Nghe Được Tiếng Lòng Của Tổng Tài Mặt Lạnh

Chương 52: Thái Cẩn Ngôn Muốn Đánh Bạn Bè



Dù hiểu được tính cách và sự phản ứng của Triệu Chân Tâm như thế là hợp lý, Vương Thiên Bích vẫn cảm thấy uất ức thay cho bạn. Cô nàng gầm gừ:

- Thái Cẩn Ngôn đúng là tên khốn! Hắn rõ ràng là xem thường cậu, muốn hạ nhục cậu, để mọi người cười chê cậu!

Vương Thiên Bích càng nói càng tức, mắt cũng đã ửng đỏ lên. Triệu Chân Tâm vừa tốt đẹp vừa tài giỏi, tính tình lại hiền lành nhân hậu đến như thế, vậy mà hết lần này đến lần khác lại bị Thái Cẩn Ngôn ức hiếp. Ban đầu là ép hôn, rồi bây giờ còn để cho bạn của cô phải chịu mang tiếng là người bị hắt hủi, không được chồng yêu thương.

Nhìn bộ dáng cô bạn đang tủi thân thay cho mình, Triệu Chân Tâm vừa cảm động vừa buồn cười. Triệu Chân Tâm vội vàng lên tiếng, thay Thái Cẩn Ngôn giải thích, cũng là để cho bạn bớt xúc động:

- Việc này cũng không thể trách anh ấy được. Đó là kế hoạch của công ty đã lập ra từ trước khi bọn mình kết hôn. Cậu cũng đâu thể bảo một Tổng giám đốc như anh ấy vì việc riêng mà bỏ việc chung được, đúng không?

Những lời bào chữa này của Triệu Chân Tâm, nếu lọt vào tai của Phương Hiệp Hòa và Lê Thiên Chi thì chắc chắn rằng một kẻ thì bò lăn ra cười, một người thì nghiêm túc phản đối. Tổng giám đốc của họ đã vì chuyện riêng mà bỏ mặc việc chung không phải chỉ một lần, không phải chỉ là một chuyến công tác thôi đâu. Ngay cả lương tâm của Thái Cẩn Ngôn, nếu nghe được lời kia của Triệu Chân Tâm, hẳn cũng vô cùng xấu hổ. Thật sự thì hắn đã từng nghĩ đến việc không đi công tác nữa để ở lại bên cạnh cậu rồi còn gì.

Thế nên, lý lẽ đó của Triệu Chân Tâm cũng không thể thuyết phục được Vương Thiên Bích. Cô nàng bĩu môi, khinh thường nói:

- Đó chỉ là cái cớ thôi! Cậu không nghe người ta nói à? “Muốn thì tìm cách, không muốn thì tìm cớ”! Mình thấy, hắn chẳng qua là không muốn ở bên cạnh cậu mà thôi. Nói cho chính xác hơn là, hắn muốn chứng tỏ cho người ta thấy, hắn chỉ lấy cậu trên danh nghĩa thế thôi, chứ hắn không yêu cậu, không thương cậu, không quan tâm đến cậu.

Triệu Chân Tâm thở dài. Thật ra thì, kiếp trước cậu cũng đã từng nghĩ như thế, cũng đã từng lập luận như thế. Thậm chí, đối tượng mà Thái Cẩn Ngôn muốn bày tỏ sự chứng minh rằng “hắn không yêu vợ” cũng đã được Triệu Chân Tâm mặc định rằng chính là cô gái hay chàng trai nào đó mà hắn yêu thầm. Vậy nên, trong kiếp trước, chuyến công tác này đúng là đòn chí mạng, bổ một nhát nặng nề vào cuộc hôn nhân lỏng lẻo của họ, để lại rất nhiều vết rạn nứt mà những sự việc tiếp theo, những lạnh nhạt và giấu giếm của Thái Cẩn Ngôn chỉ là tác động thêm vào cho vết nứt lan rộng ra, trở thành đổ vỡ.



Thật ra thì, cùng một ý lập luận với Vương Thiên Bích còn có một người ở cách đó mấy giờ máy bay, Lê Thiên Chi. Sau khi buổi gặp mặt đối tác vừa kết thúc, Lê Thiên Chi liền quấn lấy Thái Cẩn Ngôn hỏi vặn hỏi vẹo:

- Thái Cẩn Ngôn! Anh thật sự đúng như người ta đồn à: Anh yêu thầm một người nào khác chứ không hề yêu chị dâu, à, em dâu, à, chị rể, à,… nói tóm lại là anh yêu thầm ai đó chứ không hề yêu Triệu Chân Tâm hả?

Câu hỏi của Lê Thiên Chi còn vang, ánh mắt của Thái Cẩn Ngôn sắc như dao đã phóng tới. Phương Hiệp Hòa ngán ngẩm đỡ trán. Anh ta vốn đã nín nhịn chuyện này đến tức hết cả bụng mà còn không dám hỏi Tổng giám đốc, cái gã họ Lê nổi danh là luật sư mồm mép tép nhảy này lại còn hỏi ra, lại còn hỏi theo cái kiểu xóc óc như thế, lại còn chọn ngay thời điểm Tổng giám đốc vẫn đang bị “sang chấn tâm lý” mức độ cao thế này. Bỗng nhiên Phương Hiệp Hòa cảm thấy tự nể phục bản thân vô cùng khi có thể kết bạn, lại còn chơi thân được với hai gã quái dị như thế này.

Trước mặt anh ta, Lê Thiên Chi vẫn tiếp tục không sợ chết mà xông tới hỏi tiếp:

- Anh trừng mắt hung dữ như vậy làm gì! Anh đừng trách em nhiều chuyện! Việc anh yêu thầm Triệu Chân Tâm, cả em và anh Hiệp Hòa đều biết, nhưng mọi người thì lại không ai biết. Quan trọng nhất là, Triệu Chân Tâm cũng không biết. Anh có nghĩ là, Triệu Chân Tâm thấy anh đi công tác vào lúc này thì sẽ có cảm nhận như thế nào không?

Ánh mắt của Thái Cẩn Ngôn lại lia tới, lần này đã mang theo dao động. Lê Thiên Chi cười khẩy, vung tay làm một bộ dáng lan hoa chỉ, uốn éo đãi giọng mà thể hiện nỗi niềm của một oán phụ:

- Trời ơi! Chồng của tôi... ngay sau đêm tân hôn anh ấy lại bỏ tôi ở nhà một mình cô đơn lẻ loi vò võ mà đi công tác. Đi một lần là đến cả một tuần! Trời ơi! Chồng của tôi không hề yêu tôi. Ôi, tôi nhục nhã quá! Tôi đau lòng quá! Ôi!

Lê Thiên Chi quả thật rất nhập tâm, rất nhập vai, diễn xuất nhập thần đến mức Phương Hiệp Hòa vốn điềm đạm cũng phụt ra, cười đến văng cả nước miếng. Còn Thái Cẩn Ngôn thì đanh mặt lại, xắn tay áo lên. Hắn muốn đánh nhau. Hắn muốn đánh cái thằng bạn thân dám giễu nhại vợ của hắn. Triệu Chân Tâm sao lại có thể có bộ dáng kinh tởm như thế được.