Nghề Phò Mã

Chương 12: Kinh động đến vương li



Vương Li rất hài lòng khi thấy Vương Xung hiểu chuyện như vậy.

Trưởng Công chúa Minh Nghi là kẻ thù không đội trời chung với Thư Quý phi, bọn họ khó khăn lắm mới đợi được đến lúc nàng xuất giá, rời khỏi sự ủng hộ của đám lão thần ở Thịnh Kinh, giờ nàng chỉ là một vị Trưởng Công chúa không có thực quyền thì còn gì phải sợ?

Chưa kể đến việc phò mã bị buộc phải cưới nàng theo chiều chỉ, do đó phủ Định Bắc hầu hiển nhiên là sẽ không đứng ra làm chỗ dựa cho nàng.

Chính vì thế, Thư Quý phi mới sai y đến “hầu hạ” tử tế vị công chúa này.

Làm nô tài ở ti Giám Lễ bấy lâu, nay được Thư Quý phi coi trọng mới được ngóc đầu làm chủ nhân, dĩ nhiên là y phải tận dụng tốt cơ hội hiếm có này. Thư Quý vui thì y sẽ được nhiều lợi lộc hơn.

Rèm xe được buông xuống, Vương Xung lại tiến về phía trước, hùng dũng oai vệ như một vị đại tướng quân đi tuần tra.

“Gia, nhìn kìa!” Một tên tay sai bên cạnh chỉ cho hắn ta: “Cái đó hình như là bia ngắm bắn.”

Vương Xung ngạo nghễ nhìn lướt qua, rồi đáp: “Nơi hoang vu vắng vẻ mà lại dựng bia ngắm, thật kỳ quái. Người đi xem thử đi.”

Tên tay sai khom lưng gật đầu, sau đó vâng lệnh đi xem xét. Có điều, y vừa mới đến trước tấm bia đã nghe thấy tiếng xé gió vù vù lao tới, phần lông vũ của mũi trên sượt qua vành tai y, cắm thẳng vào hồng tâm của bia ngắm.

Tên tay sai sợ đến độ run lẩy bẩy, còn chưa kịp phản ứng thì một mũi tên khác lại lao tới, cũng vượt qua tại y và cắm vào bên cạnh mũi tên thứ nhất.

“Ôi trời ơi, có thích khách!” Y sợ tái mặt, kinh hãi hét ầm lên, tay chân run rẩy, thậm chí không rút được đạo ở bên hông ra.

Nghe tiếng hét của y, nhóm người Vương Xung lập tức rút đao ra với vẻ cảnh giác: “Đám trộm cướp to gan, dám tập kích Vương đại nhân, còn không mau thò mặt ra, khoanh tay chịu chết!”

Không có ai trả lời, chỉ có hai con tuấn mã bất ngờ lao ra khỏi bụi cây bên đường. Nhóm người Vương Xung giật bắn, lập tức dừng ngay ngựa lại nên mới không đụng vào họ. Hai con tuấn mã vẫn tiếp tục phóng như bay trên đường cái, lao thẳng vào bụi cây khác.

Vương Xung còn chưa kịp hoàn hồn thì lại có vài mũi tên khác bắn tới, tất cả đều nhắm vào bia ngắm ven đường, ngay sau đó lại có vài con tuấn mã lần lượt lao ra khỏi bụi cây, rồi nhanh chóng chui vào bụi cây đối diện.

“Kẻ nào?” Vương Xung vung đao chỉ về phía họ: “Dừng lại!”

Hắn ta oai phong lẫm liệt là thế, nhưng những người cưỡi ngựa phóng ngang qua đều chẳng buồn để ý tới.

Mục Giác liên tiếp bắn trúng chín hồng tâm, nếu hắn bắn trúng cả sáu bia còn lại thì sẽ giành được chiến thắng.

Vương Xung tức sùi bọt mép khi bị bọn họ phớt lờ. Hắn ta quay người lại tát cho tên tay sai bên cạnh một cái: “Câm à? Còn không mau đuổi theo bọn chúng đi? Dám làm kinh động đến nghĩa phụ ta. Phải tra bằng được xem rốt cuộc đám người không biết sống chết kia là ai.”

Tên tay sai bị ăn một cái bạt tai, ngơ ra một lát rồi nhanh chóng giục ngựa đuổi theo.

“Chuyện gì thế?” Vương Li ngồi trong xe cất giọng rất không hài lòng.

Vương Xung lật đật đi tới, xuống ngựa và cúi đầu nói: “Cha nuôi bớt giận, không biết một đám choai choai từ đầu chui ra lại dám làm kinh động đến đoàn xe chúng ta.”

Vương Li nổi giận: “Thành Lộc Kinh này đúng là lộn xộn, không có quy củ gì sất. Lúc nào rảnh phải nói cho bọn chúng biết thế nào là quy củ mới được.”

“Vâng, nghĩa phụ cứ yên tâm ạ.”

Vương Xung rối rít nhận lỗi, tuy nhiên trong lòng lại cực kỳ bất mãn. Không biết là kẻ nào kinh động đến đoàn xe của bọn họ, kết quả người bị ăn mắng lại là hắn ta! Thật đáng ghét!

Hắn ta lại leo lên ngựa, lần này đã cẩn thận hơn rất nhiều. Đoàn xe của bọn họ không gặp bất cứ ai trên đường đi.

Khi nhìn thấy bức tường cao của thành Lộc Kinh, Vương Xung mới cảm thấy nhẹ nhõm hơn. Hắn ta đang định bẩm báo với Vương Li ngồi trong xe thì bỗng nhiên lại có một đoàn người cưỡi ngựa từ phía sau ầm ầm chạy qua. Mặc dù mấy người Vương Xung đã cấp tốc dừng lại, song vẫn bị hít phải bụi đất, thế là ho sặc sụa.

Tất cả bọn họ đều là những công tử trẻ tuổi, quần là áo lượt, phóng khoáng và ngang tàng, thoải mái cười đùa trách móc, chỉ là chẳng ai thèm liếc nhìn nhóm người Vương Xung lấy một cái.