Tôi thật sự giữ đúng lời hứa, thu dọn đồ đạc trở về cùng anh Vũ.
Ngày chia tay, tôi ôm Yến Nhi vào lòng, nói lời tạm biệt và dặn dò nó đủ thứ.
"Thứ ba tuần sau tổ chức tiệc mừng, mày nhớ dậy sớm chút đừng có ngủ quên đấy. Mày mà ngủ quên tạo không gọi cho mày được thì ở nhà một mình đi nhé."
Nó véo vào eo tôi, không đau lắm nhưng coi như là cảnh cáo.
"Mày nghĩ tao là loại người gì vậy? Ngủ nhiều hơn cả heo hả?"
Tôi cười ngượng.
"Ai biết được, tao nói lỡ như thôi mà."
"Không có lỡ như! Ngày quan trọng của mày, sao tao quên cho được."
"Vậy... bắt đầu học kỳ sau mày tiếp tục ở đây hay chuyển chỗ khác?"
"Tao quyết định rồi, tao sẽ dọn về ở cùng anh ba."
"Ồ sao mày bảo mày không thích ở chung với người nhà kia mà?"
Tôi còn nhớ khi mới nhập học, lúc tìm nhà trọ Nhi có nói mấy anh trai nhà nó đều có nhà riêng trên Hà Nội. Nhưng vì nó muốn sống tự do và ghét bị quản thúc nên mới có chuyện ra ngoài tự lập, không thích dựa giẫm vào ai.
Tính ra cái Nhi cũng là tiểu thư thứ thiệt ấy chứ, chẳng qua quen sống đơn giản từ lâu nên tôi cũng dần quên mất rằng nó con nhà có điều kiện.
Nay nó nói tôi chợt nhớ ra.
"Mày đi rồi nào có ai ở ghép với tao? Mày cũng biết rồi đấy, tính tao chỉ hợp với mày chứ đổi lại người khác thì chưa chắc. Nên đành về ở với anh ba chứ biết làm sao?"
Yến nói có lý.
Với tính cách thất thường của nó, đúng là chẳng có cô gái nào ngoài tôi chịu nổi.
Mà tôi thấy nể mình quá cơ, tính khí nó khó chịu như thế vẫn sống chung như không có gì.
Có lẽ tôi thuần tính quá nên sống với ai cũng hòa thuận?
"À nhắc mới nhớ, chuyện giữa mày và Âu Dương thiếu tới đâu rồi?"
Tôi giật mình. "Sao tự dưng nhắc tới anh ta làm gì? Hay là kết quả thực tập của chúng ta có vấn đề?"
"Vấn đề thì không có, nhưng mà... tao nghe anh ba tao kể Âu Dương thiếu vốn dĩ là tổng giám đốc của Âu thị. Chẳng biết gặp phải chuyện gì, lúc bọn mình vào thực tập anh ta hạ mình trở thành một người học việc tại đúng cái phòng thiết kế bọn mình vào. Đừng nói là, tất cả những chuyện này đều do mày nhé?"
Tôi lắc đầu lia lịa. "Không có đâu, chắc chỉ là trùng hợp thôi. Mày cứ nghĩ quá lên thế."
"Không quá đâu cô nương ạ! Ai chẳng biết Âu Dương thiếu có tình ý với mày, còn chối nữa à?"
Lý lẽ của nó tôi có cãi thắng bao giờ đâu, nên tôi đành im lặng.
Thấy tôi trầm ngâm không nói, Nhi cười trêu một câu:
"Thôi hay là mày đồng ý với người ta đi, ta thấy người ta là thật lòng thật dạ với mày đấy!"
Tôi miễn cưỡng nhếch môi cười cho qua chuyện.
Đồng ý ấy à?
E rằng vĩnh viễn cả đời này chúng tôi không thể ở bên nhau như những cặp đôi bình thường khác.
Bởi vì, rào cản giữa chúng tôi không đơn giản chỉ ở thân phận, địa vị hay khoảng cách.
Mà là sự đồng điệu với nhau giữa hai tâm hồn.
***
Rất nhanh đã đến ngày tổ chức tiệc ra mắt.
Ngồi yên trong phòng nghỉ, tôi ngẩn ngơ nhìn bức phù điêu mạ vàng treo giữa phòng.
Thợ trang điểm đã rời đi từ lâu, Yến Nhi cũng đã rời khỏi phòng trước. Tôi nhờ nó lấy hộ một món đồ quan trọng dưới đại sảnh, chắc phải mất ít lâu nữa mới quay trở lại.
Anh Vũ cùng người nhà họ Phan đang đón khách ở dưới tầng triệt. Buổi tiệc vừa mới bắt đầu, lượng khách cần đón tiếp cũng khá đông nên không thể nào lên đây ngay được.
Thành ra, trong căn phòng rộng lớn và trống trải này chỉ còn một mình tôi.
Buổi tiệc hôm nay chắc chắn sẽ không thành.
Vì tôi biết chắc Âu Dương Thành sẽ đến.
Quanh trung tâm tổ chức sự kiện đều có tầng tầng lớp lớp đội an ninh bảo vệ, nhưng họ chưa chắc đã là đối thủ xứng tầm với người của Âu Dương Thành.
Lát nữa thôi, người đó sẽ đến đây.
Sở dĩ tôi biết những điều này đều là dựa vào linh cảm mách bảo. Tôi có dự cảm, đoạn thời gian sắp tới đối với tôi mà nói sẽ rất khó khăn.
Hoặc có thể... cái chết của tôi đang tới gần...
Hoặc có thể... là tôi nghĩ quá mà thôi.
Nhưng nói gì thì nói, Âu Dương Thành đang trên đường tới đây là sự thật.
Vì đã mất một khoảng thời gian chinh phục tôi không thành, anh ta biết mềm hay cứng tôi đều không ăn. Cho nên, anh ta nhất định sẽ dùng cách cực đoan nhất để ép tôi chấp nhận ở bên anh ta.
Chuẩn bị một cái lồng sắt thật lớn, rồi nhốt tôi vào trong đó.
Nghĩ đoạn, như có sợi dây kết nối bên ngoài tôi ngẩng đầu lên nhìn ra cánh cửa đang im lìm đóng chặt.
Cùng lúc ấy...
Cánh cửa bật mở bằng một lực rất mạnh.
Không nằm ngoài dự đoán, người xông vào thực sự là Âu Dương Thành.
Nhìn thấy tôi ngồi yên vị trên ghế, anh phăm phăm đi nhanh về phía tôi. Gấp gáp kéo tôi đứng dậy, hai cánh tay cứng cáp dùng sức ôm tôi thật chặt, như muốn tôi hòa tan vào cơ thể của anh.
"Cả tháng nay không gặp, em gầy đi nhiều rồi."
Đờ người mặc anh ôm tôi vào lòng, tôi không phản kháng cũng không chống
cự. Vì vốn dĩ tôi luôn biết, sức tôi không thể nào thắng được anh.
Âu Dương Thành mừng như điên, vòng ôm càng siết chặt hơn trước.
"Hảo, theo tôi đi được không? Tôi không thể buông em được!"
Tôi không trả lời, vẫn giữ sự im lặng đến cùng và tự huyễn hoặc bản thân mình rằng: mình là người mù lòa câm điếc, không nhìn cũng không nghe thấy.
Dường như nhận ra sự khác thường, anh buông tôi ra, sầm mặt hỏi:
"Tôi nói sao không trả lời? Em định dùng sự im lặng để chống đối tôi à?"
Tôi nhắm mắt lại, anh cứ coi như vậy đi, tôi đã quá mệt mỏi trong việc chống cự rồi.
Đến một lúc nào đó, rồi anh tự thấy nhàm chán và bỏ rơi tôi ngay thôi.
Âu Dương Thành bị chọc giận, anh ta tóm lấy gáy tôi, ép tôi ngẩng đầu nhìn thẳng vào đôi mắt hứng dữ của anh ta.
"Tốt thôi! Em thích chống đối thì cứ tranh thủ mà chống đối nữa đi. Không bao lâu nữa, tôi sẽ có cách ép em phải chấp thuận."