Nghe Nói Em Thích Tôi

Chương 122: 122




Nhưng người hiểu lầm không phải chỉ có một mình người phụ nữ kia, còn có nhân viên thu ngân!Nhân viên thu ngân cũng không hỏi họ, trực tiếp tính chung đồ của họ…Cô kịp thời ngăn cản, “Chúng tôi muốn tính riêng.”“Không không không, cùng nhau, cùng nhau.” Tiết Vĩ Lâm vội nói.“Không được! Tách riêng!” Cô kiên trì.“Cùng nhau đi!”Nhân viên thu ngân nhìn hai người họ, “Rốt cuộc là cùng nhau hay tách riêng? Hai vợ chồng còn tách cái gì?”Nguyễn Lưu Tranh choáng váng, “Nhờ cô tính tách ra, chúng tôi không phải vợ chồng.”“Vậy cũng có thể thể tính cùng nhau! Đều là bạn bè cả mà!” Tiết Vĩ Lâm cười.Nguyễn Lưu Tranh còn tiếp tục muốn kiên trì, lại thấy Tiết Vĩ Lâm chớp chớp mắt, “Này, bác sĩ Nguyễn, nói thế nào thì chúng ta cũng là bạn sinh tử, cô trả hộ tôi tiền một lần cũng không có quan hệ gì nhiều chứ? Keo kiệt vậy?”Nguyễn Lưu Tranh sững người, anh ta muốn cô trả tiền?! Bạn sinh tử?“Vậy…vậy cùng nhau đi.” Cô lắp bắp, đời này cô chưa từng gặp người đàn ông nào như vậy….“Miễn cưỡng vậy?” Chân mày anh ta nhíu lại, ý cười trong mắt sắp tràn ra ngoài.Sau khi cô bị người không đi đường thường này làm chấn động, cũng bắt kịp anh ta đang nói đùa, có điều, cho dù thực sự muốn cô trả tiền cũng không phải không thể, tương đối mà nói, cô thà rằng mình trả tất cũng không muốn nợ ơn anh ta.Cô thực sự vô cùng sợ nợ ân tình của một người.Vì vậy thoải mái, để nhân viên thu ngân tính chung.Lúc này anh ta cười, “Cô vẫn thực sự muốn trả?”“Ừm! Trả thật! Không phải bạn sinh tử sao?” Quả thực là bạn sinh tử, cùng đã đâm xe rồi, cũng coi như hai người họ đã đi dạo quỷ môn quan một vòng.“Được rồi! Vậy tôi không khách khí nữa! Vẫn là lần đầu tiên có phụ nữ trả tiền cho tôi đó!” Bộ dạng anh ta rất hưởng thụ, cười híp mắt.Mặc dù cô đã chuẩn bị xong tinh thần trả tiền hộ anh ta, nhưng bộ dạng sung sướng thoải mái này của anh ta vẫn khiến cô cảm thấy không thể tưởng tượng nổi..Kết quả, thực sự là cô trả tiền, có điều anh ta mua cũng không nhiều, chưa đến mấy chục tệ, sau đó ai lên xe người nấy, lái về hai hướng khác nhau.Đã bàn bạc mua xong hàng tết sẽ đi cửa hàng thú cưng, cô lái xe, đưa Nguyễn Kiến Chung và Bùi Tố Phân đến cửa hàng thú cưng.Mua loại chó gì họ cũng đã thương lượng rồi, Nguyễn Lãng muốn nuôi giống chó to.

Nhưng cô suy nghĩ đến sức khỏe của bố, cảm thấy đối với người già mà nói, có phải giống chó lớn sẽ phí sức nhiều hơn một chút không? Cho nên bác bỏ.


Mà hôm nay Nguyễn Kiến Chung thấy cô thích giống Shih Tzu, nên quyết định mua một con Shih Tzu.Chưa bao giờ chú ý đến cửa hàng thú cưng, nên không dễ tìm được, cô loanh quanh mấy vòng, cuối cùng mới tìm ra.Cùng bố mẹ xuống xe vào cửa hàng, kết quả, lại đụng phải người đàn ông đó trong cửa hàng, trong nháy mắt quả thực khiến cô không thốt ra lời…Quả thực ứng với lời anh ta nói, trong một ngày gặp ba lần.“Sao lại là anh?” Tự cô cũng cảm thấy buồn cười, thế này quá trùng hợp rồi thì phải?Trong lòng Tiết Vĩ Lâm đang ôm một con Shih Tzu, cười với cô, “Tôi đã nói rồi mà, nhất định sẽ gặp lần thứ ba, đều nói quá tam ba bận, bây giờ là lần thứ ba rồi, phải làm chút chuyện có ý nghĩa để kỷ niệm mới được.”Nguyễn Lưu Tranh nghiêng đầu, “Ví dụ như?”“Ví dụ, tôi vừa mới kén rể thay Tây Thi nhà tôi, chọn đúng cậu con trai đẹp trai anh tuấn độc nhất vũ trụ này! Tôi đặt tên cho cậu ta là Phạm Lãi.” Anh ta giơ con Shih Tzu trong lòng lên, cười rất đắc ý.Nguyễn Lưu Tranh không nhịn được bật cười, Tiết Vĩ Lâm nói chuyện thực sự rất thú vị, có điều, cái tên Phạm Lãi này được không? “Thực sự gọi là Phạm Lãi à? Tuyệt không phổ thông, người ta nghe cũng không biết là hai chữ nào!”Mặt anh ta nghiêm túc, “Chồng Tây Thi đương nhiên phải gọi là Phạm Lãi rồi! Cô xem có phải cậu ta rất đẹp trai không.”Cô nhịn cười, nhìn anh ta, lại nhìn con chó, “So với anh, hình như…”So với anh ta, anh ta sững người, so với anh ta đương nhiên kém xa!Cô phì cười thành tiếng, “So với anh, hình như đẹp trai hơn anh không chỉ một chút…”“Á!” Anh ta kêu lên, “Thật sao?”“Thật!” Cô cười gật đầu.“Nếu cô đã thích cậu ta như vậy, vậy cô nuôi cậu ta là được rồi!” Anh ta cười híp mắt giao chó cho cô.Nháy mắt Nguyễn Lưu Tranh đã hiểu ra, từ đầu tới cuối đây chính là một màn kịch nha! Anh ta cố ý?“Đây chính là chuyện có ý nghĩa mà tôi nói!” Anh ta đặt chú cún vào trong lòng cô, “Cô xem cô xem, nó rất thích cô!”Nguyễn Kiến Chung và Bùi Tố Phân sau lưng Nguyễn Lưu Tranh nhìn nhau.“Không được!” Cô đem Phạm Lãi trả cho Tiết Vĩ Lâm, “Đây là chồng anh tìm cho Tây Thi! Sao để cho vợ chồng nó chia lìa!”“Ôi trời! Trước khi kết hôn phải nói chuyện yêu đương mà! Đúng lúc để ở chỗ cô, để chúng có thể hẹn hò, yêu đương một thời gian! Kết hôn là chuyện lớn, không nói chuyện trước, sao tôi có thể gả bảo bối Tây Thi của tôi đi một cách qua loa được? Đó không phải hời cho tiểu tử này à?” Anh ta tự nói, cũng cười.Lúc này, ngay cả nhân viên trong cửa hàng thú cưng cũng cười thành tiếng, “Tiên sinh, anh thật thú vị.”Đúng vậy, thực sự thú vị…Nguyễn Lưu Tranh cười bất đắc dĩ, “Tôi xem mấy con chó khác.”“Giống Shih Tzu chỉ có một con này thôi!” Tiết Vĩ Lâm nói.Cô thực sự muốn mua Shih Tzu, vừa nãy ở siêu thị lúc nói chuyện cũng nói với anh ta, không ngờ anh ta lại nhanh chân đến trước , bây giờ cô cảm thấy vớ kịch này bắt đầu từ ở siêu thị rồi.Cô nhìn anh ta chằm chằm, anh ta cố ý tách cô ra, sau đó lại đến cửa hàng thú cưng trước cô một bước, cướp con Shih Tzu này trước cô một bước, còn đăng đi tên cho nó trước cô nữa!Anh ta dường như có bản lĩnh nhìn thấu tâm tư của cô, cười hắc hắc, “Là tôi cố ý! Không phải cô đã tặng tôi quà năm mới sao? Bây giờ tôi tặng lại cô.”“…” Mấy chai tương ớt cũng tính là quà năm mới? Chú cún này cô nhất định phải có, có điều, không thể là quà anh ta tặng.


Cô xoay người nói với nhân viên cửa hàng, “Xin hỏi con Shih tzu này bao nhiêu tiền? Tôi muốn mua.”“Bác sĩ Nguyễn…” Tiết Vĩ Lâm vội gọi tên cô, “Tôi đã nói là quà trao đổi mà.”Cuối cùng Nguyễn Kiến Chung ở phía sau cũng mở miệng, “Vĩ Lâm, tâm ý của cậu chúng tôi nhận, nếu như cậu cũng chọn trúng con này, vậy chúng tôi chọn con khác.”Người lớn đã nói vậy, Tiết Vĩ Lâm liền ủ rủ, “Cũng không phải ạ, cháu nghe nói mọi người muốn mua cún, thực lòng muốn tặng mọi người một con, muốn tặng chú ạ, chú Nguyễn, nói thế nào chúng ta cũng tính là bạn mà.”“Tiểu Tiết, vẫn là câu nói đó, tâm ý chúng tôi nhận.” Nguyễn Kiến Chung cười nói.Cuối cùng, Tiết Vĩ Lâm cũng không mua con cún đó, Nguyễn Lưu Tranh tự trả tiền, ôm chú cún hí hửng ra khỏi cửa hàng.Tiết Vĩ Lâm cũng không buồn bã gì, vẫn cười hì hì, còn nói với Nguyễn Lưu Tranh, “Ấy, bác sĩ Nguyễn, tên con rể tôi gọi là Phạm Lãi rồi đó, không thể đổi đâu đấy!”“Hả? Không được! Tên này quá khó đọc!” Đâu có con cún nào gọi là Phạm Lãi?“Bác sĩ Nguyễn! Đừng nhẫn tâm vậy! Phạm Lãi còn phải kết hôn với Tây Thi nhà tôi đó! Chúng ta còn phải thành thông gia! Chẳng lẽ cô muốn chia rẽ uyên ương sao?”Cô liếc mắt hỏi, “Vậy tại sao không gọi là Phù Sai*!”*Ngô Phù Sai (? – 473 TCN) hay Ngô Vương Phù Sai (吳王夫差), tên thật là Cơ Phù Sai (姬夫差), là vị vua thứ 25 của nước Ngô thời Đông Chu trong lịch sử Trung Quốc.

Ông trị vì khoảng thời gian 495 TCN đến năm 473 TCN.


Ông nổi tiếng qua những truyền thuyết về Tây Thi, một trong Tứ đại mỹ nhân trong văn hóa Trung Hoa.

Theo đó, ông đã say đắm và yêu chiều Tây Thi, nghe theo nàng mà thả Câu Tiễn về nước Việt, cũng chính vì thế mà về sau Câu Tiễn diệt được Ngô.“Lẽ nào cô muốn con trai nhà cô sẽ là một hôn quân?” Tiết Vĩ Lâm nói năng hùng hồn hỏi ngược lại cô.“….” Lại để ý tới cả cái này? “Dù sao cũng không gọi là Phạm Lãi!”“Tôi xin cô! Bác sĩ Nguyễn, để cuối cùng Phạm Lãi và Tây Thi du ngoạn ngũ hồ đi!” Tiết Vĩ Lâm đuổi theo cô thuyết phục.Nguyễn Lưu Tranh suy nghĩ, “Được rồi, gọi là Phạn Phạn (Cơm Cơm), dù thế nào cũng không gọi là Phạm Lãi.”“Phạm Phạm? Được rồi, coi như là biệt danh đi, có điều tên trên chứng minh thư của nó nhất định là Phạm Lãi!” Tiết Vĩ Lâm còn cường điệu một lần nữa.“…” Còn chứng minh thư nữa…” Chẳng lẽ sau này anh còn làm giấy kết hôn cho chúng nó?”“Giấy kết hôn?” Anh ta cười, “Cái này có thể có!”Nguyễn Lưu Tranh thấy bố mẹ đã lên xe hết rồi, còn phải về nhà nấu cơm, nên phất tay với Tiết Vĩ Lâm, “Bai bai, bố vợ Phạn Phạn!”Anh ta cười toét miệng, “Bai bai! Mẹ chồng Tây Thi.”Nguyễn Lưu Tranh không nhịn được cười lần nữa.Tiết Vĩ Lâm lại lễ phép đến trước xe, nói tạm biệt với Nguyễn Kiến Chung và Bùi Tố Phân.Một ngày gặp cùng một người, một lần là trùng hợp, hai lần vẫn là trùng hợp, ba lần coi như là cố ý, vậy bốn lần, thì tính là gì?Tối đó, Nguyễn Lưu Tranh dắt Phạn Phạn ra ngoài đi dạo, lại một lần nữa gặp Tiết Vĩ Lâm.Tiết Vĩ Lâm dắt Tây Thi, hai chú cún vừa thấy đồng loại, bỗng nhiên hưng phấn, lập tức vồ vập, chơi đùa trên đất.Nguyễn Lưu Tranh nhìn thấy mà trợn mắt há mồm, “Hai…hai con này, duyên trời định à?” Tác dụng phụ của việc một ngày gặp nhau bốn lần là cô trở nên nói năng không đứng đắn giống Tiết Vĩ Lâm.Tiết Vĩ Lâm nhếch miệng cười, “Thật là hư hỏng, còn chưa đến mùa xuân đâu đấy, đủ thấy cún ‘hoang dã’ hơn con người nhiều!”“…” Nguyễn Lưu Tranh muốn nói, người làm sao thì chó vậy, một chủ nhân ‘tự nhiên’ như vậy, đương nhiên sẽ nuôi được mộ con chó ‘hoang dã’.


Nhưng mấy lời này vừa đến bên miệng, đã bị cô nuốt xuống, bởi vì cô cũng là chủ nhân của một con chó ‘hoang dã’…“Đi thôi, đôi chó có tình cảm này sẽ khó chia cách rồi, chúng ta cũng tác thành cho chúng nó, cùng nhau đi đi.” Tiết Vĩ Lâm cười.Cô gật gật đầu, đang muốn đi cùng anh ta, điện thoại trong túi vang lên, cô vừa nhìn, là Ninh Chí Khiêm..