Mạc Doãn bắt đầu cuộc sống ở gia đình Bùi. Hắn sống ở tầng trệt, căn phòng này ban đầu vốn là phòng chơi bi-a, sau được cải tạo thành phòng ngủ, bên trong làm rất nhiều tiện ích không rào cản, một mình Mạc Doãn cũng có thể hoàn thành cuộc sống cơ bản hàng ngày, tốt hơn nhiều so với việc bị người đẩy đi loanh quanh trong bệnh viện.
Mạc Doãn sống ở tầng trệt, không tránh khỏi việc tiếp xúc với những người hầu.
Đám người hầu cũng biết rõ đầu đuôi mọi chuyện, thế nên không hề ghen tị với cái gọi là "bay lên cành cao hóa thành phượng hoàng" của Mạc Doãn. Bọn họ suy nghĩ rất thực tế, phải dùng cái chết của cha mẹ lẫn đôi chân của mình để đổi lấy vinh hoa phú quý, cái giá phải trả quá cao, có cho họ cũng chẳng thèm.
Đồng cảm là một loại cảm xúc phổ biến của con người, nó có tác dụng rất hiệu quả đối với Mạc Doãn, giúp hắn chẳng mất bao lâu đã làm quen thân thiết với những người hầu.
Những người hầu của nhà họ Bùi đều tốt bụng, trung thực và không thích buôn chuyện, tuy nhiên, Mạc Doãn dần dần cũng biết được một số "bí mật" công khai của nhà họ Bùi từ miệng một số người hầu trẻ.
Ví dụ như Bùi Thanh không phải do Bùi phu nhân sinh ra. Y là con riêng, 13 tuổi mới được nhận về nhà. Mối quan hệ giữa hai anh em chỉ tàm tạm, nhưng cũng không tệ lắm.
Tất cả là nhờ Bùi Minh Sơ.
Theo lời người hầu, danh tiếng Bùi Minh Sơ tốt đến không thể tốt hơn, dung mạo tuấn tú, khí chất ôn hòa, tài năng xuất chúng... Là cậu chủ nhà giàu nhưng không hề ăn chơi trác táng, phong thái dường như là bẩm sinh, đối với ai cũng đều lễ phép lịch sự, lần này khi trở về từ Anh quốc, anh đều có quà cho tất cả mọi người trong nhà họ Bùi bất kể lớn nhỏ, ngay cả người thợ làm vườn tạm thời cũng có.
Cứ theo ý cậu ta mà nói thì Bùi Minh Sơ chính là người hoàn hảo, chẳng có chút khuyết điểm nào. Với người em trai cùng cha khác mẹ ngoài giá thú của mình, Bùi Minh Sơ cũng hành xử tốt đẹp đến không còn chỗ nào để bắt bẻ.
Về phần Bùi Thanh, danh tiếng của y kém Bùi Minh Sơ đến một trời một vực.
Đám người hầu than vãn tính tình cậu hai không tốt, ngoại trừ ông chủ nói thì còn nghe vài câu lấy lệ, còn lại tất cả mọi người đều cứ như không khí trong mắt y.
Cũng may là lúc trước cậu cả hầu hết thời gian đều sống ở nước ngoài, tính tình lại tốt, nên hai anh em xem như miễn cưỡng chung sống hòa bình.
Bây giờ cậu cả về nước định cư, tương lai không biết sẽ xảy ra chuyện gì, dù sao trước mắt xem ra mọi chuyện vẫn khá hòa thuận. Điều bất ngờ lớn nhất đối với nhà họ Bùi hiện nay chính là sự xuất hiện ngoài ý muốn của Mạc Doãn.
Ban đầu, đám người hầu gọi Mạc Doãn là "cậu ba", bị Mạc Doãn từ chối: "Gọi tên tôi là được rồi."
Bọn họ khó xử ra mặt, chẳng biết làm sao, nhưng vẫn gọi hắn là "cậu ba" như cũ.
Sau Bùi Minh Sơ biết được chuyện, anh nói: "Nghe theo cậu ấy đi."
Lúc này đám người hầu mới sửa lại xưng hô.
Mạc Doãn là người nhỏ tuổi nhất trong nhà họ Bùi, đám người hầu đều gọi hắn là "Tiểu Doãn", sau bị Bùi Minh Sơ nghe thấy, anh cũng bắt đầu gọi Mạc Doãn là "Tiểu Doãn".
So với mối quan hệ ngày càng hòa thuận với những người hầu, Mạc Doãn vẫn cư xử có phần xa cách với nhà họ Bùi.
Bùi Cánh Hữu thường hay bận việc tối mắt tối mũi, sau khi Mạc Doãn chuyển đến nhà họ Bùi, ông có nói chuyện qua với hắn một lần, nội dung trao đổi là chuyện học hành của hắn. Mạc Doãn không còn khả năng vào đại học Không quân, Bùi Cánh Hữu nói ông có thể sắp xếp cho hắn vào đại học A, Mạc Doãn đồng ý.
"Bùi Thanh cũng học ở đại học A, ta sẽ bảo nó chăm sóc cho con ở trường."
Mạc Doãn cúi đầu nói: "Không cần đâu ạ."
Bùi Cánh Hữu mỉm cười, vỗ vai hắn, sau đó đổi sang chủ đề khác: "Minh Sơ rất thích con, là nó ủng hộ ta đưa con về nhà đấy."
Mạc Doãn không nói gì.
Bùi Cánh Hữu nhớ lại: "Minh Sơ giống như mẹ nó, tấm lòng rất mềm yếu."
Mấy ngày nay đâu đâu ở nhà họ Bùi cũng thấy đập phá xây sửa.
Bùi Minh Sơ lấy bản vẽ thiết kế ngôi nhà từ phòng làm việc, tự mình sửa đổi, sau đó gọi thợ đến thi công, mục đích là để tạo điều kiện thuận lợi cho việc đi lại của Mạc Doãn.
Mạc Doãn nghe người hầu kể, trong suốt 30 năm qua, không ai dám động vào một cái cây, ngọn cỏ, hay một viên gạch gói nào trong nhà họ Bùi.
Lúc kể mấy người hầu có vẻ ngưỡng mộ và sùng bái lắm, có ai mà ngờ Bùi Minh Sơ lại làm những chuyện đó vì Mạc Doãn, chắc chắn không phải diễn kịch để qua mắt thiên hạ như người ta đồn đoán rồi.
Cửa sổ sát đất của căn phòng hướng ra một góc vườn, biển hoa trắng như tuyết nhẹ nhàng đung đưa theo gió, nhóm công nhân đang dọn dẹp lại để tạo lối đi thông thoáng không có chướng ngại trong vườn.
Người hầu gõ cửa, mang đến một bó hoa lớn.
"Loại hoa này rất khó trồng, không có đất thì không sống được, vứt đi thì tiếc lắm. Cậu cả bảo chúng tôi để mỗi phòng một bó."
Người hầu nói chuyện với Mạc Doãn khá tùy tiện, thậm chí còn đùa giỡn đặt bó hoa lên bàn dưới tay Mạc Doãn.
Hẳn là bàn ghế trong phòng đã được thiết kế vừa tầm chiều cao của Mạc Doãn ngồi trên xe lăn, tương đối thấp, người hầu khom người xuống cắm hoa, Mạc Doãn ngửi thấy hương hoa phảng phất say lòng người, buột miệng hỏi: "Hoa gì vậy?"
"Hoa huệ đấy."
Dù ở thế giới thực hay thế giới nhiệm vụ, Mạc Doãn cũng chưa bao giờ nhìn thấy loại hoa này.
Cánh hoa trắng ngần cong cong, nhị hoa thon dài màu đỏ tươi, trông giống như vương miện của nữ hoàng, đặc biệt là hương thơm nồng nàn khiến người ta không khỏi nín thở.
"Hoa huệ à..."
Người hầu tưởng Mạc Doãn chưa bao giờ nhìn thấy loài hoa huệ đẹp như vậy nên nói: "Tên khoa học của nó là Casablanca, đây là loài hoa mà phu nhân chúng tôi thích nhất."
Người hầu rời đi rồi, Mạc Doãn nhìn bó hoa, không giấu nổi sự ngạc nhiên. Hắn dùng di động lướt một vòng tìm hiểu thêm thông tin, càng lúc càng hiểu sâu hơn về tính thực tế của thế giới này.
Thế giới này có hẳn một hệ thống sinh học hoàn chỉnh, động thực vật cực kỳ phong phú, trong đó có rất nhiều loại mà hắn chưa từng nghe tới.
Thật là khoa trương mà!
Đây là chuyện mà mức năng lượng thông thường có thể làm được sao?
Mạc Doãn chăm chú nhìn thứ được gọi là "hoa huệ".
"Muốn ra ngoài ngắm hoa một chút không?"
Mạc Doãn quay mặt lại, Bùi Minh Sơ chắp hai tay sau lưng, hôm nay anh ở nhà cả ngày, mặc áo sơ mi vải lanh và áo len cổ tròn dệt kim dày màu đen, dáng vẻ trông rất thoải mái, cảm giác cũng dễ gần hơn hẳn, anh nhìn Mạc Doãn bằng ánh mắt dịu dàng, "Ở trong vườn đẹp hơn."
Mạc Doãn hiếm khi rời khỏi phòng của mình.
Hiện hắn đang vào vai một thiếu niên mắc chứng tự kỷ bị căng thẳng sau chấn thương, đợi người khác chủ động đến "đánh bại" hắn, hắn mới có thể tự nhiên xâm nhập vào nhà họ Bùi.
Hiển nhiên là Bùi Minh Sơ rất có hứng thú "đánh bại" hắn.
Đây có lẽ xuất phát từ một sự đồng cảm sâu sắc.
Mạc Doãn không hề nghi ngờ tính chân thực trong sự đồng cảm của Bùi Minh Sơ.
Một cậu ấm con cưng của trời như Bùi Minh Sơ, sống hơn hai mươi mấy năm, có lẽ chưa bao giờ gặp phải chuyện không như ý, người được thế giới ưu ái như vậy chẳng phải là người tốt bụng và rộng lượng hay sao?
Huống chi với tình trạng của hắn hiện giờ, nhà họ Bùi gần như phải chịu toàn bộ trách nhiệm là không có gì phải bàn cãi.
Mạc Doãn quay mặt đi, vẫn giữ thái độ lảng tránh như cũ.
Bùi Minh Sơ cũng không miễn cưỡng hắn, sau một lúc thì rời khỏi phòng của Mạc Doãn.
Đợi đến chạng vạng, Bùi Minh Sơ đứng ngoài ban công nghe điện thoại, anh nhìn vu vơ xuống vườn hoa thì bỗng nhiên phát hiện bóng dáng Mạc Doãn xuất hiện trong tầm mắt.
Mạc Doãn đẩy xe lăn dọc theo con đường mới xây, chậm rãi đến gần những bụi hoa trắng như tuyết.
"Cậu chủ, ngài còn nghe không?" Bên kia đầu dây rụt rè hỏi.
"Ừm."
Bùi Minh Sơ trả lời một tiếng, trên mặt hiện lên một nụ cười nhàn nhạt: "Cậu nói tiếp đi."
Mạc Doãn đưa tay cầm đóa hoa ngửi một hơi, sau đó ngẩng đầu nhìn tầng ba.
Bóng dáng của Bùi Minh Sơ thấp thoáng trên ban công.
Trong khoảng thời gian này, Bùi Minh Sơ vẫn luôn quan tâm đến hắn. Anh thẳng thắng thay mặt cha mình xin lỗi hắn, không hề có ý phân trần, biện mình hay tô vẽ cho việc cha anh chơi chiêu trò lợi dụng hắn vì lợi ích công ty.
"Xin lỗi em."
"......"
Mạc Doãn im lặng nhìn anh, ánh mắt phảng phất có chút dao động.
Bùi Minh Sơ không cầu xin hắn tha thứ, cũng không hề nói đến chuyện bồi thường, anh chỉ nói: "Cám ơn em đã đồng ý đến đây."
Mạc Doãn phải thừa nhận, Bùi Minh Sơ thực sự là một bậc chính nhân quân tử trời quang trăng sáng.
Mạc Doãn hơi dùng lực, ngắt nhẹ đóa hoa kia, chậm rãi đưa lên mũi ngửi.
*
Sau kỳ nghỉ dài, thủ tục nhập học của Mạc Doãn đã hoàn tất.
Lúc ăn tối, cả nhà ngồi bên bàn cơm, Bùi Cánh Hữu dặn dò Bùi Thanh: "Ở trường phải chăm sóc Tiểu Doãn thật tốt đó."
Bùi Thanh bưng ly cà phê, mũi "ừm" nhẹ một tiếng, không biết là đồng ý hay không đồng ý, y cũng không thèm nhìn Mạc Doãn, trong nhà có thêm một người, đối với y chẳng có chút ảnh hưởng gì.
Mạc Doãn sống ở nhà họ Bùi đã hơn một tháng mà Bùi Thanh không nói với hắn được một câu.
Nếu quan hệ giữa Bùi Minh Sơ và hắn có thể được coi là bạn bè, thì Bùi Thanh và hắn vẫn là những người xa lạ.
Nhưng không sao.
Mạc Doãn nhấp một ngụm nước.
Hôm nay Bùi Thanh sẽ chủ động kết bạn với hắn thôi.
Bùi Cánh Hữu ăn cơm xong thì uống thuốc, bảo mình có cuộc họp nên rời khỏi bàn ăn trước.
Trước kỳ nghỉ dài, Bùi Minh Sơ đã đi công tác, mấy ngày nay đều vắng nhà.
Hiện tại khắp nơi trong nhà họ Bùi đều là lối đi không rào chắn, Mạc Doãn có thể tự mình đẩy xe lăn đến bên cạnh ô tô rồi leo lên không cần ai giúp đỡ, hắn giữ chặt cửa xe, dùng hết sức lê người vào ô tô, sau đó từ từ dịch chuyển để điều chỉnh tư thế ngồi.
Bùi Thanh đã ngồi ở ghế phụ từ lúc nào, một tay chống mặt, cúi đầu nhìn điện thoại, suốt quá trình đều không có ý định giúp đỡ.
Đợi đến khi xe chạy tới trường, tài xế bước xuống, lấy xe lăn từ cốp ra tựa vào thành ô tô, Mạc Doãn đẩy cửa ra, đặt tay lên thành xe, vẻ mặt ngập ngừng.
Ô tô thì cố định, còn xe lăn thì không, nếu hắn cứ dùng cách trèo lên ô tô lúc nãy để leo xuống xe lăn thì khả năng cao là cả người lẫn xe đều ngã lăn quay ra đất.
Hắn nhìn Bùi Thanh đã sớm xuống xe, đang đứng bên cạnh.
Bùi Thanh cúi đầu, mắt vẫn cắm cúi nhìn vào điện thoại.
Mạc Doãn thu hồi tầm mắt.
Tài xế nói: "Để tôi giúp cậu."
"Phiền anh giữ xe lăn giúp tôi nhé."
"Được."
Tài xế đè chặt chiếc xe lăn, cánh tay Mạc Doãn chuẩn bị dồn lực thì Bùi Thanh đang lướt điện thoại đột nhiên cất điện thoại vào túi rồi đi tới. Y luồn tay vào bên trong xe, thô lỗ bế Mạc Doãn ra ngoài, "ném" hắn vào ghế ngồi trên xe lăn.
Hay lắm, nhìn tên này còn giống vai ác hơn cả hắn!
Bùi Thanh nói xong, lấy điện thoại di động trong túi ra, xoay người rời đi.
Tài xế quá sức ngượng ngùng, an ủi Mạc Doãn: "Tính cậu hai là vậy đó, cậu đừng để bụng."
Mạc Doãn "vâng" một tiếng.
Lúc Bùi Minh Sơ gửi tin nhắn hỏi hôm nay hắn nhập học có suôn sẻ không, Bùi Thanh có quan tâm chăm sóc hắn không, hắn trả lời: "Khá tốt."
Khá tốt thật đấy.
Dù gì thì vẫn chưa đá đổ cái xe lăn của hắn.
Mặc dù Mạc Doãn học cùng trường với Bùi Thanh, nhưng thật ra Bùi Thanh lớn hơn hắn 2 tuổi, đã học năm 3 đại học.
Từ khi bắt đầu vào tiểu học Bùi Minh Sơ đã đi du học, ngược lại Bùi Thanh từ nhỏ đến lớn chỉ học trong nước, người ngoài nhắm mắt cũng thấy sự khác biệt trong cách đối xử giữa hai anh em, Bùi Cánh Hữu cũng không giấu giếm sự thiên vị của mình đối với con trai cả.
Ở nước ngoài Bùi Minh Sơ học chuyên ngành về văn học, nhưng sau khi về nước anh lại lập tức gia nhập ban quản lý cấp cao của công ty, có thể thấy Bùi Cánh Hữu đã chính thức xác nhận ông ta muốn Bùi Minh Sơ làm người kế nhiệm của mình.
Mạc Doãn chậm rãi đẩy xe lăn trong khuôn viên trường, thỉnh thoảng những ánh mắt tò mò lại đổ dồn về phía hắn.
Những ánh mắt đó không hề ác ý, ngược lại còn rất đơn thuần.
Sau khi đến lớp học, Mạc Doãn đã nhận được sự chào đón nồng nhiệt.
Có lẽ Bùi Cánh Hữu đã đánh tiếng trước nên các giáo viên và sinh viên trong trường đều biết rõ về hoàn cảnh đặc biệt của hắn. Bởi vì Mạc Doãn ngồi xe lăn, không tiện chuyển qua chuyển lại ghế ngồi bình thường nên chỉ có thể ngồi ở hàng sau cùng. Lúc này đây một nhóm sinh viên ngồi đối diện hắn, thân thiện hỏi hắn có nhìn thấy bảng không, Mạc Doãn mỉm cười, "Thị lực của tôi rất tốt."
Người bạn học vừa lên tiếng hỏi bừng tỉnh: "Ừ nhỉ, cậu..."
Nói đến đây thì kịp thời dừng lại.
Người suýt chút nữa đã trở thành phi công thì sao thị lực lại không tốt được chứ?
Quan hệ giữa các sinh viên đại học vốn chẳng mấy thân thiết với nhau, nhưng trong lớp đột nhiên xuất hiện một sinh viên "đặc biệt" khiến những con người trẻ tuổi vô tình có một đối tượng quan tâm chung, thế nên học xong tiết cũng không vội rời khỏi lớp mà đều nán lại đến trò chuyện với Mạc Doãn.
Mới cách đây không bao lâu, ngày nào tin tức về Mạc Doãn cũng chễm chệ trên hot search, sinh viên đại học lại là chúa lướt mạng buôn dưa lê, hóng hớt đã đời được một thời gian, không ngờ nhân vật chính của câu chuyện đùng cái xuất hiện bên cạnh họ. Bởi thế cho dù cả bọn đều cố gắng hết sức để không làm gì xúc phạm Mạc Doãn, nhưng trên mặt ai cũng vẫn không khỏi lộ ra vẻ tò mò.
Mạc Doãn có vẻ ngoài đẹp trai và hiền lành, có vẻ như là kiểu người dễ gần gũi nhất, thực tế đã chứng minh tính cách của hắn cũng chính là như thế. Hắn chủ động thỏa mãn sự tò mò của các bạn cùng lớp, biết gì đáp đó, vui vẻ trả lời tất cả mọi câu hỏi của bọn họ hoặc ngay cả những vấn đề mà bọn họ ngại ngùng không dám hỏi.
"Bây giờ tôi sống ở nhà họ Bùi."
"Nhà to, rộng rãi lắm, mới vừa được xây mấy lối đi không có chướng ngại vật, ra vào rất thuận tiện."
"Họ rất tốt với tôi. Hôm nay là Bùi Thanh đưa tôi đến đây."
"......"
Nhóm bạn cùng lớp vây quanh Mạc Doãn tíu tít đi đến lối vào thang máy, hai, ba người đi theo Mạc Doãn vào thang máy, chủ động giúp hắn đẩy xe lăn.
"Không có đâu," Mạc Doãn mỉm cười, "Thoạt nhìn thì hơi khó gần chút thôi, nhưng thực ra y là người tốt, chăm sóc tôi rất tốt."
"Không tưởng tượng ra luôn nha..."
Mạc Doãn nhanh chóng hòa nhập với các bạn cùng lớp, đến tiết thứ hai, hắn đã trao đổi số điện thoại với vài người, còn đồng ý đến thăm câu lạc bộ của họ.
Mà cuộc sống đại học tốt đẹp như vậy, đương nhiên phải nên chia sẻ với những người xung quanh rồi.
Mạc Doãn chụp vài tấm ảnh trong lớp học, chia sẻ định vị rồi đăng vào vòng bạn bè.
"Cuộc sống mới."
Sau đó phân nhóm, chỉ hiển thị cho 'Mạc Hồng Hải' xem.
*
Mạc Hồng Hải cảm thấy đời này của hắn đen thủi đen thui, xui xẻo không sao tả hết!
Năm trăm nghìn sắp tới tay thì mất, vịt nấu chín rồi mà còn cất cánh bay, còn hại ông ta suýt chút nữa là bị kiện ra tòa!
Cũng may là lúc ông ta khai Mạc Doạn sai ông ta làm chuyện đó, Đinh Mặc Hải liền không tìm ông ta nữa. Lần đó thoát nạn khiến ông ta thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Mạc Hồng Hải cũng cảm thấy có chút áy náy, thân làm trưởng bối mà đem bán đứng cả cháu trai ruột. Nhưng lời ông ta nói cũng là sự thật thôi mà, Mạc Doãn không thể trách ông ta được, tình huống tệ nhất mà nói, nhỡ đâu ông ta xảy ra chuyện thì sau này ai lo cho một thằng tật nguyền như Mạc Doãn chứ? Bởi thế trước tiên bảo vệ bản thân ông ta mới là quan trọng nhất.
"...Tôi quyết định chính thức nhận Mạc Doãn làm con nuôi của mình!"
Mạc Hồng Hải ngẩn người, ông ta cứ xem mãi buổi truyền hình trực tiếp trên điện thoại đến mức nóng cả tay, hai mắt cũng đỏ hoe, một lúc sau mới cất tiếng chửi "Mẹ kiếp——"
Mạc Hồng Hải liên lạc với Mạc Doãn, Mạc Doãn không trả lời nên ông ta bèn đi đến bệnh viện, người trong bệnh viện nói Mạc Doãn đã được chuyển đến bệnh viện khác rồi. Mấy người y tá nhìn ông ta không chút kiêng dè, ánh mắt lộ rõ sự khinh thường, chẳng buồn để ý đến ông ta. Bất kể Mạc Hồng Hải dò hỏi như thế nào, bọn họ cũng không tiết lộ thông tin Mạc Doãn được chuyển đến bệnh viện nào.
"Tôi là bác của nó đấy! Tại sao nó chuyển viện mà các người không nói cho tôi biết?"
Nữ y tá không nhịn được nữa lên tiếng mắng: "Có ông bác nào dùng cháu trai bị liệt của mình làm mồi nhử để tống tiền không hả?"
Cuối cùng Mạc Hồng Hải bị nhân viên bảo vệ khiêng ra khỏi bệnh viện.
Ông ta không hiểu tại sao sự tình lại bỗng nhiên trở thành như vậy? Làm sao Mạc Doãn lại có thể lắc mình hóa thành con nuôi của nhà họ Bùi thế kia?
Ông ta không tìm thấy Mạc Doãn, cũng không dám đắc tội nhà họ Bùi nữa, đang định tiếp tục tung tin gây rắc rối trên mạng thì phát hiện tài khoản của mình đã bị khóa, muốn liên lạc với phóng viên cung cấp tin nóng lại phát hiện những phóng viên và giới truyền thông đó cũng đã xóa bạn và chặn ông ta —— Sự việc đã được giải quyết, điểm nóng đã qua, ông ta lại trở thành Mạc Hồng Hải không ai thèm để ý đến nữa.
Mạc Hồng Hải thật không cam lòng, nhưng không còn lựa chọn nào khác. Hậu quả của việc trở nên nổi tiếng trên mạng là các chủ nợ truy lùng ông ta thậm chí còn gắt gao hơn trước, ông ta đành phải bỏ nhà, lén lút lẩn trốn khắp nơi.
Mạc Hồng Hải đang núp trong nhà thuê hút thuốc thì nhìn thấy khoảnh khắc Mạc Doãn đăng, ông ta sặc một tiếng "hả...", mắt trợn ngược như muốn lồi cả ra, khói thuốc mịt mù phà ra từ miệng và lỗ mũi, sắc mặt tái mét, giận đến nỗi môi phát run cả lên, tàn thuốc rơi xuống quần nóng hổi. Mạc Hồng Hải hút thêm hai hơi thuốc nữa, tay phủi quần lia lịa, ông ta nhìn định vị trong vòng bạn bè, giẫm lên tàn thuốc rồi bước ra ngoài.
Tiết học thứ hai kết thúc, Mạc Doãn cất sách vở trên bàn, bạn cùng lớp ngồi ở hàng ghế đầu quay lại hỏi hắn có muốn đi nhà ăn không, cậu ta sẽ đẩy xe lăn dẫn đường.
"Cám ơn, tôi tự đi được rồi."
"Vậy chúng ta cùng đi đi."
"Được."
Mạc Doãn mỉm cười, tầm mắt lướt qua đối phương nhìn về phía cửa lớp.
Bạn cùng lớp cũng quay đầu liếc nhìn: "Sao vậy, cậu đang đợi đàn anh Bùi Thanh hả?"
Mạc Doãn mỉm cười, chẳng ừ hử gì.
Sao lại chậm thế nhỉ... Chẳng lẽ chết rồi sao? Không phải nửa đêm hôm qua còn gửi tin nhắn WeChat cho hắn, mắng chửi hắn có trốn cũng không trốn được cả đời, nhà họ Bùi cũng không thể nuôi hắn cả đời, sớm muộn gì cũng có ngày bác cháu họ được đoàn tụ, đến lúc đó Mạc Doãn sẽ phải hối hận gì những gì mà hắn đã gây ra sao?
Mạc Doãn cất sách vào túi, đang cúi đầu kéo khóa thì có động tĩnh bất thường từ cửa sau bên cạnh.
Mạc Hồng Hải đi tới, ông ta tức giận xông vào phòng học, cố ý xô ngã mấy người, khiến đám sinh viên ngơ ngác.
Mạc Doãn đặt tay lên khóa kéo, lẳng lặng nhìn ra ngoài, bạn cùng lớp ngồi ở ghế trước hình như đã nhận ra ông —— Có một đoạn thời gian cứ mở tin tức ra xem là thấy gương mặt của Mạc Hồng Hải, "Mạc Doãn, có phải là bác..."
"Mạc Doãn!"
Mạc Hồng Hải phẫn nộ hét lên.
Mạc Doãn giữ nguyên tư thế kéo khóa, lặng lẽ nhìn Mạc Hồng Hải, không có bất kỳ phản ứng nào.
Mặt Mạc Hồng Hải đỏ bừng lên, mặc dù không biết cụ thể đã xảy ra chuyện gì, nhưng rõ ràng Mạc Doãn cùng phe với ông ta, bọn họ đang muốn thương lượng với nhà họ Bùi, đùng một cái, bây giờ Mạc Doãn trở thành con nuôi của nhà họ Bùi, ông ta thì bị ném sang một bên! Thời điểm làm ăn buôn bán, ông ta cũng đã từng bị người ta "qua cầu rút ván" không biết bao nhiêu lần, bởi thế lần này theo bản năng ông ta cảm thấy mình đang bị lợi dụng! Chuyện rành rành trước mắt, một gã đàn ông gần 50 tuổi như ông lại bị một thằng nhãi ranh, còn là một thằng nhãi ranh bị liệt xoay vòng vòng như vậy, bảo ông ta làm sao nuốt nổi cơn tức này?!
"Cuối cùng tao cũng tìm thấy mày."
Vẻ mặt Mạc Hồng Hải dữ tợn, nhìn là biết người đến chẳng có ý tốt gì. Mấy người bạn cùng lớp ở hàng ghế đầu vây quanh ông ta, ngập ngừng nói: "Chú, đây là trường học, có chuyện gì thì từ từ nói."
"Từ từ cái quần! Cút đi. Tao đang bàn chuyện với cháu trai của tao, mày là ai mà chõ mõm vào chuyện người khác hả?!"
Bây giờ Mạc Hồng Hải nhìn thấy mấy thành phần "trí thức"* là ghét cay ghét đắng, ông ta nắm lấy thành xe lăn của Mạc Doãn cố chấp nói, "Mày theo tao!"
Mạc Hồng Hải giống như vừa nghe được chuyện cười, ông ta giận sôi máu, chỉ vào mũi Mạc Doãn mắng lớn: "Mày giống hệt thằng cha đã chết của mày vậy, cứ thích im im tìm đường chết, bác ruột của mày mà mày cũng dám chơi, nhà họ Bùi nhận mày làm con nuôi đúng không? Mày là con sói mắt trắng không có lương tâm, nhận giặc làm cha, tro cốt của cha mẹ mày còn ở chỗ tao ——"
Đám sinh viên trường đại học A đều là học sinh sinh viên, cả ngày cắm đầu đọc sách, đã bao giờ thấy qua cái cảnh chửi bới ăn vạ bù lu bù loa thế này đâu, nhất thời người này nhìn người kia, không biết phải làm gì.
Cậu bạn học ngồi ở hàng ghế đầu gần nhất với Mạc Doãn chợt lóe lên một ý tưởng trong đầu, vội vàng chộp lấy balo chạy ra ngoài.
Mạc Hồng Hải chửi càng lúc càng hăng, từ ngữ thô tục chợ búa gì cũng đem ra dùng, đám sinh viên đứng xung quanh nghe mà lỗ tai lùng bùng hết cả lên, tiến lên muốn kéo Mạc Doãn đi. Mạc Hồng Hải chỉa một ngón tay ra, móng tay đen thùi trông rất ghê tởm, đám sinh viên theo bản năng liền lùi lại. Mạc Hồng Hải quay người kéo van xe lăn lên, còn Mạc Doãn dùng tay bịt van lại quyết không chịu mở khóa, xe lăn giữ nguyên vị trí, phát ra âm thanh ma sát gay gắt chói tai vì lực kéo của hai người.
Xung quanh đột nhiên trở nên yên tĩnh.
Chỉ có Mạc Hồng Hải cùng Mạc Doãn hơn thua với nhau, sắc mặt Mạc Doãn trắng bệch, đỏ bừng, vẻ mặt lạnh lùng bướng bỉnh, nhìn như sắp khóc nhưng lại nhất quyết kìm nước mắt, quyết không để Mạc Hồng Hải thành công.
Hắn ngẩng đầu nhìn Mạc Hồng Hải, đồng thời cũng nhìn thấy đám sinh viên đang theo dõi phía sau dường như đang tản ra nhường đường.
Lúc này, Mạc Doãn nghiêng mặt cười với Mạc Hồng Hải từ một góc độ mà chỉ có Mạc Hồng Hải mới có thể nhìn thấy.
Trong mắt hắn vẫn còn nước mắt, nhưng nụ cười lại mang theo sự mỉa mai khinh thường, một món đồ đã hết giá trị sử dụng thì nên vứt đi thôi. Đôi môi hắn khẽ mấp máy, khẩu hình tròn trịa rõ ràng: "Đồ ngu."
Một dòng máu vọt thẳng lên trán, Mạc Hồng Hải không chút do dự giơ tay lên cao.
Trong tiếng hô to kinh ngạc của mọi người, bàn tay đang xòe ra của Mạc Hồng Hải bị một bàn tay khác nắm chặt lấy.
"Ai ui, chết tiệt —— đau quá, đau quá ——"
Mạc Hồng Hải oằn người theo cánh tay về phía sau, nhe răng trợn mắt kêu lên đau đớn, một giây tiếp theo, ông ta bị ném ra ngoài, đập vào bàn học "rầm" một tiếng, đám người đang vây xem không khỏi lùi lại một bước.
Mạc Hồng Hải bị ngã đến choáng váng, ông ta ôm trán ngước mặt lên, nhìn thấy một thanh niên cao lớn, sắc mặt lạnh lùng, một tay vẫn còn giơ lên thủ thế, một tay đút trong túi quần, đang nhìn xuống ông ta, "Muốn chết phải không?"