Nghe Nói Cậu Rất Khó Theo Đuổi

Chương 6



Cả phòng nhạc ồ lên.

Tất cả mọi người đều không hẹn mà cùng nhìn về phía Hùng Kỳ Kỳ.

Hùng Kỳ Kỳ giơ tay lên vén tóc ra sau tai, thấy mọi người cứ nhìn mình chằm chằm, có hơi muốn cười: “Nhìn tôi làm gì? Tôi chính là thích xem phim điện ảnh của nước ngoài đấy, nên tôi biết một số từ, có gì bất ngờ à.”

“Vậy đó là ngôn ngữ gì vậy?” Có người tò mò hỏi.

“Tiếng Pháp đó,” Hùng Kỳ Kỳ kiên nhẫn giải thích, “Je t’aime ở trong tiếng Pháp có nghĩa là ‘Anh yêu em’.”

Tim Tạ Hoài nhảy một cái, bỗng nhiên ngước mắt lên nhìn về phía Giang Tự, nhưng đáp lại cậu là một gương mặt bình tĩnh đến không thể bình tĩnh hơn được nữa.

Thật giống như chuyện này đối với hắn mà nói thì không phải chuyện gì quan trọng.

“Này có nghĩa là vậy gì?”

“Không có ý nghĩa gì cả.”

Trong đầu Tạ Hoài bỗng hiện lên đoạn đối thoại với Giang Tự ngày hôm qua.

Hô hấp của cậu không khống chế được mà trở nên có chút dồn dập.

Ngón tay giấu dưới gầm bàn không tự chủ được siết chặt.

Không phải Giang Tự nói là… không có ý nghĩa gì sao?

Nếu như thật sự là có ý nghĩa như thế, vậy tại sao ngày hôm đó Giang Tự lại đàn cho cậu nghe bài này?

Chẳng lẽ Giang Tự đối với cậu…

Tạ Hoài lắc lắc đầu, chuyện này cũng quá hoang đường rồi, cậu quăng cái ý nghĩ hoang đường này ra ngoài, cảm thấy có lẽ bản thân mình điên rồi, nếu không sao lại có cái ý nghĩ hoang đường này chứ.

Hơn nữa hôm đó không phải Giang Tự chỉ đàn có một bài, bài đó có thể chỉ là trùng hợp cũng có tên này.

Nói không chừng lúc đàn Giang Tự cũng không nghĩ nhiều như thế, hoặc có lẽ là bài này đúng lúc là bài thuận tay hoặc là từ lúc đầu đã quên mất tên của nó, chắc chắn không bao giờ giống với ý nghĩ đột nhiên nảy sinh trong đầu cậu hồi nãy.

Nếu không sau khi cậu hỏi bài đó tên là gì xong, đối phương phải mất một lúc mới trả lời cậu, chắc chắn là đang nghĩ tên bài đó tên gì.

Ừm, nhất định là như vậy, Tạ Hoài chắc chắn trăm phần trăm.

Nhưng sau khi nghĩ thông rồi, cậu lại thấy trong lòng có chút không thoải mái, không biết là vì tiếc nuối hay là vì thứ khác.

Hách Học Tịch đột nhiên nhảy cẫng lên: “Đệt, vậy là ở lớp trưởng có người thích ở trong lớp rồi?”

Mặt Tạ Hoài lạnh lùng ấn đốt ngón tay của mình, tâm trạng không biết lý do tại sao có chút phiền não.

Lục Nhất lúc này nói chuyện, cậu chàng nhìn Diêu Văn Tĩnh đang ngồi ở một bên, đứng ra giảng hòa cười ha ha nói: “Chắc là không có đâu nhỉ, tên bài hát thôi mà, cũng không thể nói lên điều gì.”

Coi như có thì cũng không thể nói đâu, chủ nhiệm lớp đang đứng ở bên cạnh đó! Định coi cô là đồ trang trí à?!

Lục Nhất giống như nhìn một tên ngốc mà nhìn Hách Học Tịch, thật sự muốn bịp mồm cậu ta lại.

Diêu Văn Tĩnh cười cười, cô xem náo nhiệt đủ rồi, đúng lúc lên tiếng cắt đứt đoạn đối thoại cậu một câu tôi một câu của bọn họ: “Được rồi được rồi, chúng ta có phải nên cho bạn học Giang Tự một tràng vỗ tay không?”

Tiếng vỗ tay chói tai nhanh chóng tràn ngập khắp phòng nhạc, ồn đến nỗi Tạ Hoài đau đầu.

Ở trong tiếng vỗ tay ồn ào huyên náo này Giang Tự đứng lên đi về chỗ của mình.

Thấy vậy, Tạ Hoài nhích ghế sang bên cạnh nửa bước.

Tạ Hoài vốn muốn cho Giang Tự ngồi thoải mái một chút, nhưng những chiếc ghế ở hàng này đều san sát nhau, rất chật chội.

Giang Tư rũ mắt nhìn khe hở giữa  ghế mà Tạ Hoài vừa dịch ra, không nói gì.

Chỉ đưa tay ra nắm lấy lưng ghế, nhẹ nhàng kéo một cái, nhoáng cái khe hở đã biến mất không còn dấu vết.

Giờ thì nhìn thuận mắt hơn rồi.

Yên lặng làm xong mọi thứ Giang Tự mới ngồi xuống cạnh Tạ Hoài.

Khoảng cách gần thế này khiến cánh tay của hai người chạm vào nhau, mặc dù cách một lớp áo đồng phục nhưng Tạ Hoài vẫn có thể cảm nhận được nhiệt độ cơ thể do người bên cạnh truyền tới.

Tạ Hoài lại muốn dịch ghế sang bên cạnh thêm một chút, kết quả là ghế không động đậy được, Tạ Hoài muốn chửi bậy, cái ghế này từ lúc nào lại dính đất vậy?

Cậu lại dịch sang bên cạnh lần nữa nhưng vẫn không động đậy được như cũ, thế là cậu dứt khoát bỏ cuộc.

Giang Tự nhếch môi, thản nhiên thu cái chân đang chắn ghế của Tạ Hoài lại.

Lục Nhất cười hì hì nhận lấy hạt dưa mà Hách Học Tịch đưa, đang định hỏi Tạ Hoài và Giang Tự có ăn hay không, vừa quay đầu, liền nhìn thấy Giang Tự cách cậu ta 30cm.

Cậu ta nuốt nước bọt một cái, chậm chạp hỏi: “Anh Tự, anh, anh ngồi xa thế làm gì? Bên chỗ chúng tôi có phải có thứ gì đó không sạch sẽ không?”

Giang Tự lúc này mới phát hiện chỗ mình ngồi cách chỗ Lục Nhất có hơi xa, nhưng hắn lại không có ý định dịch lại gần.

Cũng may Lục Nhất căn bản cũng không để ý nhiều như vậy, Lục Nhất  bưng một đĩa dưa để trước mặt bàn học của Giang tự và Tạ Hoài, nhìn cũng rất nhiều.

“Ngũ vị đó, còn rất thơm,” Lục Nhất chỉ xuống mặt bàn của Hách Học Tịch, “Ở bên kia vẫn còn rất nhiều, từ từ ăn nha.”

Vào lúc này đã bắt đầu chơi game rồi, bọn họ chơi trò cướp ghế, mỗi đội sẽ cử ra ba người đại diện, người ngồi lên được chiếc ghế cuối cùng thì tính là thắng.

Tạ Hoài và Giang Tự không tham dự, hai người ngồi ở chỗ của mình, dựa vào lưng ghế, không có ai nói chuyện.

Bầu không khí xung quanh có chút lạnh lẽo, Lục Nhất ngồi ở một bên nhận ra được sự không đúng, cậu ta xoa xoa tay muốn mở miệng xoa dịu bầu không khí, lại sợ gặp rắc rối với hai vị đại ca, kết quả cậu ta vừa quay đầu liền nhìn thấy anh Hoài nhà cậu ta mang gương mặt “Đừng có làm phiền tôi”, cậu ta vô thức ngậm miệng, lập tức chuồn.

Tạ Hoài lơ đễnh cắn hạt dưa mà Lục Nhất đưa cho, hoàn toàn không có hứng thú với chơi game.

Người xung quanh đều đi lên phía trước chơi game, cực kỳ náo nhiệt, chỉ có góc nhỏ của hai người yên tĩnh đến dị thường.

Khóe mắt Giang Tự nhìn thấy Tạ Hoài rũ thấp đầu xuống, không biết đang nghĩ cái gì.

Lông mi Tạ Hoài dài và mỏng, khi chớp mắt lông mi cũng theo đó run rẩy.

“Sao thế?”

Cuối cùng vẫn là Giang Tự nói chuyện phá vỡ sự yên tĩnh.

Tạ Hoài từ trong túi áo đồng phục móc ra viên kẹo dẻo cá heo cuối cùng, bóc vỏ kẹo ra bỏ vào miệng.

“Cậu có người mình thích rồi à?” Giọng của Tạ Hoài trầm thấp, nghe hình như có hơi không vui.

Giang Tự biết đó là ảo giác của bản thân, nhưng hắn vẫn tin.

“Đúng là có rồi.” Giang Tự nói.

“Tôi đã thích cậu ấy từ hồi cấp hai.”

“Cấp hai…” Tạ Hoài siết chặt ngón tay, cậu cảm thấy chắc chắn tim mình có vấn đề, nếu không thì tại sao cả một buổi tối đều cảm thấy khó chịu chứ.

Trong lòng buồn phiền.

Ta Hoài không muốn nghe Giang Tự nói tiếp nữa, cậu vội vã đứng dậy, nói với Diêu Văn Tĩnh vài câu rồi đi ra ngoài.

Nhìn bóng lưng Tạ Hoài rời đi, Giang Tự bỗng nhiên có cảm giác bất lực.

Muốn giữ người kia lại nhưng lại không tìm được lý do.

Loại cảm giác này chưa từng xuất hiện trên người hắn bao giờ.

Tạ Hoài rời đi được mười phút, Giang Tự cũng rời đi.

Giang Tự đeo tai nghe, một mình đi trên đường, con đường nhỏ trồng rất nhiều cây sồi vàng, tiếng ve kêu ban đêm bị ngăn cách bởi tai nghe, gió đầu thu vô tình thổi qua mang theo tiếng vù vù.

Con đường nhỏ này rất được học sinh hoan nghênh, nhất là vào mùa hè, những cành cây sồi vàng rậm rạp che khuất ánh mặt trời, vừa mát mẻ vừa thoải mái, từ nơi này cũng có thể đi đến cổng trường, cho nên nơi này cũng trở thành nơi trú ẩn của hầu hết học sinh.

Cho dù là buổi tối, con đường nhỏ này cũng không hề tối, cứ cách vài viên gạch sẽ có một ngọn đèn nhỏ dựng trên bãi cỏ ở bên cạnh, giống như được phủ một lớp sương mù màu trắng chiếu sáng toàn bộ con đường.

Giang Tự cúi đầu đi về phía cổng trường học, mỗi khi tâm trạng của hắn không được tốt cho lắm thì bước chân của hắn sẽ bước đi rất chậm, trong tai nghe sẽ luôn phát bài hát mà người khác rất khó để diễn tả.

Nhưng biểu cảm của hắn hầu hết đều không thể hiện ra, cho nên hầu như có rất ít người có thể nhìn ra được tâm trạng của Giang Tự có tốt hay không.

Hắn gỡ tai nghe xuống, nhét vào trong túi áo, đi đến phòng bảo vệ.

Giang Tự ký tên xong, vừa mới đi ra khỏi cổng trường thì nhìn thấy Tạ Hoài đang đứng ở phía ngoài trường cách đó không xa, cái chỗ đó rất khó bị phát hiện, nếu không phải là Giang Tự nghiêng đầu một chút thì bọn họ có khả năng đã bỏ qua rồi.

Giang Tự dừng chân một chút, vô thức nghĩ, Tạ Hoài còn chưa đi sao.

Hắn đứng tại chỗ một lát, mới chậm rãi đi về hướng Tạ Hoài, từ góc độ của hắn nhìn qua chỉ có thể nhìn thấy bóng lưng đang ngồi xổm dưới đất của Tạ Hoài, mảnh khảnh lại đầy xương.

Bước chân Giang Tự không dừng lại, khi đi tới cố hết sức không tạo ra bất kỳ âm thanh nào.

Tạ Hoài rõ ràng nghe thấy rồi, cậu quay đầu nhìn thấy giày của người nào đó liền yên tâm mà quay người lại.

“Tạ Hoài, cậu đang làm gì vậy?” Giang Tự đã đứng bên cạnh Tạ Hoài.

Buổi tối đầu thu vẫn còn oi ả, giọng của Giang Tự không nặng không nhẹ nhưng lại có chút lạnh lẽo, giống như tâm trạng không tốt vậy, là cậu cảm giác sai sao?

Cậu kéo vạt áo của Giang Tự, tỏ ý Giang Tự cũng ngồi xuống.

Thấy đối phương không có động tĩnh gì, Tạ Hoài lại dùng thêm chút lực, cuối cùng cũng không thể làm gì khác, Giang Tự vẫn ngồi xuống bên cạnh Tạ Hoài.

“Cậu xem.” Ngón tay Tạ Hoài chỉ chỉ bãi cỏ.

Giang Tự nhìn theo hướng ngón tay cậu chỉ, mới phát hiện ở chỗ đó có một con chó nhỏ màu đen đang nằm.

Chú chó nhỏ này nhìn có vẻ mới nửa tháng tuổi, vẫn đang ăn đồ mà người khác cho.

“Khi tôi vừa ra ngoài thì nhìn thấy nó,” Tạ Hoài kể cho Giang Tự nghe cảnh tường cứu chó anh hùng của mình, “Thấy bụng của nó hóp lại thì đi tìm bác bảo vệ xin một ít sữa cho nó.”

“Cậu muốn nuôi?” Giang Tự hỏi.

Tạ Hoài không từ chối, con chó này thật sự rất đáng yêu.

Cậu đột nhiên đứng lên, ra quyết định: “Không quản nữa, mang nó về trước đã.”

Vừa nói xong liền ôm con chó nhỏ màu đen lên, sợ nó sẽ ngã xuống, Tạ Hoài ôm rất chặt.

Giang Tự nhìn một màn hòa thuận này, lại nhìn con chó trong ngực Tạ Hoài, con chó nhìn hắn cười toe toét giống như đang thị uy.

Đệt.

Bình thường rất lý trí, thậm chí chưa từng nói câu thô tục nào, nhưng vào lúc này Giang Tự rốt cuộc cũng không nhịn được thầm mắng một câu.

Con chó hình như đã hiểu ra cái gì, thế là nó quay vòng trong ngực Tạ Hoài, chổng cái mông về phía Giang Tự, cái đuôi vẫy thật cao lắc lư ở trước mặt hắn.

Giang Tự: “...”

Trên đường trở về, Tạ Hoài ôm con chó đi ở đằng trước, sau đó không biết là nghĩ tới cái gì, thả chậm bước chân, đi cùng với Giang Tự, cậu do dự hỏi: “Cậu có thích ăn đồ ăn gì không?”

Giang Tự nhíu mày: “Hỏi cái này làm gì?”

“Không nói thì thôi vậy.” Tạ Hoài lẩm bẩm.

Giang Tự trầm mặc, hình như đang suy nghĩ.

Một lát sau hắn nói: “Cậu thích ăn cái gì thì tôi đều thích ăn cái đó.”

Tạ Hoài bị sặc một cái: “??”

Người anh em, cậu có biết mình đang nói cái gì không?

“Được thôi.” Tạ Hoài cảm thấy tai của mình nóng lên, cậu ho nhẹ một cái, cũng may bây giờ là buổi tối, không ai có thể nhìn rõ.

Chuyện xảy ra trong tiệc Trung thu giống như được lật lại vậy, không ai nhắc đến, cũng không ai nghĩ tới nữa, nhưng thật sự Tạ Hoài có vài câu muốn hỏi Giang Tự, nhưng cho dù thế nào cũng không tìm được lý do, cũng không mở miệng được, chỉ có thể vờ như chưa có chuyện gì xảy ra.

Sáng sớm ngày hôm sau, Tạ Hoài còn chưa dậy, điện thoại đã bắt đầu kêu lên, cũng không biết là ai mới sáng sớm đã gửi nhiều tin nhắn như thế.

Tạ Hoài phiền não cào đầu, ngồi dậy, cánh tay có hơi không có lực, mơ hồ đau, gần đây tình trạng này xảy ra cũng không phải là một lần hai lần nữa rồi, Tạ Hoài thật sự hoài nghi bản thân bị viêm khớp.

Bỏ đi, lúc nào đó đi bệnh viện kiểm tra xem sao.

Tạ Hoài với lấy chiếc điện thoại trên tủ đầu giường, tin nhắn trong nhóm lớp đã lên tới 99+ rồi, Tạ Hoài hoài nghi đám người này căn bản không ngủ, bây giờ mới mấy giờ? Sáu giờ! Mới sáng sớm thế này có để cho người ta ngủ không hả!!

Trong lòng Tạ Hoài gào thét.

Cậu ngủ không có thói quen để chế độ im lặng, sợ bỏ lỡ điện thoại hoặc tin nhắn quan trọng, cho nên chưa bao giờ bật chế độ không làm phiền với nhóm lớp, trường học có chuyện gì quan trọng đều thông báo ở trong nhóm, mặc dù mỗi lần Giang Tự đều nhắc lại cho cậu một lần nữa nhưng Tạ Hoài không muốn lúc nào cũng  làm phiền hắn.

Tạ Hoài đi ra khỏi phòng ngủ, bên cạnh phòng ngủ có một cái ổ nhỏ, cậu nhìn thấy bên trong ổ nhỏ chú chó nhỏ ngủ rất say, nhẹ nhàng sờ vào đuôi nó, thầm nói đứa con trai này  ngoan thật đấy, cả một buổi tối cũng không chạy lung tung.

Sờ chó một lúc, Tạ Hoài lại đứng lên trở về phòng ngủ rửa mặt.

Đặt chỗ ở Quảng trường Thời đại, thời gian vẫn còn sớm.

Tạ Hoài nấu cho mình một bát mì, sau đó đổ một ít sữa dê cho con trai cậu, ăn xong cũng chỉ mới bảy giờ bốn mươi phút.

Cậu lấy điện thoại ra nhắn tin cho Giang Tự, hỏi hắn.

Tạ Hoài: Mấy giờ cậu đi?

Giang Tự trả lời rất nhanh: Cậu định mấy giờ đi?

Cái vấn đề này lại trở về trên người Tạ Hoài.

Tạ Hoài suy nghĩ một chút, trả lời: Chín giờ đi.

Mấy giây sau, có tin nhắn tới.

Giang Tự: Được, vậy chín giờ đi.

Tâm trạng Tạ Hoài rất tốt, hiếm thấy bỏ điện thoại xuống trở về phòng ngủ xem tóm tắt Toán học một lúc, còn làm một bộ đề thi.

Đúng chín giờ Tạ Hoài ra ngoài, trước khi ra ngoài lại cho chó con một ít sữa dê nữa để ở bên cạnh.

Đợi đến lúc cậu và Giang Tự đến nơi, vẫn còn mười mấy người chưa đến.

Lục Nhất nhìn thấy người liền vọt tới, kích động ôm vai Tạ Hoài: “?”

“Đi thôi đi thôi, em cho anh Hoài xem đồ tốt.”

Giang Tự dời tầm mắt khỏi điện thoại, phát hiện người vừa nãy còn đi ở phía trước bây giờ đã không thấy bóng dáng đâu nữa rồi.

Tạ Hoài không biết bị Lục Nhất kéo tới nơi nào, chắc là hoa viên phía sau nhà hàng Trung Quốc, trước mặt chỉ có một ngọn núi giả, cậu cạn lời nhìn Lục Nhất: “Đây là đồ tốt mà cậu cho tôi xem?”

“Không phải, anh nhìn xem bên đó là cái gì?” Lục Nhất chỉ vào hồ nước phía dưới ngọn núi giả.

Tạ Hoài nhìn qua, nhìn thấy hai con rùa đang chồng lên nhau, hình như đang làm gì đó.

Cậu thật sự phục luôn.

“Lục Nhất cậu có bệnh hả?” Tạ Hoài một lời khó nói hết.

Lục Nhất không làm gì tự dưng bị mắng một câu, rất khó hiểu: “Không phải hồi cấp hai anh Hoài đã từng nói à, nói là anh chưa từng nhìn thấy…”

Tạ Hoài: “...”

Sau lưng vang lên một tiếng trả lời nhàn nhạt, sau đó cửa kính bị đẩy ra.

Tạ Hoài ngước mắt liền nhìn thấy Giang tự vẫn chưa cúp điện thoại.

Bốn mắt nhìn nhau, cũng không biết là ai rời ánh mắt đi trước.

Giang Tự “Ừm” một tiếng, cúp điện thoại.

Lục Nhất thuận tiện hỏi một câu: “Anh Tự anh gọi điện thoại à?”

Giang Tự: “Ừ.”

Hơi ngừng lại, hắn lại hỏi: “Hai người ở đây làm gì vậy?”

Lục Nhất không cảm thấy có vấn đề gì, hào phóng thật thà nói: “À, tôi dẫn anh Hoài đi xem đồ tốt.”

Cậu ta còn rất tự giác nhường chỗ cho Giang Tự, Giang tự rũ mắt xuống.

“...”

Giờ phút này Tạ Hoài từ trên mặt Giang Tự nhìn thấy mấy loại biểu cảm.

Tạ Hoài cũng cảm thấy bản thân thật ngu ngốc, ban ngày ban mặt cùng Lục Nhất ở chỗ này xem rùa - giao phối.

Cậu hận không thể ném người này đi, mắt cứng đờ quay người rồi đi.

Chủ nhiệm lớp Diêu Văn Tĩnh không có ở đây, bọn họ lại là lần đầu tiên ăn chung với nhau nên đều rất thoải mái, trên bàn đều là bia, con gái vừa đúng mười mấy người ngồi cùng một bàn.

Có người nghe được chuyện Lục Nhất dẫn Tạ Hoài đi xem rùa ở sau hoa viên, cười đến nỗi suýt chút nữa qua đời tại chỗ.

Tạ Hoài mặt không cảm xúc, chỉ muốn một đao kết liễu Lục Nhất.

Bữa ăn chung này đối với bọn họ mà nói đều rất mới lạ, cho dù là lần đầu tiên, có học sinh nam cũng không biết tự lượng sức mình, uống say đến nỗi bất tỉnh nhân sự, ngã lên sofa thì liền ngủ.

Mấy học sinh nam tựa đầu vào nhau, liếc mắt đưa tình, chọc cho mọi người buồn cười muốn chết, thậm chí còn có người lấy điện thoại ra quay lại.

Đến chiều rời đi một vài người, có người tạm thời có chuyện, chỉ còn lại vài người căn bản là uống rượu say còn chưa tỉnh.

Buổi tối đoàn người đến tiệm thịt nướng.

Là một cửa hàng nhỏ trực thuộc Tập đoàn của công ty nhà Lục Nhất, có chuỗi cửa hàng trên toàn quốc.

“Anh Hoài anh Hoài, hai người đều không uống bia à?” Lục Nhất hỏi hai người, “Vậy hai người uống gì? Trong này cái gì cũng có, hai người tùy ý chọn.”

“Uống rượu cái gì, uống rượu tổn hại sức khỏe có hiểu không?” Tạ Hoài vẫn đang xem điện thoại, nghe thấy lời này của Lục Nhất liền bắt đầu dạy dỗ Lục Nhất, “Cậu xem cậu, còn chưa cao đến một mét tám, bây giờ đang là lúc thân thể phát triển, tốt nhất đừng nên đụng vào rượu, đợi đến lúc cậu trưởng thành rồi sẽ có rất nhiều rượu cho cậu uống.”

Lục Nhất bị nói đến sững sờ, thầm nói, anh Hoài của cậu thật giống như mẹ cậu…

Tạ Hoài quay đầu đang chuẩn bị hỏi xem Giang Tự muốn uống gì, kết quả là vào giây phút nhìn thấy khuôn mặt Giang Tự cậu đột nhiên quên mất mình muốn hỏi gì rồi.

Hôm nay Giang Tự mặc một chiếc áo sơ mi trắng, giống hệt với cái lần mà Giang tự đón cậu đến nhà hắn nghe hắn đàn piano, cực kỳ dễ nhìn.

Phần dưới của áo sơ mi phần lớn đều được nhét vào trong quần, phác họa ra vòng eo nhỏ của Giang Tự.

Cổ họng Tạ Hoài giật giật, dùng ánh mắt của mình tiếp tục nhìn xuống dưới, cậu duỗi tay ra lấy một xâu thịt lên cắn một miếng, đè xuống sự sợ hãi, Tạ Hoài cảm thấy bây giờ mình thật giống biến thái.

Lần này thật sự xong đời, cậu hình như thật sự có cái suy nghĩ đó với Giang Tự rồi.

Giang Tự biết rồi liệu có giết chết cậu? Chắc là … không đâu nhỉ?

Cuối cùng cậu cũng biết lúc đó nghe thấy Giang Tự nói có người mình thích, trong lòng tại sao lại buồn phiền và khó chịu như thế rồi, hình như tất cả đều đã có lời giải thích.

Bởi vì cậu thích Giang Tự.

Sau khi hiểu rõ lòng của bản thân, Tạ Hoài có hơi sững sờ.

“Tạ Hoài, cậu muốn uống cái gì?” Lúc này Giang tự bỗng nhiên lên tiếng.

Tạ Hoài chợt phục hồi lại tinh thần, chỉ nhớ bản thân muốn hỏi Giang Tự muốn uống cái gì, vì vậy mà trước khi cậu kịp phản ứng lại cậu đã hoảng hốt mà mở miệng: “Cậu…”

Vừa nói xong chữ đầu tiên Tạ Hoài đã cảm thấy không đúng, lập tức im lặng không nói nữa, nhưng có vẻ như sự tạm dừng này đã khiến hiểu lầm càng nghiêm trọng hơn rồi.

Giang Tự: “?”

—-----------

Tác giả có lời muốn nói:

Tạ Hoài con yên tâm, Giang Tự mà biết rồi sẽ không đánh chết con đâu, chỉ là sẽ - làm - chết con thôi QVQ

Đừng có học theo bọn họ nha, trẻ vị thành niên không được uống rượu đâu!