Nghe Gió Nói Tiếng Yêu Người

Chương 55: Không nói tạm biệt (1)



Nơi lạnh lẽo ẩm ướt đều có một điểm giống nhau, đó là tối tăm không có ánh mặt trời.

Trong không gian chật chội này, sinh sôi các loại vi khuẩn có hại. Bọn chúng vốn yêu thích hoàn cảnh bẩn thỉu, nơi hẻo lánh chật hẹp không người đến gần là nơi mà bọn chúng yêu nhất.

Không chỉ bọn chúng, ngay cả những người vốn cần ánh nắng tẩm bổ cũng biến chất. Vì sinh tồn, bọn họ bất đắc dĩ hấp thu năng lượng hắc ám. Bọn họ và vi khuẩn cùng giường chung gối, trên cơ thể lây nhiễm tất cả những thứ mà người bình thường không muốn chạm vào. Chậm rãi, bọn họ bằng lòng bị ăn mòn, bằng lòng với cách sống này.

Thói quen đáng sợ làm trái tim vẫn đang đập của họ không còn khát vọng ánh nắng, hai con mắt của bọn họ không nhìn thấy cơ hội sống mà ánh sáng mang đến, qua năm này tháng nọ, bọn họ bị "thuần hóa".

Một con chuột bám vào góc chăn bông rách rưới, nó ngẩng đầu hít ngửi mùi hương mới ở chỗ này. Vô cùng mới mẻ, mới mẻ đến mức nó tưởng rằng đây là một bữa ăn ngon bị lãng quên. Mà nơi đây, đã lâu lắm lâu lắm rồi không có thứ vương đầy mùi nắng như này, thơm đến mức nó không nhịn được muốn phá hủy.

Con chuột lần theo mùi máu tươi chạy vòng quanh một "bàn tay máu". Phần “thịt” bị tàn phá này cũng rất thơm, nhưng dường như còn chưa phải là bữa ăn chính của nó. Nó sợ người, sợ người sống, nó cảm nhận được sức mạnh mà cô đang cố gắng thức tỉnh, thế là nó đành phải trốn đi.

Bàn tay máu kia hơi giật giật đầu ngón tay, mặc dù máu đã đông lại trên năm ngón tay, thảm đến không dám nhìn thẳng, nhưng vẫn có thể lờ mờ phân biệt ra được ban đầu những ngón tay đó hẳn là trắng nõn mảnh khảnh. Mà chủ nhân của bàn tay này và chiếc chăn bông rách nát kia, bị ném trên nền xi măng trơ trọi.

Mùi của mặt đất dính nhớp và mùi tràn ngập trong không khí là giống nhau, tanh hôi như mùi khai của nước tiểu. Trong mùi hương buồn nôn này, chủ nhân của đôi tay kia dần khôi phục ý thức.

Mà khoảnh khắc cô mở mắt ra, nhìn thấy một bóng đen đang ngồi xổm bên đầu mình. Bóng đen kia lắc đầu, trầm mặc nhìn cô giãy giụa...

"Không có."

"Sao trên người cô ta không mang điện thoại?"

"Cũng có khả năng là rơi mất trên dọc đường. Làm gì tiếp theo đây?"

Ngoài gian phòng này còn có một gian phòng khác, hai gã đàn ông đang hút thuốc sôi nổi bàn bạc gì đó. Một chiếc đèn màu da cam treo trên trần nhà thấp, chiếu vào những bóng người đi qua đi lại.

Theo bóng đèn đong đưa, bóng của bọn họ khi thì rõ ràng, khi thì mơ hồ.

"Chờ một chút, chờ bọn họ gửi vị trí kế tiếp cho chúng ta, chúng ta lập tức rút lui. Tuyệt đối không thể chờ ở đây nữa." Nói xong, gã vứt tàn thuốc xuống lòng bàn chân giẫm bẹp.

Tất cả âm thanh chui vào tai Quý Duyệt Sênh, đầu cô choáng váng, nhưng thính lực không giảm bớt chút nào. Cô ở trong bóng tối, không thấy rõ tình huống quanh mình, chỉ có thể nương theo ánh sáng mờ mờ bên ngoài nhìn thấy người bên cạnh.

"Bình Hương?" Cô yếu ớt gọi ra cái tên mà mình đặt cho nhóc ăn mày, "Chị nghe ra là em."

Bình Hương chưa từng mở miệng nói với cô một câu, nhưng cô nghe ra được tần suất và lực hô hấp của cậu nhóc, những âm thanh này sẽ không sai lầm.

Quý Duyệt Sênh muốn ngồi dậy, vô thức dùng tay chống lên mặt đất, cảm giác đau đớn thấu tim trên tay suýt nữa khiến cô kêu lên thành tiếng. Thế nhưng cô bất ngờ nhìn thấy bàn tay bị thương đã được một chiếc khăn quàng cổ bọc lại một cách vụng về.

Chiếc khăn quàng cổ trên tay đã từng là của cô ấy.

"Cảm ơn." Quý Duyệt Sênh dùng cùi chỏ chống nửa người dậy, nói cảm ơn với Bình Hương vẫn ngồi xổm ở đó không nói một lời, "Bình Hương, đây là tên chị đặt cho em. Em có tên không? Hoặc là em có nhớ tên của mình không?"

Không biết vì sao, cô muốn biết thêm về Bình Hương.

Cậu nhóc đờ đẫn lắc đầu, sau đó đưa tay chỉ vào miệng của mình, lại tiếp tục lắc đầu. Quý Duyệt Sênh không thấy rõ ánh mắt của cậu nhóc, nhưng nhận ra ý mà cậu nhóc muốn “nói”.

"Em, không biết nói chuyện?"

Bình Hương không lắc đầu cũng không gật đầu, chỉ nhìn chằm chằm vào bàn tay bị thương của cô, dường như đang nghĩ tới gì đó. Trên người cậu nhóc vẫn mặc bộ quần áo mà cô từng thấy vào mấy ngày trước, cô có rất nhiều vấn đề muốn hỏi cậu nhóc.

Ví dụ như vì sao phải trốn chạy? Sau lần chạy trốn trước tại sao cậu nhóc lại xuất hiện ở nơi này? Là ai đánh ngất cô, nơi này là chỗ nào... Rất, rất nhiều vấn đề, khiến Quý Duyệt Sênh lựa chọn theo lý trí quan sát tình cảnh hiện tại.

"Em là bọn họ phái tới trông chừng chị à?"

Hai tay hai chân đều không bị trói, Quý Duyệt Sênh chỉ bị ném ở đây. Nếu như cô muốn chạy trốn, thật sự không có vấn đề. Thế nhưng nơi này chỉ có một mình Bình Hương ư? Vậy bên ngoài thì sao?

Với tình trạng hiện tại của cô, một chọi một cũng rất có thể thất bại.

Kỳ Tư? Đúng rồi, Kỳ Tư đâu? Anh không đuổi kịp cô, mà cô còn bị hai người kia dẫn tới nơi này. Kỳ Tư đã xảy ra chuyện gì? Quý Duyệt Sênh không nhớ ra được, cô thuận lợi bị mang đi cũng có nghĩa rất có thể Kỳ Tư đã gặp trắc trở.

"Em biết lối ra không?" Quý Duyệt Sênh lần nữa đặt hi vọng vào Bình Hương. Cô tin tưởng Bình Hương là người tốt, mặc kệ là trước kia hay hiện tại, huống chi việc bàn tay bị thương của cô được bọc khăn quàng cổ đã có thể chứng minh tất cả? Bình Hương không chút do dự gật đầu, nhưng cậu nhóc ngẩng đầu nhìn bốn phía. Sau đó xua tay với Quý Duyệt Sênh, ý là không thể trốn thoát được.

"Chúng ta phải cùng nhau chạy trốn." Quý Duyệt Sênh hạ giọng nói, "Chị muốn dẫn em rời khỏi đây. Bình Hương chắc chắn là em có gia đình, chị muốn dẫn em về nhà của em, về với bố mẹ của em. Em có tin chị không?"

Không thể phủ nhận, lời nói ra vào thời khắc mấu chốt luôn luôn mang theo cảm xúc kích động. Nhưng đối phương là một đứa trẻ, có lẽ cậu nhóc nghe không hiểu những thứ khác ngoài tình cảm trong lời nói, nhưng cậu nhóc có thể cảm nhận được thành ý một cách rõ ràng.

Cậu nhóc ngồi xổm ở nơi đó, sờ lên ngón tay của mình, sau đó cúi người thổi vào bàn tay bị thương của Quý Duyệt Sênh, hi vọng cô đừng đau nữa.

"Bình Hương..."

Quý Duyệt Sênh không bị cơn đau đánh bại, lại bị một đứa trẻ làm cảm động đến mức nước mắt đong đầy hốc mắt. Cuối cùng, dưới sức nâng đỡ chẳng có tác dụng gì của cậu nhóc, cô đứng lên. Có thể là đã hôn mê quá lâu, cả người cô đều đang run lên.

Sau khi đứng dậy Quý Duyệt Sênh nhìn bốn phía mới hiểu được, lúc ấy vì sao Bình Hương lại chần chờ ngẩng đầu. Bởi vì thật ra trong gian phòng đó toàn là người.

Quý Duyệt Sênh hiểu ra, sợ đến mức toát mồ hôi lạnh, những người kia nằm trên mặt đất, không nhúc nhích giống như xác chết. Trên người bọn họ và dưới thân đều bọc chăn bông, hô hấp đều đặn, xem ra là đang ngủ.

Quý Duyệt Sênh không thể sớm cảm nhận được quanh mình "mai phục" nhiều người như vậy, nghĩ lại mà sợ. Cô tin tưởng vững chắc, khi một người bị thương, các bộ phận cơ thể khác cũng sẽ suy yếu theo.

"Bọn họ đều giống em?" Quý Duyệt Sênh không dám mở miệng nói chuyện, chỉ chỉ vào những người kia, ra hiệu bằng tay để biểu đạt ý tứ này.

Bình Hương gật đầu sau đó lại lắc đầu, khẳng định rồi lại phủ định khiến Quý Duyệt Sênh nhất thời không nói gì. Cậu nhóc nắm lấy tay trái của cô vượt qua những món đồ bày bừa bãi trên mặt đất, chậm rãi tới gần cánh cửa gỗ đang mở rộng kia.

Cánh cửa kia giống với mọi thứ trong phòng, cũ nát.

Ngay khi hai người sắp đi tới cửa, Quý Duyệt Sênh đột nhiên kéo Bình Hương lại, núp phía sau cửa. Bởi vì cô nghe thấy tiếng bước chân của bọn chúng, đang lo lắng tới gần hướng bọn họ.

Nương theo tiếng bước chân, ánh sáng phát ra từ chiếc đèn pin cầm tay cũng quét tới. Mà kết quả thì vừa liếc qua đã thấy, không thấy Quý Duyệt Sênh vốn nên nằm dưới đất.

"Không có việc gì." Quý Duyệt Sênh nhẹ nhàng xua tay, dùng hành động thay lời an ủi, thuận tay cầm lấy một đoạn ống thép rỉ sét đặt cạnh cửa. Cô nắm chặt ống thép, lo lắng bản thân không thuận tay trái lúc ra tay ống thép sẽ tuột khỏi tay.

Nhưng mà…

Không phải tất cả mọi chuyện đều sẽ chờ sau khi cô chuẩn bị xong mới bắt đầu, không phải tất cả cơ hội chạy trốn đều sẽ nhiều lần xuất hiện lặp đi lặp lại. Tính mạng con người chỉ có một cho nên cần nắm chặt mỗi một ngày trước khi kết cục đến. Mỗi một ngày này đều nên sống một cách có giá trị, sống có hi vọng, sống không uất ức.

"Chạy!"

Quý Duyệt Sênh hét thầm trong lòng, mạnh mẽ đẩy Bình Hương ra, lập tức giơ ống thép trong tay lên đánh về phía người cách cô gần nhất.

Ống thép hơi nặng, sức khi đập xuống chắc chắn không tầm thường. Quý Duyệt Sênh nhìn người kia ngã xuống, cô cũng không hối hận mình không dùng ống thép đánh trúng đầu của gã ta. Trong thâm tâm cô vẫn không muốn tổn thương bất kỳ kẻ nào, nhưng trước mắt cô chỉ có thể khai thác biện pháp này để bảo vệ Bình Hương và bản thân.

"Đứng hết lên cho tao! Bắt lấy nó! Không bắt được thì chém chết nó!"

Một người khác trong phòng thấy đồng lõa ngã xuống, bối rối gào thét điên cuồng. Ngay lập tức, những tên ăn mày vốn đang nằm ngủ kia đột nhiên bật dậy, tựa như lò xo.

Quý Duyệt Sênh bị cảnh kinh dị trước mắt dọa chết khiếp, cầm ống thép xoay người chạy. Chạy ra khỏi gian phòng này, cô mới phát hiện, nơi này là một lồ ng giam khổng lồ.

Từ trong ra ngoài mấy tầng, có lẽ nói như vậy không chính xác. Nhưng tất cả những gian phòng này đều được ngăn cách bằng vách ngăn, giống như nhà tù, nhưng ngoài gian phòng đó, những phòng khác không có lấy một bóng người.

"Bình Hương."

Quý Duyệt Sênh hoảng hốt chạy bừa đồng thời cũng chìm vào suy nghĩ, giương mắt trông thấy Bình Hương đang đứng ở trước một cánh cửa khác ra sức vẫy tay với cô. Thế là cô ra sức chạy về phía cậu nhóc. Đợi đến lúc cô tới gần, Bình Hương đẩy cô vào trong phòng, sau đó đóng sầm cửa lại.

"Có thể ra ngoài từ đây à? Nhảy cửa sổ sao?" Quý Duyệt Sênh cho rằng mục đích của Bình Hương là như vậy. Thế nhưng khi cô kéo mở rèm cửa sổ ra thì lập tức tuyệt vọng, cửa sổ đều bị gắn lưới bảo vệ.

Hiển nhiên, Bình Hương kéo cô vào đây tránh né tạm thời.

Đám người giống như zombie ngoài phòng cầm các loại công cụ có thể đả thương người trên tay, điên cuồng đập phá cánh cửa này, tim Quý Duyệt Sênh như muốn nổ tung vì bị tiếng phá cửa cạch cạch kia đùa bỡn.

Thật ra cánh cửa này căn bản không chịu được va đập, hai ba lần đã có thể phá hủy. Lúc này Bình Hương lại dẫn cô đến gian phòng ở cuối, kéo ra lớp rèm cuối cùng, cô phát hiện những gian phòng ở hàng này đều thông nhau. Dõi mắt nhìn ra xa, giữa chúng cũng được ngăn cách bằng mấy cánh cửa, nhưng cửa không khóa.

Bình Hương thuần thục mở cửa, ra hiệu cho Quý Duyệt Sênh mau đi theo. Sau đó cậu nhóc đưa tay chỉ vào gian phòng cuối cùng, nói cho Quý Duyệt Sênh, chìa khoá cửa chính giấu ở chỗ đó.

Mặc dù Quý Duyệt Sênh không rõ vì sao chìa khoá lại giấu ở chỗ này, nhưng cô không có thời gian hỏi nhiều. Bởi vì những người sau lưng đã phá xong một cửa ải, cầm dao phay và ống thép giống trong tay Quý Duyệt Sênh đuổi sát phía sau.

"Năm người."

Trong lúc Quý Duyệt Sênh chạy cô còn quay đầu đếm số người, trong năm người kia cũng không có hai người trên xe mà cô biết. Khoảng cách giữa họ với cô và Bình Hương dần dần rút ngắn.

"Em đi tìm chìa khoá mở cửa, chị cản họ lại."

Nỗi sợ hãi lan tràn, Quý Duyệt Sênh đối mặt với nỗi sợ, tay trái đang phát run, nhưng vẫn cố chấp nắm chặt ống thép. Năm người kia lần lượt nhào về phía cô, giống như nhân vật làm nhiệm vụ trong trò chơi, không có tình cảm cũng không có suy nghĩ của chính mình.

Con rối, bọn họ chính là con rối.

"Tỉnh táo lại cho tôi!”