Về tới phòng trọ, việc đầu tiên tôi muốn làm là đi tắm rửa.
Nhưng vừa đẩy cửa đi vào, tôi gặp Nhi.
Không đợi tôi mở lời, nó đã rào trước đón sau bằng một tràng câu hỏi:
"Hảo, tối qua mày đi đâu mà tao tìm mày mãi không thấy thế? Mày có biết tao đã tìm mày khắp quán bar nhưng vẫn không tìm thấy mày đâu không? Rốt cuộc mày đã bỏ đi đâu và đi với ai hả?"
Tôi day day trán, cảm thấy vô cùng mệt mỏi nên không trả lời, đi một mạch vào trong.
"Này! Mày đang bơ tao đấy à?" Nhi dậm chân xuống sàn, thể hiện thái độ bực bội khi tôi không trả lời nó.
"Không phải, chỉ là... tao đang không biết phải trả lời mày thế nào thôi. Mày để cho tao yên tĩnh một lúc thôi được không Nhi?"
"Không! Mày phải nói thì tao mới biết mày gặp phải vấn đề gì chứ. Cứ im im không nói thì làm sao tao giúp được."
Đầu tôi càng nhức dữ dội hơn. Có vẻ Nhi không hiểu những điều tôi nói, dù tôi có mở miệng giải thích liệu rằng cô ấy có thể làm gì được cho tôi chứ? Giãy nảy lên rồi ăn vạ người ta thay tôi à?
Không, tôi không vô liêm sỉ tới mức đó. Mọi sự cũng đã cứ coi như mình xui xẻo bị chó cắn áo rách đi.
"Thực sự không có gì cả! Là do mày suy diễn quá lên đó. Thôi tao về phòng trước nhé? Lát có tiết học, cứ đứng đây với mày lại trễ giờ."
Nói xong tôi chuồn đi ngay trước khi Nhi kịp ú ớ thêm câu nào.
...***...
Nhà chính họ Âu Dương.
Trong căn phòng khách rộng lớn được lát bằng đá cẩm thạch, người đàn ông ngồi trên ghế da, đôi mắt xa xăm liếc nhìn ra ngoài cửa sổ.
Được một lúc anh ta liếc nhìn mấy con người đang quỳ dưới sàn nhà lạnh lẽo.
Mặt đất trải thảm lông dê màu trắng, trên đỉnh đầu là một hàng những cây đèn màu hồng nhạt khiến bầu không khí tràn ngập sự an tĩnh mà thần bí.
Nhưng, trái với vẻ bề ngoài của phòng khách rộng lớn... bầu không khí lúc này cuộn trào thành cơn sóng ngầm sẵn sàng nuốt chửng bất kỳ ai dám khuấy động vào.
"Nói đi! Ai là người đã sai các cậu bỏ thuốc và ném phụ nữ lên giường tôi?"
Sau câu hỏi ám mùi chết chóc, cả căn phòng im phăng phắc không một ai lên tiếng.
Nhất là hai người thanh niên quỳ ở cuối phòng. Hai người nhìn nhau, ánh mắt âm thầm trao đổi.
Hừ, cậu chủ ghét bỏ cái gì chứ! Thích quá còn tỏ ra ngại ngùng! Đã nghiện còn ngại!
Dường như cảm nhận ánh mắt của hai người có gì đó khác lạ, người đàn ông sẵng giọng:
"Tùng! Duy! Hai cậu là kẻ đáng nghi nhất! Có phải kẻ đầu têu là hai cậu không? Mau khai thật đi!"
Bị điểm mặt chỉ tên, cả hai cùng một lúc giật mình thon thót, không dám thở mạnh.
Thôi lần này thì toang rồi, bị cậu chủ hát hiện chỉ có nước đi đời nhà ma.
Giờ chúng ta nên làm gì?
Bỏ chạy?
Nhận tội?
Cách nào thì cũng chết, thôi thì thú nhận tất cả đi biết đâu lại được giảm nhẹ hình phạt.
"Tôi đếm đến ba, hai cậu còn không chịu nói thì đừng trách tôi cắt lưỡi hai người ngay tại đây."
Lần này không còn cách nào khác ngoài việc khai thật sao?
Không không khai thật đồng nghĩa với việc phản bội lời hứa với lão gia, như thể càng chết khó coi hơn.
"Hai cậu vẫn nhất quyết không chịu khai ra phải không? Được! Tôi sẽ dùng hình lên hai kẻ phản trắc các người!"
"Ta xem ai dám động thủ!"
"Ông nội!" Người đàn ông đứng lên khi thấy ông cụ xông vào, nhanh chân chạy sang dìu ông cụ ngồi xuống ghế. "Ông mau ngồi xuống ghế kẻo mỏi."
"Ta không cần! Thành, con định làm gì với hai thằng nhóc này?"
Âu Dương Thành bình thản trả lời:
"Họ là cấp dưới của con, họ làm sai con không có quyền phạt họ ạ?"
"Nhưng mấy đứa nó đã làm gì mà con đòi phạt họ? Đừng ỷ vào việc mình có quyền có thế rồi muốn làm gì thì làm. Trong cái nhà này ta còn chưa chết, con định làm phản à?"
Âu Dương Thành cúi thấp đầu, nhận tội trước khi ông cụ nổi trận lôi đình.
"Con không có ý đó thưa ông nội!"
"Ta là thấy con đang có ý đó đấy! Người dưới quyền của con suy cho cùng vẫn phải nghe lệnh ta trước đấy thôi. Cho nên, có những chuyện con hỏi chưa chắc họ có nghĩa vụ trả lời."
Hai hàng lông mày kiếm lập tức cau lại, nhạy bén phát hiện ra điểm mờ ám.
"Ý người là chuyện xảy ra đêm qua là do người sai bảo họ làm?"
Trước cái nhíu mày từ cháu trai, ông cụ không những không tìm cách lảng tránh vấn đề mà còn thản nhiên thừa nhận.
"Không phải ta thì là ai? Con nghĩ họ có gan động thủ một mình? Nếu không phải ta ra lệnh thì liệu rằng con có chịu ngủ với cô gái ta đưa đến không?"
"Ông! Con đã bảo rồi, con thích đàn ông không thích phụ nữ! Ông cố ý bày trò lên người con như vậy là đúng hay sai ạ?"
"Đấy, không thích thì vẫn phải thích thôi! Cháu còn ngủ với người ta còn gì?"
Âu Dương Thành giận dữ, miệng liên tục nói những lời trái với lòng mình.
"Nhưng đây ông ở sau lưng con giở trò quỷ, chứ còn lâu con mới thèm động vào cô ta."
"Theo ông thấy cháu bắt đầu thích người ta rồi đó. Thử nghĩ mà xem, nếu không thích liệu rằng dưới tác dụng của thuốc cháu có muốn động vào cô gái kia không?"
Ông cụ không nói gì thêm, có vẻ như ông đã sớm nhìn thấu cháu trai nên không thèm nói nhiều đấy thôi. Bớt được câu nào tránh cãi nhau câu đó cũng tốt, cứ ngồi im một chỗ quan sát tình hình có khi lại hay.
"Không có chuyện hão huyền đó đâu ạ..." Âu Dương Thành cố gắng phản bác lại nhưng bất thành, từ giọng nói lý nhí có thể thấy anh ta đang cố nói những câu từ trái với lòng mình.
Nhưng mà hễ cứ nhớ lại việc đó, dư vị mê muội không ngừng dấy lên khiến Âu Dương Thành cảm thán.
Một dư vị nhớ mãi không quên!
Ông cụ ngồi bên cạnh biết chắc mình đã tìm đúng người, khuôn miệng móm mém nhếch lên cười thầm.
"Sao vậy? Bây giờ con còn đang trách người làm ông này sao? Nếu không phải con thích đàn ông, không chịu sinh cho ta một đứa chắt thì cái thân già này phải nhọc lòng đến bao giờ? Con định để huyết mạch nhà Âu Dương bị đứt đoạn hả?"