Nghe Nói Nam Chính Bệnh Kiều Ám Ảnh Tôi?

Chương 21: Ai nói tôi đi lạc?



"Không thể nào!"

Tô Thanh Lam nhàn nhạt mở miệng, gương mặt sắc sảo thoáng một tia giễu cot.

Cô cảm thấy mình không có nghĩa vụ phải giải thích cho Yến Nhi hiểu. Nhưng đứng nghe cô ta lải nhải mãi bên tai cũng không phải là việc cô muốn, vậy nên chỉ đành nói thật.

"Thực ra Hoà Hảo đã đến đây, chẳng qua cô không để ý nên không biết."

Vốn chưa thể chấp nhận sự thật, Yến Nhi không ngừng rồi lại tiếp tục phủ nhận.

"Nếu cậu ấy đã tới sao không tìm gặp tôi mà bỏ đi?"

"Vì lúc đó, cô ấy đã trông thấy cô nói chuyện rất vui với người khác. Nếu tôi nhớ không nhầm, người cô đã nói chuyện là một người đàn ông nhỉnh hơn cô vài tuổi"

Lần này Yến Nhi hoàn toàn chết lặng.

Cô không ngờ giây phút mình chủ động làm quen một người khác giới lại không biết bạn mình sớm có mặt ở đó.

Lúc ấy Hoà Hảo đã nghĩ thế nào khi thấy cô thoải mái cười đùa vui vẻ?

Hẳn cậu ấy rất thất vọng khi không thể cầu cứu cô?

Nhìn phản ứng thất thố vô cùng đặc sắc trên mặt Yến Nhi, Tô Thanh Lam thầm cười lạnh, tự thấy chưa hài lòng về nỗi hổ thẹn trên mặt Yến Nhi nên đã bổ sung thêm một câu:

"Tôi đoán cô ấy muốn ra ngoài cùng với cô nhưng ngại phá hỏng tâm trạng của cô nên thôi. Nhưng cô yên tâm, dù Hoà Hảo có đi lạc thật sẽ không thiếu người đưa cô ấy ra khỏi đây.

"Ai nói tôi đi lạc?"

***

Tôi theo chân người đàn ông đến trước cửa phòng tiệc.

Ngần ngừ hồi lâu không chịu tiến vào, tôi cầm tay nắm cửa rồi lại buông ra, do dự mãi không quyết.

Như nhận ra cảm xúc đắn đo không ngừng chạy loạn trong lòng tôi, người đàn ông lịch sự hỏi:

"Nếu cô không muốn vào, hay để tôi dẫn cô xuống tiền sảnh"

Tiền sảnh?

Là nơi tôi có thể trực tiếp ra về?

Tôi dứt khoát từ chối. "Không cần đâu, phải vào chứ. Nếu không vào, tiền chuyên cần tháng này của tôi sẽ mất hết."



"Hả? Sao nghe như tổ chức đa cấp vậy?" Anh ta khó hiểu hỏi, hai hàng lông mày rậm vì hiếu kỳ mà nhếch lên.

"Chắc không đâu, tôi có hỏi qua một số đồng nghiệp thì họ nói rằng thi thoảng trưởng phòng nổi nhã hứng sẽ đưa ra yêu cầu quái gở như vậy. Tất cả chỉ nhằm kết nối quan hệ giữa mọi người trong phòng ban thôi, không có ý khác."

"Họ còn nói, cứ coi như là hoạt động team building đi. Đằng nào khi tham gia còn được ăn uống check in thoải mái ở mấy nơi xa hoa nên hầu hết mọi người đều hưởng ứng." Tôi bổ sung thêm.

Người đàn ông chỉ nhìn tôi mà không nói gì, anh ta chăm chú lắng nghe tôi nói xong mới đưa ra lời nhận nhận xét mang hàm ý chê bai:

"Hóa ra cô cũng là người thích phông bạt nhỉ?"

"Là sao?" Tôi không hiểu ý, mặt cứ nghệt ra nom như học sinh không hiểu bài giảng của cô giáo.

"Check in chụp ảnh ý, cô thích lắm à?"

Lúc bấy giờ tôi không biết từ "phông bạt" mang ý nghĩa gì, mãi sau này mới biết tôi luôn miệng chửi bới anh ta, còn mắng anh ta là đồ đàn ông tâm cơ.

Còn giờ tôi không nghĩ nhiều được vậy, chỉ giải thích tóm gọn bằng một câu nói xem lẫn biểu cảm tiếc của.

"Tôi đang đi thực tập nên nghèo lắm, tiền chuyên cần không đáng là bao n nhưng mà... vẫn thấy tiếc hùi hụi."

Nghe được câu trả lời ngoài dự đoán, hàng lông mày lập tức giãn ra, anh ta bật cười sang sảng.

"Ra là vậy, tôi hiểu lầm cô rồi"

"Chứ còn sao nữa! Tôi thì chưa rõ anh hỏi vậy là có ý tứ gì, nhưng chắc lúc nãy anh nghĩ xấu về tôi phải không?"

Anh ta giả lả cười. "Nào nghĩ xấu về cô trong khi cô xinh đẹp ngời ngời thế này!"

"Vâng, anh không nghĩ xấu nhưng tôi nghĩ xấu về anh, được chưa?"

Nụ cười trên đôi môi mỏng không hẹn trước tắt ngúm.

"Thôi tôi vào trước đây, hẹn gặp lại nếu có duyên! À không, tốt nhất đừng gặp lại, nếu thấy anh tôi nhất định sẽ đi đường vòng"

"Chờ đã!"

Tôi không chút nể nang kéo mạnh tay nắm cửa, lách người, dứt khoát đóng sầm cửa ngay trước mí mắt anh ta.

Người như vậy, thà đừng gặp nữa là tốt nhất.

"... cô yên tâm, Hoà Hảo có đi lạc sẽ có người dẫn cô ấy ra khỏi đây"

Không ngờ, câu đầu tiên tôi được nghe lại là câu nói vô tâm tới nhường này!



Tô Thanh Lam, nếu không phải hôm nay có người giúp đỡ thì thực sự tôi đi lạc theo đúng ý của chị phải không?

Chị ghét tôi tới mức độ này cơ à?

Tôi đã sai khi giúp chị hôm đó?

Một cảm giác vô cùng thất vọng đang nảy nở trong lòng, tôi hít thở sâu, hét lên:

"Ai nói tôi đi lạc?"

Hàng chục con mắt đồng loạt đổ dồn lên người, có vui mừng, có ngạc nhiên, và đố kỵ cũng có.

Nhưng khó đoán nhất vẫn là cảm xúc trên mặt Tô Thanh Lam, dù tôi có cố gắng cách nào vẫn chẳng thể nhìn thấu. Vì trên mặt chị ta lúc này đang che phủ bởi lọn tóc xoăn rủ xuống.

"Hảo!"

Nhi là đứa đầu tiên cũng là đứa duy nhất chạy ra ôm chầm lấy tôi, nó òa khóc.

"Tao xin lỗi vì đã bỏ mày lại một mình. Nếu biết trước thế này tạo thà rằng bảo anh ta kẹp ba còn hơn. Mấy chú pikachu không đáng sợ!"

Tôi phì cười, rời khỏi vòng ôm véo mũi nó thật đau.

"Lại nói bậy nữa rồi, lần nào gặp mấy chú công an áo vàng mày chẳng sợ tới mức run lẩy bẩy. Nói gở nữa lần sau gặp thật thì biết làm thế nào đây? Khóc à?"

Nó không biết ngượng, còn mè nheo lại với tôi.

"Nước mắt cá sấu thần chưởng, mày không biết hả?"

"Ờ ờ mày nói đúng, được rồi đừng khóc nữa, phấn mắt lem hết rồi kìa, trông xấu quá!"

"Cái con quỷ này!"

Đang vỗ về Yến Nhi, mắt tôi vô tình liếc trúng Tô Thanh Lam. Lúc này tôi hạ tay xuống, mặt mày bình thản đối diện với chị ta.

Và thứ tôi thấy là một gương mặt vô hồn không cảm xúc.

Tôi thở dài, mình mong chờ gì ở chị ta chứ?

Là một lời xin lỗi ư?

Nhưng Tô Thanh Lam không nhìn tôi, chính xác là nhìn sau lưng tôi.

Trước khi cánh cửa phòng tiệc kịp khép lại, gương mặt âm u của Tô Thanh Lam khế biến sắc.
— QUẢNG CÁO —