Nghe Nói Nơi Phương Xa Có Người

Chương 50



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.


Kỳ nghỉ Giáng Sinh còn chưa kết thúc, Lương Vân Tiên đã quay trở lại trường học—— Với tư cách là nghiên cứu sinh tiến sĩ khoa Vật Lý, nhiệm vụ đầu tiên của anh trong học kỳ mới là hướng dẫn các sinh viên đại học chưa tốt nghiệp, việc đầu tiên là phải chuẩn bị dụng cụ thí nghiệm.

Mấy năm trước bố mẹ đã đưa anh tới New York định cư, Viện Công Nghệ Massachuset anh đang theo học nằm ở Cambridge, Hoa Kỳ. Từ New York lái xe tới cũng mất khoảng 4-5 giờ đi đường nên anh không thể ngày ngày lái xe đi đi về về được.

Nội dung chính chủ nhà Bách Thảo Chi Vương - Bạn đang đọc truyện tại bachthaochivuong.vn

Theo lời bố mẹ thì anh đã theo họ di dân tới Mỹ từ bảy năm trước, lý do là để chữa bệnh cho anh. Cho nên trước tiên họ đã tới thủ phủ y học Houston, chờ đến khi anh bình phục hoàn toàn thì cả nhà đã định cư ở Mỹ, việc này là để tiện cho anh tới trường và cũng để bác sĩ điều trị có thể kiểm tra tình trạng của anh. Dù sao căn bệnh đó vẫn để lại một số di chứng, tuy là không ảnh hưởng quá nhiều đến cuộc sống bình thường của anh nhưng cũng khiến người ta bó tay chịu chết.

Anh xuất phát từ nhà là buổi chiều, khi đến Boston thì đã gần 7 giờ tối. Anh không sống ở chung cư sinh viên trong trường mà thuê một căn phòng bên ngoài. Sau khi sắp xếp xong một số đồ đạc thì anh đi thẳng đến trường.

Khi đến trước cửa phòng thí nghiệm, Lương Vân Tiên có chút bất ngờ khi thấy cửa đang mở.

Trước khi đưa tay mở cửa, anh nhét chìa khóa trong tay phải vào túi áo khoác ngoài, móc khóa là một con búp bê bằng len cũ đã được may vá lại khá nhiều lần. Lúc anh đưa tay mở cửa, một phần cổ tay áo sơ mi màu trắng lộ ra bên ngoài cổ tay áo khoác, trên đó có một chiếc đồng hồ thể thao màu xanh đen đã cũ, hoàn toàn không phù hợp với khí chất của anh. Nhưng so với con búp bê bằng len chằng chịt những đường may vá kia thì trông vẫn tinh tế hơn nhiều.

Sau khi mở cửa phòng thí nghiệm ra, Lương Vân Tiên nhìn thấy anh bạn cùng phòng Lý Cơ Thụ.

Nội dung chính chủ nhà Bách Thảo Chi Vương - Bạn đang đọc truyện tại bachthaochivuong.vn

Lý Cơ Thụ là một du học sinh tốt nghiệp đại học ở một trường đại học hàng đầu trong nước, học nghiên cứu sinh ở Stanford, năm nay 27 tuổi, lớn hơn anh hai tuổi.

"Sao anh lại ở đây?" Lương Vân Tiên hỏi sau khi mở cửa.

Lý Cơ Thụ đang ngồi quay lưng về phía anh, hình như đang xem video, sau khi nghe thấy tiếng động thì anh ấy ấn nút tạm dừng rồi quay đầu nhìn về phía anh: "Đến giúp cậu đấy."

Lương Vân Tiên liếc nhìn bàn thí nghiệm trống không…… Ừm, đúng là giúp ích thật đấy.

"Em thấy anh rảnh rỗi không có việc gì làm thì có." Anh đi về phía Lý Cơ Thụ, không chút lưu tình nói: "Làm xong thí nghiệm chưa?"

Lý Cơ Thụ vì làm thí nghiệm mà đến cả ngày nghỉ cũng không về nhà, nhưng lý tưởng thì tràn đầy thực tế lại thật cảm lạnh: "Cậu đúng là giỏi chọc trúng nỗi đau của người khác." Anh ấy giơ điện thoại của mình lên: "Anh đang xem video, cân bằng giữa làm việc và nghỉ ngơi."

Trong video đang tạm dừng là hình ảnh một cô gái xinh đẹp tay cầm ngọn giáo có dây tua rua màu đỏ, tóc buộc đuôi ngựa gọn gàng. Cô gái mặc áo len màu đỏ, quần jean màu xanh và đi bốt đen, dáng người mảnh mai nhưng cũng đầy uy phong.

Lương Vân Tiên giống như bị điện giật, anh sửng sốt trong giây lát rồi chăm chú nhìn vào màn hình, buột miệng hỏi: "Cô ấy là ai?"

Lý Cơ Thụ: "Anh đâu có quen." Anh ấy chạm vào màn hình ấn tiếp tục video: "Anh xem được trên youtube, video từ ba năm trước rồi."

Hình ảnh đang tạm dừng bắt đầu chuyển động, cô gái vung ngọn giáo bạc giữa những vụn tuyết nhỏ bay đầy trời, nhẹ nhàng duyên dáng, uyển chuyển như rồng lượn.

Lương Vân Tiên nhìn đến ngây người, mắt dán chặt vào màn hình giống như bị điểm huyệt, ánh mắt anh tràn đầy lưu luyến không chớp lấy một lần.

Lý Cơ Thụ vừa xem vừa nói: "Thật là ngầu. Anh đọc trong phần bình luận thì biết được ban đầu có một cô gái người Hoa mặc Hán Phục biểu diễn điệu múa Trung Quốc trong một công viên ở Houston, sau đó còn biểu diễn võ thuật Trung Quốc—— Hồi Mã Thương. Nhưng mà cô gái người Hoa biểu diễn không hay lắm, suy cho cùng cũng chỉ là học vũ đạo mà, đâu phải là công phu thật, chỉ là cảm giác khoa tay múa chân thôi. Sau đó cô ấy bị mấy người da trắng vây xem giễu cợt, còn nói mấy lời khiêu khích cô gái đó. Đúng lúc cô gái mặc áo đỏ này đi ngang qua thấy chuyện bất bình nên rút dao tương trợ, trực tiếp cầm giáo lao tới khiến những người vây xem đều kinh ngạc."

Lương Vân Tiên nhìn cô gái trên màn hình, khóe môi vô thức nâng lên: "Cô ấy rất lợi hại."

Lý Cơ Thụ: "Còn có phần sau đấy, có người muốn khiêu chiến võ thuật Trung Quốc, còn yêu cầu cô gái mặc áo đỏ so tài với anh ta, kết quả là chưa đến ba chiêu đã bị cô gái áo đỏ hạ gục."

Lương Vân Tiên lại cười: "Biết rõ là không dễ chọc mà còn đi gây sự với cô ấy làm gì?" Anh có dự cảm rằng video sắp kết thúc, ma xui quỷ khiến anh mở miệng: "Gửi cho em."

Lý Cơ Thụ: "Cái gì? Đề tài? Hay là báo cáo thí nghiệm?"

"..."

Sắp tẩu hỏa nhập ma rồi.

Lương Vân Tiên bất lực: "Đoạn video này, gửi cho em."

Lý Cơ Thụ bối rối: "Cậu cần nó làm gì?"

Thực ra Lương Vân Tiên cũng không biết vì sao: "Thấy thú vị thôi."

"Được rồi." Lý Cơ Thụ cúi đầu vừa chia sẻ video vừa nói: "Nhưng đúng là rất thú vị, không biết cô gái này là người ở đâu, có bạn trai chưa." Cuối cùng còn không biết xấu hổ mà nói thêm: "Liệu có để ý đến anh không nhỉ, anh cũng biết chút võ, anh từng học Thái Cực Quyền với ông nội."

Lương Vân Tiên cau mày liếc Lý Cơ Thụ.

Chẳng hiểu sao dù biết anh ấy chỉ đang nói đùa nhưng trong lòng anh vẫn cảm thấy không thoải mái, thậm chí còn có chút chanh chua mà trả lời: "Anh bỏ cái suy nghĩ ấy đi, cô ấy không thích anh đâu."

Lý Cơ Thụ: "..."

Lý Cơ Thụ: "Cậu đúng là biết cách tổn thương người khác."

Lương Vân Tiên cúi đầu nhìn màn hình điện thoại trong tay, ấn phát video: "Ăn ngay nói thật mà thôi."

Lý Cơ Thụ nhìn chằm chằm anh trong giây lát rồi bất ngờ hiểu ra: "Cậu thích kiểu như này sao?"

Lương Vân Tiên: "..."

Anh có chút không giải thích được, dù sao thì cũng chỉ là một đoạn video mà thôi, làm gì có thích hay không chứ? Nhưng đoạn video này đúng là đã khiến anh muốn ngừng mà không được, kiềm chế không nổi mà cứ muốn xem đi xem lại, muốn khắc sâu dáng vẻ của cô gái áo đỏ giày đen kia vào tâm trí.

Sau khi im lặng hồi lâu anh mới trả lời: "Em có cảm giác hình như mình biết cô ấy."

Lý Cơ Thụ: "Là người quen cũ à?"

Lương Vân Tiên khẽ thở dài: "Không nhớ nữa."

Bảy năm trước, sau khi mở mắt ra trên giường bệnh của bệnh viện anh nhìn thấy rất nhiều người đang vây xung quanh, nhưng lọt vào tầm mắt anh lúc đó đều là những gương mặt xa lạ, anh không biết ai trong số họ.

Khi đó, thậm chí anh còn không biết mình là ai, ở đâu và đang làm gì?

Đầu óc hoàn toàn trống rỗng.

Nội dung chính chủ nhà Bách Thảo Chi Vương - Bạn đang đọc truyện tại bachthaochivuong.vn

Sau đó, một người đàn ông Mỹ mặc áo blouse trắng dùng tiếng Anh tự giới thiệu mình tên Mike, là bác sĩ điều trị chính của anh. Người phụ nữ mặc bộ vest caro màu xanh trắng nói bằng tiếng Trung Quốc rằng bà ấy là mẹ anh, người đàn ông mặc áo jacket đứng cạnh bà ấy tự xưng là bố anh.

Bố mẹ cực kỳ kích động nói cho anh biết phẫu thuật đã thành ông, còn nói anh thập tử nhất sinh, đại nạn không chết ắt có phúc về sau, nhưng anh lại không biết tại sao mình phải phẫu thuật.

May mắn là bố mẹ đã kiên nhẫn nói cho anh nghe lý do: Trước đó trong đầu anh có một khối u nhưng vì vị trí không ổn nên không thể phẫu thuật. Cho nên bọn họ đã di dân tới Mỹ, đến Houston tìm bác sĩ Mike, áp dụng phương pháp mới để chữa bệnh.

Bác sĩ Mike đã nghiên cứu thành công một loại virus có thể gây bệnh cho tế bào u trong não. Trước khi bắt đầu điều trị đã dự đoán rằng có thể loại bỏ 100% khối u, nhưng không ngờ kết quả không lý tưởng như vậy, khối u chỉ được loại bỏ 80%, nếu muốn loại bỏ tận gốc thì cách duy nhất là phẫu thuật.

Phẫu thuật có rất nhiều rủi ro nhưng vì đã có sự hỗ trợ của virus từ trước nên tỷ lệ phẫu thuật thành công là rất cao, cuối cùng bọn họ đã lựa chọn phẫu thuật.

Phẫu thuật đúng là đã thành công nhưng đã để lại di chứng không ai ngờ được: Mất trí nhớ.

Khi đó bác sĩ Mike đã đảm bảo với gia đình rằng việc mất trí nhớ chỉ là tạm thời và sẽ sớm hồi phục, nhưng đã bảy năm trôi qua rồi, anh vẫn không thể nhớ được chuyện quá khứ.

Có vẻ như sự đảm bảo của bác sĩ Mike là không chân thật.

Sau khi nghe câu trả lời của Lương Vân Tiên, Lý Cơ Thụ đột nhiên như được khai mở trí tưởng tượng: "Cậu nói xem, cô ấy có phải là bạn gái ở Trung Quốc của cậu không? Cậu chữa được bệnh rồi lại mất trí nhớ, quên mất cô ấy, nhưng cô ấy vẫn nhớ mãi không quên được cậu nên đã ngàn dặm xa xôi đến tìm." Càng nói trí tưởng tượng của anh ấy càng bay xa rồi nhìn Lương Vân Tiên bằng ánh mắt kỳ quái: "Không phải là cậu có một đứa con trai 6 tuổi ở trong nước đấy chứ, là kiểu vẻ ngoài giống cậu như đúc ấy!"

"..."

Nội dung chính chủ nhà Bách Thảo Chi Vương - Bạn đang đọc truyện tại bachthaochivuong.vn

Lương Vân Tiên dở khóc dở cười: "Còn có chuyện tốt như thế à?"

"Nhỡ có thì sao?" Lý Cơ Thụ lại nói: "Nhưng nếu thật sự là vậy thì sẽ làm tan nát trái tim của rất nhiều cô gái ở hai nước Anh, Mỹ đấy. À không đúng, không chỉ có phụ nữ mà còn có những chàng gay vẫn nhớ mãi không quên cậu nữa."

Lương Vân Tiên: "..."

Tuy là những lời này khiến anh rất muốn đánh người, nhưng ở nước ngoài mấy năm nay anh cũng đã gặp được không ít gay muốn bẻ cong anh.

"Im miệng đi."

Lý Cơ Thụ lại vui sướng khi thấy người khác gặp họa: "Ai bảo cậu không tìm bạn gái chứ? Chính anh cũng nghi ngờ cậu có phải là gay hay không đó." Tuy nói như vậy nhưng anh ấy biết Lương Vân Tiên là một thẳng nam cứng như thép, nếu không thì anh ấy cũng không yên tâm mà làm bạn cùng phòng với anh: "Nói thật, lúc ở Cambridge cậu không gặp được cô gái nào mình thích à?"

"Không có." Lương Vân Tiên học Đại học và Thạc sĩ đều ở trường Đại Học Cambridge ở Anh.

Lý Cơ Thụ: "Không hợp hả?"

Lương Vân Tiên cũng không biết nên nói thế nào.

Không liên quan đến việc hợp hay không hợp, anh cũng không hề cảm thấy mình là người xuất chúng đến vậy, làm gì có tư cách mà đi chướng mắt người khác?

Chỉ là anh không có cảm giác với những người đó thôi.

Hoặc có lẽ là anh biết mình muốn điều gì, nhưng lại không có cách nào phán đoán chính xác và nắm bắt được nó—— Đã nhiều năm rồi nhưng trong đầu anh vẫn luôn tồn tại một bóng dáng mơ hồ, lơ lửng như một cái bóng nhưng không thể thấy rõ.

Anh đã từng hơn một lần nhìn thấy cô gái đó trong những giấc mơ, dù là từ đầu đến cuối không thể thấy rõ khuôn mặt cô, thậm chí ngay cả hoàn cảnh xung quanh cũng không thấy rõ. Nhưng anh vẫn cảm thấy hạnh phúc, thậm chí khi tỉnh dậy sẽ có cảm giác thất vọng và mất mát.

Anh cảm nhận được chắc chắn bản thân mình đã từng quen biết một cô gái, nhưng chính anh lại quên mất cô là ai.

Đối với câu hỏi của Lý Cơ Thụ, anh chỉ có thể trả lời: "Chỉ là không có duyên thôi."

Lý Cơ Thụ thở dài: "Vậy thì đúng là khó nhỉ, ai có thể lọt vào mắt của nhân vật cấp đại thần như cậu đây?"

Anh ấy nói những lời này không hề có ý châm chọc hay khiêu khích, chỉ là có sao nói vậy. Lương Vân Tiên chắc chắn là một trong số ít các thiên tài mà anh ấy từng gặp, anh chỉ mất ba năm đã lấy được bằng cử nhân và thạc sĩ Toán Học và Vật Lý. Cuối cùng anh chọn học tiến sĩ Vật Lý ở MIT trong vô số các offer học tiến sĩ từ các trường đại học hàng đầu trên thế giới.

Đúng vậy, chính anh đã chọn Massachuset chứ không phải Massachuset chọn anh.

Hơn nữa, tất cả những chuyện này đều dựa trên tiền đề là trí nhớ của anh không đầy đủ—— Nghe nói vào năm nhất đại học anh đã xin nghỉ một năm. Một là cần tĩnh dưỡng hồi phục cơ thể sau một cơn bệnh nặng, hai là để học lại những kiến thức trước đó—— Chỉ trong một năm, anh đã nắm được toàn bộ các kiến thức căn bản trước đại học. Điều này có thể liên quan đến việc anh đã từng học qua, mất trí nhớ cũng không có nghĩa là mất đi lối tư duy và thói quen trong tiềm thức.

Nhưng không thể không thừa nhận, đầu óc của người ta tốt thật.

Nội dung chính chủ nhà Bách Thảo Chi Vương - Bạn đang đọc truyện tại bachthaochivuong.vn

Càng đỉnh hơn chính là người ta vừa rất đẹp trai vừa cao ráo, gia đình lại khá giả—— Bố là nghệ sĩ dương cầm nổi tiếng, mẹ là doanh nhân thành đạt—— Có thể nói anh là con cưng của trời.

Kiểu nhân vật giống như nam thần này thì mắt nhìn nhất định sẽ rất kén chọn, nếu không hợp mắt thì cả đời này cũng đừng mong có được sự chú ý của anh.

"Không khó đến thế đâu." Lương Vân Tiên lại phát lại đoạn video, vừa xem vừa nói: "Cô ấy rất tốt."

Tuy cái gì anh cũng không nhớ nhưng vào khoảnh khắc nhìn thấy đoạn video này, nội tâm anh có một loại dự cảm mãnh liệt rằng: Cô ấy chính là cô gái trong những giấc mơ của anh.

Lý Cơ Thụ nghe thấy sự nghiêm túc trong giọng nói của anh, khiếp sợ nói: "Mẹ nó chứ, cậu nghiêm túc đấy à?"

Lương Vân Tiên mặt không đổi sắc nói: "Tất nhiên."

Lý Cơ Thụ nhìn chằm chằm anh: "Biển người mênh mông, cậu đi đâu tìm được cô ấy?"

Lương Vân Tiên nói với giọng kiên quyết: "Dùng mọi biện pháp để liên lạc với người đăng video và cô gái múa điệu múa Trung Quốc để hỏi thăm tin tức của cô ấy."

Anh nhất định phải tìm được cô, phải trở lại bên cạnh cô lần nữa.

Có thể nói, sự xuất hiện của cô đã phá vỡ định luật vạn vật hấp dẫn mà anh luôn tin tưởng, khiến anh phát hiện ra rằng trên thế giới này thực sự tồn tại một lực hấp dẫn không bị ràng buộc bởi khoảng cách.

Lý Cơ Thụ sửng sốt hai giây, xúc động nói: "Cậu đúng là người theo trường phái hành động."

...

Nội dung chính chủ nhà Bách Thảo Chi Vương - Bạn đang đọc truyện tại bachthaochivuong.vn

Vì video đã được đăng tải từ ba năm trước, người đăng lại không để lại quá nhiều thông tin trên trang chủ nên việc tìm người chẳng khác nào mò kim đáy bể.

Sau nhiều khó khăn thì Lương Vân Tiên cũng đã tìm được phương thức liên lạc của người đăng tải video, tuy chỉ là một địa chỉ email nhưng có còn hơn không.

Nhưng sau khi email được gửi đi thì lại giống như đá chìm đáy bể vậy, không hề có tin tức gì cả.

Một ngày vào giữa tháng hai, khi Lương Vân Tiên bước ra khỏi phòng thí nghiệm thì chân trời đã gợn lên một tia nắng sớm. Làm thí nghiệm suốt đêm khiến cả người anh đều mệt mỏi, ngay cả bữa sáng cũng lười ăn. Sau khi về phòng anh chịu đựng cơn đau đầu rồi đi ngủ luôn, tận đến khi đói mới tỉnh dậy.

Sau khi tỉnh dậy vốn anh định đi ăn cơm trước, lấp đầy cái bụng xong thì mới nói đến chuyện khác. Tuy nhiên khi nhìn thấy thông báo có email chưa đọc trên màn hình điện thoại di động thì sự mệt mỏi và cơn đói đều bị anh quăng ra sau đầu. Anh lập tức ngồi bật dậy từ trên giường, nóng lòng mở email từ người đăng tải video đó ra.

Người đăng video là một người đàn ông người Anh, trong email người đó nói rằng mình cũng không quen cô gái mặc áo đỏ đánh võ đó, cũng không biết hiện tại cô đang ở đâu. Chỉ biết là cô cũng giống như cô gái nhảy múa kia, đều đến từ Trung Quốc. Khi đi du lịch ở Houston ông ấy đã vô tình nhìn thấy cảnh này, thấy thú vị nên đã tiện tay quay lại rồi đăng lên youtube, không ngờ nó lại trở nên nổi tiếng. Nhưng ông ấy có thể nói cho anh biết địa điểm quay video này, là Công viên Buffalo Bayou ở Houston.

Công viên Buffalo Bayou.

Lương Vân Tiên chưa bao giờ đi đến công viên Buffalo Bayou, ít nhất là trong trí nhớ hiện tại của anh không có chút ấn tượng nào, Houston trong ấn tượng của anh chỉ có bệnh viện và điều trị. Sau khi cơ thể hoàn toàn khỏi bệnh thì anh đã theo bố mẹ tới New York, sau đó lại tới Anh học tập.

Trong từng ấy năm, ngoại trừ việc đến gặp bác sĩ Mike để kiểm tra sức khỏe thì cơ bản anh không quay lại Houston.

Trước tiên, Lương Vân Tiên gửi lại một email cảm ơn, sau đó bắt đầu lên mạng tìm kiếm công viên Buffalo Bayou. Anh vừa tập trung lại cẩn thận tỉ mỉ, còn nghiêm túc hơn cả khi nghiên cứu tài liệu học thuật.

Trong lúc đó trong phòng khách truyền tới tiếng gọi của anh bạn cùng phòng - Lý Cơ Thụ: "Con búp bê của cậu lại ngã chết rồi kìa!" Rồi anh ấy bình luận thêm một câu: "Chậc, tình trạng đúng là quá thê thảm, ngã đến gãy một cái chân, đầu còn bị vẹo nữa."

Lương Vân Tiên giật mình, lập tức nhảy từ trên giường xuống, không kịp mang dép mà cứ để chân trần chạy tới phòng khách. Anh thậm chí còn quên luôn việc mình đang không mặc quần áo tử tế, chỉ mặc có một cái quần ngủ màu xám đã vội ra ngoài.

Một tay Lý Cơ Thụ đang cầm phần thân thể tàn phế của con búp bê bằng len, tay còn lại cầm cái chân bị gãy, khi nhìn thấy Lương Vân Tiên chạy vội về phía mình thì cau mày: "Mẹ nó chứ, giữa thanh thiên bạch nhật, cậu định quyến rũ ai thế?

Bình thường Lương Vân Tiên rất chú trọng tập thể hình nên trên làn da trắng lạnh nổi lên những cơ bắp rõ ràng. Anh có bờ vai rộng và săn chắc, vòng eo hẹp, đường nhân ngư rõ ràng từ dưới cơ bụng kéo thẳng tới cạp quần ngủ, nửa che nửa hở, không khỏi khiến người ta liên tưởng miên man.

Còn mái tóc của anh thì vừa đen lại vừa dày! Không hề giống một tiến sĩ vật lý chút nào!

Người đã bắt đầu bị rụng tóc - Lý Cơ Thụ vừa hâm mộ vừa ghen tị: "May là trong phòng chúng ta không có gay, không thì cậu đã sớm bị xử rồi!"

Lương Vân Tiên không thèm phí lời với anh ấy: "Đưa cho em."

Lý Cơ Thụ đem thi thể con búp bê bằng len trả về với chủ, không nhịn được than thở: "Đã rơi không biết bao nhiêu lần rồi, nếu thật sự không được thì đổi một cái móc khóa mới đi, anh còn thấy uất ức hộ cho chìa khóa của cậu đấy."

"Không đổi." Lương Vân Tiên lấy hộp may vá từ dưới bàn trà ra, sau đó anh ngồi trên ghế sofa, lần nữa thực hiện công việc sửa chữa cứu hộ con búp bê bằng len.

Vào thời điểm anh mở mắt ở bệnh viện bảy năm trước, con búp bê bằng len này đã được anh nắm chặt trong lòng bàn tay, mặc dù không thể nhớ được là ai tặng cho nhưng anh vẫn có thể cảm nhận được tầm quan trọng của nó đối với mình.

Trong bảy năm nay, anh vẫn luôn mang theo con búp bê bằng len này bên mình giống như cái đồng hồ kia, chỉ khác ở chỗ chất lượng chế tác con búp bê bằng len này thực sự không chịu được sự tàn phá của thời gian. Mấy năm gần đây con búp bê bằng len đã bắt đầu lộ ra bản chất "yếu ớt nhiều bệnh", không phải gãy tay thì là gãy chân, sau đó dứt khoát rơi đầu luôn. Hơn nữa còn thường xuyên rơi khỏi chìa khóa mà anh không hề hay biết, khiến anh không thể không cật lực dùng trăm phương ngàn kế đi tìm về, lần ấn tượng sâu sắc nhất là vào ba năm trước——

Gần tới giao thừa, Boston đổ một trận tuyết lớn. Buổi tối sau khi trở về căn hộ của mình thì anh mới phát hiện con búp bê bằng len đã mất tích, anh lập tức quay lại con đường cũ để tìm kiếm. Anh tìm trong gió tuyết gần ba tiếng đồng hồ mới tìm thấy con búp bê bằng len nằm trong đống tuyết, lúc đó anh cũng bị tuyết rơi phủ đến trắng cả tóc.

Lý Cơ Thụ nhìn dáng vẻ đảm đang xe chỉ luồn kim của Lương Vân Tiên thì thở dài: "Ba năm may, ba năm vá, may may vá vá rồi lại qua thêm ba năm nữa, anh thấy cậu hẳn là muốn đem con búp bê này biến thành đồ gia truyền rồi." Sau đó anh ấy lại hỏi một câu: "Rốt cuộc là ai tặng con búp bê này cho cậu vậy? Không nhớ lại được chút gì sao?"

Lương Vân Tiên vừa vá búp bê bằng len vừa trả lời: "Em thật sự không nhớ lại được."

Đây là sự thật.

Đối với kí ức về chuyện quá khứ, anh không có một chút ấn tượng nào. Bác sĩ Mike nói có thể là cuộc phẫu thuật đã khiến anh mất trí nhớ, nhưng khi tiến hành chụp cắt lớp não bộ thì lại không phát hiện ra tổn thương s1nh lý rõ ràng nào. Cho nên có thể phán đoán sơ bộ là anh mất trí nhớ do thần kinh tâm lý, đợi khi cơ thể bình phục hẳn thì trí nhớ cũng sẽ tự khôi phục.

Theo lời bà Tống Từ mẹ anh nói thì chính là: Bây giờ con đang có bệnh về thần kinh, cho nên mới mất đi ký ức.

Ừm, đúng là rất có lý, anh thậm chí còn lười phản bác.

Thế nhưng sau khi cơ thể anh hoàn toàn bình phục trí nhớ vẫn không có dấu hiệu khôi phục.

Vì muốn khôi phục lại trí nhớ nên anh đã nhiều lần đi gặp bác sĩ tâm lý. Bác sĩ đề nghị anh hãy đến những nơi quen thuộc, tiếp tục gặp gỡ những người quen cũ để k1ch thích tế bào trí nhớ.

Nói cách khác, nếu anh muốn khôi phục trí nhớ thì tốt nhất là nên về nước một chuyến.

Không phải là anh chưa từng cân nhắc qua chuyện về nước, nhưng vì việc học thật sự rất bận. Thí nghiệm và luận văn đã chiếm hết cuộc sống của anh, ngay cả kỳ nghỉ đông và nghỉ hè cũng không có thời gian rảnh. Cả ngày anh đều ngâm mình trong phòng thí nghiệm hoặc thư viện nên vẫn không tìm được cơ hội về nước.

Nội dung chính chủ nhà Bách Thảo Chi Vương - Bạn đang đọc truyện tại bachthaochivuong.vn

Bố mẹ anh từng dùng những bức ảnh cũ để "k1ch thích" anh nhưng cũng không có tác dụng, mẹ còn từng bất chợt hỏi anh: "Con có cần bố mẹ diễn lại cho con xem lúc con còn nhỏ thì mẹ và bố đã gây gổ như thế nào không? Có lẽ sẽ k1ch thích được đấy."

Không đợi anh từ chối thì bố anh - Lương Cố đã kiên quyết bác bỏ đề nghị này, còn đánh giá thêm: "Vớ vẩn!"

Lúc ấy anh cũng hiểu được lời mẹ nói tương đối không đáng tin, bởi vì trong trí nhớ ngắn ngủi của anh thì tình cảm của bố mẹ luôn rất tốt. Bố rất nhân nhượng mẹ, còn mẹ thì rất tôn trọng bố, bất luận thế nào thì hai người bọn họ nhìn cũng không giống dáng vẻ có thể gây gổ với nhau.

Sau khi đề xuất thứ nhất bị bác bỏ thì mẹ lại đề nghị đề xuất thứ hai: "Con còn nhớ Lục Vân Đàn không?"

Trong lòng anh hơi rung động, cảm giác quen thuộc tràn về nhưng chỉ lướt qua trong giây lát, tựa như con cá trượt khỏi bàn tay, anh muốn bắt lại nhưng nó đã vẫy đuôi bơi đi mất.

Sững sờ hồi lâu anh vẫn lắc đầu: "Con không nhớ được."

Mẹ anh vẫn không bỏ cuộc nói: "Con bé là mối tình đầu của con đó, cái móc khóa này cũng là con bé tặng cho con đấy, trước khi vào phòng phẫu thuật con nhất quyết cầm theo con búp bê này vào, còn nắm chặt trong lòng bàn tay nữa."

Bố anh bổ sung thêm: "Con còn để lại di ngôn cho chúng ta nữa, bảo chúng ta là nếu con không thể xuống khỏi bàn phẫu thuật thì phải bỏ con búp bê này vào quan tài cùng con."

Mẹ anh: "Mẹ lập tức bật khóc, lúc đó mẹ đã nghĩ tới chuyện này rồi, nếu con thật sự không thể sống sót thì mẹ nhất định phải mua cho con một hũ tro cốt thật đẹp, để sau khi ra đi, ở trước mặt Lục Vân Đàn con vẫn có mặt mũi."

Anh nghe vậy thì sững sờ: "Cái gì?"

Mẹ anh phớt lờ câu hỏi của anh, lại hỏi thêm một câu: "Con thật sự không nhớ chút nào sao?"

Anh lại lắc đầu một lần nữa.

Mẹ anh thở dài: "Ôi, vậy mà con có thể quên con bé. Lục Vân Đàn là một cô gái tốt, vừa xinh đẹp lại thông minh, nếu là con gái của mẹ thì tốt rồi." Bà ấy vẫn luôn tiếc nuối về việc đời này không thể sinh một đứa con gái: "Cũng không biết hiện tại con bé đang học ở trường nào? Có bạn trai hay chưa?"

Anh không thể trả lời vấn đề này của bà ấy vì anh hoàn toàn không nhớ được Lục Vân Đàn là ai, nhưng anh vẫn không nhịn được nói một câu: "Con muốn đi tìm cô ấy."

Nhưng mẹ anh lại thở dài: "Đợi đến khi con khỏi bệnh hoàn toàn rồi nói sau, vấn đề về thần kinh ai cũng không thể nói chắc được. Bây giờ con chỉ mất trí nhớ, nhưng cũng không xác định được sau này có phát sinh thêm biến chứng gì khác hay không."

Bố anh cũng nói thêm: "Khi con vẫn chưa thể đảm bảo bản thân có thể chịu trách nhiệm với con bé đến cùng thì tốt nhất đừng làm chậm trễ con gái nhà người ta. Huống hồ cũng đã lâu như thế, không chừng con bé đã thích người khác rồi, nếu con đi tìm gặp con bé chẳng phải sẽ càng tăng thêm phiền não sao? Hơn nữa bây giờ con còn đang trong tình huống không nhớ rõ con bé là ai."

Mẹ anh cũng đồng tình với quan điểm của bố: "Bố con nói đúng đấy. Bây giờ con muốn đi tìm con bé là vì nghe chúng ta nói con thích nó nên mới muốn đi tìm hay là bản thân con thật sự muốn đi tìm? Nếu là vế trước thì bây giờ con đừng đi, không thì con sẽ chỉ làm tổn thương con bé thôi."

Anh không thể nói rõ ràng được tại sao lại muốn đi tìm cô. Anh cảm thấy là vế sau, nhưng cũng sợ là vế trước, mà nếu như vậy thì việc anh mất trí nhớ sẽ chỉ khiến cô gái tên Lục Vân Đàn kia tổn thương.

Cho nên anh tạm thời kìm nén sự xúc động muốn đi tìm Lục Vân Đàn lại, tận đến khi nhìn thấy đoạn video kia.

Áo đỏ giày đen, múa ngọn giáo một cách phóng khoáng, cảm giác quen thuộc mãnh liệt cũng theo đó mà trồi lên từ dưới lòng đất. Thậm chí có vài từ ngữ đã sắp bật ra khỏi miệng, nhưng bất kể anh cố gắng thế nào thì cũng không thể nói ra miệng, như có một rào cản nào đó mắc kẹt trong tâm trí anh, chặn mọi ký ức về cô.

Nhưng anh rất chắc chắn rằng cô gái áo đỏ đi giày đen đó nhất định là Lục Vân Đàn, đặc biệt là sau khi nhìn thấy chiếc đồng hồ Swatch màu đỏ đen trên cổ tay cô.

Mọi thứ đều đã có câu trả lời:

Trong từng ấy năm, người mà anh tâm niệm muốn có được chỉ có một mình Lục Vân Đàn.

Nội dung chính chủ nhà Bách Thảo Chi Vương - Bạn đang đọc truyện tại bachthaochivuong.vn

Anh nóng lòng muốn trở lại bên cạnh cô.

Anh vẫn còn giữ một chiếc hộp giấy, bên trong có một nhúm cỏ đuôi chó và một bó hoa hồng khô, bên dưới còn có một tờ giấy Vân Tiên màu đỏ nhăn nhúm, mặt sau viết: Tôi vẫn chưa biết gấp hoa hồng giấy; mặt trước cũng viết: Một tờ giấy khen chỉ có thể đổi lấy 10 năm chờ đợi của tôi, trừ đi ba năm cấp ba cậu chỉ còn lại bảy năm nữa, nếu cậu không thể trở về đúng hẹn thì tôi sẽ quên cậu sạch sẽ!

Cuối câu còn có thêm một từ mang đầy ngữ khí ngang ngược: Hừ!

Trước đây anh hoàn toàn không hiểu được những lời này là có ý gì, nhưng hiện tại anh đã hiểu: Bảy năm, là kỳ hạn trở về cô cho anh.

Đến năm hai mươi lăm tuổi, nếu anh vẫn không trở về thì cô sẽ không đợi anh nữa.

Năm nay là năm cuối cùng.

Lời nói của Lý Cơ Thụ cắt ngang dòng suy nghĩ của anh: "Không nhớ là ai tặng mà có thể giữ gìn nhiều năm như vậy?" Anh ấy lại nghĩ tới chiếc đồng hồ nhìn có vẻ cũ kỹ trên cổ tay Lương Vân Tiên: "Còn có cái đồng hồ Swatch kia, là kiểu dáng của bao nhiêu năm trước rồi nhỉ? Cũng nên cân nhắc đổi đi chứ? Anh còn nghi ngờ bây giờ nó có còn chính xác hay không đấy, mấy lần anh thí nghiệm thất bại đều là xem đồng hồ của cậu cả."

Lương Vân Tiên: "..."

Xem đến giờ cơm hay chưa cũng ảnh hưởng đến kết quả thí nghiệm của anh à?

Anh không nể tình đáp lại: "Cho dù anh có đổi thành một chiếc Rolex đắt đỏ thì cái nên thất bại vẫn sẽ thất bại thôi."

Lý Cơ Thụ: "..."

Cậu đúng là biết cách làm tổn thương người khác đấy!

Lương Vân Tiên đã may xong phần chân con búp bê bằng len, khi đang chuẩn bị tiếp tục xử lý cái đầu bị vẹo thì anh gặp phải một vấn đề—— Tay nghề của người thợ lúc đầu quá ẩu, hai cánh tay dài ngắn không đều, hai cái chân cũng thế nên phần đầu bị mất cân đối nghiêm trọng. Hơn nữa vì là len nên không thể dán lại được mà chỉ có thể may lại, nhưng một cái đầu đã bị may đến ba lần rồi, còn có thể may đến lần thứ tư ư? Nếu mà may tiếp thì đầu sẽ vỡ mất.

Lý Cơ Thụ nhìn con búp bê bằng len chi chít đường may vá trên tay anh, không nhịn được cảm thán: "Frankenstein nhìn nó cũng phải trầm tư ba giây."

Frankenstein là người thật, còn thứ trong tay anh lại chỉ là hình nộm thôi.

Lương Vân Tiên khẽ thở dài rồi quay đầu nhìn anh ấy: "Nói rất hay, lần sau không cho nói nữa."

Lý Cơ Thụ: "Mua ít nguyên liệu về làm một cái mới đi."

Lương Vân Tiên cố gắng tìm chỗ để xuống kim: "Không được."

Lý Cơ Thụ: "Tại sao không được?"

Lương Vân Tiên nghiêm túc trả lời: "Em không thể làm ra thứ xấu xí như vậy được, sẽ không có cảm giác như này."

Lý Cơ Thụ: "..."

Người tặng búp bê bằng len mà nghe được những lời này thì nhất định sẽ cảm động đến mức nước mắt giàn giụa.

Anh ấy lười khuyên tiếp nên quay đầu đi về phía phòng bếp, thuận tiện hỏi anh: "Cậu ăn cơm chưa? Anh đang định làm hai món."

Lúc này Lương Vân Tiên mới nhớ ra, từ tối hôm qua đến giờ anh chưa bỏ một hạt cơm nào vào bụng, đúng là có hơi đói nên anh vô cùng không khách khí trả lời: "Chưa ăn, em đang chờ ăn cơm đây."

Lý Cơ Thụ: "Cậu đúng là cái đồ tham ăn lười làm, ăn nhờ ở đậu! Nhỡ mà cô gái võ thuật kia thích người đàn ông biết nấu ăn thì sao hả? Kẻ không biết gì như cậu trực tiếp thua luôn từ vạch xuất phát rồi! Không ai yêu một người đàn ông thiếu đảm đang đâu!"

Lương Vân Tiên im lặng một lúc, sau đó bỗng nhiên đặt kim chỉ và con búp bê bằng len tạo hình cổ nhân trong tay lên bàn trà, đứng lên từ sofa rồi nhanh chóng chạy vào bếp: "Bữa cơm này để em làm."

Lý Cơ Thụ bối rối: "Hả?"

Lương Vân Tiên: "Cô ấy sẽ thích ăn gì? Đồ Trung Quốc à? Cá chẽm hấp? Cánh gà om? Miến xào?"

Lý Cơ Thụ im lặng một lát: "Tiến sĩ Lương, không phải anh xem thường cậu, nhưng ngay cả trứng chiên cậu cũng không làm được, lại còn muốn làm miến xào? Còn khó hơn cả heo mẹ leo cây đấy?"

Tiến sĩ Lương: "..."

Vì tránh cho phòng bếp phát nổ, Lý Cơ Thụ cật lực khuyên bảo anh quay lại tiếp tục khâu búp bê bằng len, Lương Vân Tiên thì nhất quyết phải ở lại phòng bếp. Cuối cùng hai người thống nhất bữa cơm này do tiến sĩ Lý nấu, tiến sĩ Lương quan sát học tập.

Trong bữa trưa, Lý Cơ Thụ hỏi Lương Vân Tiên: "Sau khi tốt nghiệp cậu sẽ đi đâu?"

Theo lý thuyết, nghiên cứu sinh tiến sĩ ở Massachusetts có chương trình học năm năm, nhưng nếu có thể đáp ứng điều kiện trước thời hạn thì có thể tốt nghiệp sớm.

Mặc dù Lương Vân Tiên mới chỉ học gần ba năm nhưng đã hoàn thành các yêu cầu để tốt nghiệp nghiên cứu sinh, chỉ cần bảo vệ luận văn tiến sĩ là có thể tốt nghiệp, về chuyện sau đó có tiếp tục ở lại trường làm nghiên cứu hay không thì là sự lựa chọn của chính anh.

Lương Vân Tiên không chút do dự nói: "Em sẽ về nước."

Lý Cơ Thụ: "Không suy nghĩ thêm à?"

Theo những gì anh ấy biết thì có rất nhiều các trường đại học hàng đầu thế giới và các công ty mũi nhọn đã gửi lời mời cho anh, bao gồm cả ASML là trùm máy phơi sáng* toàn cầu.

(* máy phơi sáng: là một thiết bị được sử dụng trong sản xuất mạch tích hợp. Nó là một phần thiết yếu của quá trình quang khắc, quá trình tạo ra hàng triệu phần tử mạch cực nhỏ trên bề mặt các tấm silicon để tạo ra chip. Nó hoạt động tương tự như máy chiếu slide hoặc máy phóng ảnh.)

Lương Vân Tiên: "Về nước, không suy nghĩ thêm nữa."

Học thành tài rồi về nước, cũng coi như không phụ cảnh xuân tươi đẹp.

Lý Cơ Thụ: "Sau khi trở về có dự định gì không? Viện nghiên cứu Vật Lý ở Đông Phụ đã đến tìm cậu rồi à?"

Lương Vân Tiên: "Ừ."

Lý Cơ Thụ: "Vậy cậu dự định tới viện nghiên cứu Vật Lý?"

Lương Vân Tiên: "Ừ."

"Vậy cũng tốt, cậu chắc chắn là nhân tài hàng đầu, đãi ngộ sẽ không tệ." Lý Cơ Thụ còn nói: "Anh muốn từ từ rồi mới về nước, đến lúc đó có thể lập tức mang theo cả đoàn đội nghiên cứu khoa học về, chấn hưng khoa học công nghệ của Trung Quốc, học tập phương Tây dùng để đối phó với phương Tây."

Lương Vân Tiên mỉm cười, bày tỏ sự tán thành và chúc phúc: "Anh sẽ làm được."

Lý Cơ Thụ thấy anh nói vậy bèn đáp: "Cậu cũng thế."

...

Nội dung chính chủ nhà Bách Thảo Chi Vương - Bạn đang đọc truyện tại bachthaochivuong.vn

Cuối cùng, Lương Vân Tiên lựa chọn dùng keo nước để dính đầu con búp bê bằng len về đúng vị trí.

Ngày hôm sau anh bay từ Boston tới Houston.

Trong chuyến bay kéo dài gần bốn tiếng, anh vẫn luôn ngẫm nghĩ lại những đồ vật cũ.

Tất cả đều được để trong một cái hộp sắt, trong đó có rất nhiều các tác phẩm gấp giấy và một chiếc điện thoại di động cũ.

Trừ một chiếc máy bay giấy nhỏ màu trắng ra thì còn lại đều là dùng giấy Vân Tiên để gấp; chiếc điện thoại di động cũ là trước khi anh mất trí nhớ đã dùng, có mật khẩu sáu chữ số. Sau khi mất trí nhớ thì anh cũng quên luôn mật khẩu nên không thể mở khóa điện thoại. Muốn mở thì chỉ có thể khôi phục cài đặt gốc (reset) lại, nhưng làm vậy thì dữ liệu sẽ bị xóa sạch - dữ liệu gốc bị xóa thì anh mở được di động ra còn có tác dụng gì?

Anh không biết chút manh mối nào về mật khẩu mà mình đã cài, chỉ có thể đại khái xác định được hai chữ số trong đó là 17, vì con số được in trên áo bóng rổ anh mặc khi còn học cấp ba đều là 17. Về phần "17" cụ thể có nguồn gốc như thế nào thì anh không thể xác định được.

Không thể thử từng dãy số bằng cách hoán đổi và kết hợp chúng lại được, thử vài số thì không sao nhưng nếu sai quá nhiều lần thì điện thoại sẽ tự động khóa lại.

Cũng không phải anh chưa từng thử chuyển dữ liệu điện thoại di động cũ sang máy mới, nhưng tất cả chương trình đều yêu cầu mật khẩu, dữ liệu gốc càng không thể chuyển đi được. Điều khiến anh bất lực hơn nữa là anh không thể nhớ được mình đã từng dùng ứng dụng gì, mà khi anh tìm được cái điện thoại này trong đống đồ cũ thì đã hơn một năm không được sử dụng. Sim điện thoại đã ngoài vùng phủ sóng, hơn nữa khi đó anh còn đang học song song hai văn bằng, bài vở vô cùng bận rộn nên cũng không rảnh rỗi đi giải quyết vấn đề này.

Nội dung chính chủ nhà Bách Thảo Chi Vương - Bạn đang đọc truyện tại bachthaochivuong.vn

Mãi cho đến khi anh nhìn thấy đoạn video kia, anh mới nhớ lại chiếc điện thoại di động cũ ấy.

Máy bay hạ cánh ở Houston lúc hơn 3 giờ chiều.

Công viên Buffalo Bayou đã từng là một mảnh đất bỏ hoang ven sông, sau khi trải qua đổi mới đô thị thì một công viên rộng lớn ven sông đã được xây dựng.

Thời tiết hôm nay rất tốt, ánh nắng tươi sáng, bầu trời trong xanh. Sau khi Lương Vân Tiên bước vào công viên, anh thấy có rất nhiều du khách đang tản bộ hoặc là đạp xe dọc bờ sông, trên bãi cỏ cạnh con đường xe chạy qua có rất nhiều cụ già và trẻ nhỏ đang ngồi hoặc nằm, trong đó có cả những gương mặt Châu Á.

Tết Nguyên Đán vừa qua không bao lâu nên có rất nhiều du khách Trung Quốc mặc trang phục truyền thống. Khi đến một bãi cỏ rộng rãi, Lương Vân Tiên liền nhìn thấy cô gái mặc hán phục đang chơi đàn tranh, bên cạnh còn có một cậu trai mặc trang phục biểu diễn kiểu Trung Quốc đang múa điệu múa Trung Hoa.

Bộ đôi biểu diễn theo phong cách Trung Quốc thuần túy này đã thu hút rất nhiều du khách vây xem.

Lương Vân Tiên không chắc cô gái mặc Hán phục đó có phải là cô gái trong video hay không.

Anh hi vọng đúng là cô ấy, cũng lại sợ không phải cô ấy.

Hít sâu một hơi, anh bước về phía đám đông.

Cô gái mặc Hán phục vừa đàn xong một khúc, cậu trai cũng múa xong một điệu. Trong lúc nghỉ ngơi, cô gái vô tình ngẩng đầu lên và bắt gặp ánh mắt của một người đàn ông trẻ tuổi, cô gái không nhịn được mà có hơi giật mình.

Người đàn ông có ngũ quan tuấn tú, thân hình cao ráo, mặc một chiếc áo khoác ngoài, áo sơ mi trắng phối thêm gile cashmere xám, quần âu đen sạch sẽ phẳng phiu. Bất luận là vẻ ngoài hay khí chất đều vô cùng xuất chúng, tựa như một quý tộc có một không hai.

Cô gái nhìn chằm chằm anh vài giây, sau đó quay mặt nhìn về phía cậu trai bên cạnh, nói vài câu, sau đó cậu trai cũng nhìn về phía người đàn ông trẻ tuổi.

Sau khi trao đổi với cậu trai thêm vài câu nữa thì cô gái mới đứng dậy từ sau cây đàn tranh, đi về phía người đàn ông anh tuấn.

Hơi thở của Lương Vân Tiên ngưng lại, đôi môi vô thức mím chặt.

Cô gái mặc Hán phục dường như cũng hồi hộp như anh, sau khi đi tới trước mặt anh thì cẩn thận đánh giá vài lần rồi mới mở miệng dò hỏi: "Xin hỏi một chút, anh họ Lương phải không?"

Huyết áp tăng nhanh, tim đập kịch liệt, Lương Vân Tiên cật lực cố giữ mình tỉnh táo: "Tôi tên là Lương Vân Tiên."

Đôi mắt cô gái sáng lên: "Thật sự là anh! Tôi không nhận nhầm!"

Lương Vân Tiên lập tức hỏi: "Cô biết tôi à? Ai nói cho cô biết?"

Cô gái: "Tôi đã xem qua hình của anh, không, là bức tranh phác họa, chị gái kia nói chị ấy không có hình của anh, bức tranh là do chị ấy bỏ rất nhiều tiền tìm người vẽ."

Hơi thở của Lương Vân Tiên bắt đầu trở nên dồn dập, tốc độ nói cũng gấp gáp hơn: "Cô ấy còn nói gì nữa?"

Cô gái: "Chị ấy nhờ tôi nói cho anh biết, nữ hiệp đang đợi thư sinh."

Nữ hiệp đang đợi thư sinh,

Nữ hiệp đang đợi thư sinh,

Nữ hiệp,

Thư sinh,

Nữ hiệp Đàn, Thư sinh thối... Ký ức như mở ra một con đường nhỏ hẹp qua khe hở, những ký ức cũ như thủy triều trào ra không thể kiềm chế.

Nội dung chính chủ nhà Bách Thảo Chi Vương - Bạn đang đọc truyện tại bachthaochivuong.vn

Bùm!

Đột nhiên phía sau truyền tới một tiếng động vô cùng lớn, ngay sau đó đám đông bắt đầu hoảng sợ la hét chói tai.

Lương Vân Tiên bất ngờ quay đầu lại thì thấy một chiếc xe bán tải đang lao từ đường lớn vào công viên, đầu xe va vào cây đèn đường.

Cột đèn lung lay sắp đổ.

Dưới cột đèn có một cậu bé mặc quần yếm màu xanh, nhìn trông chỉ mới ba tuổi, lúc này đang đứng trên bãi cỏ oa oa khóc lớn, phụ huynh của thằng bé lại không thấy đâu.

Lương Vân Tiên không kịp suy nghĩ gì lao về phía cậu bé, vào lúc cột đèn sắp nện xuống thì anh đã dùng thân mình bảo vệ thằng bé bên dưới.

Đèn đường ngã đổ xuống đất, lướt qua người anh, bóng đèn vỡ vụn phát ra tiếng nổ mạnh bên tai anh.

Chiếc van ký ức hoàn toàn bị mở tung.

Ngay khoảnh khắc này, anh đã nhớ lại tất cả.

...

Nội dung chính chủ nhà Bách Thảo Chi Vương - Bạn đang đọc truyện tại bachthaochivuong.vn

Bờ bên kia đại dương, Đông Phụ.

Vài ngày trước Tết, quý bà Kỷ và sư phụ Lục đã bắt đầu điên cuồng sắp xếp những cuộc xem mắt cho con gái của họ—— Việc hai anh em nhà họ Lục không yêu đương không kết hôn đã trở thành chủ đề bàn tán của người dân trong khu phố cổ, càng ngày càng có xu hướng kéo dài thêm nên quý bà Kỷ và sư phụ Lục vô cùng xấu hổ.

Lục Vân Đàn là một chú bê con mới sinh không sợ cọp. Cô cứng đầu hơn nhiều so với anh trai mình, ngay cả những chuyện như giữ mặt mũi cô cũng không làm, quang minh chính đại hù dọa đối tượng xem mắt, muốn dùng cách này phá hoại thanh danh của mình.

Tất nhiên, hậu quả vô cùng nghiêm trọng: Sau khi bố mẹ phát hiện ra, họ đã nghiêm khắc phê bình và giáo dục cô khá lâu, hơn nữa còn là giáo dục kiểu nam nữ phối hợp.

Sau khi bị dạy dỗ suốt một tiếng đồng hồ thì bố mẹ mới chịu thả cô đi.

Sau khi trở lại tây sương phòng cô liền cầm lấy điện thoại di động, mở wechat, bấm vào hộp thoại được ghim và bắt đầu điên cuồng than thở:

【Đúng là phiền chết đi được, hôm nay tôi lại bị bố mẹ dạy dỗ, tôi không muốn đi xem mắt nhưng bọn họ lại cứ kiên quyết bắt tôi đi! Hừ! 】

Trong bảy năm qua, điện thoại di động đã thay đổi nhiều lần, nhưng cô chưa bao giờ xóa wechat của Lương Vân Tiên, hơn nữa vẫn luôn ghim trên đầu danh sách. Mỗi ngày cô đều gửi cho anh rất nhiều tin nhắn, không phải than thở thì sẽ là chia sẻ về cuộc sống.

Theo thời gian trôi qua, việc gửi tin nhắn cho anh đã trở thành một thói quen của cô, mặc dù anh chưa bao giờ đáp lại cô nhưng cô tin chắc một ngày nào đó anh sẽ trả lời!

Một tin nhắn than thở mà vẫn chưa hết giận, nên cô tiếp tục gửi thêm vài lời phàn nàn liên tiếp——

【Có phải cậu không trở về nữa phải không? Năm nay đã là năm thứ bảy rồi, nếu cậu vẫn không trở về nữa thì sang năm tôi sẽ đi xem mắt, gả cho người khác!】

【Hừ! Đồ lừa đảo!】

【Dù sao thì tờ giấy khen kia cũng chỉ duy trì mười năm, qua mười năm là không được gia hạn thêm đâu!】

Thế nhưng sau khi gửi tin nhắn cuối cùng đi, ghi chú Thư sinh thối suốt bảy năm không đổi bỗng nhiên biến thành đối phương đang nhập tin nhắn…

Lục Vân Đàn sững sờ, ngây ra như phỗng nhìn chằm chằm màn hình điện thoại di động, hô hấp cũng ngừng lại.

Vào khoảnh khắc này, thời gian tựa như trở nên dài vô tận, dài như cả một thế kỷ đã trôi qua thì tin nhắn hồi âm của anh cũng cuối cùng cũng đến rồi——

Thư sinh thối:【Nữ hiệp Đàn, rất xin lỗi, tôi lập tức trở về như đã hẹn.】

Lục Vân Đàn bỗng tự hỏi có phải mình bị ảo giác hay không, cô đưa tay lên dụi dụi mắt, còn mạnh tay véo mặt mình.

Đau…… Nhưng dường như không đau đến vậy.

Sau khi ngơ ngác nhìn chằm chằm màn hình di động vài giây, hay tay cô mới run rẩy bắt đầu khó khăn gõ chữ, còn gõ sai chính tả:【Cậu là ai vậi? Thành thật nếu không tôi sẽ giếc cậu!】

Đối phương dường như cũng không bình tĩnh hơn cô, còn sai chính tả nhiều hơn cô:【Toi là Thư xinh thối củ nữ hiệp Đàn.】Như để chứng minh thân phận, anh còn nhanh chóng gửi thêm một tin nữa:【Không dám lừa gạt, sợ bị đánh.】

Lục Vân Đàn hoàn toàn cứng đờ, ngay sau đó hốc mắt đỏ lên, nước mắt tràn mi.

Mới đầu chỉ là nghẹn ngào rơi nước mắt, sau đó là gào khóc……

Anh còn sống, anh thật sự còn sống.

Niềm vui, sự kích động, kinh ngạc, uất ức, khó tin và rất nhiều cảm xúc phức tạp khác tích tụ giờ phút này đều tụ lại trong lồ ng ngực, ngoại trừ gào khóc ra, dường như cô không còn cách giải toả nào tốt hơn.

Khóc xong lại thấy tức giận!

Lửa giận ngập trời cháy bỏng trong lồ ng ngực——

Nếu còn sống, vì sao bảy năm không trở về?!

Coi tôi là con khỉ để đùa giỡn phải không?!

Một câu xin lỗi nhẹ bẫng thì coi như xong à?

Hừ! Tôi sẽ không dễ dàng tha thứ cho cậu vậy đâu!

Cứ chờ xem, bổn nữ hiệp sẽ không bỏ qua cho cậu đâu.

Lục Vân Đàn dùng mu bàn tay lau nước mắt, trực tiếp gửi tin nhắn thoại, vừa tức giận gọi vừa nức nở khóc, liên tiếp gọi mấy lần "Thư sinh thối":

"Thư sinh thối! Thư sinh thối! Thư sinh thối!"

"Tôi ghét cậu! Tôi ghét cậu nhất trên đời!"

"Nghỉ chơi! Nghỉ chơi!" Cô bực tức giậm chân, "Thư sinh trên thế giới này không có ai là người tốt cả!"

Cuối cùng còn hung hãn nói: "Giáng chức! Giáng chức! Giáng chức! Tôi phải trục xuất cậu ra khỏi Thanh Vân bang! Sau đó chặt cậu ra làm tám mảnh!"

Lương Vân Tiên cũng gửi lại một tin nhắn thoại, trong giọng nói mang theo ý cười nhưng cũng khó che giấu vài phần nghẹn ngào, giọng nói dịu dàng lại có chút khàn khàn: "Mong nữ hiệp Đàn tha mạng, sau này tôi không dám rời đi nữa."

Đã bảy năm không nghe được giọng nói của anh, sau khi nghe được thì Lục Vân Đàn lại càng khóc to hơn, có uất ức, có tức giận, nhưng phần nhiều là khóc vì vui vẻ——

Nội dung chính chủ nhà Bách Thảo Chi Vương - Bạn đang đọc truyện tại bachthaochivuong.vn

Thật sự là anh.

Chàng trai chơi dương cầm ấy cuối cùng cũng trở về bên cạnh cô rồi.