Sau khi ý thức trở về cơ thể, Mạc Doãn bật thẳng dậy, màu tím hoa lệ trước mặt dường như vẫn chưa tan biến, đẹp đẽ đến say lòng người..."Điều phối viên..." Hệ thống rụt rè cất tiếng gọi.
"Im đi."
Hệ thống im lặng.
Trong phổi dường như vẫn còn cảm giác ngứa ran đau đớn mơ hồ. Mạc Doãn giơ tay quệt vào tai, từ bên tai lấy ra một chút chất lỏng ẩm ướt.
Hắn đổ mồ hôi ư?
Cơ thể người tự nhiên rất hiếm khi tiết ra dịch lỏng.
Những hình ảnh về thế giới vẫn ẩn hiện thoáng qua trong đầu hắn, ảnh hưởng đến hắn một cách sống động, đặc biệt là hình ảnh lồng ngực Hạ Huyên bị một thanh đao xuyên qua... Mạc Doãn nhíu mày, xoa xoa ngón tay, rốt cuộc đây là thế giới gì vậy chứ?
"Gọi về tổng bộ."
"Dạ, ngài đợi một lát."
Mười mili giây sau, đường dây tổng bộ được kết nối, tiếp đón Mạc Doãn là giọng nói ngọt ngào của nhân viên phục vụ khách hàng.
"Ý cô là đây chỉ là một thế giới nhiệm vụ có cấp độ năng lượng cao hơn bình thường?"
"Đúng vậy, chỉ có người điều phối có tinh thần lực siêu cao như ngài mới có thể kích hoạt nó."
"Vậy tại sao không có nhiệm vụ hay hướng dẫn?"
"Bởi vì đây là một thế giới có cấp độ năng lượng đặc biệt cao hơn bình thường."
"......"
Hay lắm, có nhiêu đó cứ lập đi lập lại, cũng như không.
Mạc Doãn trực tiếp cắt đứt liên lạc, vẻ mặt u ám nhìn lên không trung.
"Điều phối viên..." Hệ thống lại lí nhí lên tiếng: "Có muốn quay về nghỉ ngơi không ạ?"
"Lần này thế giới lại sụp đổ à?"
"Dạ, đúng rồi."
"Sao thế giới sụp đổ mà nhìn mày vui vậy?"
"... Có thể được làm việc chung với một điều phối viên mạnh mẽ như ngài, tất nhiên tôi phải vui vẻ rồi ạ."
"Làm việc cùng nhau?" Mạc Doãn mỉa mai nói, "Hình như trong thế giới nhỏ đó tao đâu có thấy bóng dáng của mày."
Hệ thống lại lần nữa câm lặng.
Nhìn tình hình thế này thì chắc là chẳng moi móc được chút tin tức nào từ các kênh chính thức của liên minh rồi. Mạc Doãn đứng dậy, vô thức đưa hai tay ra sau lưng, sau đó hắn duỗi tay ra đưa về phía trước, chỉ ngón giữa vào khoảng không làm ra động tác bắn súng, bắn liền hai phát.
Hệ thống cố nhịn cười.
Không biết có phải là ảo giác hay không, nhưng nó có cảm giác người tự nhiên này đã trở nên sống động, hoạt bát hơn thì phải.
*
Cuối cùng hắn đã thắng.
Mạc Doãn nằm trên giường, hai tay gối sau đầu, lông mày xoăn tít lại.
Không còn nghi ngờ gì nữa.
Nếu Hạ Huyên không chết thì hắn cũng sẽ không chết. Sau đó, Hạ Huyên sẽ phải quỳ xuống tung hô hắn vạn tuế.
Nhưng nhân vật chính sụp đổ, thế giới vẫn sẽ sụp đổ, hắn rất hài lòng với điều này.
Nguyên nhân duy nhất dẫn đến sự sụp đổ...
Mạc Doãn trở mình.
So với thế giới thứ nhất, thế giới này có vô số nghi vấn không thể giải đáp được.
Tình huống cơ bản khi tiến vào cũng hoàn toàn khác.
Nếu hắn không chuẩn bị trước, mang theo tinh thần lực của mình khi tiến vào, thì căn bản là một tập thôi cũng méo sống nổi, này mà gọi là vai phản diện trùm cuối con mẹ gì chứ? Còn thua cả một đứa pháo hôi phông nền ất ơ nữa!
Điều quái dị hơn nữa là đến cuối cùng niềm tin của nhân vật chính đã bị hắn phá vỡ hoàn toàn, thể xác và tinh thần đều bị phá hủy, nhưng sau khi năng lượng của nhân vật chính tràn ra ngoài thì lại được dùng để gia cố thế giới?
Trước đây chưa bao giờ xảy ra chuyện như vậy.
Nếu không phải cuối cùng cái cơ thể ốm yếu kia của hắn thật sự không thể chịu đựng được thêm nữa, hắn vẫn có thể tiễn đưa nhân vật chính đi, cúng đầu thất cho y đàng hoàng, rồi đợi xem sau khi hắn chết thì thế giới có sụp đổ hay không.
Mạc Doãn như đang suy tư điều gì đó, hắn phát hiện bây giờ hắn thật sự càng ngày càng thích đặt câu hỏi. Trước đây hắn rất lười suy nghĩ đến những chuyện như thế này. Đầu óc của hắn chỉ dùng để mày mò đi tìm những thứ khiến hắn vui thích mà thôi, chẳng hề quan tâm đến những chuyện còn lại.
Hắn thật sự đã thay đổi.
Thế giới nhỏ bé ấy đã tác động đến hắn.
*
Mạc Doãn đi đến cuối tinh cầu.
Là một con người tự nhiên, hắn có quyền tự do tuyệt đối trên hành tinh này.
Ngắm một hồi, hắn cảm thấy cảnh hoàng hôn này còn chẳng đẹp bằng hoàng hôn ở thế giới nhỏ bé kia.
Đặc biệt là cảnh hoàng hôn xuất hiện khi thế giới sụp đổ.
Dù đang là hoàng hôn nhưng lại mang đến cho người ta cảm giác tràn đầy sức sống.
Nó thậm chí còn làm phai nhạt bớt niềm vui sướng do thế giới sụp đổ mang lại cho hắn, thay vào đó là một sự khoái cảm lâu dài và yên tĩnh, mềm mại và ngọt ngào. So với niềm vui điên cuồng ngắn ngủi chỉ trong chớp mắt, niềm vui đó thật nhẹ nhàng và dài lâu...
Chết tiệt.
Mặc dù cái cái chuyện phá hủy hành tinh trong mắt hắn cũng chẳng quan trọng gì mấy, nhưng đối với thế giới nhiệm vụ thì có hơi quá đáng một tí thật.
Bầu trời đầy sao nhưng không hề có một ánh trăng. Trên tinh cầu của họ không nhìn thấy mặt trăng.
Ngồi một mình trong bóng tối một lúc, những cảm xúc còn sót lại trong cơ thể Mạc Doãn dường như cũng đã vơi đi ít nhiều. Hắn đứng lên, ngẩng đầu nhìn một dãy bia mộ màu trắng.
Ở cuối tinh cầu là mộ của người tự nhiên.
Mạc Doãn từ trước đến nay không có hứng thú với những thứ này, nhưng lần này không biết vì lý do gì, hắn nhấc chân bước qua.
Ngày nay, khi mọi thứ đã được tinh thần hóa, việc dựng mộ bia thật thể cho người tự nhiên có tinh thần lực nghe có vẻ hơi mâu thuẫn và buồn cười.
Cha mẹ của Mạc Doãn là một đôi người tự nhiên, nhưng từ khi mới sinh ra hắn đã mồ côi cha mẹ. Mẹ hắn khó sinh, còn cha hắn bị tai nạn. Bộ Giáo dục của Liên minh từng cho hắn xem ảnh cha mẹ mình, người đàn ông và phụ nữ trong ảnh trông rất bình thường. Hắn cũng chẳng có cảm giác gì, chỉ ngạc nhiên là làm sao một cặp vợ chồng bình thường như vậy lại có thể sinh ra một người tự nhiên mạnh mẽ như hắn được.
Trên bia mộ không có tên, cũng chẳng có ảnh chụp, mà chỉ vỏn vẹn là một khối đá trắng đục. Có lẽ cha mẹ của hắn được chôn dưới hai phiến đá ấy.
Mạc Doãn thu hồi ánh mắt, quay trở về.
Nếu như hắn chết, hắn không muốn được chôn ở đây chút nào.
*
Nghỉ ngơi sắp xếp mấy ngày, Mạc Doãn nhanh chóng trở lại phòng nhiệm vụ. Hắn lười nói nhảm với hệ thống nên vào thẳng vấn đề: "Bắt đầu nhiệm vụ đi."
Hệ thống cũng mau lẹ nói: "Được."
Có nên mang tinh thần lực vào đó nữa không nhỉ?
Trong thời gian nghỉ ngơi, Mạc Doãn cũng đã từng cân nhắc đến vấn đề này rất nhiều lần.
Mang tinh thần lực vào thế giới nhỏ sẽ ảnh hưởng rất lớn đối với hắn. Sau khi ra khỏi thế giới nhỏ trước đó, hắn vậy mà lại nằm mơ.
Hắn liên tục mơ thấy rất nhiều mảnh vỡ của thế giới nhỏ, thậm chí còn nhớ rất rõ khuôn mặt của từng nhân vật trong thế giới nhỏ đó.
Hắn có thể cảm nhận được phần nào đó trên cơ thể mình đang thay đổi.
Nhưng vậy thì sao kia chứ?
Khi nguồn năng lượng đó ập đến, Mạc Doãn vẫn dùng tinh thần lực để chống lại sự cướp đoạt. Nhưng không biết có phải là do hắn đã mạnh hơn rất nhiều hay không, nguồn năng lượng muốn đoạt lấy sức mạnh tinh thần của hắn đã yếu hơn rất nhiều...
Mạc Doãn không kịp suy nghĩ nhiều nữa, toàn thân rơi vào bóng tối.
Đó là một nguồn tối tăm đen kịt không hề có chút ánh sáng.
"Ôi lạy chúa, đôi mắt này mới xinh đẹp hút hồn làm sao. Ôi! Thiên thần nhỏ của bà ơi, đừng nhìn bà như vậy, trái tim của bà sẽ tan chảy mất thôi. Tội nghiệp cho cục cưng bé bỏng của bà, thật là xinh đẹp biết bao..." Nữ tu sĩ già trìu mến dụi chiếc mũi nhăn nheo vào bụng đứa bé, "Chỉ có ma quỷ mới tàn nhẫn bỏ rơi con."
Thế rồi tu viện ở Clay xuất hiện một em bé xinh đẹp. Bé có làn da trắng nõn như sữa dê và mái tóc màu vàng nhạt óng ánh chói sáng. Nhưng quyến rũ nhất là đôi mắt xanh như nước hồ luôn chan chứa sự bình yên và hài hòa của bé, khiến ai nhìn vào cũng không khỏi bị mê hoặc.
Nữ tu nhặt được bé đặt tên bé là "Eugene", mong rằng bé sẽ lớn lên thành một cậu bé cao quý, khỏe mạnh và xinh đẹp.
Đến khi Eugene lớn lên một chút, các nữ tu phát hiện ra cậu ta bị khuyết tật
Vì vậy mà nữ tu già đã khóc lóc thảm thiết và không ngừng cầu nguyện trước mặt Chúa, cầu xin Chúa một phép màu. Một đứa trẻ xinh đẹp như Eugene lại không thể thưởng thức được vẻ đẹp của thế giới này quả thật là một điều hết sức tàn nhẫn.
Tuy nhiên, Chúa không đáp lại bà và Eugene vẫn lớn lên trong bóng tối.
Cậu ta là một người mù xinh đẹp, và cậu ta cũng biết rất rõ điều đó.
Bất cứ người lạ nhìn thấy cậu ta trước tiên sẽ khen ngợi vẻ ngoài xinh đẹp của cậu ta, sau đó sẽ vì đôi mắt tật nguyền của cậu ta mà lên án, chỉ trích thế giới này thật là ác độc. Vì sao lại ngăn cản con người gần như hoàn hảo như vậy thực sự trở nên hoàn hảo chứ?
Đối mặt với chuyện này, Eugene luôn mỉm cười: "Chúa đã sắp xếp mọi chuyện".
Mọi người đều yêu mến Eugene.
Cậu ta xinh đẹp, hiền lành và tốt bụng, tuy không nhìn thấy nhưng không hề cẩu thả trong công việc. Cậu ta rất siêng năng và sẵn sàng làm tất cả những việc mình có thể làm. Cậu ta thích giúp đỡ mọi người, bất cứ ai, các nữ tu trong tu viện, người dân trong làng hay thậm chí chỉ là một người đi đường ngang qua. Chỉ cần có ai đó gọi cậu ta "Eugene thân mến, cậu có thể giúp tôi một việc được không?", Eugene yêu quý sẽ ngay lập tức trả lời: "Xin hãy để tôi giúp đỡ, Chúa sẽ phù hộ cho anh và tôi."
Ngoài việc giúp đỡ mọi người, Eugene còn thích cứu giúp động vật. Khi con ngỗng hung ác nhất làng bị thương, cũng chỉ có Eugene mới có thể đến gần nó. Nó nằm yên tĩnh và ngoan ngoãn như một chú chim nhỏ trong vòng tay của Eugene.
Còn Eugene cũng thật sự gọi nó như vậy, "Chú chim nhỏ tội nghiệp, đôi cánh của bạn bị thương rồi, hãy để tôi giúp bạn nhé."
Eugene tội nghiệp không thể nhìn thấy gì, cậu ta tưởng mình đang ôm một con thiên nga.
Mọi người đều nói: "Eugene giống như thiên thần vậy".
Năm mười tuổi, Eugene được các nữ tu gửi đến chủng viện ở thủ đô hoàng gia Salzburg.
"Albert, ta tha thiết cầu xin ngài hãy bảo vệ đứa trẻ đáng yêu này. Đứa trẻ này một lòng tin tưởng vào Chúa, chưa bao giờ phàn nàn về số phận khốn khổ của mình," Nữ tu sĩ nắm tay cậu ta trao cho vị linh mục, "Từ từ rồi ông sẽ nhận ra cậu ấy chính là một thiên sứ."
Eugene đồng thời cũng được chào đón nhiệt liệt trong chủng viện ở Salzburg.
Eugene được mọi người yêu quý dần dần lên mười tám tuổi và trở thành linh mục trẻ nhất trên toàn lục địa Alston. Trong bóng tối âm u của cuộc đời, cậu ta thề rằng sẽ hiến dâng cả cuộc đời mình cho ánh sáng.
Nãy giờ nghe kể thì chẳng giống nhân vật phản diện độc ác chút nào luôn phải không.
Vì vậy, chúng ta hãy từ từ quay lại quá khứ.
Khi cậu bé Eugene phát hiện ra rằng mình không giống với những người khác, rằng mình bị mù còn những người khác có thể nhìn thấy, trong lòng cậu liền bùng lên ngọn lửa căm thù đối với thế giới.
Mỗi đêm nữ tu đều đưa cậu ta đi cầu nguyện, cầu xin Chúa phù hộ cho cậu ta, để cậu ta có thể nhìn thấy ánh sáng trở lại.
Eugene thành kính cầu nguyện, trong lòng nhủ thầm: "Thượng đế chết tiệt, tốt nhất ngài nên nhanh chóng khôi phục thị lực cho con, nếu không thì tống con xuống địa ngục luôn cho rồi đi!"
Một năm sau, Eugene nhận ra Chúa không hề ban phước cho mình nên đã tức giận vứt luôn cây thánh giá vào chuồng lợn.
Lớn lên một chút nữa, khi được người lạ khen ngợi và chỉ trích thế giới đã không công bằng với hắn, cậu ta nhủ thầm trong lầm: "Nói đúng lắm, thượng đế quả thật không công bằng mà, ông ta nên móc đôi mắt của lũ khốn chết tiệt mấy người để tôi sử dụng thì hơn."
Lúc làm việc, cậu ta chửi bới trong lòng, khi giúp đỡ người khác, cậu ta nguyền rủa thầm người ta, ôm con ngỗng vào lòng, cậu ta nghĩ bụng: "Cái con ngỗng hôi hám chết tiệt này, sớm muộn gì tao cũng nhổ hết lông của mày, hầm thành một nồi canh ngon để tao ăn no mới được!"
Trong suy nghĩ của Eugene, hầu hết mọi thứ đều có tiền tố —— "Đáng chết " đứng trước.
Cậu ta giống như sứ giả được quỷ dữ phái đến thế giới, che đậy trái tim ác độc của mình bằng khuôn mặt thiên thần.
Với vẻ đẹp bên ngoài và sự xảo quyệt bên trong, cậu ta đã thành công lừa dối mọi người xung quanh, đánh bại những tu sĩ có trình độ cao hơn mình rất nhiều và trở thành linh mục mới của giáo đường Salzburg.
Hừm, linh mục của nhà thờ Salzburg, điều này có nghĩa là cậu ta có thể bám vào đám quý tộc hoàng gia ở đó và rất nhiều tiền bạc, của cải sẽ chảy qua tay cậu ta. Cậu ta thề rằng những ngón tay của mình sẽ siết chặt lại còn hơn cả mông của Chúa, để những thứ của cải ấy rơi vào lòng bàn tay cậu ta, một xu cũng không thiếu, làm cho cậu ta nhanh chóng trở thành một tên khốn khiếp giàu sụ.
Cũng giống như thế giới trước, Mạc Doãn trực tiếp trở thành một đứa trẻ con, bắt đầu trải nghiệm cuộc sống ngay từ trong đường sinh sản. Điểm khác biệt so với thế giới trước đó là ở thế giới trước, hắn vẫn có góc nhìn của người thứ ba, có thể nhìn rõ được ai đã làm hại Mạc Tử Quy. Còn trong thế giới này, không biết có phải vì mang nhiều tinh thần lực hơn hay không mà hắn hoàn toàn trở thành Eugene, trải qua mười tám năm cuộc đời đen tối trong khoảng thời gian rất ngắn.
Đợi đến khi cảm thấy ý thức của mình đã hoàn toàn trở lại, hắn không khỏi thở dài trong lòng —— Mẹ kiếp, một linh mục đạo đức giả và hám tiền như vậy sao lại giống một kẻ phản diện được hả?!
So với thế giới trước, ở thế giới này, mọi người xung quanh Eugene đều yêu quý và ủng hộ cậu ta, cậu ta không hề có kẻ thù. Tất nhiên, nếu đổi lại một góc độ khác thì tất cả mọi người đều là kẻ thù của cậu ta. Eugene yêu quý căm ghét tất cả mọi người, cũng khá là giống hắn.
"Linh mục." Một tiếng gọi nhẹ nhàng vang lên.
Mạc Doãn quay người lại.
Tinh thần lực khuếch đại mọi cảm giác trong cơ thể khiến cho thính giác và khứu giác của hắn cực kỳ nhạy bén, mặc dù không nhìn thấy nhưng hắn vẫn quay mặt chính xác về phía phát ra âm thanh, từ giọng nói của đối phương có thể nhận ra người đến là tu sĩ Bunil trong giáo đường.
Bunil hơn vị linh mục trẻ này đến mười tuổi, nhưng điều đó không làm ông tự hào chút nào. Ông vô cùng ấn tượng trước đức tin trong sáng và tư cách đạo đức cao quý của linh mục này. Mười năm kia của ông chỉ là những năm tháng lãng phí, linh mục Eugene thực sự rất vĩ đại.
"Hoàng tử Oss đã đến."
Trong đầu Mạc Doãn lập tức nhớ lại thông tin về nhân vật này.
Trên lục địa bị chia cắt này, Lessie nơi hắn sống là một đất nước có chế độ quân chủ đang sụp đổ. Cuộc chiến giữa đảng cách mạng và đảng bảo hoàng đang diễn ra gay gắt. Vua Arlin đã già yếu, hoàng tử Charmaine lại bị thương nặng trong trận chiến với quân cách mạng trên quần đảo Falklands, thế nên tất cả các hoàng tử khác đều ngo ngoe rục rịch sẵn sàng hành động, vội vã chạy về kinh đô để thăm anh chàng tội nghiệp "có lẽ sắp bị mất ngôi vua."
Hoàng tử Oss là một trong số đó.
Tên đầy đủ của hoàng tử Oss là Landers de Harcart, lãnh địa của y ở Oss, là một lãnh chúa hiếm hoi trong số các hoàng tử có quyền quản lý thực tế đối với lãnh địa của mình.
Một người anh em của y từng chua chát nói: "Thật tốt khi Landers có thể sử dụng quyền ngủ đêm đầu tiên trong lãnh địa của mình," rồi lại nhún vai, "nhưng nếu y không làm vậy thì có người phụ nữ nào muốn ngủ với y đâu chứ?", nói xong cười phá lên, ngay lập tức bị Landers đấm thẳng vào mũi.
Landers là một hoàng tử bất hạnh, sinh ra đã bị què, chân trái ngắn hơn chân phải một chút. Khi còn nhỏ lại gặp phải một trận hỏa hoạn, ngọn lửa đã thiêu rụi một nửa khuôn mặt, để lại một vết sẹo khủng khiếp trên mặt. Những vết sẹo xấu xí khiến y trông chẳng thân thiện hơn ác quỷ bao nhiêu. Cứ thế, Landers dần lớn lên trong bất hạnh và trở thành Hoàng tử xứ Oss.
Landers chống trượng bước ra khỏi xe. Thời tiết nóng hầm hập. Hắn vận một cái áo sơ mi trắng bằng tơ tằm, cổ áo và tay áo không may theo kiểu dáng xòe ra như nụ hoa rất phổ biến hiện giờ, mà theo kiểu lượn sóng cổ điển. Cổ áo hơi mở, để lộ cơ bắp săn chắc và làn da rám nắng màu mật ong do thường xuyên đi săn. Trên vai khoác chiếc áo choàng đi săn ngắn, đầu thép của chiếc trượng đập mạnh xuống đất. Y chậm rãi ngẩng đầu lên, để lộ khuôn mặt bị tàn phá nặng nề do hỏa hoạn.
Nửa bên trái của khuôn mặt y chằng chịt những vết sẹo bỏng màu nâu khiến người ta không nỡ nhìn thẳng. Nửa khuôn mặt còn lại thì vô cùng khôi ngô tuấn tú, nhưng cũng bị hủy hoại bởi ánh sáng lạnh lẽo phát ra từ đôi mắt nâu sẫm của y. Trông y hệt như một tên đồ tể, một tên đồ tể bị trừng phạt vì tội tàn sát trong ngọn lửa địa ngục.
"Bill," giọng nói của Landers nghe rất tuyệt vời và tao nhã. Trên người y cuối cùng cũng có một thứ gì đó phù hợp với địa vị quý tộc của y. Nhưng những lời thốt ra tiếp theo của y lại cực kỳ khắc nghiệt, thậm chí còn có ý khinh thường báng bổ, mang theo sự thờ ơ rõ rệt bất cần, "Chúng ta hãy cầu nguyện đi, hy vọng cái tên linh mục mù lòa này đừng tham lam như gã Mammon kia."