắn nhìn về phía Phức Chi, há mồm, lại cảm thấy cổ họng khô khốc, nói không ra lời.
Phức Chi hiểu rõ, quay đầu rót một bát nước từ bình nước bên cạnh, dùng thìa múc một muôi, đưa đến bên miệng Cố Quân.
Cố Quân nhìn thìa, do dự một lúc, khẽ hé miệng.
Nước chậm rãi vào, từ đầu lưỡi trôi đến yết hầu, một cảm giác ngọt ngào thư sướng.
Cố Quân không nhúc nhích.

Từ lúc biết nhớ, hắn chưa từng để ai bón như vậy bao giờ, vẻ mặt có chút không được tự nhiên.

Hắn nhìn chìa canh đi đi về giữa mình và cái bát nước đi, ánh mắt hơi dừng giữa ngón tay trắng nõn kia, không ngước mắt.
Ngoài cửa bỗng nhiên vang lên mấy tiếng bước chân, sau đó, một người vung màn trúc nửa rủ xuống lên dạo bước đi đến, chính là Hoàng đế.
Phức Chi vội buông bát nước xuống, nằm rạp người hạ bái.
Thấy Cố Quân muốn đứng dậy, Hoàng đế cười cười: “Phủ Thần đừng động đậy.” Nói xong, ánh mắt rơi trên người Phức Chi, dị giọng nói: “Nữ quân cũng xin đứng lên.”
Phức Chi đáp lễ, đứng dậy từ dưới đất.
Thần sắc Hoàng đế nhẹ nhõm, y vẫn mặc quần áo hôm qua, trên cánh tay trái quấn vải, tinh thần lại sung mãn, hoàn toàn không thấy dáng vẻ lúc trúng độc.

“Không ngờ Nữ quân cũng thông hiểu trung y?” Y nhìn Phức Chi, nói.
Phức Chi biết sáng nay chỗ này bị Hoàng đế nhìn thấy, những chuyện kia của mình sẽ không giấu được nữa, cụp mắt đáp: “Phức Chi hiểu chun chút ạ.”
Hoàng đế gật đầu, không nói gì.

Lại nhìn về phía Cố Quân, đi đến chỗ bên cạnh hắn ngồi xuống.
Phức Chi thấy hai người họ có lời muốn nói, cũng không còn lưu lại, cáo lễ một tiếng, liền lui ra ngoài.
Vạt áo mềm mại biến mất khỏi tấm màn trúc, như quấy lên một sợi nắng nhẹ nhàng.
Cố Quân thu hồi ánh mắt liếc lại, lại phát hiện Hoàng đế đương nhìn hắn.
“Bệ hạ có mạnh khỏe không?” Cố Quân thả ánh mắt rơi vào trên cánh tay của y.
“Vô sự.” Hoàng đế nói, giữa lông mày lại lộ ra một thoáng mỏi mệt.

Y lười biếng tựa ở trên bàn, liếc Cố Quân một cái: “Ngược lại là cậu ấy, thầy thuốc kia nói suýt thì sẽ bị thương nội tạng.”
Cố Quân cười cười: “Thần không ngại.”
Hoàng đế nhìn hắn, hừ lạnh: “Ta sớm nói cậu thô bạo, lần này lại đấu với cả trâu, may sao biết ở phố này có lương y.” đoạn, y bỗng nhiên cười một tiếng: “Song, nơi đây có một dược đồng cũng khá thú vị, đêm qua thấy mưa to rơi, bèn thu xe ngựa kia của ta vào trong viện, lại đợi hôm nay mưa ngừng mới đến sĩ Diêu tiến thượng báo tin, hại cả đám người bên ngoài loạn cả đêm.”
Cố Quân khẽ giật mình, một lát sau, nói: “Diêu tiến sĩ và chú của Quân có quen, Quân cũng là vô tình biết được nơi đây có lương y từ chỗ Diêu tiến sĩ.”
Hoàng đế cười nhạt, nhưng không có nói tiếp theo, một lát sau, lại nói: “Thẩm Côn làm hay lắm, được biết tin là lập tức đóng cửa thành, cũng báo cho Thái hậu và Thừa tướng, làm việc ngược lại quả quyết.”
Cố Quân giương mắt nhìn y, nhớ chuyện ngày hôm qua, không khỏi ngưng lông mày trầm ngâm: “Những tên tặc nhân kia có để lại dấu không?”
Hoàng đế thản nhiên nói: “Vẫn không thấy tung tích, Đình Úy chỉ lục soát cửa hàng kia.” Y đưa tay, gẩy gẩy đem trên ghế một khối mộc trấn* được mài đến sáng loáng hình ngọn núi, ánh mắt dần dần rét lạnh, chậm rãi nói: “Phủ Thần, cậu tin không, có người sợ rồi.”
*Miếng chặn giấy bằng gỗ

Ngoài cửa, mặt trời đã bay lên trời cao.

Phức Chi đi ra hiên, nhìn đỉnh đầu, âm thầm thở phào.
“A tỷ.” Ngoài cửa A Tứ nhìn thấy Phức Chi, vội đi tới.
Phức Chi cười cười, cầm mạc ly từ trong tay cậu.

Trước kia A Tứ theo phụ thân cậu học qua chút nghề mộc, lần này Lư Tung mở y phường, Phức Chi liền để cậu đến giúp đỡ.

Sáng sớm, A Tứ đột ngột chạy về phủ, nói đêm qua Cố Quân vào y phường chợ Đông.

Phức Chi lấy làm kinh hãi, lập tức đi ra ngoài.
Đi ra đường, lại cảm thấy rất không giống thường ngày, khắp nơi đều có thể nhìn thấy quân lại, xe Phức Chi bị ngăn lại hỏi thăm nhiều lần.

Khi rốt cục nàng nhìn thấy y phường, đi vào trong sương phòng, lại nhìn thấy Hoàng đế vừa mới tỉnh lại.

Giật mình thì giật mình, Hoàng đế trúng độc, Cố Quân bị thương, lại liên quan tới chuyện canh gác phía ngoài.

Nguyên do trong đó Phức Chi cũng không dám phỏng đoán, chỉ lập tức theo Hoàng đế sai bảo mà dặn người đi báo cho Quang Lộc huân biết.
Phức Chi đội mạc ly, nhìn vệ sĩ thần sắc đề phòng trong viện, lại nhìn về phía cách đó không xa, vị Quang Lộc huân khanh Thẩm Côn lấy xuất thân thứ tộc mà vang tiếng đang nói chuyện cùng Lư Tung dưới mái hiên, vẻ mặt nghiêm túc.

Lư Tung hiển nhiên bị những sĩ lại triều đình đột nhiên xuất hiện này làm kinh hãi, thần sắc cẩn thận vô cùng.
Phức Chi nghĩ ngợi, cảm thấy mình ở đây vô ích, bèn đi qua hướng bọn họ, chậm rãi thi lễ với Thẩm Côn, nói muốn cáo từ trở về nhà.

Thẩm Côn nhìn Phức Chi, ông biết thân phận cô gái này, trước mắt Hoàng đế đã không việc gì, cũng không cần lưu lại.

Trầm ngâm một lát, đáp ứng rất nhanh.
“Phức Chi.” Phức Chi vừa tới cổng, Lư Tung vội tiến lên.
Sắc mặt y do dự, thấp giọng hỏi: “Vị công tử đó rốt cuộc là người nào?”
Phức Chi nhìn hậu viện, một lát sau, lại chuyển sang Lư Tung, nháy mắt mấy cái: “Em lại hỏi sư huynh, nếu tương lai được vào Thái y thự, sư huynh có nguyện đi không?”
Lư Tung ngẩn người, cau mày nói: “Phức Chi giờ rất hay nói đùa nhé, ta từ trước đến nay làm việc vì ân tình, sao vào chốn triều đình được?”
Phức Chi cười: “Thế, sư huynh an tâm là được.

Chỉ cần chiêu đãi cho tốt, tương lai y phường này, trong kinh sư tất không ai sánh bằng anh.”
Lư Tung nhìn nàng, cái hiểu cái không.
Phức Chi không giải thích nữa, chỉ cười khẽ cáo từ làm lễ, dẫn A Tứ quay người rời đi..