Nghe Nói Anh Đẹp Trai Nhưng Tiếc Là Tôi Mù

Chương 18: Hắn đưa người này tới, hắn phải làm những gì bản thân đã hứa



Nhìn Phương Trì thẳng thừng dắt một cậu trai xinh tươi từ đoàn nhân viên đang ngồi ở hàng ghế chờ vào, mặt mày của mấy người trong nhóm nhạc biến đổi vô cùng đặc sắc.

Phương Trì lạnh te đỡ Lâm Hiểu tới ghế salon, đợi cậu ngồi rồi mới ngẩng đầu lia mắt nhìn từng người một, cả đám hiểu ý nhanh chóng nhìn đông nhìn tây, vô cùng thành thạo trò “Tụi này hiểu mà tụi này hổng có nói”.

Phương Trì cười khẽ, chủ động mở miệng: “Giới thiệu chút, Sư phụ Tiểu Lâm, là… thợ mát xa tư nhân của tôi.”

Bốn người tám mắt lại lần nữa ăn ý nhìn về một điểm, nhanh chóng bắn cho nhau bảy bảy bốn chín tín hiệu sóng não để trao đổi, chẳng mấy chốc đã khiến phòng VIP như thể giăng chằng giăng chịt sợi dây hóng hớt.

Tiền Tủng nhỏ tuổi nhất, nhiều năm qua toàn được đám anh lớn trong nhóm chiều chuộng, trước giờ toàn buông thả nghịch dại, đoạn cậu chàng xoa xoa khóe mắt cười đến chuột rút, miệng cười khà khà mò lại gần Lâm Hiểu đang ngồi ở ghế bên phải, vươn tay tới trước mặt cậu: “Sư phụ Tiểu Lâm? Ây dô chào cậu nhá! Tôi là Tiền Tùng, ca sĩ chính của CALM, hai hôm trước tôi nghe anh Viễn nhắc tới cậu rồi, nói là tay nghề của cậu siêu đỉnh, ờm thì… Có dịp thì mát xa cho tôi nhá, cho tôi cảm nhận kỹ thuật cao siêu của dân chuyên nghiệp được không?”

Lâm Hiểu sững sờ, thầm nghĩ minh tinh ngày nay đều gần gũi bình dị như vậy sao? Sau đó Phương Trì ghé vào tai cậu nhỏ giọng nhắc “Bắt tay” thì cậu mới vội vàng nhấc tay phải lên, hời hợt nắm tay Tiền Tùng rồi tách ra ngay, “Xin chào, hân hạnh, bao giờ tới nơi thì-”

Phương Trì lạnh lùng mở miệng, cắt ngang lời chưa nói xong của cậu: “Tới nơi thì nghỉ ngơi đi, không cần quan tâm cậu ta.”

“Ớ anh Trì! Ông là đội trưởng đó!” Tiền Tùng cười nhạo, nom rất thèm đòn, “Chúng ta là một đội, có tài nguyên thì phải chia sẻ cho nhau chứ, lần này ông định ăn mảnh hả? Lại nói nhá, tôi thực sự cần sư phụ Tiểu Lâm mát xa vai của ca sĩ chính đó, tôi-”

“Thứ ông cần là bị xã hội vùi dập.” Phương Trì duỗi cánh tay dài, vòng qua người Lâm Hiểu, tiến tới sau cổ Tiền Tùng rồi đẩy một cái khiến cái đầu đang xích lại gần Lâm Hiểu trôi ra xa, “Tư nhân, ông không hiểu định nghĩa hai chữ này à? Lại nói ca sĩ chính như ông thì mát xa vai làm gì? Trực tiếp bóp cái cuống họng sinh mạng của ông là được.”

“Ối ối ối!” Mục đích thực sự của Tiền Tùng đã hoàn thành, đoạn cợt nhả lan truyền tín hiệu về cho đồng đội đang ngồi gần đó- Nhìn đê nhìn đê! Ổng cuống lên kìa!

Cả đám đã nhìn thấu hồng trần, cười vô cùng mờ ám.

Phương Trì thu hết đống ánh mắt mờ ám này vào bụng, lại chẳng thèm giải thích gì thêm, chỉ nói, “Da mặt sư phụ Tiểu Lâm mỏng, nghĩ gì thì giữ trong lòng đi, đừng chơi ngu nữa.”

Ngồi trong phòng chờ mãi mới tới giờ bay, lần đầu tiên được đi máy bay khiến Lâm Hiểu vừa thấp thỏm vừa hào hứng, mãi tới tận khi bước vào khoang hạng nhất, ngồi xuống chiếc ghế êm ái thoải mái của khoang xong, cho tới tận khi máy bay chạy hết đường bay rồi vút lên không trung thì con tim cậu vẫn đập thình thịch không ngừng.

Mây trắng bảng lảng trôi ngoài cửa sổ, Phương Trì gạt thanh điều chỉnh ghế để cậu được ngồi ở góc độ thoải mái hơn, nhỏ giọng nói: “Chắc phải bay tầm bốn tiếng, có thể nằm nghỉ một lúc, đến nơi tôi gọi cậu.”

Lâm Hiểu lắc đầu, đoạn nghĩ gì đó rồi nghiêng người sang bên, lén lút thầm thì với hắn: “Ừm… Thật ra thì, anh, anh không cần quan tâm chăm sóc tôi đâu, anh là… minh tinh, là người của công chúng… Nếu bị người khác nhìn thấy hoặc chụp ảnh rồi đăng lên mạng, sẽ ảnh hưởng xấu tới anh đúng không?”

Phương Trì cong khóe môi: “Hử, cậu còn biết những chuyện này à?”

“Cũng có biết một ít.” Lâm Hiểu bỗng nói nhỏ hơn, “Dù sao tôi cũng là nhân viên của anh, anh là… là ông chủ của tôi, cho nên, hẳn là không có ông chủ nào quan tâm chăm sóc nhân viên nhiều như thế đi? Tôi sợ…”

Phương Trì vốn là một thiếu niên tự tại bất kham trong quá khứ, mấy chuyện như trào phúng bất mãn trên mạng đã là chuyện như cơm bữa, thấy dạo gần đây CALM bớt bị bịa đặt, đặt điều thì hắn mới dần dần kiềm chế tính tình lại, tiến vào trạng thái đắc đạo, bước trên con đường tu tâm dưỡng tính, nhưng bản tính thực sự vẫn còn in sâu vào trong xương tủy, nên mấy lời đánh giá của người ngoài đối với hắn chỉ là gió thoảng qua tai.

Nhưng nghe sư phụ Tiểu Lâm nói những lời này vẫn làm hắn cảm thấy thoải mái, con tim hắn khẽ động, bật cười nói: “Không phải sợ, thích thì chăm sóc thích thì viết bài, hơn nữa đây là chuyện tôi đã hứa trước lúc đưa cậu ra khỏi nhà, nói lời phải giữ lấy lời.”

Lâm Hiểu vẫn lo: “Thực ra… Anh để người khác chú ý đến tôi là được, lúc nãy ở sân bay tôi vẫn chưa quen, đợi tôi…”

“Không cần phải miễn cưỡng thân quen với người khác.” Phương Trì để ý tới tiếng động ở ghế sau, nhíu mày, nói: “Tôi mang cậu tới, cậu theo tôi là được.”

Lâm Hiểu trừng to mắt hai giây, trái tim cậu đong đầy hơi ấm, cậu mấp máy môi, không nói gì.

“Ông có nghe rõ không? Hay là để tôi nói to hơn nhé?” Phương Trì đột nhiên quay đầu lại, bắt thóp Ba Tử và An Đạt đang úp sấp trên lưng ghế hắn để nghe lén. Hai con chuột nhắt cười khì khì hai tiếng, bịt tai bịt mũi quay lại chỗ ngồi.

Suốt quá trình di chuyển khá nhàm chán, đặc biệt là chuyến hành trình không quá dài không quá ngắn kiểu này, ngủ hay không ngủ cũng là vấn đề khó chọn. Cuối cùng máy bay cũng hạ cánh, đoàn người xuống máy bay, luồng gió mát lạnh thổi tới khiến tất cả cảm thấy tỉnh táo hơn.

Nhóm trợ lý và một vài nhân viên công tác hộ tống họ ra khỏi trường bay, cũng may nhóm fan đón máy bay không đông như lúc tiễn, cho nên đoạn đường từ đại sảnh sân bay tới lúc lên xe cũng coi như êm xuôi.

Sau khi lên xe, đoàn nhân viên xuất phát tới khách sạn công ty đã đặt trước.

Từ xưa Ninh Hải đã được biết đến là “Thủ đô mùa hạ”, là một thành thị nức tiếng tiếp giáp với biển, đường bờ biển kéo dài giao hòa với bầu trời cao xanh, mỗi lần có gió từ khơi xa thổi tới lại tựa như những tiếng nỉ non thỏ thẻ của người tình. Ngoài ra, thành phố này vừa động vừa tĩnh, ngoài những con sóng biếc dạt dào còn có núi rừng xanh biếc trùng điệp, những mái đình cổ kính rêu phong. Biển rừng yên tĩnh, dù muốn lên rừng hay xuống biển cũng là thú vui.

Lâm Hiểu ngồi bên cạnh Phương Trì, im lặng lắng nghe giọng nói trầm ấm của hắn giới thiện diện mạo thành phố này cho mình, dần dà suy nghĩ của cậu lại đi lệch khỏi quỹ đạo.

Hồi ức trôi về buổi nói chuyện đêm đó của hai người.

Đêm ấy Phương Trì đã nói, hắn sẽ cố gắng mang cậu ra ngoài một chốc, để hắn có thể nhìn thấy người, cảnh, sự việc, rồi từ từ nói lại cho cậu nghe.

Mà hồi nãy ở trên máy bay, Phương Trì cũng nói, hắn đưa cậu tới đây, những gì hắn đã hứa, hắn nhất định sẽ làm.

Lâm Hiểu siết chặt nắm tay, cõi lòng cậu cũng dần ấm nóng.

Ở thành phố Ninh Hải, tùy tiện phóng mắt đã nhìn thấy biển núi, hơn hết lại là thành phố du lịch nổi danh, khách sạn năm sao ở đây nhiều không kể xiết, nhưng vì lý do bảo mật và an toàn nên công ty không chọn một nơi ở trung tâm thành phố mà chọn ở một khách sạn thương mại bốn sao.

Khách sạn cách bờ biển không xa, đi bộ chưa tới mười phút là đến. Toàn bộ ba tầng khách sạn này đều được lấp đầy bởi nhân viên công tác và đoàn đội nghệ sĩ, tựa như ẩn nấp trong một cung điện cổ giữa núi rừng ngàn năm, yên tĩnh xa xôi lại an toàn thoải mái.

Đội nhân viên công tác được xếp vào tầng một, tầng hai của khách sạn, còn toàn bộ tầng ba là năm thành viên của CALM và người quản lý Trương Viễn, cộng thêm… một Lâm Hiểu.

Phòng của Lâm Hiểu nằm ở đối diện phòng Phương Trì, sau sự việc tối qua, Phương Trì để Tiểu Du qua phòng mình sắp xếp đồ cá nhân, còn bản thân thì dẫn Lâm Hiểu sang phòng đối diện làm quen hoàn cảnh mới.

Phòng ốc của khách sạn sạch sẽ sáng bóng, trang trí trong phòng không quá cầu kỳ, sau cửa ra vào là một khu huyền quan nhỏ, bên phải là phòng tắm, đi thêm chút nữa chếch sang trái là một tủ gỗ treo quần áo, sâu vào trong là tiến vào gian chính, giường lớn được đặt dựa tường, đối diện là một không gian làm việc nhỏ, sau khung cửa kính sát đất của căn phòng là một ban công nhỏ bày đầy cây cỏ xanh tươi, xa xa hơn là bãi cát vàng lấp lánh trải dài và biển xanh mênh mông không bến bờ.

Phương Trì dắt Lâm Hiểu ra ban công, nhấn mạnh, “Bình thường thì cửa sổ sát đất được chốt lại, cũng phải hạn chế ra ban công, đây là tầng ba, ngộ nhỡ có gì bất trắc xảy ra thì không vui đâu.”

Lâm Hiểu miễn cưỡng gật đầu một cái coi như đồng ý, nhưng lại không giấu được sự tiếc nuối trong lời nói: “Nhưng đây là lần đầu tiên tôi ở gần biến như thế, ngồi bên ban công, có thể nghe thấy thanh âm của biển khơi xa xôi…”

Phương Trì hiểu ý cậu, hắn nhìn cậu vài giây, bỗng nhiên lên tiếng: “Tối đến tôi dẫn cậu ra biển lội nước nhé?”

Lâm Hiểu ngẩng phắt đầu, nụ cười bên môi sắp không kiềm lại được: “Được ư?!”

Lúc sư phụ Tiểu Lâm vui mừng trông vô cùng ngoan ngoãn đáng yêu, Phương Trì không điều khiển được tay mình, nhẹ nhàng chạm ngón tay vào mũi cậu, “Tất nhiên rồi, nhưng điều kiện tiên quyết là cậu phải nghe lời, không được lén lút ra ngoài ban công.”

Xúc cảm trên chóp mũi chỉ thoáng qua, Lâm Hiểu chớp đôi mắt trong veo, không né tránh, chỉ cười rộ lên lộ hai núm đồng tiền: “Tôi sẽ nghe lời!”

Phương Trì nhíu mày, âm thầm thở dài.

Sư phụ Tiểu Lâm vừa ngoan vừa mềm, để kiềm chế không bắt nạt cậu ấy cũng khó quá.