Nghe Nói Anh Đẹp Trai Nhưng Tiếc Là Tôi Mù

Chương 38



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Đó là một nụ hôn thực sự.

Đêm hôm khuya khoắt mò ra ngoài, nghiễm nhiên Lâm Hiểu phải qua nhà sau báo với sư phụ sư mẫu một tiếng, giờ này sư mẫu đã ngủ, Lâm Hiểu đứng ngoài cửa phòng, cách một lớp rèm cửa nghe thấy tiếng kể chuyện phát ra từ chiếc radio cũ kỹ của sư phụ, biết Lâm Hữu Dư vẫn còn thức, cậu thì thào gọi một tiếng “cha”.

Tiếng kể chuyện trong phòng được chỉnh nhỏ đi, Lâm Hữu Dư hỏi: “Hiểu Nhi? Muộn lắm rồi, có chuyện gì sao con?”

Lâm Hiểu sợ mình làm ồn làm phiền sư mẫu nghỉ ngơi, cậu giải thích đơn giản lý do.

Lâm Hữu Dư ồ một tiếng, biết Phương Trì đích thân tới đây đón người nên cũng an tâm, hỏi cậu: “Đội trưởng Phương đâu rồi?”

“Đang chờ trong tiệm ạ.”

“Lần sau bảo người ta vào nhà nhé.” Sư phụ cười cười dặn dò, “Cũng không phải người ngoài, làm gì có chuyện người ta đến chơi lại không mời người ta vào nhà ngồi được.”

Ngón tay Lâm Hiểu gẩy gẩy đống tua rua đỏ trên rèm cửa, hiếm khi phản bác, thầm thì một câu: “Sao lại không phải người ngoài, ngoại trừ ba người chúng ta thì ai cũng là người ngoài trong gia đình này hết… Với cả, nào có vị khách nào đêm hôm mò tới nhà người ta chứ, muốn vào nhà ngồi một lúc thì nên tới vào buổi sáng mà, cứ nhăm nhăm tối lửa tắt đèn là sao, mà cha với mẹ tôi còn ngủ hết rồi…”

“Hử?” Lâm Hữu Dư nghe thấy giọng điệu bất mãn của con trai mình, cười nói: “Con trai à, giọng điệu gì thế này, nom không giống thái độ nên có với ông chủ đâu, mà lại giống, giống…”

Ông ngồi khoanh chân trên giường, nghe người bạn già say giấc ngủ ngáy bên cạnh mà sáng dạ nảy ra một câu, “Cũng giống mấy lần cha uống quá hai chén rượu ấy, sư mẫu của con chắc chắn sẽ ngồi cạnh lải nhải kiểu… kiểu giọng điệu này ấy, đúng là giống y xì luôn!

Đầu ngón tay đang nghịch tua rua của Lâm Hiểu bỗng khựng lại, cho dù sư phụ chỉ buột miệng đùa một câu thôi, nhưng dường như có ai đó vừa khám phá ra bí mật động trời mà Lâm Hiểu cố gắng che giấu kìm nén, trái tim cậu đập dữ dội, giọng nói cũng run run, không biết là xấu hổ, cuống cuồng hay sợ hãi, “Cha đừng nói linh tinh, con, con đi đây!”

Nói rồi không đợi Lâm Hữu Dư đáp lời đã vội vàng quay gót bước nhanh ra cổng.

Chân nam đá chân chiêu, lúc ra tới cửa chính còn vấp phải ngưỡng cửa.

Phương Trì ngồi trong sảnh chính của cửa hàng mát xa, buồn tay buồn chân lướt điện thoại, vừa nghe tiếng động ở cửa thì ngẩng đầu lên nhìn, bắt gặp một Lâm Hiểu với khuôn mặt đỏ ửng đằng đằng sát khí bước vào tiệm.

“Sao rồi?” Phương Trì khóa màn hình, hạ giọng hỏi người đang đi tới: “Mặt xị ra vậy, bị mắng à?”

“Không.” Lâm Hiểu dừng lại trước ghế sô pha, đột nhiên chột dạ thế nào, yếu lòng lại giả vờ hùng hổ nói: “Đừng lằng nhằng lãng phí thời gian nữa, mấy giờ rồi chứ, có đi hay không, còn muốn ngủ hay không! Ngủ muộn vậy ngày mai có dậy được không!”

Đội trưởng Phương, người rõ ràng không hề đụng tới miệng-súng nhưng vẫn bị choáng váng trước sức công phá mạnh mẽ của sư phụ Tiểu Lâm: “…”

Chẳng phải trước giờ tôi toàn tới vào giờ này à?

Oan quá.

Hai người tắt đèn ra ngoài đứng trước cửa tiệm, cửa cuốn sau lưng từ từ hạ xuống. Phương Trì ngẩng đầu nhìn bầu trời khuya, ánh trăng bàng bạc, sao trời lấp lánh, mà hắn thì lặn lội đường xa tới đón sư phụ nhỏ của mình về nhà.

Cõi lòng rạo rực khó tả.

“Đi thôi.” Cửa cuốn đã hoàn toàn đóng lại, Phương Trì đặt tay lên cổ tay Lâm Hiểu, định đỡ cậu xuống cầu thang, nhưng đầu ngón tay vất vả lắm mới được chạm tới phần da thịt ở cổ tay cậu thì Lâm Hiểu như thể bị sét đánh, giật phăng tay đi, thất thanh nói: “Không mướn!”

“…” Cặp mắt hoa đào đẹp đẽ của Phương Trì hơi nheo lại, đáy mắt thăm dò cậu hai giây, bỗng cười nhạt một tiếng, “Được, vậy cậu bước cẩn thận.”

Nói rồi tự xuống cầu thang trước.

Lâm Hiểu âm thầm nghiến răng nghiến lợi, ảo não vì mình lỡ quá lố, nhưng càng làm cậu hoảng sợ hơn chính là những đợt sóng ngầm chảy xiết trong lòng mình dường như sắp thoát khỏi sự khống chế.

Thân trong nhà tù, thiên thần nhân loại phân tranh, từ lúc ngồi lên chiếc Polo nhỏ của Phương Trì thì Lâm Hiểu vẫn luôn im thin thít.

Phương Trì, cái vị đang lái xe bên cạnh, dường như đã đọc được sự bối rối xoắn quẩy của cậu, cả chặng đường này rất im lặng, không mất nết phóng túng, không trêu chọc, rất kính nghiệp làm người lái xe cho sư phụ Tiểu Lâm.

Về tới nơi thì cũng qua mười hai giờ, Phương Trì lôi từ trong tủ đựng giày ra một đôi dép lê, nhìn Lâm Hiểu đổi dép xong mới hỏi: “Cậu vẫn ngủ ở phòng lần trước nhé?”

Lâm Hiểu tựa bên tủ giày, gật đầu thật khẽ.

Phương Trì thay giày, áo khoác vừa cởi ra thì vứt tạm trên lưng ghế sô pha, “Muộn lắm rồi, đi tắm rửa rồi nghỉ đi.”

Lâm Hiểu dừng bước, mặt viết đầy chữ thắc mắc: “Không có trị liệu hả?”

Phương Trì quay đầu, mặt còn thắc mắc hơn cả cậu: “Hả? Không phải cậu bảo đêm nay muộn quá rồi không làm nữa à?”

“Tôi…” Đại não của Lâm Hiểu rỗng tuếch trong một giây, cậu nhớ lại, đúng là hồi nãy mình có nói câu này, mới đây không lâu thôi.

“Sư phụ Tiểu Lâm… Đêm nay tâm trạng của cậu không bình thường lắm…” Phương Trì cất giọng thong dong, bất ngờ vươn tay ra bóp má Lâm Hiểu, “Tranh thủ giải thích đi, rốt cuộc đã làm việc gì có lỗi với tôi mà giờ lại hoang mang lo sợ không biết nói gì thế này, hử?”

Đột nhiên bị người ta bóp má, cái chạm vừa ấm vừa mạnh mẽ, khóe môi Lâm Hiểu bị bóp cong thành hình chữ “O”, trong lúc nước sôi lửa bỏng vội vàng nắm cổ tay Phương Trì, lầm bầm mấy tiếng không rõ: “Không được bóp mặt người ta… Bỏ ra, bỏ ra…”

Nói rồi chu mỏ nuốt nước miếng cái “sụp”.

“Phụt…” Đôi mắt đào hoa của đội trưởng Phương lóe lên một ý cười ranh mãnh, ánh đèn dìu dìu chiếu xuống đỉnh đầu tựa như một vòng hào quang, “Cậu cứu la đi, la cho lớn vào, nhưng mà căn phòng này cách âm tốt lắm, sợ cậu có la rách cổ họng cũng không có người tới cứu đâu, mau mau giải thích đi, thoát khỏi nỗi khổ thể xác này.”

Lâm Hiểu bị hắn bóp tới không thở nổi, cậu ngửa đầu bĩu môi, nước mắt loang loáng trong mắt, cậu trừng mắt, đột ngột la lên-

“Rách cổ họng, rách cổ họng!”

Phương Trì: “…”

Nên là có tồn tại một người ăn đáng yêu để trưởng thành à!

Lâm Hiểu: “Ứm ứm ứm… Bỏ ra, bỏ ra!”

Phương Trì: “Ha ha ha… Không đấy!”

Lâm Hiểu: “Tôi đau!”

Phương Trì: “…”

Thôi được rồi.

Sự kiềm chế trên má biến mất, Lâm Hiểu hít sâu rồi thở phào một hơi, cậu còn chưa kịp làm mình làm mẩy thì lòng bàn tay ấm áp có một lớp chai mỏng ấy lại một lần nữa áp lên má cậu, giờ đã biến thành một lực chậm chạp nhẹ nhàng, niết qua niết lại phần da thịt đã bị ngón tay của hắn làm hằn ra một vết đỏ.

Lâm Hiểu bỗng lặng thinh.

Phương Trì xoa nhẹ quá, nhẹ đến mức sự tồn tại của lớp chai mỏng kia quá đỗi rõ ràng, chạm lên da thịt mềm mại có hơi cấn và ngưa ngứa, chầm chậm xoa nắn, dỗ dành.

Lâm Hiểu ngơ ngác chết trân tại chỗ, đôi mắt không tiêu cự tự biết không thể nhìn vào đó… Cho dù không nhìn được, nhưng với khoảng cách này, tư thế này, cậu cứ vô thức cúi gằm đầu, tránh phải đối mặt với Phương Trì.

Căn phòng lặng im đến lạ, một tiếng kim rơi cũng có thể nghe lọt, không ai nói chuyện, không gian yên tĩnh như nghe được tiếng thở của người đang cách mình trong gang tấc.

Hồi lâu sau, bàn tay đang đặt trên má Lâm Hiểu của Phương Trì bỗng ngừng lại, cổ tay dùng sức, nhẹ nhàng lại ép buộc bắt cậu ngẩng mặt lên.

Trái tim chết lặng mà rối bời của Lâm Hiểu cuối cùng đã hồi sinh, tiếng tim đập mất kiểm soát như lọt ra khỏi lồng ngực, cậu cảm thấy Phương Trì đứng trước mặt mình đang nhích lại gần thêm chút, hô hấp ấm áp cũng trở thành nóng bỏng, phả lên má cậu, lên sống mũi, và… đôi môi.

Mồ hôi sau lưng bắt đầu vã ra, rõ ràng có bật điều hòa, nhiệt độ cũng rất thoải mái, thế mà Lâm Hiểu lại thấy nóng rực, giống như bị bê lên miệng núi lửa, dung nham hừng hực đang phun trào dưới chân, không khí xung quanh như loãng ra, như sền sệt, mà tia lửa để kích hoạt sự phun trào của ngọn núi này lại ngo ngoe rục rịch trong lòng cậu, khiến cậu không thể ngoảnh mặt làm ngơ.

Cho dù cậu có trong sáng như thế nào thì cũng có thể đọc vị được tình tiết tiếp theo của câu chuyện này, biết được chuyện gì sẽ xảy ra sau đây.

Có lẽ là một nụ hôn.

Hơn cả thế là một thứ xúc cảm mạnh mẽ khác mà cậu không dám tưởng tượng đến.

Não bộ của Lâm Hiểu đã từ chối hoạt động, hồn không ở đây, dòng suy nghĩ cũng không chịu chạy, bấy giờ như một con cá mắc cạn thiếu nước, đã không thể thở nổi mà vẫn ảo tưởng mình vẫn có thể hô hấp.

Hơi thở của người đối diện ngày càng gần, đôi bàn tay buông thõng bên người cậu siết chặt thành đấm, móng tay ghim chặt vào lòng bàn tay, bối rối không biết nên nhắm mắt lại hay thô bạo đẩy người trước mặt ra, giọng nói từ tốn êm tai của Phương Trì đột ngột vang lên, xen lẫn chút tò mò và vui vẻ…

“Hử? Sư phụ Tiêu Lâm, sao mặt cậu đỏ vậy?”

Lâm Hiểu: “…”

Bạn Lâm sững sờ, vô cùng bất ngờ.

Lâm Hiểu đờ ra đấy, mãi lâu sau mới hấp háy con mắt bên trái, nháy nháy con mắt bên phải, tìm lại được âm thanh thân thương, cậu mấp máy môi, khàn khàn phun ra một chữ: “Anh…”

Phương Trì vẫn nâng mặt cậu, khoảng cách quá ngắn khiến tất cả những hoang mang và sợ hãi cậu cố chôn sâu trong đáy mắt đều bị nhìn thấu, và những cảm xúc mãnh liệt ấy cũng trở nên ướt đẫm theo đôi mắt ngân ngấn nước của sư phụ Tiểu Lâm.

Phương Trì hỏi: “Tôi làm sao?”

Não cậu vẫn đang chết mạch, phần lõi hỏng rồi, không thể tự khởi động lại được, chỉ biết thật thà đáp: “Vừa rồi anh, có phải anh định…”

“Định gì?” Khóe môi Phương Trì cong lên một nụ cười trêu chọc, hắn ngừng hai giây, dịu dàng nói: “Tôi chỉ thấy tò mò, tại sao càng xoa mặt cậu lại càng đỏ lên vậy, muốn nhích lại gần hơn cho dễ nhìn.”

Lâm Hiểu: “…”

Phương Trì nhìn thấy rõ một cảm xúc mê mang xen lẫn với chán chường lóe lên trong mắt cậu, trái tim hắn mềm nhũn, nhưng miệng vẫn khẩu nghiệp không buông, “Hử? Thế cậu nghĩ là… nghĩ tôi muốn làm gì? Ha… Chẳng lẽ cậu nghĩ tôi… tôi định hôn cậu?”

Lâm Hiểu: “…”

Phương Trì tốn sức chín trâu hai hổ để nhịn cười, ngay khi nói xong, hắn cảm nhận được làn da dưới tay mình rõ ràng đang nóng dần lên, hắn bình tĩnh rụt tay về, nhẹ nhàng đặt lên vai Lâm Hiểu, nghiêng đầu, nở một nụ cười khó đoán: “Sao, biểu cảm này của cậu… hình như hơi thất vọng nhỉ? Xin lỗi vì vừa rồi tôi không nhận ra nhé. Nếu cậu thất vọng thì giờ tôi hôn ha? Vị trí cậu chọn, mạnh yếu tùy tôi, thấy sao?”

Lâm Hiểu: “…”

Kết quả là Lâm Hiểu tức nước vỡ bờ, cậu xấu hổ nhấc tay lên đẩy lùi người trước mặt, sau đó quay phắt cả người cùng cái đầu xì xì khói đi!

“Ấy ấy ấy…” Phương Trì phì cười, vội vàng đuổi theo cậu, nhanh chóng giữ người trước mặt lại, “Sao cứ cuống lên lại chạy vậy, quên mất lần trước đụng phải lẵng hoa à?”

“Đụng cái bà cha anh! Tôi đâm thủng tường nhà anh luôn!” Lâm Hiểu tức muốn nổ phổi, nhưng Phương Trì giữ tay cậu quá chặt, cậu có vùng vẫy sao cũng không thoát được, trong tình thế nước sôi lửa bỏng liền giơ tay lên cao, cắn cái khậc vào cổ tay Phương Trì!

“Đau…” Phương Trì năm nay hơn 23 tuổi nhưng không ngờ rằng mình lại gặp trường hợp bị người ta cắn cổ tay thế này, tuy nhiên người đang cắn mình lại là sư phụ Tiểu Lâm bị mình bắt nạt, cho nên hắn không né cũng không phản kháng, chỉ nhíu chặt mày, giao tay ra cho cậu cắn.

Mà Lâm Hiểu vừa hạ răng xuống thôi đã hối hận ngay lập tức, tay Phương Trì là bàn tay đánh trống, không một ai hiểu hơn “thợ mát xa tư nhân” của hắn rằng hắn yêu quý cái cổ tay của mình tới mức nào, vả lại, cổ tay của Phương Trì bị chấn thương, lần này…

Lâm Hiểu ngạc nhiên há miệng ra, chẳng dám ngẩng đầu lên, cậu từ từ hít sâu một hơi, run run giơ tay ra, đầu ngón tay khẽ chạm vào vùng da vừa bị mình ngoạm vào.

Bụng ngón tay mềm mại chầm chậm di chuyển, tim gan Lâm Hiểu đập thình thịch-

Một vòng dấu răng vừa sâu vừa đều tăm tắp.

Phương Trì rũ mi, liếc qua vòng đỏ trên cổ tay mình, lại thoáng nhìn khuôn mặt thấp thỏm lo âu của Lâm Hiểu, bật cười: “Ồ, răng của sư phụ Tiểu Lâm chắc khỏe quá nhỉ, cắn thành một vết đều tăm tắp luôn, đến cả khe hở giữa hai răng cũng không thấy, siêu quá nhỉ!”

Con tim Lâm Hiểu như bị ngâm trong nước chanh tinh khiết, vừa chua vừa xót, giọng cậu run run: “Có đau không?” Hỏi xong cũng không cần Phương Trì trả lời, giây trước giây sau tự đáp: “Cắn sâu vậy thì đau chết mất… Anh, sao anh không tránh?”

“Tránh gì?” Phương Trì ngang ngược cười, nghe tiếng còn thấy mùi tự làm tự chịu, “Cậu bớt giận chưa, chưa thì tôi cho cậu cắn bên tay khác nhé? Dù sao việc tốt đi thành đôi, coi như cậu đại hạ giá cho tôi, cắn thêm cái nữa đi.”

“Anh…” Cuống họng cậu cứng đờ, gần như không thể thốt ra được một chữ nào, cố một hồi mới thì thào ra được, “Anh anh… lúc nào anh cũng thế này sao?”

“Tôi thế nào?” Phương Trì rũ mi nhìn bàn tay cậu vẫn vuốt ve cổ tay mình từ nãy tới giờ, con người hơi rung động, cảm xúc như thủy triều xẹt qua thật nhanh trong đáy máy, tựa như cánh én mùa hạ lướt qua mặt hồ lấp lánh, chỉ để lại những gợn sóng lăn tăn, biến mất theo làn gió.

Lâm Hiểu cắn chặt môi, đầu cúi gằm, không đáp.

Phương Trì đột ngột nói: “Mặt trơ trán bóng? Lúc nào cũng trêu chọc cậu, thấy cậu tức cậu giận thì cúi mặt đi dỗ, dỗ xong lại chẳng nhớ đòn, lần sau lại tiếp tục làm cậu xấu hổ?”

Lâm Hiểu cúi gằm mặt không hó hé nửa lời, Phương Trì nhíu chặt mày, nắm hờ lấy phần cằm tinh xảo đẹp đẽ của cậu, buộc cậu đối mặt với mình.

Bấy giờ Phương Trì mới nhìn rõ được biểu cảm của cậu.

Đúng là vừa cuống vừa giận, hai mắt Lâm Hiểu sưng húp lên, nước da vốn trắng hồng giờ lại thành xám ngoét, càng nổi bật hơn trên nền tóc đen rũ trước trán.

Nhưng dường như con tim Phương Trì làm bằng đồng bằng đá, trong lúc này lại càng giá lạnh hơn, hắn nhấn từng câu từng chữ, trầm thấp mà rõ ràng: “Hỏi cậu đấy, sư phụ Tiểu Lâm thông minh như thế, thực sự không biết lý do tôi tái phạm nhiều lần sao?”

Lâm Hiểu: “Anh…”

“Bởi vì thích cậu.” Phương Trì bình tĩnh chặn họng cậu, “Không phải cậu đã biết từ lâu sao, chuyện tôi thích cậu không phải một bí mật, nên cậu có thể nói cho tôi nghe không?”

Khóe mắt Lâm Hiểu đỏ ửng lên.

Phương Trì xuống tay không nể nang gì, hoàn toàn không cho người ta một khe hở để trốn thoát: “Con tim cậu hay nhưng lý trí lại không nói, tôi cũng hiểu, tôi để cậu yên, nhưng một thời gian dài như thế, có đôi lúc tôi không kiềm chế được muốn hỏi…”

“Lâm Hiểu, chấp nhận bản thân được một người đàn ông khác thích, chấp nhận người đó là tôi là một chuyện khó mở miệng như thế sao?”

Đáy mắt Lâm Hiểu dần dần ầng ậc nước.

Phương Trì thôi nắm cằm cậu, nhìn thẳng vào đôi mắt lóng lánh nước của Lâm Hiểu, đâm thẳng một cú trí mạng: “Từ đầu tới giờ, hai ta lúc nào cũng là tôi đuổi cậu chạy, tôi lùi cậu trốn, trong suốt thời gian đó, có đôi khi tôi đã tự hỏi, rốt cuộc tôi đang cố làm cái đéo gì với cậu vậy? Chẳng lẽ sư phụ Tiểu Lâm là một tảng đá có ôm cũng không nóng lên được? Hay phải nói, cậu chưa bao giờ nghĩ rằng người như tôi cũng có trái tim?”

Nước mắt đọng lại càng nhiều trong khóe mắt Lâm Hiểu, dường như sắp sửa tràn ra khỏi khóe mi.

Phương Trì hít một hơi thật sâu, kéo tay cậu đặt lên lồng ngực mình, nói từng từ dằn vặt trái tim: “Đây, cậu cảm nhận đi, vị trí này, con tim này, rốt cuộc nó khác với thứ đang nảy lên liên hồi ở trong lồng ngực cậu chỗ nào chứ?”

Trái tim dưới lòng bàn tay đó đang đập lên từng nhịp mãnh liệt, từng hồi từng hồi, nhịp đập vừa từ tốn vừa mạnh mẽ, xuyên qua lòng bàn tay, chạy theo cánh tay, truyền trọn vẹn tới đáy lòng cậu, cứ thế, Lâm Hiểu nhất thời không thể nào phân biệt được nhịp tim ấy rốt cuộc là của người trước mặt hay là của trái tim mình phát ra.

“Cậu muốn trốn, tôi để cậu trốn, cậu muốn che giấu, tôi cũng giả vờ không thấy.” Trong giọng nói của Phương Trì nhuốm đầy một cảm giác cô đơn buồn bã chưa từng xuất hiện, hắn khe khẽ nói: “Nhưng có một điều tôi vẫn muốn em biết, con tim của tôi, nó cũng sẽ đau đớn, mà khi đau đớn thì tôi sẽ nghĩ…”

Hắn dừng lại đột ngột, hồi lâu vẫn không tiếp tục, bàn tay đang đặt trên lồng ngực trái của Lâm Hiểu vô thức nắm lại, mở miệng hỏi: “… Sẽ nghĩ gì?”

Vừa dứt lời, đột nhiên vầng trán cậu cảm nhận được một cảm giác ấm áp mềm mại, tựa như những cánh chim đang di cư, những sợi lông vũ rơi xuống không trung, mềm mại như mây, gió thổi cỏ lay sẽ khiến nó bay đi mất.

Lâm Hiểu giật mình.

Đây mới là một nụ hôn thực sự.

Với lòng thành kính và sự trân trọng khó diễn tả, nhẹ nhàng hạ xuống trán cậu.

Một thoáng lướt qua.

Giọng nói dịu dàng của Phương Trì lại một lần nữa vang lên bên tai, Lâm Hiểu nghe được trong âm thanh ấy một sự đau thương khó tả…

“Không có gì, tôi chỉ muốn hôn em vậy thôi, tôi đã thỏa mãn rồi.”

Giọt nước mắt treo trên đuôi mắt của Lâm Hiểu rốt cuộc cũng rơi xuống.

Phương Trì vươn tay lau đi giọt nước mắt óng ánh, hắn thở dài một hơi, lùi ra sau một bước, hắn bất lực cười: “Xin lỗi, tại tôi không kiểm soát được cảm xúc, em… đừng giận.”

Lâm Hiểu lắc đầu, bất ngờ hỏi: “Tôi có thể đi ngủ không?”

Trái tim Phương Trì nhanh chóng chìm xuống vực.

Cho dù đã hôn người ấy nhưng đối phương vẫn không chịu đưa ra một đáp án.

Cho dù đó là sự thật, nhưng cậu ấy cũng không muốn.

Phương Trì nở một nụ cười mệt mỏi: “Tất nhiên.”

Lâm Hiểu quay đi, chầm chậm tiến về phía trước, đôi mắt thăm thẳm của Phương Trì dán vào sống lưng thẳng tắp của cậu, không muốn xa rời.

Đi tới trước cửa phòng, Lâm Hiểu chạm tay trên chốt cửa ra vào, không quay đầu lại, hỏi nhỏ: “Anh sẽ giữ lời chứ?”

“Em hỏi lời nào?”

“Tất cả, toàn bộ.”

Phương Trì dựa vào bức tường sau lưng, tựa như sức lực của cơ thể bị biến mất trong nháy mắt, đáy mắt uể oải nhưng vẫn kiên định như cũ: “Có, cho dù đùa em hay nghiêm túc với em, chỉ cần anh Trì đã từng nói thì chắc chắn giữ lời.”

Bàn tay đặt trên tay nắm cửa hơi siết lại, hồi lâu sau cậu gật đầu một cái, đẩy cửa bước vào.