Đêm mùa hạ, hôm ấy sóng biển cuồn cuộn ngoài khơi, cũng là lúc bầu trời thành phố ngập tràn trong tiếng la hét và tiếng gọi CALM.
Chính giữa sân khấu, có người dùng âm nhạc và mồ hôi nước mắt để thắp lên vinh quang cho riêng mình, dưới khán đài, hàng trăm, hàng ngàn người hâm mộ giơ lightstick, dâng lên tình yêu nồng nhiệt và sự mong chờ, cuối cùng hợp lại thành bản hợp xướng ngàn người.
Thời gian trôi qua như lửa cháy lan xa, cơn nóng thiêu đốt từng giây từng phút, cháy tới sâu thẳm hồn người, bài hát áp chót của buổi biểu diễn chính là “Mad Blind”.
Phương Trì ngồi sau dàn trống, hai bả vai đã ê ẩm như sắp mất cảm giác, hai cổ tay dường như cũng đau nhức, dưới ánh đèn sân khấu liên tục di chuyển, mồ hôi từ tóc mai của hắn lã chã rơi, dưới đài là người hâm mộ cuồng nhiệt, cảm xúc sinh động và mạnh mẽ ấy chính là bài thuốc bí mật cho nụ cười của hắn.
Hát xong một bản tình ca, Tiền Tùng đứng chính giữa khán đài, tương tác với các fan qua micro, bầu không khí lại được đẩy tới sôi trào, Phương Trì nhân lúc này lấy điện thoại trong túi ra, bấm một dãy số.
“Á- Á- Á!!”
Toàn trường bỗng bùng nổ tiếng la hét, Phương Trì úp điện thoại vào đùi, ngẩng đầu lên thì thấy màn hình đèn LED lớn ở hai bên khán đài đúng lúc chiếu cận cảnh hắn, vì vậy hành động ấn số, úp điện thoại của hắn đã bị hơn một vạn người hâm mộ nhìn thấy trọn vẹn.
Phương Trì im lặng, nhếch miệng “Ồ” một cái không ra âm, lại nhướn mày mỉm cười trước camera.
Giờ thì cả hiện trường càng cháy to hơn, các fan đã phát điên thật rồi.
“Á- Á- Á!!”
Lâm Hiểu ngồi trong căn phòng tĩnh lặng, gió biển men qua ban công thổi vào phòng, lúc điện thoại báo có cuộc gọi đến làm cậu giật nảy mình, thầm ngạc nhiên sao Phương Trì lại gọi cho cậu vào lúc này. Não chậm tay nhanh, ngay khoảnh khắc cậu nhận điện thoại thì một loạt tiếng thét inh tai nhức óc truyền qua ống nghe, như cơn bão lớn ập vào màng nhĩ, phản xạ có điều kiện khiến cậu vội vàng đưa điện thoại ra xa tai, mà ngày sau đó, bàn tay đang lơ lửng giữa không trung chợt khựng lại, khúc nhạc dạo quen thuộc truyền qua loa, cậu vẫn giữ nguyên tư thế, ngẩn người tại chỗ.
Giai điệu ấy, cậu chắc chắn sẽ không nhớ nhầm.
… Là “Mad Blind”!
Trong bốn phút ba mươi giây đó, lời ca và tiếng nhạc đã nghe vô số lần lại vang lên bên tai cậu bằng hình thức khác. Một khắc kia, cậu cảm tưởng như thân thể mình đang chìm xuống, tựa như một miếng bọt biển nhúng nước, còn linh hồn cậu lại nhẹ bẫng, từ tốn, tựa như một con sóng vô định ngoài khơi xa, bị sóng âm nhấn chìm, theo từng đợt sóng mãnh liệt chói tai ấy, cứ thế lao tới những khoảng trời không biết tên hết lần này tới lần khác.
Ai bảo một bài hát đã nghe vô số lần sẽ không bị rung động nữa?
Bài hát này, dù có nghe bao nhiêu lần thì vành mắt cậu cũng sẽ đỏ bấy nhiêu lần.
…
Buổi biểu diễn kết thúc trong tiếng hét đinh tai của fan cho phần “Encore”, năm thành viên của CALM bước tới chính giữa sân khấu, vẫy chào khán giả khi bức màn dần buông xuống, cuối cùng là cúi đầu cảm ơn.(Phần Encore: phần trình diễn bổ sung của người trình diễn khi chương trình kết thúc, thường là để đáp lại những tràng pháo tay kéo dài từ khán giả.)
Lễ hội bãi biển của CALM đã kết thúc.
Con đường phồn hoa của CALM sẽ vĩnh viễn lộng lẫy.
Buổi biểu diễn kết thúc, thứ chờ đợi bọn họ là phần phỏng vấn của cánh truyền thông. Trong phòng nghỉ, các thành viên của nhóm nhạc lê lết trên sô pha, sự hưng phấn chưa kịp phai đi thì cơn nhức mỏi sau khi rời khỏi khán đài ùn ùn kéo tới, cả đám nhắm mắt lại, mặc kệ bên trang điểm tận dụng từng giây từng phút bổ trang cho họ.
Trương Viễn đứng trong hành lang hậu trường trao đổi với bên tổ chức buổi hòa nhạc và người đại diện bên hậu viên hội về tiệc tối chúc mừng. Một nhân viên bên phòng ban tuyên truyền đối ngoại chạy vội tới, ghé vào tai Trương Viễn thì thầm hai câu, anh nghe xong, phiền muộn day ấn đường, dặn dò hai câu rồi bước vào phòng nghỉ.
“Buổi biểu diễn ở Ninh Hải thành công mỹ mãn, mọi người vất vả rồi!” Trương Viễn vỗ tay thu hút sự chú ý của các thành viên, lúc đó mới mỉm cười nói tiếp: “Vẫn còn một vài việc phải nhờ mọi người nữa, xốc lại tinh thần nào, mai là được tự do rồi, có thể ngủ thẳng cẳng luôn!”
Đáp lại anh là những tiếng la ó bất lực uể oải.
“Thì… đầu tiên là phỏng vấn bên truyền thông, trước tiên giúp mọi người chuẩn bị tâm lý tư tưởng một lúc ha.”
Quả nhiên, ánh mắt cả đám dồn hết về một phía.
Trương Viễn cười trừ, kéo ghế qua ngồi xuống: “Có một tin tốt và một tin xấu, mấy đứa thích nghe cái nào?”
Trong suốt buổi biểu diễn, mỗi đội viên đều có nhiệm vụ của riêng mình, khỏi cần thắc mắc, người tiêu hao thể lực nhiều nhất chính là những tay trống, Phương Trì nhắm mắt nghỉ ngơi, để mặc chuyên viên trang điểm trát phấn cho mình, nghe vậy bèn cười nhạo: “Thôi đi, nếu có tin tốt thật thì anh đã xổ thẳng ra từ lâu rồi, căn bản là không có, chỉ có một tin xấu và một tin càng xấu hơn thôi, khỏi thừa nước đục thả câu, nói thẳng đi.”
“Hầy, cậu đấy…” Trương Viễn chỏ tay về phía Phương Trì, bất lực nói: “Rồi, vậy anh nói rõ nhé. Buổi biểu diễn hôm nay tuy thành công nhưng không chỉ có mình nhà ta làm mưa làm gió đâu.”
Anh nói xong, trừ Phương Trì ra thì cả đám cùng quay ngoắt sang. Tỉnh Hàn không hiểu gì, hỏi: “Anh Viễn, ý anh là?”
“Ý anh là sao à?” Trương Viễn cười lạnh nói: “Thế thì phải hỏi “bạn cũ” của chúng ta ha. Anh cũng mới được đánh tiếng thôi, ngay tối nay, cũng ở thành phố Ninh Hải, “Miracle” đột nhiên nhảy dù tới đây rồi bất ngờ tổ chức “Meeting ca nhạc bên bờ biển”. Khỏi nói khu vực đó chúng ta mới đi qua mấy hôm trước, mà còn cách sân vận động tổ chức buổi công diễn của chúng ta cực gần, lái xe chỉ mất mười lăm phút.” Trương Viễn trào phúng cười, “Đúng là có duyên ngàn dặm cũng hội ngộ, vô duyên thì sân khấu đối diện nhau ha?”
Tiền Tùng cắn cắn miệng chai nước, bực bội nói: “Ý gì vậy trời? Trước có nghe thấy tiếng gió gì đâu, weibo cũng mồ yên mả đẹp, nước đi này đúng là quá mạo hiểm.”(Đoạn này là chơi chữ)
“Thế mới nói là “nhảy dù” đấy, mạo hiểm, nhưng mà đạt được mục đích.” Trương Viễn nói tiếp: “Trước đó không hở ra một tiếng gió nào, một tiếng trước khi buổi hòa nhạc bắt đầu thì nhả tin ra, tạo được hiệu quả đánh úp dư luận, hơn nữa…” Trương Viễn híp mắt, ánh nhìn bất thiện, “Cố ý chọn trùng thành phố với chúng ta, địa điểm còn gần như thế, hai quân đấu nhau thế nào khỏi nói cũng biết, hiện giờ cũng lên hot search weibo rồi, chắc chắn đề tài sẽ theo hướng CALM và Miracle trình diễn cùng thành phố, so tài độ nổi tiếng, so tài độ phổ biến, mẹ kiếp đúng là cao tay…”
Cả phòng nghỉ chìm trong im lặng, không thể không nói, tuy rằng chuyện cọ đọ hot trong giới giải trí là chuyện bình thường như cơm bữa, nhưng “bạn cũ” lại dùng chiêu này thì lại hơi bẩn thỉu rồi.
Độ hot tới, dư luận đi lên, cho dù có thua một bậc trong trận “so đấu cùng thành” này thì hoàn toàn có thể khiêm tốn lôi tấm lá chắn “nhất thời nhảy dù” ra, dù sao CALM đã luyện tập ở Ninh Hải trước một tuần rồi, hơn nữa hiện giờ tâm điểm thảo luận của quần chúng là tổ hợp “oan gia ngõ hẹp”, cư dân mạng hưng phấn ngồi ngóng trông hai phe dùng sức kiến đánh voi trào phúng nhau, tốt nhất là xé mặt nhau luôn đi, làm gì có người thực lòng quan tâm kết quả của buổi hòa nhạc thế nào.
“So đấu cùng thành phố, so đấu độ nổi tiếng, bọn họ xứng à?” Sau khi im lặng một chốc, Phương Trì mở mắt, cười lạnh nói: “Bọn họ muốn chơi, các anh đây lại không có thời gian rảnh để tiếp khách.”
Trương Viễn lắc đầu: “Không cần biết có để ý tới họ hay không, giờ cũng sắp phải phỏng vấn rồi, không cần anh nhắc mấy cậu cũng rõ, câu hỏi phỏng vấn chắc chắn không sót vụ này, nên anh báo trước để mấy cậu chuẩn bị tâm lý, lát nữa nhớ kiềm chế lại, cái gì nên nói thì nói, không nên nói thì giữ trong bụng. Đặc biệt là cậu đấy Phương Trì, tem tém lại chút, đừng có chán ghét một cách công khai, để đám truyền thông kiếm chuyện làm quà.”
Phương Trì bật cười, không trả lời câu nhắc này, hỏi ngược lại: “Tin còn lại đâu?”
Nhắc tới vụ này thì Trương Viễn càng mệt não hơn: “Đúng là còn một tin, nhờ phước đội trưởng Phương cả, nói sâu nói xa cũng coi như dời được chút tâm điểm chú ý của đám đông, làm anh chẳng biết nên mắng cậu mụ đầu cho hả giận hay khen cậu đưa than ấm trong ngày tuyết rơi đây.”
“Làm sao?”
Trương Viễn tiến lại gần, biểu cảm biến thành khó đoán: “Từ lúc xuống sân khấu tới giờ không coi weibo à?”
“Nói gì vậy, đâu phải từ lúc xuống sân khấu không xem weibo, weibo của em xanh cỏ tám đời rồi.” Phương Trì cười: “Mà chẳng phải anh đã bảo em đừng rỗi hơi nghịch weibo, để cho anti fan với blog marketing có đường sống à?”
“Vâng, đúng là đội ơn ngài ạ!” Trương Viễn thở dài một hơi, lấy điện thoại ra, hắng giọng: “Rồi, phổ cập văn hóa cho mấy cậu vậy. Giờ top ba hot search trên weibo là… số ba… ầy khỏi nói đi, là chuyện bẩn tưởi của Miracle, số hai, buổi hòa nhạc của CALM ở Ninh Hải, mà số một…”
Trương Viễn cười “ha hả”: “Cuộc gọi bí ẩn của Phương Trì trong buổi biểu diễn… Sao nào, đội trưởng Phương, có chuyện gì mờ ám thì mong bạn báo cho các đồng đội thân yêu và người quản lý một tiếng, để tụi này tích chút mánh trong lòng, lát nữa phỏng vấn còn biết đường bao che cho bạn chứ nhỉ?”
Đối với chuyện bản thân lấy điện thoại ra gọi ngay trong buổi biểu diễn rồi bị camera quay lại phát trực tiếp, Phương Trì đã tính toán xong từ trước, sớm biết có chuyện này mà hắn vẫn bình tĩnh ung dung, khẽ cười: “Không cần báo trước, không cần bao che, lát có hỏi thì em đáp.”
“Cậu muốn trả lời thế nào!” Trương Viễn cuống lên, “Có biết bình luận trên weibo đoán già đoán non cái gì không? Có người nói cậu gọi cho người nhà, có người đoán cậu gọi cho người yêu bí mật, đậu móa có người còn đoán cậu mượn buổi hòa nhạc này để tỏ tình… Không không, cậu nói thật cho anh, rốt cuộc là cậu gọi cho ai chứ?”
Nói đoạn mấy thành viên còn lại trong đội cũng hào hứng nhào qua, bày tỏ mọi người và một đám người trên mạng vô cùng đồng lòng tò mò vụ này, rất muốn biết chân tướng!
Phương Trì đảo mắt nhìn cả bọn, thản nhiên nói: “Gọi cho Lâm Hiểu.”
“Ồ ú ú…” Tiếng gào rú ồn ào vang lên, Tiền Tùng không khống chế được sự ngưỡng mộ, chế nhạo nói: “Đúng là anh đại danh bất hư truyền ạ, đã chơi là phải chơi lớn cơ!”
Thực ra Trương Viễn cũng đoán được rồi, dù sao lúc Phương Trì gọi điện thì bài hát sắp diễn cũng rất đặc biệt, người ngoài không biết nhưng đối với “ông chủ” tối ngày ở chung với sư phụ Tiểu Lâm thì vụ này quá rõ rồi, giờ dự đoán thành sự thật thì Trương Viễn cũng chỉ biết bó tay: “Thật là… Mà không đúng, ý cậu là gì cơ? Cậu muốn trả lời cái gì cơ? Nói là gọi điện thoại cho thợ mát xa tư nhân á?! Anh van cậu, xin cậu, đừng có vẽ chuyện cho anh làm nữa!”
Nếu Phương Trì mà ăn ngay nói thật thì khỏi cần tới ngày mai, chỉ cần phỏng vấn xong thôi là cả không gian mạng đã nổ tung rồi! Hơn nữa phía truyền thống của giới giải trí vốn có trò con mắt của blogger, chưa đầy một tiếng đồng hồ, trên internet sẽ nhan nhản toàn truyện ngắn truyện bốn ô về “bí mật không thể bật mí” giữa đội trưởng của CALM Phương Trì và thợ mát xa tư nhân, muốn máu chó thế nào cũng chiều, huống hồ đây mới chỉ là khởi đầu, lúc đó đám ký giả lấy cớ đào sâu thêm sẽ còn kích mở hàng loạt phản ứng dây chuyền…(con mắt của blogger 博人眼球: thu hút sự chú ý của người khác)
Không nghĩ nữa, ruột gan lộn tùng phèo hết cả, Trương Viễn tưởng như mình sắp khóc tới nơi rồi.
Nhân viên công tác gõ cửa vào phòng, thông báo sắp tới phần phỏng vấn, các ký giả đang đợi ngoài kia. Phương Trì đứng dậy, cử động hai bả vai nhức mỏi, vỗ vai Trương Viễn, cười nói: “Được rồi anh Viễn, đừng nhìn em như hận thù ngàn kiếp nữa, em biết đâu là điểm dừng mà, không gây rắc rối cho anh đâu, hơn nữa…”
Trương Viễn: “Hơn nữa gì?”
Phương Trì ngừng nói, không trả lời, chỉ cười cười ra khỏi phòng nghỉ.