Nghe Nói Sếp Thích Tôi?

Chương 47: Xin lỗi em, người con gái anh từng yêu



Lâm Thắng quay trở lại bệnh viện, nhìn thấy Thiên Kim đang ngủ. Anh tiến lại gần. Bàn tay không chịu được vuốt ve gương mặt cô.

“Anh về rồi đó hả? Công việc thế nào?”

“Thiên Kim, cùng anh đi đến một nơi có được không?”

Thiên Kim gật đầu nhưng vừa ngồi dậy cô đã muốn nôn. Bác sĩ nói đây là biểu hiện bình thường sau khi bị chấn thương ở đầu.

“Không sao chứ?”

“Không sao, em đi được.”

Trong thời gian đợi Thiên Kim thay quần áo, Lâm Thắng có xin bác sĩ cho bọn họ rời khỏi bệnh viên 3 tiếng đồng hồ.

Lâm Thắng chở Thiên Kim đến một cửa hàng trang sức. Tại đây, hai người cùng thử nhẫn đôi.

Lúc Lâm Thắng quen Thiên Kim, anh chỉ tặng cô một cặp nhẫn cỏ. Đến sau này, khi có cơ hội cũng chỉ là nhẫn bạc. Cô nói không cần quá lãng phí.

“Lâm Thắng, chúng ta đi chọn nhẫn?”

“Ừ. Chọn cho em và con.”

“Con còn chưa ra đời.”

“Em xem đó là quà chúc mừng.”

Sau khi Thiên Kim chọn xong, cô lướt qua một vòng. Sợi dây chuyền bằng vàng mặt hoa đào thu hút ánh nhìn của cô.

“Cái này trông rất quen.”

“Tiêu thư, người có muốn thử?”

“Không cần.”

Mua xong, Lâm Thắng chở Thiên Kim đến một nơi. Nơi này là trước đây họ đặt lễ phục. Nên nhân viên vừa nhìn đã biết.

“Thiên Kim, mau vào bên trong thử đi.”

Lâm Thắng dẫn Thiên Kim vào, đích thân chọn một bộ váy cưới cho cô. Khi bước ra, Thiên Kim như một nàng công chúa xinh đẹp và kiều diễm.

Lâm Thắng đã thay sẵn một bộ âu phục, lúc nhìn Thiên Kim anh không khỏi xúc động, mắt đỏ hoe.

“Công chúa nhỏ của anh!”

Thiên Kim nháy mắt: “Sao nào? Có đẹp không?”

Lâm Thắng gật đầu, anh bước đến đứng bên cạnh Thiên Kim rồi nói với nhân viên:

“Phiền cô có thể chụp cho chúng tôi một bức ảnh?”

“Dạ được!”

Lúc chuẩn bị chụp, Thiên Kim tựa đầu vào vai anh, gương mặt nở nụ cười hạnh phúc.

“Xong rồi ạ!”

“Cảm ơn!”

Lâm Thắng đỡ eo cô: “Cẩn thận một chút!”

Lúc cô thay xong quần áo, ở bên ngoài Lâm Thắng cầm một bó hoa quỳ xuống, một tay mở hộp nhẫn đã chọn vừa rồi:

“Thiên Kim, em có bằng lòng lấy anh không?”

Thiên Kim xúc động, hai dòng nước mắt tuôn như mưa. Thanh xuân cùng anh của cô đúng là không uổng phí mà.

“Đồng ý. Em đồng ý!”

Lâm Thắng đeo nhẫn vào tay cho cô sau đó ôm cô vào lòng. Cảm giác này thật lâu lắm rồi mới có được. Nhưng thay vì hạnh phúc, bản thân anh lại nhói ở trong tim. Đau lòng đến tột độ.

Nhân viên ở cửa hàng nhìn một màn cảm động ở trước mắt cũng khóc theo.

“Chúc mừng anh chị.”

Sau đó hai người cùng nhau vào nhà hàng ăn một bữa ăn. Anh chở cô đến nơi hai người từng hẹn hò. Đó là sân bóng phía sau trường. Năm đó, anh thấy Thiên Kim ôm trái bóng như nữ thần xinh đẹp đến trả cho anh. Năm đó, anh cùng cô nói cười. Cũng năm đó, bọn họ như hình với bóng, tươi đẹp biết mấy.

Lâm Thắng đắt Thiên Kim ngồi xuống ở ghế đá. Sân bóng lúc này không có bóng người. Từng ánh nắng đẹp đẽ xuyên qua tán cây chiếu xuống mặt sân.

“Thiên Kim, em còn nhớ năm đó anh đá bóng vào mông của em không?”

Thiên Kim cười gật đầu.

“Sau khi nhặt được quả bóng. Thay vì ném lại cho anh. Em ôm quả bóng chạy đến nhẹ nhàng nói rằng: “Khao tui một ly trà sữa tui mới trả lại bóng. Nếu không thì đừng hòng.”

“Trời ạ! Nghĩ lại em có chút quá đáng!”

“Không có. Anh thấy em rất dễ thương. Cứ thấy em phát sáng sao á!”

Thiên Kim cười ngửa ra phía sau: “Anh diễn tả em cứ như cái bóng đèn vậy. Biết phát sáng!”

Lâm Thắng vừa khóc vừa cười. Anh lấy tay lau nước mắt. Hít một hơi dài để nói tiếp:

“Thiên Kim. Anh nghĩ sau này con của chúng ta lớn, anh sẽ dẫn con đến đây nói anh quen mẹ của nó thế nào.”

“Haha. Anh tính tố cáo mẹ nó đòi ba nó trà sữa hả?”

“Nhưng mà…”

“Hửm?”

Lâm Thắng nói đến đây anh dừng lại, mặt hơi ngẩng lên trời để kìm nén giọt nước mắt đang rơi. Nhưng càng lúc càng mất kiểm soát. Nước mắt thi nhau chảy xuống ướt cả tay anh.

“Thiên Kim. Anh xin lỗi. Cho dù anh có rộng lượng thế nào, anh vẫn muốn đứa con trong bụng em phải là con của anh. Nhưng không phải. Đứa con đó không phải của anh. Anh nghĩ mình sẽ làm một người cha tốt. Nhưng anh muốn làm cha tốt đối với con của chính mình.”

Thiên Kim không hiểu: “Anh nói gì vậy? Đứa con này không phải của anh thì của ai?”

Cô liên tục lắc đầu, bản thân cô thật không nghĩ ra người đó có thể là ai. Khó lòng mà chấp nhận. Cô hét lên:

“Thắng, anh nói điên cái gì vậy?”

“Thiên Kim, anh không điên. Chúng ta chưa từng phát sinh quan hệ. Đứa con đó không phải của anh. Lần đầu tiên của em vẫn không phải cho anh.”

Thiên Kim khuỵu xuống. Cô đưa tay đập vào đầu của mình:

“Hoàng Thiên Kim, mày nghe lời một chút. Nói cho tao biết đã xảy ra chuyện gì?”

“Hoàng Thiên Kim, sao mày không nghe lời vậy?”

Cô ôm ngực đau đớn, nước mắt tuôn rơi. Lòng ngực đau như có ai đó xé nát. Trái tim nhói lên từng đợt. Cô hận chính mình. Chính mình lại không nhớ cái gì hết. Mình đã làm cái gì khiến anh đau khổ như vậy?

“Xin lỗi Lâm Thắng. Em không nhớ. Em thật sự không nhớ… Nếu em đã làm gì sai hãy tha thứ cho em có được không? Em không thể sống mà không có anh được. Chúng ta phải làm sao?”

Lâm Thắng ngồi xuống ôm cô. Anh rõ ràng rất yêu cô nhưng anh luôn giữ chấp niệm rằng vợ anh phải thật sự trong trắng. Bây giờ thì sao chứ?

Cho dù ông trời có cho anh cơ hội ở bên cô lần nữa. Có cho cơ hội cùng nhau kết hôn. Anh vẫn không vượt qua rào cản về khái niệm trinh tiết. Anh càng không thể rộng lượng mà nuôi con của người khác. Anh tiếp tục cố chấp thì chỉ làm bản thân và cô đau khổ hơn thôi. Vì giữa anh và cô chính là không thể quay lại.

“Thiên Kim, anh xin lỗi. Anh không làm được!”

Thiên Kim như ngã quỵ cô gọi tên anh: “Lâm Thắng… Đừng đi!”