Nghe Nói Anh Đẹp Trai Nhưng Tiếc Là Tôi Mù

Chương 6



Sau một ngày bận rộn, tối đến, cửa hàng mát xa hết khách, Lâm Hiểu làm ổ trên ghế salon nghĩ bâng quơ, nhân đêm tối yên tĩnh có thể nghe tiếp bài tiếng Anh hôm qua chưa nghe xong. Cậu vừa đi tới bàn máy tính, còn chưa kịp khởi động máy thì nghe thấy âm thanh dễ nghe từ bộ cảm biến gắn trước cửa, “Chào mừng quý khách”.

Lâm Hiểu mở to mắt, lập tức ngồi thẳng dậy, sau khi cửa được mở ra, cậu mỉm cười hỏi: “Chào ngài, trễ vậy rồi, ngài muốn mát xa ạ?”

Thành công trốn thoát được mai phục của đám paparazzi trốn dưới lầu công ty, lại võ trang hạng nặng lái xe đi hơn nửa cái thành phố, vì lí do an toàn mà đậu xe cách cửa hàng 500 mét, phải đi bộ một lúc Phương Trì mới đứng trước cửa hàng, bấy giờ lại đột nhiên bắt gặp đôi mắt trong suốt đẹp đẽ nhưng vô định của Lâm Hiểu. 

Đối phương không trả lời… Tình huống này lại có chút quen thuộc khó hiểu, Lâm Hiểu vô thức nhíu mày, còn chưa kịp mở miệng lần nữa thì người đối diện lại tiến gần hai bước, nhỏ giọng nói: “Xin chào, là tôi.”

Giọng của đối phương vô cùng dễ nghe, cho dù tối qua không nói nhiều nhưng vẫn lưu lại ấn tượng sâu sắc trong trí nhớ của Lâm Hiểu. Ngặt nỗi tối qua lại diễn ra hiểu nhầm không quá vui vẻ kia, Lâm Hiểu không dám chắc về mục đích tới lần thứ hai của đối phương, bèn thăm dò hắn: “Trương… ngài Trương Viễn?”

Phương Trì không hề căng thẳng trong lòng, “ừ” một tiếng.

Người quản lý ấy à, đội nồi chuyên dụng, các cụ nói không sai.

Lâm Hiểu không đoán được mục đích của Phương Trì, bất đắc dĩ hỏi tiếp: “Ngài tới để…” 

“Xin lỗi.” Phương Trì nhận lỗi vô cùng gãy gọn, nét hờ hững trong giọng nói bộc lộ sự quyết đoán không thể nghi ngờ.

Lâm Hiểu có chút bất ngờ, tuy tối hôm qua xảy ra một đoạn đối thoại ông nói gà bà nói vịt, râu ông nọ cắm cằm bà kia, nhưng cậu vẫn nhạy cảm phát hiện được từ trong ngữ điệu của đối phương, người này có khí chất lạnh lùng cứng cỏi, hơn nữa sau khi giải quyết hiểu lầm đối phương cũng vô cùng lịch sự xin lỗi cậu nhiều lần. Cậu cứ nghĩ chuyện đến đây là xong rồi, nhưng thực sự không nghĩ tới câu chuyện còn có phụ chương.

Lâm Hiểu vốn hiền lành, chuyện tối qua qua một đêm đã không còn buồn bã nữa, nếu như phải có thì chỉ còn một chút lúng túng mà thôi. Mà bây giờ đối phương lại cố ý đến nhà cậu vì việc này, cậu thấy hơi ngượng ngùng khó xử: “Không, không sao đâu… Là hiểu lầm thôi mà, ngài không cần phải để tâm đâu.”

Đôi mày kiếm giấu dưới mũ lưỡi trai của Phương Trì hơi nhíu lại, có vẻ như không thích cách nói “ngài” tới “ngài” lui khách sáo xa cách của đối phương, nhưng hắn chỉ nói: “Tối hôm qua tôi uống nhiều quá, lúc ấy xin lỗi không đủ nghiêm túc nên nhất định phải trở lại một chuyến.” 

Lâm Hiểu: “À vậy được, tôi nhận.” 

Phương Trì: “…”

Thế đấy, bất ngờ thế đấy.

Lâm Hiểu nghĩ chuyện đến đây là chính thức xong xuôi, “ngài Trương” im lặng không được bao lâu, đột nhiên hỏi: “Bây giờ có thể mát xa chứ?” 

Lâm Hiểu: “… Hả?”

Kịch bản kiểu gì thế?

Phương Trì nhìn xung quanh cửa hàng một lần, xác định tình huống giống hôm qua, trừ bản thân thì cửa hàng không một mống người, vô cùng tự nhiên nói: “Tối hôm qua tôi đến để mát xa vai gáy, thế nhưng… Thú thật buổi sáng tôi không có thời gian, chỉ có thể tới vào buổi tối. Vì vậy bây giờ làm còn kịp không?”

Lâm Hiểu: “…”

Đợi đã, ngài Trương này, ngài quyết định có hơi qua loa rồi đấy?

Dù sao mối quan hệ của chúng ta đêm qua còn là người dân gương mẫu báo cáo hoạt động mại dâm và con buôn mại dâm cơ mà.

Phương Trì: “Hôm bữa có hẹn trước vì mấy nay vai gáy của tôi không thoải mái lắm, sắp ảnh hưởng tới công việc hàng ngày, vì vậy có được không?”

Lâm Hiểu: “… Được rồi.”

Sư phụ Tiểu Lâm chưa bao giờ từ chối khách hàng, dù sao thì tay nghề tổ truyền thương hiệu không thể ném được.

Lâm Hiểu hơi động đậy: “Vậy ngài…”

Phương Trì miễn cưỡng mở miệng: “Trên lầu đi, không phải hôm qua cậu nói có phòng đơn trên lầu sao?” Nói xong còn hơi nở nụ cười, bổ sung: “Không có ý gì đâu, chỉ là tôi không quen cởi áo ở đại sảnh.”

Lâm Hiểu: “…”

Oke, hóa ra đại sảnh là nguồn ác.

Nhưng vấn đề chính là… mát xa vai gáy, nếu áo không ướt thì không cần cởi. 

Ngày hôm qua chỉ là tình cờ, tin tôi đi.

Lâm Hiểu hít sâu một hơi, cố gắng để bản thân thể hiện ra sự chuyên nghiệp hết mức có thể, hơi nghiêng người sang một bên nói: “Vậy ngài theo tôi lên lầu.”

Nói xong cậu xoay người, bước chân vững vàng tiến đến cầu thang lên lầu, ngoại trừ lúc lên phải bám tay vịn cầu thang, bước chân có hơi cẩn thận, còn lại tất cả động tác, biểu hiện đều không khác gì người bình thường.

Lâm Hiểu lên lầu hai, ấn công tắc đèn trên tường, quay người lại nói một tiếng với Phương Trì vẫn còn đứng ở lầu một: “Ngài Trương? Lên đây đi ạ.” 

Phương Trì ngửa đầu, nheo mắt lại nhìn cậu trai đang cách đó không xa, ánh đèn màu da cam rọi sáng sau lưng cậu, khiến người cậu như dát thêm một tầng sáng vàng lấp lánh, lại phối hợp với gương mặt thanh thản vô hại của cậu, nhìn qua như… phật tổ từ bi phổ độ chúng sinh.

Phương Trì khẽ cười một tiếng, bước lên cầu thang gỗ lên lầu hai.

Trong phòng mát xa lầu hai, sau khi đóng cửa xong, Phương Trì tháo khẩu trang và mũ xuống nằm sấp trên giường cá nhân, cả khuôn mặt chôn vào gối, giọng ồm ồm, hết sức phối hợp trả lời câu hỏi của sư phụ Tiểu Lâm, nào là “Ngài đau ở đâu” và “Đau như thế nào”.

Lâm Hiểu lấy từ trong tủ ra một tấm khăn trắng sạch sẽ che lên bả vai Phương Trì, một tay nắm lấy hai bên cổ hắn, hơi dùng sức, vừa tìm chỗ thương tổn của hắn vừa nhỏ giọng hỏi: “Chỗ này sao ạ?” 

Phương Trì: “… Có hơi.”

Đầu ngón tay của Lâm Hiểu di chuyển từ kinh mạch trên cổ đến vị trí huyệt đạo bên cạnh đốt sống cổ C4: “Còn đây?”

Phương Trì cố gắng kiềm chế: “… A, ừm… Đau hơn ban nãy…”

Lâm Hiểu biết được vị trí đau của đối phương, ba ngón tay trực tiếp ấn lên huyệt đại chùy trên đốt sống cổ: “Vậy ở đây…” 

Phương Trì: “Phụt…”

“Xin lỗi, tôi không nhịn được…”

Lâm Hiểu: “…”

Tiểu sư phụ ngỡ ngàng bật ngửa!

Phương Trì thấp giọng cười đến run rẩy hai vai, hai tay Lâm Hiểu như bị nóng lên, vội vàng rụt tay khỏi người đối phương.

Phương Trì cười một lúc lâu mới miễn cưỡng ngừng lại, một lần nữa phong độ xin lỗi trước: “Xin lỗi… Tôi, tôi sợ ngứa.” 

Lâm Hiểu: “…”

Vậy chuyện quái gì xảy ra với ngài làm cả nhà tôi ngã ngửa vậy, ngài cổ dài hay gì!

Lâm Hiểu hít sâu một hơi, không chắc chắn lắm hỏi thử: “Vậy… làm tiếp chứ?”

Phương Trì cân nhắc giữa “nhịn ngứa” và “nhịn đau”, cảm thấy cái sau có mức độ thương tổn cao hơn, vì vậy cật lực bảo vệ thiết lập thần tượng không đổ nát, “Ừ” cười một cái rồi nói, “Tiếp tục”.

“Thế…”

“Không sao đâu, tôi sẽ cố gắng nhịn, hoặc là… Cậu nói chuyện với tôi, phân tán lực chú ý một chút?” 

Lâm Hiểu: “…”

Không thể không nói, tôi chưa từng nghĩ mình là một người mù làm nghề mát xa lại có ngày phải làm thêm công việc tán gẫu nói chuyện.

Rốt cuộc để thỏa mãn căn bệnh kỳ lạ của thượng đế ngứa thịt này, sư phụ Tiểu Lâm bị buộc phải bước lên con đường phát triển sự nghiệp, tiếp tục đặt tay lên vai Phương Trì ấn huyệt, huyệt Kiên Trung Du, Kiên Ngoại Du, Kiên Tỉnh, cùng một số huyệt khác. Mỗi lần ấn, người phía trước đều vô thức run một lúc, tuy nhiên sau khi run xong, Lâm Hiểu mới nhận ra được sự khác biệt.

Ban đầu có thể là ngài Trương này sợ ngứa thật, nhưng sau đó có mấy vị trí cũng vô thức run, rõ ràng là do đau.

Hai tay Lâm Hiểu bắt đầu chậm rãi dùng sức, vô cùng có đạo đức nghề nghiệp thỏa mãn yêu cầu của khách hàng, vừa mát xa cơ bắp, vai cổ cứng đờ của Phương Trì, vừa nhỏ giọng tán gẫu lung tung với hắn.

Lâm Hiểu không có kinh nghiệm trò chuyện với khách hàng, nên cho dù là “nói chuyện chơi chơi”, cậu cũng bắt đầu từ lĩnh vực mình tương đối am hiểu trước, “Ngài Trương, vấn đề ở vai và gáy của ngài tương đối nghiêm trọng. Hơn nữa không chỉ vai, tôi vừa xoa một lúc, chỗ đốt sống cổ của ngài cũng có vấn đề, hay còn gọi là biến dạng cột sống.”

Phương Trì nằm sấp trên giường mát xa, vừa nhịn “ngứa” vừa nhịn “đau”, cả người bị dằn vặt liên miên, lười nhác “Ừ” một tiếng.

“Theo lý thuyết ngài còn trẻ như vậy, cột sống và vai đáng lẽ ra không nên thương tổn đến thế. Vậy nên đây là bệnh nghề nghiệp ạ?”

Bàn tay Lâm Hiểu đặt tại nơi liên kết giữa vai và cổ, lòng bàn tay từ từ nóng lên, chậm rãi day ấn… Phương Trì nghĩ cái “chậm rãi” này phải chăng là ảo giác của bản thân, bởi tuy động tác của sư phụ Tiểu Lâm này rất nhẹ nhàng, nhưng lực độ trên tay chỉ tăng lên chứ không giảm.

Phương Trì cắn răng nhịn cơn đau kéo từ cột sống ra đến gân, nhẹ nhàng thở ra một hơi khó nhận thấy, lúc mở miệng lại không trả lời vấn đề Lâm Hiểu hỏi: “Sao cậu biết tôi còn trẻ?”

Lâm Hiểu mỉm cười, dù biết đối phương đang đau đớn đến căng cứng bắp thịt, lực tay cậu vẫn không thay đổi, nhưng giọng nói lại nhẹ nhàng hơn rất nhiều: “Tôi nghe ra được.” 

“Hả?” Phương Trì vẫn chôn đầu trong gối, hứng thú của hắn bị kéo lên: “Nói qua xem?”

Hắn chỉ biết người mù có thể dựa vào âm thanh để đoán vị trí, còn loại kỹ năng nhận biết người qua âm thanh này thì chưa từng nghe qua.

Dù sao đối với một đại thiếu gia đã quá quen với cuộc sống trong nhung lụa, hiện tại còn là thành viên của ban nhạc đang “hot” trong giới giải trí, nhóm người đặc biệt trong xã hội* cách một bức tường dày so với cuộc sống của hắn, có thể nói là xa không với tới.*ý chỉ người khuyết tật

Lâm Hiểu chầm chậm mát xa theo đường vai của Phương Trì, từ từ xoa bóp các cơ đang căng chặt. Cậu vốn không có cảm giác “mâu thuẫn nhạy cảm” khi là người khuyết tật kể từ khi còn nhỏ, nên khi nghe thấy câu hỏi này, cậu vốn không để tâm nên rất thành thật trả lời.

Lâm Hiểu tuy không nhìn được nhưng nhiều năm qua đã luyện tập được thành thạo kỹ năng nghe tiếng đoán người, cậu nhỏ giọng đáp: “Nghe tiếng của ngài có thể đoán được có vẻ ngài tầm hai mươi đến ba mươi tuổi… Hoặc là hai mươi lăm? Tất nhiên tôi không thể đoán chính xác được.”

Trong lòng Phương Trì đáp chuẩn, lại hỏi tiếp: “Còn gì nữa không? Còn đoán được đặc điểm gì của tôi không?”

Lâm Hiểu nhớ lại mấy lần đối mặt nói chuyện với đối phương, trả lời: “Chiều cao của ngài… tầm khoảng 1m85 hoặc 1m88? Bởi vì tôi cao 1m78, lúc ngài đứng cạnh tôi, âm thanh của ngài phát ra ở phía trên tôi, cách tầm 10cm so với đầu.”

“Chà~” Phương Trì khẽ cười, cơn đau ở vai gáy quả thật đã dịu đi không ít: “Cậu nói tiếp đi, hình như không đau nữa rồi.”

Lâm Hiểu: “…”

Thiệt hay xạo vậy nè, “chữa bệnh bằng miệng” có hiệu quả rõ rệt thế sao?

Lâm Hiểu có chút ngượng ngùng mỉm cười, hắng giọng một cái, nói tiếp: “Chắc là… ngài không chỉ cao, mà vóc người cũng thiên gầy, nhưng không phải là kiểu thiếu da thịt mỏng manh. Bởi khi nghe giọng của ngài, tuy không dày, đây là đặc điểm của vóc người gầy, thế nhưng tông giọng rất sáng, rất có lực, biểu thị rõ khí trong phổi rất đầy và đều. Theo một mức độ nhất định, nó thể hiện ra rằng tố chất thân thể của ngài rất tốt.”

Đương nhiên, không bao gồm vấn đề ở cổ và vai gáy.

Thân thể của người phía dưới hơi cứng đờ rồi đột nhiên nhúc nhích, Lâm Hiểu không rõ vì sao, còn tưởng đối phương không nhịn nổi đau nữa muốn đứng dậy.

Phương Trì hơi thẳng người lên, cùi chỏ chống lên giường xoay đầu lại, nhìn chằm chằm khuôn mặt đang ngạc nhiên của Lâm Hiểu một lúc, đột nhiên hỏi…

“Vậy chỉ nghe tiếng, cậu có thể biết mặt mũi tôi ra sao không?” 

Lâm Hiểu: “???”

Sư phụ Tiểu Lâm muốn nói, tình huống này tại hạ không lường trước được.

Nhưng mà…

Thực không dám giấu, câu hỏi này có hơi quá đà.