Nghèo Đến Độ Phải Dựa Mặt Kiếm Cơm

Chương 54: Tiễn



"Đói rồi sao?" Phong Hán nhẹ nhàng nắm tay cô, thấy cô một bộ nhóc đáng thương khóc không ra nước mắt, không nhịn được cười ôm lấy cô, trấn an: "Kia là chương trình truyền hình thực tế, cũng không phải đóng phim, không cần diễn kỹ."

"Anh không hiểu!" Mẫu Đan ngẩng đầu ghé vào bên tai anh, thì thầm nói: "Lộ Trần người này cực thích bát quái, lần trước lúc quay MV Vô Tri Mỹ Mộng, em đã bị anh ta bắt ra "phỏng vấn" tại trận, vừa rồi đạo diễn Trần nói anh ta tham dự cả bên sản xuất Nam Nữ Scandal, em có thể chắc chắn với anh hướng đi của Nam Nữ Scandal nhất định cực kì thanh kỳ." Trừ cái đó ra, còn có một chút chính là cô cũng không muốn lãng phí cảm tình giữa cô và Phong Hán quá. Mặc dù những thứ biểu hiện trước ống kính cũng không nhất định chân thực, nhưng bản thân vẫn sẽ có mâu thuẫn.

Thanh kỳ? Phong Hán trêu ghẹo: "Em không cảm thấy Nam Nữ Scandal nghe tên thôi đã rất thanh kỳ rồi sao?" Trong vòng trừ phi là cố ý lẫn lộn, hoặc là đều có hảo cảm với nhau giống anh cùng Peony, nếu không ai không phải lộ ra scandal liền sẽ có chỗ tị huý?

Mẫu Đan nghe vậy, miệng xẹp xuống, trên mặt đầy bất đắc dĩ: "Cái này em cũng không phải cố ý." Thở dài thật sâu: "Ngày đó gặp Kim Hà tỷ lần đầu đã trò chuyện vui vẻ, em cũng chỉ thuận miệng nhắc đến, làm sao biết sẽ có hậu hoạn không ngừng thế này." Ánh mắt đảo qua bốn phía: "Chính là ở phòng này, em đều có chút tức cảnh sinh tình."

"Thật không tham gia?" Phong Hán cũng không thích tham gia chương trình giải trí, nhưng nếu là cùng với cô, anh vẫn rất chờ mong: "Em có biết giá chương trình giải trí trong nước bình thường đều cao hơn quay phim truyền hình không? Hơn nữa còn có thể nhanh chóng thu hút fan."

"Đối với việc fan hâm mộ, em không phải cảm thấy rất hứng thú." Tâm tình Mẫu Đan càng chết dở, nhưng tình cảm cô dành cho tiền là thủy chung hơn bất cứ gì: "Anh đừng có dụ hoặc em nữa, nếu không em khả năng không giữ được."

"Thực ra em có thể không cần giữ." Phong Hán cũng có tư tâm của mình: "Là anh muốn ở cùng em nhiều hơn." Người yêu nhau ở cùng trong một hoàn cảnh làm việc có thể dẫn phát ra những vấn đề ẩn tàng giữa hai người. Đã rung động, anh chỉ hi vọng có thể nở hoa kết quả.

Với cô mà nói, lời yêu thương ngọt ngào nhất cũng chỉ đến vậy là cùng. Thần sắc trên mặt Mẫu Đan lập tức tạnh xuống, không còn xoắn xuýt: "Tốt, vậy em theo anh kiếm tiền."

Trần Sâm ngồi bên trái Phong Hán chỉ muốn nói ông không phải cố ý nghe lén, thật sự là hai vị này không tị húy ông chút nào. Nghe nha đầu Thược Dược đồng ý, ông còn suýt cảm động đến rớt nước mắt. Một đêm cố gắng rốt cục có kết quả tốt. Bà Hoàng Bài Bạc Hoa Mẫu Đan ông đầu tư còn chưa khai mạc đã có thể thấy tình thế một mảnh tốt đẹp. 18 rạp chiếu phim nha, nếu toàn bộ đều chiếu Bà Hoàng Bài Bạc Hoa Mẫu Đan của ông, ngẫm lại ông cũng cảm giác hình tượng kia cực kì đẹp!

Giờ phút này Trần Sâm thật muốn gào to hai câu: "Nam nhân ưu tú như tôi là không thể nào xoàng xĩnh vô vị sống cả đời." Thị trường hài kịch toàn cầu cần ông đến cứu vớt!

Đồ ăn rốt cục lên bàn. Mẫu Đan uống cùng Trần Sâm, đạo diễn Hồ không đến hai lượng rượu trắng, người đại diện Tôn Độ của Hoa Mộc Dương cùng người đại diện Tiền Phương của Tân Tiêu liên tiếp phát lực, bưng chén rượu đi đến bàn chủ, uống rượu như uống nước, từng ngụm từng ngụm.

Nhìn vậy, Mẫu Đan cũng phải nuốt nước miếng một cái, thật là cần tiền không cần mạng.

Lời Trần Sâm nói vừa rồi, Hoa Mộc Dương cùng Tân Tiêu cũng nghe được, hai người tất nhiên là đi theo sau lưng người đại diện cùng nhau kính Trần Sâm, đạo diễn Hồ. Đương nhiên một đoàn người cũng không dám vắng vẻ Phong Hán cùng Mẫu Đan chút nào, có điều Phong Hán lấy trà thay rượu, Mẫu Đan thì tất cả đều uống rượu trắng.

Trần Sâm cũng không ngốc, biết tâm tư của bọn họ. Nhưng Nam Nữ Scandal là kim chủ nhà ông lấy ra kiếm tiền, có một số việc ông cũng không dám mở miệng, chỉ có thể vòng vo một chút.

Mà Mẫu Đan thì là toàn bộ hành trình ngồi gật đầu, giống hệt một người không liên quan, không nói nửa câu. Coi như bị nhắc đến, cô cũng chỉ nói vài câu không đau không ngứa, ứng phó cho qua. Qua ba tuần rượu, Trần Sâm cùng đạo diễn Hồ thì đang lớn miệng oẳn tù tì, Tôn Độ, Tiền Phương dẫn một đám người ở một bên trợ uy.

Đến lúc này, trên mặt Mẫu Đan cũng thêm một vòng đỏ ửng. Mới kính nhân viên công tác tổ máy một đợt, cảm ơn bọn họ ngày thường chiếu cố. Trở lại chỗ ngồi, vừa đặt chén rượu xuống, Tân Tiêu đã sớm nhìn chằm chằm liền mang theo nửa chai rượu đỏ ngã trái ngã phải trên mặt đất tới, kéo một cái ghế, cũng không nhìn rõ xem thành ghế ở đâu đã định ngồi xuống. Mẫu Đan vội vàng kéo cô nàng lại: "Sai sai, quay lại!"

Tân Tiêu lập tức quay đầu, nói lầm bầm: "Cái gì nha, quay đầu nhìn cái gì?"

"Ôi trời..." Mẫu Đan biết cô nàng uống nhiều quá, cũng không trông cậy được, đưa chân xoay ghế lại: "Được rồi, hiện tại có thể ngồi xuống." Quay đầu nhìn cửa phòng, Phong Hán ra ngoài nhận điện thoại, làm sao còn chưa trở lại?

"Cô nhìn cái gì đấy?" An toàn ngồi vào ghế, Tân Tiêu xích lại gần Mẫu Đan, theo ánh mắt của cô, nhìn sang: "Cái gì cũng không có nha?"

Mẫu Đan nhịn không được liếc mắt. Cô nương này vừa chuẩn bị làm gì? Một bàn tay ngày hôm qua còn chưa đủ đau?

Quay đầu nhìn Tân Tiêu, cô ngoài cười nhưng trong không cười hỏi thăm: "Cô tìm đến tôi là muốn uống rượu hay là muốn đánh nhau?"

"Cô cười thế nào vậy?" Tân Tiêu nhíu chặt mày, híp mắt thoáng ngửa ra, nhìn chằm chằm Mẫu Đan thật lâu: "Cô không thích tôi, tôi... nấc... cũng không thích cô." Đùng một tiếng đặt nửa bình rượu đỏ lên bàn, tay chỉ Mẫu Đan: "Cô... nấc... rõ ràng có thể dựa vào tài hoa kiếm cơm, tại sao lại phải... dựa mặt?"

Vấn đề này hay nha! Mẫu Đan đã từng suy nghĩ rất lâu: "Thời vận không đủ, vận mệnh trêu người, tôi cũng đâu muốn đi cướp miếng ăn của các người."

Tân Tiêu chớp chớp đôi mắt to mơ màng hơi say, tựa như đang suy nghĩ về câu nói vừa rồi của Mẫu Đan, cách chừng mười giây mới nghiêng thân tiến lên trước: "Có câu chuyện phía sau... nhất định là có câu chuyện phía sao! Cô thế nào, bị lừa mất rất nhiều rất nhiều tiền đúng không?"

"Này là cái gì nha?" Cô bị lừa? Nếu gặp lừa đảo thật, còn không biết ai lừa ai đâu: "Làm sao, cô muốn cho tôi vay tiền?"

"Cũng không phải không thể cân nhắc." Tân Tiêu một phát bắt được tay Mẫu Đan: "Cô nói cho tôi biết, cô kiếm lời... không... bị lừa bao nhiêu tiền? Cho tôi cao hứng một chút, cao hứng, tôi... chuyện gì cũng làm được."

Quả nhiên hai người ngứa mắt lẫn nhau sẽ không bởi vì say mà có thể hòa hợp ở chung. Mẫu Đan cầm lấy chai rượu trắng, rót cho mình một ly đầy: "Đến, hai chúng ta cùng uống!" Nâng chén rượu lên hướng phía Tân Tiêu, cười một tiếng: "Tôi trắng cô đỏ, chúng ta cũng không câu nệ những này, tôi uống nhiều cô uống ít."

"Dựa vào cái gì?" Tân Tiêu không chịu được khích tướng, bỏ tay Mẫu Đan ra: "Cô trắng..." Ngón tay chỉ mình: "Tôi đỏ. Cô một cốc, tôi... Tân Tiêu tôi nửa bình!" Nói liền lảo đảo đứng lên, ôm nửa chai rượu đỏ mình mang tới, ngửa đầu uống.

Cô nàng đã phóng khoáng như vậy, cô cũng không thể sợ, một ngụm uống hết ly rượu trắng. Uống xong, Mẫu Đan đặt chén rượu xuống, đứng dậy đưa tay cầm bình rượu của Tân Tiêu: "Không uống hết vội, cô ngồi xuống nghỉ một lát."

"Nấc... Được rồi. " Tân Tiêu đưa rượu cho Mẫu Đan, hai tay che bụng đã căng lên, ngồi phịch ở trên ghế: "Cô nói đi, muốn vay bao nhiêu?"

Mẫu Đan nghe vậy, cười tươi rói, thấy cô nàng nửa chai rượu đỏ mới uống được một phần tư, không khỏi lắc đầu, đặt chai rượu vào giữa bàn: "Có bao nhiêu mượn bấy nhiêu." Nói xong liền quay người đi hướng cửa phòng.

Ra khỏi phòng, nhìn xung quanh, không thấy bóng dáng, tinh tế nghe ngóng, không có âm thanh. Phục vụ viên đứng ở hành lang thấy vậy, lập tức tiến lên hỏi: "Ngài muốn tìm Phong tiên sinh sao?"

"Đúng vậy." Mẫu Đan nhẹ gật đầu: "Cô biết anh ấy ở đâu?"

Phục vụ viên mỉm cười đưa tay hướng bên phải: "Mời ngài đi hướng này."

"Cám ơn!"

Mẫu Đan vừa rời mắt, một nữ phục vụ viên trẻ tuổi khác nhỏ giọng nói: "Không nghĩ tới bản thân cô ta cũng xinh đẹp như vậy, trách không được có thể cầm xuống người đàn ông độc thân hoàng kim số một của giới giải trí." Nói đến đây, có lẽ là ghen tị, miệng nhếch lên: "Có điều Phong ảnh đế mới ra ngoài bao lâu, cô ta đã đi tìm, này cũng quá gấp đi."

"Ngậm miệng! " Nữ phục vụ trung niên vừa phục vụ Mẫu Đan xong quay đầu hung ác trừng cô ta một chút: "Có còn muốn làm việc ở đây nữa không? Quên hết quy định của công ty rồi? Không được phép nghị luận về khách." Nữ phục vụ viên trẻ tuổi theo bản năng rụt đầu: "Tôi đã biết..."

Mẫu Đan mới rẽ phải đã thấy một phòng mở đèn sáng rực, đi đến gần, xuyên qua cửa pha lê thấy được người mình đang tìm. Ý thức được Phong Hán còn chưa nói chuyện điện thoại xong liền muốn quay người trở lại phòng, nhưng vừa đi hai bước, Phong Hán đã kết thúc cuộc trò chuyện, cửa phòng mở ra: "Peony?"

"Là em." Mẫu Đan quay đầu: "Thời gian không còn sớm, đồ ăn em yêu cầu đóng gói cũng đã được đưa đến, hai người có phải nên xuất phát rồi không?"

"Xác thực nên xuất phát." Phong Hán cúi đầu nhìn cô bạn gái yêu kiều hơn cả hoa mẫu đơn của mình. Dưới ánh đèn sáng tỏ, đôi mắt màu đen nhạt của anh trở nên tối hơn rất nhiều. Náo loạn một đêm, anh nhìn cô một đêm. Giờ phút này, hai người ở một mình, anh cũng không định tiếp tục kiềm chế, lui lại một bước, kéo người vào phòng.

Mẫu Đan cũng nhớ anh. Trong nháy mắt cửa phòng đóng lại, Phong Hán tắt đèn, khoá cửa, bắt được môi của cô. Chính là đói khát lại hào đoạt như vậy đấy! Hai tay Mẫu Đan vòng lên cổ anh, nhiệt liệt đáp lại. Khi hai người ra khỏi phòng đã là 20 phút sau. Tất cả rượu Mẫu Đan uống đêm nay dường như bộc phát ra, đỏ bừng cả khuôn mặt, đôi môi đỏ hơi sưng.

Phong Hán nắm tay cô, tình ý ở đáy mắt càng đậm. Cô gái nhỏ của anh còn rất lớn mật đâu! Trong đầu lần nữa quanh quẩn hình ảnh cô kéo tay anh vào WC, nắm tay cô càng chặt. Anh không muốn buông ra.

"Các cậu..." Yến Thanh mang đồ ăn đã đóng gói sẵn đứng ngoài cửa phòng, phát giác được không khí thâm tình đã đổi chất quanh quẩn giữa hai người, lập tức cảm giác bọn họ chơi cái gì 🔞: "Làm sao đến bây giờ mới trở về? Tớ đợi ở đây gần 15 phút rồi đấy."

Dò xét xong, giống như bông hoa nhỏ yêu kiều vừa được tưới nước, dùng ánh mắt đồng tình nhìn chằm chằm Phong Hán. Từ lúc Hoa Mẫu Đan ra khỏi phòng đến hiện tại không sai biệt lắm 20 phút, Phong Hán nhanh như thế đã xong rồi?

Vị này năm nay tính toán đâu ra đấy cũng mới 35 tuổi nha, làm sao lại không dùng được? Cũng do người đại diện cậu không đúng, ngày bình thường chỉ cố nhận công việc, không bận tâm đến thân thể cậu ấy. Không được, từ ngày mai phải bắt đầu nấu canh đại bổ!

"Cậu đang nghĩ gì vậy?" Phong Hán liếc qua Yến Thanh, đưa Mẫu Đan đến cửa phòng ăn.

"Tớ có thể nghĩ gì?" Yến Thanh đưa tay tạm biệt Mẫu Đan: "Phong Hán không ở bên người, em có chuyện gì cũng đừng khách khí, cứ việc liên hệ chúng tôi. Nếu không liên lạc được với cậu ấy, em cũng tuyệt đối đừng nhạy cảm. Dưới tình huống bình thường, chỉ có hai loại khả năng sẽ cắt đứt liên lạc, hoặc là cậu ấy đang làm việc, hoặc là đang ở trên máy bay."

Trước khi Phong Hán trọng chấn hùng phong, cậu phải làm thật thập toàn thập mỹ, ổn định vị này trước.

Mẫu Đan đứng ở cửa ra vào, để lộ ra chiếc đồng hồ nam đeo trên cổ tay, nhìn Yến Thanh đang cười đến hơi nịnh nọt, nghiêm túc nói: "Chúng tôi thật không làm chuyện gì lớn."

Chỉ là làm một chút chuyện người trưởng thành sẽ làm, đương nhiên cô cũng là vì để Phong Hán dễ chịu một chút, mà lại bởi vì không phải ở trong nhà, bọn họ ngay cả đèn cũng không dám bật.

Giấu đầu lòi đuôi! Yến Thanh thấy chiếc đồng hồ P.PH của Phong Hán hiện đeo trên tay Mẫu Đan, thỏa mãn cười gật đầu: "Đúng, em nói đều đúng!" Nhìn vào mắt cậu đi, đơn thuần ngây thơ làm sao!

"Bảo nhi, không cần để ý cậu ta." Phong Hán như cảnh cáo nhìn thoáng qua Yến Thanh, sau đó quay đầu ôn nhu nói nhỏ với Mẫu Đan: "Đi vào đi, bây giờ anh đi. Kịch bản Tuyên Thành Kiếm Ảnh anh đã có, sẽ tiếp tục xem, em có việc gọi điện thoại cho anh, gọi không được thì tìm Yến Thanh, biết chưa?"

"Biết rồi." Mẫu Đan quay đầu quét mắt nhìn qua phòng ăn, lại xoay đầu lại hỏi lần nữa: "Thật không cho em tiễn anh?"

"Không cần." Phong Hán cúi đầu hôn lên trán cô: "Xe ở ngay dưới gara, đi thang máy xuống được. Anh đến Côn thành sẽ gửi tin nhắn cho em, em trở lại khách sạn cũng nói cho anh một tiếng."

Mẫu Đan mím môi, không cam lòng nói: "Vậy được rồi, hai người nhớ bảo trọng."

"Ừ, em cũng thế." Phong Hán ôm lấy cô, dùng sức hôn lên tóc mai của cô: "Đi vào đóng cửa lại, anh đi."

"Ừ."

Nhưng cửa đóng lại chưa đến 1 phút, Mẫu Đan vẫn không nhịn được mở cửa đi ra. Trong hành lang đã không còn hình bóng người của cô, tâm tình lập tức DOWN đến thung lũng, khí lực toàn thân giống như đột nhiên bị rút đi một nửa. Hoá ra đây chính là cảm giác yêu đương!

Lần nữa trở lại phòng ăn, Tân Tiêu uống say đang nháo nhào bốn phía tìm cô độc đấu, mà Mẫu Đan cũng không từ chối, hiện tại cô cũng muốn uống rượu.

Quật ngã Tân Tiêu, rốt cục an tĩnh, Mẫu Đan gục xuống bàn, lấy điện thoại ra nhìn đồng hồ, gửi tin WeChat cho Phong Hán: "Ra khỏi Lệ thành rồi chứ?"

Vừa gửi xong, bên kia liền gửi định vị đến, đi kèm là tin nhắn thoại: "Sắp ra khỏi Lệ thành, em về khách sạn chưa? Đừng uống quá nhiều rượu."

Nghe thanh âm trầm thấp lại thanh lãnh của anh, Mẫu Đan hít mũi một cái, gửi tin nhắn thoại trả lời: "Anh chú ý lái xe, em không uống rượu."

Vừa dứt lời, ghế bên cạnh cô lại có người ngồi. Hoa Mộc Dương cầm một ly rượu không bỏ lên bàn, cầm lấy chai rượu trắng: "Tôi mời cô một chén, vẫn muốn nói xin lỗi cô nhưng lại không biết mở miệng thế nào, hôm nay thừa dịp say làm luôn đi."

Mẫu Đan lắc đầu: "Lời xin lỗi của cậu tôi tiếp nhận, rượu cậu uống là được, bạn trai tôi không cho tôi uống."

Hoa Mộc Dương nhìn ly rượu vừa rót đầy, dở khóc dở cười: "Một ly cũng không được?"

"Một giọt cũng không thành. Bạn trai tôi tin tưởng tôi, tôi cũng phải hết lòng tuân thủ hứa hẹn."

Cô con mẹ nó nói đến thật dõng dạc nha! Hoa Mộc Dương liếc qua Tân Tiêu bị chuốc đến yên tĩnh như gà, bưng chén rượu lên: "Tôi cạn, cô tùy ý."

Một đêm này, Mẫu Đan mất ngủ, không phải là bởi vì uống nhiều rượu, mà là người cô quan tâm còn trên đường tới Côn thành, anh không tới nơi, cô không cách nào ngủ được.

Ngày kế tiếp đoàn làm phim Tuyên Thành Kiếm Ảnh tập thể ngủ đến giữa trưa, Mẫu Đan vừa tỉnh dậy liền đưa tay đi sờ điện thoại. Điện thoại còn không có sờ đến, trước sờ đến một chiếc đồng hồ đeo tay. Thoáng dừng lại, mở mắt.

Tối hôm qua ở WC, tiếng anh nặng nề thở dốc cùng đè nén lần nữa quanh quẩn ở bên tai, thả ra trong nháy mắt, nam nhân cầm chặt tay cô, cởi chiếc đồng hồ trên tay xuống đeo vào cổ tay cô.

Mẫu Đan cười nhẹ, nhìn đồng hồ. Hiện tại đã 12 giờ, Phong Hán cùng Yến Thanh rạng sáng 3 giờ mới đến Côn thành, bây giờ chắc hẳn đang trên máy bay tới Thân thành.

Mở điện thoại, có ba tin nhắn WeChat chưa đọc, đều đến từ "Phong lão bản". Chuyến bay từ Côn thành đến Thân thành thẳng đến 11:40 mới cất cánh.

Thân thành, Phong Hán vừa xuống phi cơ đã lập tức khởi động máy, báo bình an cho Mẫu Đan. Yến Thanh đeo kính râm, kéo một chiếc túi du lịch nhỏ đi theo, chua xót trong lòng cuồn cuộn dâng lên: "Cậu không thể quan tâm cảm thụ của tớ một chút sao?"

"Nếu cậu không dễ chịu, tớ có thể cho cậu nghỉ dài hạn." Phong Hán không muốn để ý tới cậu ta. Buổi trưa hôm nay, tại Côn thành, bọn họ trả xe, vị này lại mang anh đi ăn cái gì dược thiện, còn trực tiếp gọi cho anh cái gì súp bò?

"Phong tiên sinh, cậu đây là đang công báo tư thù!" Yến Thanh một tay cắm túi quần: "Tớ làm như vậy cũng là vì hạnh phúc của ai?" Cậu cũng ôm câu chuyện súp bò lúc trưa trong ngực đấy: "Cậu cũng không nghĩ một chút, Mẫu Đan kém cậu 8 tuổi, cô ấy..."

Phong Hán gửi tin nhắn xong, quay đầu nhìn Yến Thanh, khẽ mím môi. Yến Thanh chợt cảm thấy rùng mình, đầu lưỡi nhất chuyển: "Cô ấy chịu được cậu giày vò sao? Cậu phải bồi bổ cho cô ấy thật tốt."