Nghe Nói Ốc Sên Đẻ Được Trăm Trứng

Chương 67



Đợi giấy chứng tử làm xong, bên quân khu sẽ tự phát giấy về cho các gia đình. Hùng Âm không cần phải lo thêm về việc này.

Bước ra khỏi văn phòng, anh nhìn mấy vị phụ huynh dắt con hướng về một toà nhà, cũng theo đó đi qua.

Tinh đã dậy, đằng trước mặc áo địu một đứa bé mấy tháng tuổi, sau lưng cũng cõng một bé con, đang mở cửa chào phụ huynh cùng đứa con nít năm, sáu tuổi gì đó.

Thấy Hùng Âm từ xa, Tinh liền vẫy tay ra hiệu anh lại.

Toà nhà này đều là nơi học tập của những đứa bé dưới mười lăm vào buổi sáng. Lầu một dành cho mẫu giáo, nên không khó để thấy hàng rào cao cùng sân trải cỏ nhân tạo êm tránh chúng chạy nhảy rồi ngã.

Vài đứa ôm đồ chơi, xây tháp, đua thú nhún ở khắp các góc trong sân. Chị dâu một tay bé sơ sinh ba tháng tuổi tiến lại. “Chú Hùng xong việc rồi sao?”

Hùng Âm gật đầu đáp. “Vâng ạ. Mọi người cần em giúp không? Số lượng… có hơi nhiều đấy.”

“Vậy anh đi pha sữa đi. Chúng đều chưa ăn sáng.” Tinh hất đầu ra sau nói.

Lúc này Hùng Âm mới nhìn vào bên trong toà nhà. Cửa phòng học để mở, chiếc song sắt chỉ cao khoảng một mét ngăn một đám con nít dưới ba tuổi đang xúm đen xúm đỏ lại muốn chạy ra sân chơi. Trong đó còn có hai đứa nhóc nhà anh.



Hùng Âm đếm số lượng, cầm ấm nước sôi pha theo tỉ lệ mà chị dâu nói, rồi chia sữa ra các bình. Nhìn số lượng bình sữa vơi dần, bị mấy đứa nhỏ nắm trong tay, anh lại nhớ tới hồi nuôi dê con ở trường lục quân. Cũng pha sữa, rồi xếp bình, chăm dê.

Nghĩ tới đây, Hùng Âm đột nhiên phì cười vì chính suy nghĩ của bản thân.

Tinh nhìn anh đột nhiên cười ngờ nghệch, liền tiến tới đạp một cái. “Thiếu ngủ đến ngớ hết cả người à? Tự dưng cười thế?”

Hùng Âm cũng không keo kiệt, kể lại câu chuyện của bản thân. Tinh nhìn lại, phát hiện đúng là giống thật. Thế là hai chồng chồng cùng nhau nhìn mấy đứa nhóc cười chế nhạo.

Đều nói trẻ em là mầm non của đất nước, dù đang lớn hay bé đều cần phải học. Tinh cầm một loạt tấm thẻ, tấm nào tấm nấy to như cái bảng con giơ lên trước mắt đám nhóc năm tuổi đổ xuống.

“Bông hoa.” Tinh lớn giọng hô.

“Ông oa.”

“Hông phải. Bông oa.”

“Thầy ơi, con biết hoa này nè. Là hoa cúc đó thầy.”

“Màu trắng mà. Hoa lily đó.”

“Oa. Oa! Oa!”

Đứa nào nói sõi thì lặp lại, đứa nào chưa nói được thì lặp lại nguyên âm, còn muốn bò lên sờ thử.

Hùng Âm được giao nhiệm vụ chỉ dạy mấy nhóc trên năm tuổi làm bài tập. Nhìn cái thước to bằng ba ngón tay của anh mà chị dâu giao cho, Hùng Âm cũng phải rén. Đánh xuống một cái, nhất định là rất đau.



Mấy đứa nhóc cũng không dám quấy phá, thành thật làm phép tính của bản thân. Ai làm xong toán thì làm văn, ngoại ngữ, còn có mấy môn ngoài lề như lịch sử địa lý.

Chị dâu ru ngủ mấy nhóc sơ sinh xong liền ló đầu ra nhìn. Hai lớp đều ngoan ngoãn làm việc của mình, cô liền đứng dậy, đi pha nước chanh cho mọi người.

Đường, chanh, nước lọc, thêm đá là có thức uống ngon, lại mát cho mọi người. Mấy đứa nhỏ không được uống đá, cốc nước chỉ hơi mát. Uống xong cốc của mình rồi thì chỉ có thể thèm khát nhìn ca nước của thầy cô.

Hùng Âm thương tình, chia cho hai đứa nhóc nhà mình thêm một ít. Nhóc Phong liếm liêm môi, há cái miệng ra như chim non đòi ăn.

Tinh đi ngang cầm bình nước đổ nhét vào mồm bé, nhắc nhở. “Trẻ con uống nhiều đồ ngọt không tốt đâu.”

Mặt nhóc con xị ra như ai cướp kẹo của nó không bằng. Bẹp bẹp miệng nếm nốt dư vị còn lại của nước chanh trong miệng, sau đó đổ kềnh ra sàn, nằm lăn lộn như bao đứa nhóc khác.

Chị dâu Hùng đã lau sàn, cũng không ngăn cản đám nhóc bò lăn tự do trong lớp. Mà Hùng Âm nhìn đứa lớn trông đứa nhỏ, đứa nhỏ chơi cùng nhau, bắt chước đứa lớn, tâm tình vì chiến tranh trở lên gai góc chậm rãi mềm đi. Khổ sở chiến đấu trên chiến trường, còn không phải vì cảnh hoà bình lớn lên của những mầm non này sao?

Tuỳ ý cầm lấy một quyển truyện cổ tích đã cong cả mép, đọc cho mấy đứa nhóc nghe. Tinh thì thay tã cho nhóc con nào đó, một lát sau lại thay tã tiếp, miệng làu bàu nhưng động tác lại nhẹ nhàng vô cùng. Chị dâu thì đã chuẩn bị bột cùng đồ ăn cho bữa trưa.

Cảnh tượng nhẹ nhàng, an ổn này, thủ trưởng đứng ngoài cửa cũng không kìm được mà mỉm cười.

Chẳng mấy chốc đã đến chiều. Thời gian ngủ trưa là thời điểm yên tĩnh nhất cứ thế trôi tuột qua không nuối tiếc.

Ba người lớn ngồi ở cửa, nhìn mấy đứa lớn chạy nhảy ngoài hàng rào sau giờ học, lại cẩn thận nhìn mấy đứa nhỏ có nhặt đồ gì lên bỏ vào miệng hay không.

Quyển sách trong tay Hùng Âm đã thay bằng quyển hướng dẫn chăm sóc con trẻ. Chị dâu kể Tinh đã đọc thuộc cả cuốn đó trước khi nhận công việc này. Đây thực sự là một điều đáng ngạc nhiên.

Tinh phổng mũi tự hào. “Thường thôi.”

Bé Thi chập chững tiến bước tới bên cạnh ba nhỏ, chiếc yếm đã ướt nước miếng. Đôi mắt to tròn nhìn thẳng, tay cầm tờ giấy vẽ nguệch ngoạc những đường màu sắc.

“Tặng cho cha sao?” Hùng Âm đón lấy con gái, thân thiết hôn hôn.

Cô nhóc giãy nảy lên, tuột người xuống, lại chạy tới chỗ Tinh, giơ lên như hiến vật tốt.

Tinh cầm lấy, cười nhạo anh. “Vào rừng mơ bắt con tưởng bở. Ừ, ba xin nhá. Con gái ngoan.”

Hùng Âm bị cười nhạo, ngượng ngùng gãi đầu đi tìm con trai. Nhưng Phong cũng chẳng mặn mà cái ôm của cha lớn. Tay vung một cái, chẳng đau chẳng ngứa nhưng khiến ông con cười như được mùa.

Thế mới thấy, mới có tháng hơn mà hai đứa đều quên người cha là anh rồi.