Nghe Nói Ông Xã Thích Em

Chương 26: Chương 26





Edit + Beta: Toả Toả
Tưởng Du vừa mới ngồi xuống, lớp trưởng đã vội vội vàng vàng chạy vào, thở phì phò nói: “Tưởng Du, thầy bảo cậu đến phòng giáo vụ.”
“??”
Anh nhíu mày, gần đây hình như anh không phạm tội gì hết mà.

“Lớp trưởng, tiết lộ một chút đi, thầy bảo tôi đến phòng giáo vụ làm gì thế?” Tưởng Du đưa cái bánh bao thịt trong tay cho đối phương, cười hỏi.

Lớp trưởng đẩy bánh bao thịt đi: “Tôi không nhận hối lộ, cậu đi nhanh đi.”
“Chậc!”
Tưởng Du lề mề đến phòng giáo vụ, trong đầu lọc đi lọc lại những việc anh làm gần đây.

Chỉ có nghiêm túc học tập với thỉnh thoảng chọc chọc Phó Thành thôi.

Phó Thành?
Chẳng lẽ thầy phát hiện anh yêu sớm rồi??
Tưởng Du khẩn trưởng nuốt nuốt nước bọt, nhìn cửa phòng giáo vụ, thở dài vô số lần.

Đột nhiên cửa được đẩy ra, một cậu trai diện mạo ngoan ngoãn từ bên trong đi ra, chắc là không ngờ bên ngoài cửa có người, thoáng bị kinh hãi.

Nhưng sau khi thấy rõ đối phương, trên mặt lộ ra nụ cười, khoé miệng cong thành một đường lớn.

“Tưởng Du.”
“Hả? Cậu là?” Tưởng Du khó hiểu nhìn cậu trai trước mặt, trong đầu hiện lên một bóng dáng mơ hồ.

Anh cảm thấy đã gặp qua người này rồi, nhưng nhất thời không thể nhớ được là ai.

“Trần Đình ạ, tối hôm qua em mới nói với anh.” Trần Đình mất mác nói.

“À, tôi nhớ rồi, tối hôm qua tôi uống say có gặp qua.” Tưởng Du nói.

“Vâng!” Nụ cười trên mặt Trần Đình lập tức lại nở rộ, trong mắt lộ ra vẻ căng thẳng, tay nắm lấy đồng phục nói: “Đàn anh Tưởng Du, em vừa mới chuyển trường đến đây, vẫn chưa hiểu rõ trường học, không biết anh có thể….”
“Tưởng Du, mau vào đây nhanh.” Chủ nhiệm lớp Nhâm Phi Chu đúng lúc cầm tách trà đi ngang qua, sau khi nhìn thấy Tưởng Du, kích động vẫy tay về phía anh.

“Dạ.” Tưởng Du đáp lời, quay đầu nhìn Trần Đình cười cười: “Tôi đi vào trước đây.”
“Vâng.” Trần Đình nở một nụ cười, nhường chỗ.

Sau khi đóng cửa phòng giáo vụ, Tưởng Du hồi hộp đến bên cạnh Nhâm Phi Chu.

Mỗi lần đến phòng giáo vụ anh đều có tâm trạng khác nhau, ánh mắt của thầy cô luôn đổ dồn vào mặt anh, áp lực tăng gấp bội.


“Thầy, không biết thầy tìm em có việc gì?” Tưởng Du hạ giọng nói.

“Đây đây, em xem.” Nhâm Phi Chu lấy một tờ giấy ra khỏi chồng tài liệu, bên trên có đóng con dấu của trường học.

Tưởng Du nhận lấy, anh xem qua sau đó kinh ngạc nhìn về phía Nhâm Phi Chu.

“Thầy à, là thật sao?”
“Đương nhiên rồi, đây là quy định của trường, lần trước em không phải đã giành giải nhất cuộc thi cho trường đó sao, cho nên việc trường nhờ em chụp ảnh tuyên truyền là chuyện bình thường.”
Nhâm Phi Chu nhấp một ngụm trà, nói tiếp: “Thứ nhất, nó có thể làm tăng độ nổi tiếng của trường, thứ hai, ngoại hình của em cũng là trọng điểm.”
“Nhưng mà……” Tưởng Du do dự.

“Có tiền thưởng.”
“Em làm!” Tưởng Du hùng hồn nói.

Nhâm Phi Chu ghét bỏ nhìn anh: “Em bị tiền làm mờ mắt rồi.”
“Đúng vậy, em rất nghèo khó ạ.” Tưởng Du đáng thương nói.

Máy mát xa của mẹ hình như hoạt động không tốt lắm, có thể đổi cái mới được rồi.

“Thầy ơi, xin hỏi tiền thưởng là bao nhiêu vậy ạ?” Tưởng Du cười hỏi.

“Ba ngàn tệ, nhưng phải tìm thêm một người nữa.” Nhâm Phi Chu suy tư nói.

Trong đầu Tưởng Du hiện lên bóng dáng của Phó Thành, miệng khô khốc: “Nếu không thầy tìm…….”
“Ti Uyển Lệ cũng được đó, thành tích xuất sắc, lại còn được bầu chọn là hoa khôi trường nữa.” Nhâm Phi Chu gật đầu tán thưởng, viết tên của cô lên giấy.

“Em thì cảm thấy Phó Thành cũng không tệ.” Tưởng Du nhỏ giọng nói.

“Hửm?” Nhâm Phi Chu nhướng mày, ý bảo anh tiếp tục nói.

“Thành tích của Phó Thành cả năm vẫn luôn đứng đầu, hơn nữa cậu ấy nhìn còn đẹp hơn em.”
“Nhưng trong sách tuyên truyền phải là một nam một nữ mới được.” Nhâm Phi Chu ngắt lời anh, bút viết ra tên của Ti Uyển Lệ: “Để em ấy đi.”
- --
Tưởng Du trở lại phòng học, vừa lúc gặp được cô ngữ văn.

Cô nâng kính mắt, cáu kỉnh vẫy gậy trúc, bảo anh nhanh chóng trở về vị trí.

Anh vừa mới ngồi xuống, một tờ giấy kiểm tra đã được đặt trên mặt bàn.


Full điểm!.

Cập nhật truyện nhanh tại || TгùмTru yện.ME ||
“Đừng quá tự mãn!” Cô ngữ văn nhỏ giọng cảnh cáo.

“Dạ.”
“Ừm, bài văn lần này em làm rất tốt, tiếp tục cố gắng.” Cô ngữ văn nói xong liền cầm bài kiểm tra tiếp tục phát cho những người khác.

Tưởng Du mở bài kiểm tra ra, tầm mắt dừng ở phần làm văn.

Trong mắt anh loé lên nỗi buồn, chuyện anh viết bên trong đều là những chuyện chân thật, là về ba của anh.

Ba anh qua đời lúc anh vẫn đang học cấp hai, là do ung thư.

Ở trong mắt Tưởng Du, ba anh chính là một người dũng cảm, nếu gặp một người xa lạ đang gặp khó khăn, ông đều sẽ không chút do dự vươn tay ra.

Một người lương thiện như thế nhưng ông trời lại muốn cướp đi ông.

“Tưởng Du?” Tịch Lâm chọc chọc sau lưng anh.

“Hả?” Tưởng Du quay người lại, phát hiện cô ngữ văn đã rời khỏi lớp học, các bạn học khác đang cười đùa.

“Mày đang phát ngốc gì vậy? Có một em trai khoá dưới tìm mày kìa.” Tịch Lâm chỉ chỉ Trần Đình đang đứng ở cửa.

“Ờm.”
Tưởng Du cất bài kiểm tra, đi ra cửa lớp học.

“Đàn anh Tưởng Du.” Trần Đình hưng phấn nói.

“Ừm, có chuyện gì sao?”
Trần Đình kéo kéo đồng phục, nhìn vào mắt anh: “Là thế này, em vừa mới chuyển đến trường này, vẫn chưa có bạn bè.

Ở đây, người em tin tưởng nhất là đàn anh, không biết anh có thể đưa em đi tham quan trường một chút không ạ?”
“Tôi?” Tưởng Du do dự nói.

“Dạ, lần trước đàn anh đã cứu em, em vẫn còn chưa cảm ơn anh.” Trần Đình khẩn trương nói.


Tưởng Du bối rối, nhìn bộ dáng ngoan ngoãn của Trần Đình, trong đầu không khỏi hiện lên hình bóng của Tưởng Chu.

“Thật ra cũng không cần khách khí như vậy, chỉ là chuyện nhỏ mà thôi.”
“Không phải, đối với em đây không phải chuyện nhỏ.” Trần Đình nghiêm túc nói: “Chuyện này đối với em rất quan trọng, rất quan trọng……”
“Này...” Tưởng Du khó xử đứng lên, đột nhiên nhận thấy một ánh mắt, nhanh chóng nhìn qua, anh thấy Phó Thành đang đứng ở cửa lớp học.

Đối phương dựa vào cạnh cửa, tay đút vào túi, mắt vẫn luôn nhìn về phía bên này.

“Phó Thành.” Tưởng Du vẫy vẫy tay, bước chân vừa mới nâng lên, đối phương đã đi vào lớp học của mình.

“Đàn anh Tưởng Du, có phải anh ấy không thích em không?” Trần Đình đến bên cạnh anh, mắt chứa đầy tủi thân, bộ dáng điềm đạm đáng yêu.

“Không đâu, cậu nghĩ nhiều rồi.” Tưởng Du liếc mắt nhìn lớp học của Phó Thành, sau đó đối diện với tầm mắt của Trần Đình.

“Cảm ơn đàn anh.” Trần Đình khịt mũi: “Không biết sau khi tan học đàn anh có thể mang em đi tham quan trường một chút không?”
“Được…….”
Có một quán trà sữa đối diện cổng trường, mùi hương rất thơm, hương vị độc đáo rất được mọi người yêu thích.

Thời gian tan học là lúc đông đúc nhất.

Trần Đình cầm hai ly trà sữa vui vẻ bước vào trường.

Cậu ta đứng bên ngoài hành lang, mắt nhìn vào Tưởng Du đang nghiêm túc học bên trong, độ cong khoé miệng tăng lên.

Cuối cùng giáo viên cũng cầm sách rời đi, học sinh bên trong vừa oán giận vừa thu dọn cặp sách.

Tưởng Du bước ra khỏi cửa lớp, áy náy nói: “Xin lỗi nhé, thầy dạy quá giờ.”
“Không sao đâu, không sao đâu ạ.” Trần Đình xua tay, lấy ly trà sữa từ lan can ra: “Đàn anh Tưởng Du, vất vả rồi.”
“A, cảm ơn.” Tưởng Du nhìn ly trà sữa chocolate, khẽ nhíu mày.

“Sao vậy ạ?” Trần Đình lo lắng nói.

“Tôi không thích uống vị chocolate lắm, cũng không sao đâu.” Tưởng Du nói, cầm ống hút uống một ngụm.

Trần Đình vội vàng đoạt lại: “Vậy đàn anh uống của em đi, của em là vị vani.”
“Nhưng mà cái kia tôi uống qua rồi.” Khi Tưởng Du muốn giành lại đã thấy Trần Đình uống một ngụm, tay liền quay sang cầm lấy ly trà sữa vị vani.

Tưởng Du uống một ngụm vani, hưng phấn mà ngâm nga một bài hát.

“Quả nhiên đàn anh rất thích uống vị vani.” Trần Đình cắn ống hút, nghiêng đầu nhìn Tưởng Du: “Mà em thì lại rất thích uống vị chocolate.”
“Vậy lúc nãy cậu……”
“Ha ha, em cũng không chắc nữa.” Trần Đình cười nói: “Bây giờ chúng ta đi tham quan trường đi.”
Tưởng Du cau mày nhìn bóng lưng của Trần Đình.

Hai người đi trên trường quanh trường, trên tay cầm ly trà sữa ấm áp, cả người cũng ấm áp theo.


Các bạn học khác lần lượt đạp xe về nhà, một số thì vẫn đang chơi bóng rổ ở trường để tham gia câu lạc bộ.

“Bên này là sân bóng rổ, ngày thường có rất nhiều bạn học chơi ở đây.” Tưởng Du chỉ vào sân bóng rổ bên cạnh rồi giới thiệu.

Trần Đình gật gật đầu, sau đó quay đầu lại nhìn Tưởng Du: “Đàn anh, ngày thường anh có thích chơi bóng rổ không?”
“Ừ, tôi thỉnh thoảng cùng bạn bè đánh vài trận cho vui.”
“À ——”
Tưởng Du hút một ngụm trà sữa, đang chuẩn bị đi sang chỗ khác thì một bàn tay đã giữ chặt cánh tay anh.

Anh ngẩng đầu nhìn thấy Trần Đình, cậu ta mỉm cười chỉ chỉ về phía bậc thang: “Hay mình ngồi xuống nghỉ ngơi đi?”
“Chúng ta chỉ vừa mới bắt đầu đi.”
“Đàn anh, sau này anh vẫn có thể mang em đi tham quan mà, hôm nay chúng ta nhìn xem người khác đánh bóng rổ được không, em chưa bao giờ thử xem bóng rổ cùng với người khác.”
Trần Đình nói xong câu này, vẻ mặt trở nên mất mác.

“Trước kia em ở trường học luôn bị bắt nạt, không có khả năng cùng bạn nhàn nhã uống trà sữa giống như bây giờ.”
Tưởng Du trầm mặc một hồi, nhấc chân đi tới bậc thang, ngồi xuống.

Trần Đình vui vẻ ngồi bên cạnh anh, khoảng cách của hai người rất gần.

Trong sân bóng rổ, mấy bạn nam đang cạnh tranh gay gắt, cậu rượt tôi đuổi, trong đó có một bạn nam linh hoạt nhảy ra, sau khi giật được quả bóng rổ liền rê bóng đến khung, nhảy lên một cái, đem quả bóng ném vào vòng.

“Hay!” Tưởng Du hưng phấn hét lên.

“Ha ha, đàn anh Tưởng thật đáng yêu.” Trần Đình cười nói.

Tưởng Du dừng một chút, trở lại trạng thái ban đầu.

“Thật ra em đã tìm anh rất lâu.” Trần Đình do dự một chút rồi nói: “Ở trung tâm thương mại, trong con hẻm nhỏ đó.”
“…….Tại sao?”
“Muốn làm quen với anh ạ.” Trần Đình hơi dừng lại, lộ ra nụ cười xán lạn: “Ở trường trước, các bạn học đều nói em có bộ dạng yếu đuối, lúc nào cũng luôn bắt nạt em, một số thì muốn lấy tiền của em để cho bọn họ chơi game, thời điểm đó em cảm thấy rất u ám.”
“Chuyện đã qua rồi…..” Tưởng Du vỗ vỗ vai đối phương, tỏ vẻ an ủi.

Trần Đình đưa tay ra kéo anh lại.

Hai mắt như sao sáng nhìn chằm chằm Tưởng Du, giọng điệu vui sướng nói: “Đúng vậy, vào lúc nhìn thấy anh, tất cả đều đã là quá khứ, khi đó cảm ơn anh đã cho em dũng khí, nếu không……” Em không có khả năng đẩy mạnh tất cả bọn họ vào bóng tối.

Trần Đình cười nói, nhưng câu cuối cùng kia cũng không có nói ra.

“Cho nên em vô cùng muốn cảm ơn đàn anh Tưởng.”
“Ha ha, đừng khách khí.” Tưởng Du mất tự nhiên rút tay về, hút một ngụm trà sữa, phát hiện anh đã uống xong rồi.

Anh nhìn xung quanh để tìm thùng rác, đột nhiên chú ý đến một bóng người, đối phương đang đứng ở phía đối diện của sân bóng rổ, lẳng lặng nhìn chằm chằm bên này.

Tầm mắt hai người giao nhau, Phó Thành yên lặng dời đi, sau đó chống cằm tiếp tục xem bóng rổ..