Nghe thấy Giang Tự nói đã thích cậu từ hồi cấp hai rồi, sau khi trong nháy mắt vui sướng thì cậu lại thấy có chút khó chịu.
Cấp hai… bốn năm, Giang Tự thích cậu đúng bốn năm.
Hơn nữa có ba năm, Tạ Hoài đến cả Giang Tự là ai cũng không biết.
Vậy nếu bản thân cậu không thích Giang Tự thì sao? Tạ Hoài không dám nghĩ tới khả năng này.
Giang Tự cũng biết việc mình thích này có lẽ sẽ không có hồi đáp, thậm chí cả đời này chỉ có thể giấu ở trong lòng nhưng vẫn rất tốt với cậu, vẫn thích cậu.
Vì cứ luôn như vậy Tạ Hoài mới thấy khó chịu.
Tạ Hoài cúi đầu, cắn môi thật chặt, giống như trong cổ họng đang nghẹn cái gì đó, xuống không được mà lên cũng không xong.
Giang Tự giơ tay ra nâng mặt Tạ Hoài lên mới phát hiện hốc mắt Tạ Hoài đỏ lên, nước mắt cũng theo gò má chảy xuống.
Tim Giang Tự bỗng thít chặt lại, hắn dùng ngón cái lau sạch đi nước mắt của Tạ Hoài, nhẹ giọng nói: “Sao lại khóc rồi?”
Tạ Hoài cắn chặt hàm rặng lắc lắc đầu không lên tiếng.
Vẻ mặt Giang Tự lộ ra mấy phần bất đắc dĩ cùng đau lòng, hắn hơi cúi đầu, đặt một nụ hôn ở mắt phải của Tạ Hoài.
“Hoài Hoài, đừng khóc nữa.” Giang Tự ôm Tạ Hoài, hôn lên tai Tạ Hoài.
Ánh chiều tà đã xuống thấp hơn một chút, Tạ Hoài cuối cùng cũng lấy lại tinh thần.
“Đừng gọi tôi là Hoài Hoài.” Tạ Hoài bỗng nhiên nói.
Giọng vẫn còn hơi khàn khàn vì vừa mới khóc.
“Vậy gọi cậu là gì?” Giang Tự xoa xoa tóc Tạ Hoài, trêu cậu.
Tạ Hoài nhắm hai mắt tựa vào vai Giang Tự, lười biếng nói: “Chỉ cần không gọi là Hoài Hoài là được, những cái khác đều được.”
Cuối cùng cậu lại bổ sung một câu: “Hoài Hoài là con của chúng ta.”
Giang Tự giống như thật sự nghiêm túc suy nghĩ, qua một lát, hắn cong môi, nói: “Bé cưng.”
Lỗ tai Tạ Hoài trong nháy mắt hiện lên một màu hồng nhạt.
“Giang Tự, nếu như tôi không thích cậu, cậu định thế nào?” Tạ Hoài vừa mới nghĩ đến khả năng này iền không nhịn được khó chịu, cho dù thế nào cũng không chặn được cái khả năng này trong đầu.
Cũng không để ý tới phản bác Giang Tự gọi cậu một tiếng “bé cưng” kia.
Cậu đau lòng, đau lòng cho Giang Tự, cực kỳ cực kỳ đau lòng cho Giang Tự.
Giang Tự vừa nghe thấy cái này liền biết được lý do vì sao vừa nãy Tạ Hoài lại khóc.
Thì ra là đau lòng cho hắn.
“Tạ Hoài, không cần nghĩ đến khả năng này,” Giang Tự khiến Tạ Hoài phải ngẩng đầu lên nhìn mình, bụng ngón tay xoa khóe mắt Tạ Hoài, rất nhẹ, “Cậu thích tôi, không phải sao, cho nên không cần nghĩ nữa.”
Tạ Hoài hít mũi một cái, thầm nói, cũng đúng, sao phải những cái này, Giang Tự thích cậu, cậu cũng thích hắn, vậy là đủ rồi, không cần thiết phải xoắn xuýt những cái này làm gì.
Cậu nhìn chằm chằm Giang Tự chốc lát, cuối cùng không nhịn được cười: “Được.”
Tạ Hoài im lặng một hồi, nói: “Giang Tự, chuyện cậu nói hồi sáng bảo tôi tặng cậu, ngoài phần thưởng ra, cậu còn muốn tôi tặng cậu cái gì?”
Giọng nói của cậu mang theo ý cười, thật ra câu nói này còn xen lẫn sự trêu đùa.
Thật ra vào lúc này Tạ Hoài đã đoán được rồi nhưng cậu muốn nghe Giang Tự đích thân nói.
Tiểu Hoài Hoài không biết chạy tới từ lúc nào, nằm bên chân Giang Tự, dựng lỗ tai lên giống như cũng muốn nghe Giang Tự nói cái gì đó.
Ánh chiều tà hoàn toàn biến mất ở chân trời, Giang Tự rũ mắt xuống, hắn cong môi lên, nói: “Cậu, muốn cậu.”
Sự khó chịu cuối cùng trong lòng Tạ Hoài biến mất hầu như không còn.
Cậu thầm nói quả nhiên vẫn là cậu thông minh, một tý đã đoán được rồi.
Cậu làm bộ trầm ngâm một lúc, cảm giác Giang Tự sắp mất bình tĩnh mới cười trả lời: “Được.”
—
Không biết là quá kích động hay là do nguyên nhân gì khác, Tạ Hoài đứng dậy từ ghế sofa, trong nháy mắt đó chân trái cậu mềm nhũn, suýt nữa thì quỳ luôn trên đất.
Nếu như không phải Giang tự kịp thời đỡ được cậu.
“Cái đệt.” Tạ Hoài cau mày, mượn vào tay Giang Tự để đứng thẳng, vẫn cảm thấy chân có hơi đau, đau nhói giống như bị kim châm vậy, lít nhít đau.
Tạ Hoài kéo Giang Tự, nói: “Không có, chắc là do ngồi lâu quá, chân có hơi bị chuột rút.
Nói xong câu này, trong lòng Tạ Hoài mơ hồ cảm thấy không đúng lắm.
Dù sao thì ngày mai cũng đi bệnh viện kiểm tra, Tạ Hoài cũng không nghĩ kỹ rốt cuộc không đúng ở chỗ nào.
Buổi tối vẫn là Giang Tự nấu cơm, vừa mới bưng thức ăn bày ra bàn thì bà Triệu Lị đã gọi điện tới, hỏi Tạ Hoài có uống vitamin hay không.
Tạ Hoài và Giang Tự cùng làm thủ ngữ, cầm điện thoại đi lên sân thượng.
Cậu nghĩ một chút, bản thân cậu thật sự mấy tuần rồi không đụng vào lọ thuốc vitamin.
Tạ Hoài thành thật trả lời bà Triệu Lị, lập tức bày tỏ mình nhất định sẽ dành thời gian về nhà uống một viên, lúc này bà Triệu Lị mới kết thúc sự cằn nhằn củ mình.
Lúc sắp cúp điện thoại, bà Triệu Lị bỗng nhiên gọi cậu, bảo cậu đừng vội cúp điện thoại, sau đó nói: “Hoài Hoài, con nói thật cho mẹ nghe, có phải bây giờ con với bạn học Tiểu Giang ở bên nhau rồi?”
Một cậu “đệt” của tạ Hoài suýt nữa chui ra khỏi miệng, cậu kinh ngạc, thầm nói, bà Triệu Lị không phải là Sherlock Holmes đương thời đấy chứ, một tuần không thấy bóng dáng con trai mình đến cả việc con trai mình yêu đương cùng với ai cũng đoán ra được?
Sự im lặng quỷ dị của Tạ Hoài khiến cho bà Triệu Lị càng thêm chắc chắn với suy nghĩ của mình, nhà bọn họ đối với chuyện đồng tính luyến ái yêu đương không có ý kiến gì cả, trông cũng rất cởi mở, không chỉ vì nhận được nền giáo dục cao mà còn vì việc hợp tác trao đổi làm ăn trên thương trường, tiếp xúc với loại người như thế không ít, cho nên tư tưởng nhà bọn họ không hề phong kiến.
Lời nói của Triệu Lị sâu xa nói: “Hoài Hoài, bây giờ con với bạn học Tiểu Giang vẫn đang trong giai đoạn trưởng thành, mẹ hi vọng bản thân các con có thể xử lý tốt đoạn tình cảm này, hơn nữa nếu như mẹ không nhớ lầm thì thành tích của bạn học Tiểu Giang rất tốt.”
Tạ Hoài chống tay lên lan can trên sân thượng, nhìn ra xa, sau đó gật đầu đồng ý: “Vâng, hạng nhất ạ.”
Triệu Lị trầm mặc hồi lâu, nói: “Cho nên, mẹ hi vọng con đừng ảnh hưởng tới bạn học Tiểu Giang học tập.”
Tạ Hoài: “?”
“???”
Mặt Tạ Hoài lập tức sa xuống, thậm chí là cậu còn nghĩ sẵn trong đầu trước khi bà Triệu Lị nói sẽ khuyên bà, chuẩn bị nói với mẹ cậu cho dù thế nào cậu cũng sẽ không chia tay với Giang Tự, kết quả bị bà Triệu Lị đánh cho trở về nguyên hình.
“Con ảnh hưởng tới việc cậu ấy học tập?!” Tạ Hoài cảm thấy không thể tưởng tượng nổi khiếp sợ, “Mẹ, sao mẹ có thể nói con trai mình như thế??”
Rốt cuộc ai mới là con trai ruột của mẹ vậy?
“Bây giờ con xếp hạng chín?” Bà Triệu Lị nhàn nhạt hỏi một câu.
Bà Triệu Lị hỏi ngược lại: “Cho nên lời nãy mẹ nói có vấn đề?”
Tạ Hoài rất bực bội nhưng Tạ Hoài không nói: “...Không có ạ.”
Kìm ném một lúc lâu, bà Triệu Lị bên đầu bên kia giống như rốt cuộc cũng không thể nhịn được nữa, cười: “Được rồi, mẹ không đùa với con nữa, chỉ cần con mẹ thích là được, ba mẹ sẽ không phản đối đâu.”
Tạ Hoài lại không nhị được nghĩ, vậy còn ba mẹ Giang Tự thì sao?
“À, đúng rồi Hoài Hoài, vừa nãy mẹ mở loa ngoài, tối nay ba mẹ cùng với bạn cũ tụ họp, nói chuyện một lúc mới biết đó là ba mẹ của bạn học Tiểu Giang.”
Tạ Hoài bỗng ngẩng đầu, biểu tình dại ra, nói chuyện có chút ấp úng: “...Cái, cái gì? Lời nói vừa nãy của chúng ta, bọn họ đều nghe thấy rồi?”
“Bọn họ nói, bạn học Tiểu Giang thích con thích rất lâu rồi.”
Tạ Hoài ngẩn ra.
Tới lúc ăn cơm tối cậu cũng chưa hồi phục tinh thần.
Giang Tự thấy biểu tình Tạ Hoài không đúng lắm liền rót một cốc nước ấm đặt trước mặt cậu, hỏi: “Sao thế?”
Lỗ mũi Tạ Hoài mơ hồ cay cay, hồi lâu sau mới nói: “Mẹ tôi biết chuyện của hai chúng ta rồi.”
Tay đang cầm đũa của Giang Tự khựng lại, nửa giây sau mới tiếp tục cầm đũa lên: “Mắng cậu rồi à?”
Cậu nhớ tới câu nói của bà Triệu Lị trước khi cúp điện thoại với cậu, đè xuống sự vui sướng trong lòng, nói: “Ba mẹ tôi còn có Chú Giang Dì Giang đi tụ họp, Dì Giang Chú Giang nói với bọn họ, cậu… thích tôi thích rất lâu rồi.”
Giang Tự nghe thấy thì cúi đầu cười một tiếng: “Ừ, thích rất lâu rồi, không phải là cậu biết à?”
Tạ Hoài chưa bao giờ thấy ngực mình lại đầy thỏa mãn như vậy: “Vậy sau này chúng ta có phải không cần phải xa nhau nữa không?”
Giang Tự “ừm” một tiếng: “Sẽ không, chúng ta vĩnh viễn sẽ không xa nhau.”
Tạ Hoài cong môi cười: “Ừm, chúng ta sẽ không xa nhau.”
Giờ khắc này, Tạ Hoài cuối cùng cũng ý thức được cậu thích Giang Tự nhiều như thế nào, thậm chí đến cả hai từ xa nhau cậu cũng không dám nghĩ tới nhưng giữa hai người hình như chưa từng có trở ngại.
Cho dù bọn họ bây giờ hai người vẫn còn rất trẻ, nhưng không phải ở cái tuổi mười bảy mười tám tuổi này là bất chấp tất cả và tràn đầy nhiệt huyết sao.
Tương lai của bọn họ còn rất dài, hai người vẫn luôn ở đây.
—
Sáng sớm, một luồng ánh sáng mặt trời từ ngoài cửa xuyên vào, phòng ngủ sáng chưng, tối qua Tạ Hoài đã quên mất mình ngủ lúc nào rồi, cậu chỉ nhớ mới xem phim được một nửa, cơn buồn ngủ ập tới, không bao lâu sau thì hình như cậu ngủ mất rồi.
Hôm nay đã hẹn là đi bệnh viện kiểm tra, Tạ Hoài mặc quần áo thường ngày, áo hoodie có mũ trùm đầu đen và một cái một chiếc quần thể thao rộng thùng thình.
Đợi đến lúc cậu mở cửa phòng ngủ ra ngoài thì Giang Tự đã làm xong bữa sáng rồi.
Chuyện ngày hôm qua lúc đó Tạ Hoài vẫn chưa có cảm giác gì, nhưng bây giờ nhìn thấy Giang Tự lại cảm thấy có hơi ngượng.
Trước kia ba cậu từng nói với cậu, lúc ba cậu và bà Triệu Lị mới ở bên nhau, vô cùng không được tự nhiên, luôn cảm thấy chỗ này ngại chỗ kia xấu hổ, cuối cùng vẫn là bà Triệu Lị đánh cho ba cậu tỉnh lại.
Lúc đó Tạ Hoài vẫn chưa tin, bây giờ thì Tạ Hoài tin rồi.
Trên phương diện này chắc chắn là cậu di truyền từ ba cậu.
Bởi vì Tạ Hoài phát hiện, Giang tự thích ứng nhanh hơn cậu.
Ăn xong bữa sáng, hai người bắt xe đi đến khoa chỉnh hình của một bệnh viện với chuyên gia đã hẹn trước đó, hai người đi vào trong thì trực tiếp đi lên tầng bốn.
Thời gian kiểm tra rất lâu, chụp X-quang, chụp CT đều là cơ bản nhất, làm xong một loạt kiểm tra đã sắp đến giờ ăn trưa rồi.
Bác sĩ đỡ mắt kính, bỏ khẩu trang xuống nói với Tạ Hoài: “Bạn học, ngày kia cậu tới lấy kết quả kiểm tra là được rồi, về nhà nghỉ ngơi trước đi.”
Tạ Hoài gật đầu: “Vâng ạ, cảm ơn bác sĩ.”
Sau khi Tạ Hoài và Giang Tự đi, bác sĩ nhìn phim chụp X-quang trên màn hình vừa mới chụp, hơi nhíu mày.
Trên đường đã treo đầy cờ đỏ, khắp nơi đều là nhóm người rộn rã.
Tạ Hoài vừa đi vừa nghĩ, bảy ngày Quốc Khánh sẽ trôi qua kiểu gì.
Cũng không thể ngày nào cũng ở nhà, cậu sẽ bị chết ngạt mất.
“Tạ Hoài.” Giang Tự gọi cậu một tiếng.
Tạ Hoài lấy lại tinh thần trả lời một câu: “Sao thế?”