Nghèo Đến Độ Phải Dựa Mặt Kiếm Cơm

Chương 75: Khởi quay



Nhóm người Trương Bình Kinh vừa mới tiến vào phòng khách không quá năm phút, Yến Thanh liền dẫn Đông Tiểu Tây đến, đêm nay Đông Tiểu Tây mặc một bộ váy slip dress màu xám bạc, nhìn như đơn giản điệu thấp, cũng không xa hoa, nhưng tổng chiều cao gần 1m9 của cô lại không phải ai cũng có, lập tức áp đảo hai vị nữ diễn viên Hàn Mạc Hâm, Triệu Mông.

"Ngại quá, đến muộn." Yến Thanh vẫn mặc một bộ vest phong cách nhân sĩ thành công, nhưng cà vạt casual màu xám bạc ngược lại là cho anh tăng mấy phần trẻ trung, kéo ra một cái ghế, nhường Đông Tiểu Tây ngồi trước.

"Buổi chiều chúng tôi nhìn thấy tin tức, còn không tin lắm." Bị Đông Tiểu Tây đè xuống, Hàn Mạc Hâm rõ ràng có chút không cao hứng, chỉ là trở ngại Yến Thanh, cô cũng không dám phát tác, chẳng qua trong lòng đè nén, lời nói ra liền trở nên âm dương quái khí: "Không ngờ gu của đại danh siêu mẫu độc đáo thật đấy."

Đông Tiểu Tây giống như không nghe ra sự chua chát trong lời của Hàn Mạc Hâm, một thanh khoác lên tay Yến Thanh: "Đâu chỉ mọi người không tin, liền ngay cả chính tôi cũng giống như nằm mơ, có điều sự thật chứng minh ánh mắt của tôi xác thực độc đáo."

"Đọc được tin, tôi ngược lại thật ra rất tin tưởng." Trương Bình Kinh đây coi như là vả mặt tại chỗ, tay chỉ vào Yến Thanh, mắt nhìn về phía Đông Tiểu Tây: "Yến Thanh phi thường ưu tú, cô lựa chọn cậu ta sẽ không sai."

Triệu Mông cười khẽ, ngữ khí giống như trêu ghẹo: "Đương nhiên sẽ không sai, đây không phải liền đi đâu theo đó sao?"

Tài nguyên của Phong Hán cơ bản đều nằm trong tay Yến Thanh, Đông Tiểu Tây theo Yến Thanh chẳng khác nào là có thể hưởng thụ Phong Hán tài nguyên, nữ nhân này thật sự là khó lường, có điều cũng không biết Mẫu Đan có đồng ý hay không rồi?

"Không phải anh ấy đi đâu theo đó, mà là tôi sợ vòng tròn này." Đông Tiểu Tây nhẹ nhàng chớp cặp mắt lá liễu, trong lúc lơ đãng bộc lộ vũ mị cực kì mê người: "Trong giới dụ hoặc lớn là mọi người đều biết, nam nhân của tôi ưu tú như vậy, tôi phải trông kỹ mới được."

Yến Thanh gật đầu phụ họa: "Đúng, xác thực phải trông kĩ một chút, nhất định phải một ngày 24 giờ nhìn chằm chằm."

"Đang nói gì đấy? Vui vẻ như vậy." Bách Vịnh Tuấn dẫn Phong Hán cùng Mẫu Đan vào phòng khách, Mã Thần lập tức kéo ghế cho ba người, chủ vị tất nhiên là về nhà đầu tư, Phong Hán mang theo Mẫu Đan ngồi xuống bên tay phải của anh.

"Bách tổng tới, làm sao một điểm động tĩnh đều không có?" Hàn Mạc Hâm ngón tay nghịch nghịch lọn tóc, động tác nhu hòa, thêm kiều mị thanh âm, là hiển thị rõ phong tình: "Cũng may chúng tôi không nói xấu ngài, chỉ nói một vài chuyện vui vẻ, không phải còn chịu nổi sao?"

Mẫu Đan ngồi bên cạnh Phong Hán cười nhạt, cô là thật không thích trêu ghẹo trắng trợn kiểu này.

"Đúng." Bách Vịnh Tuấn cùng Trương đạo bắt chuyện qua sau, liền quay đầu nhìn về phía Phong Hán cùng Mẫu Đan: "Hai người lúc nào có rảnh, anh với Lập Di cũng an bài bữa gia yến? Nguyên bản lần này anh là muốn dẫn cô ấy cùng đi, vừa vặn không có chính sự gì, anh cũng có thể ở bên cô ấy nhiều hơn, thế nào biết hôm trước lại bị con gái anh lây bệnh cảm mạo."

Đông Tiểu Tây sảng khoái, nghe lời Bách tổng nói, giương mắt nhìn về phía hai vị ngồi đối diện, cái thứ không biết xấu hổ, có gan thì tiếp tục trêu chọc nha, người ta cũng đã nhắc đến cả chính cung lẫn con gái rồi.

"Trong tháng bảy, em với Peony sẽ về thủ đô một chuyến." Phong Hán nói: "Ngày bảy tháng bảy là sinh nhật cha Peony, ngày tám tháng bảy sẽ có thời gian, anh bảo chị dâu an bài đi."

"Mẫu lão hiệu trưởng sinh nhật là vào tháng sau?" Bách Vịnh Tuấn ngược lại là trực tiếp: "Peony, anh thế nhưng là một mực rất kính ngưỡng Mẫu lão hiệu trưởng, cũng thường xuyên nhắc đến lão nhân gia với Phong Hán, còn vô cùng muốn thỉnh giáo ông dục tử chi đạo, em xem đó mà làm thôi."

Mẫu Đan cũng vui vẻ, lời đã nói đến đây, cô lại không mở miệng mời liền có vẻ hơi không phóng khoáng: "Liền là gia yến mà thôi, nếu là anh không chê, tùy thời có thể quang lâm."

Một bữa cơm ăn đến còn tính là hài hòa, nhưng ngươi tới ta đi ám phong cũng không ít, mỗi lần đều là Trương Bình Kinh từ đó chu toàn, đêm nay Hàn Mạc Hâm cùng Triệu Mông hình như có ý nhằm vào Đông Tiểu Tây.

Có điều Đông Tiểu Tây cũng không phải người lương thiện, đại khái bởi vì không có tham gia diễn Thầy Giáo Quán Trà Nam, cho nên cũng không cố kỵ, không nhường Hàn Mạc Hâm cùng Triệu Mông chút nào, minh ám thầm chê mà nói một câu lại thêm một câu: "Tôi người này có một tính xấu, đồ ăn trong bát người khác cho dù ngon, tôi cũng không ăn được, đây chính là mệnh phải bị chết đói."

Mẫu Đan đều muốn cho cô nàng một vạn lẻ một like, không hổ là nữ nhân 18 tuổi đã xuất ngoại xông xáo giang hồ, bưu hãn đến đủ vị.

"Đông tiểu thư hiện tại là chuẩn bị chuyển trọng tâm sự nghiệp về trong nước sao?" Bách Vịnh Tuấn xem kịch cả buổi tối, tâm tình không tệ.

"Có quyết định này." Đông Tiểu Tây ngược lại là rất thẳng thắn: "Về sau còn xin Bách tổng chiếu cố nhiều hơn."

Bách Vịnh Tuấn nhẹ gật đầu: "Danh Sĩ Tụ Phẩm chuẩn bị thay đổi người đại diện nữ, cô có thể đi thử một chút."

Lời này vừa ra, Hàn Mạc Hâm cùng Triệu Mông thần sắc lập tức không ổn, đấu khẩu một đêm, cuối cùng lại tiện nghi nữ nhân này, hai người nhìn về phía Yến Thanh, gặp anh nâng chén đứng dậy, mang theo Đông Tiểu Tây hướng Bách Vịnh Tuấn mời rượu, trong lòng càng là ghen ghét cực kì.

"Bách tổng, ngài có phải là quên mất Mẫu Đan của chúng ta rồi không?" Nụ cười trên mặt Triệu Mông có chút gượng ép.

"Đương nhiên không có." Bách Vịnh Tuấn cười khẽ: "Chỉ là Peony thân phận không đồng dạng, huống hồ em ấy cũng không có lòng ngành với giải trí."

Mẫu Đan nâng ly rượu vang trước mặt: "Vẫn là anh hiểu em, mời."

Cơm nước xong xuôi, Bách Vịnh Tuấn lại nói với Phong Hán và Mẫu Đan vài câu, sau mới để Mã Thần đưa bọn họ về khách sạn. Trở lại khách sạn không quá một giờ, tư liệu có quan hệ với CMFF mà Bách thị sưu tập được liền phát đến Mẫu Đan hòm thư.

Mẫu Đan đại khái xem một lần, liền tắt máy vi tính, cầm kịch bản Thầy Giáo Quán Trà Nam bò lên giường: "Phong lão bản, đêm nay chúng ta nghiên cứu cảnh trên giường ngày mai một chút, sơ cấp mục tiêu là để cho em lộ mặt ít, mục tiêu cuối cùng là không lộ mặt chỉ lộ tấm lưng không có tình cảm chút nào."

Phong Hán đang lau tóc nghe nói như thế, không khỏi cười lắc đầu: "Chúng ta nghiên cứu vô dụng, ngày mai đến trường quay vẫn là phải nghe Trương đạo, nhưng trước đó anh có thảo luận với ông ấy rồi, đề nghị để em lộ mặt ít."

"Vậy là tốt rồi." Mẫu Đan hiện tại cũng bắt đầu khẩn trương, lật ra kịch bản: "A... Nhẹ một chút..." Lời kịch ngược lại là đơn giản, hai ngày này cô cũng phát ra quá tương tự thanh âm, hẳn là dễ thôi, khó khăn là phần lên đỉnh Olympia phía sau: "Lúc Trương dạo viết kịch bản, liền không có ý gì khác sao?"

"Cái này..." Phong Hán thật đúng là không biết nên trả lời thế nào: "Khi Trương đạo viết hẳn là chỉ nghĩ tới những gì được miêu tả trong kịch bản không cần ông ấy diễn."

Cũng phải, Mẫu Đan thở dài: "Phong lão bản, đem kịch bản cho em ngó ngó." Ngày mai sẽ là lúc khoe cái xấu.

"Ở trên tủ đầu giường."

Xoay người đi lấy, Mẫu Đan thấy một lần phía trên đánh dấu "Sụp đổ", "Mất hồn", "Nụ cười quỷ quyệt" mấy chữ, liền cảm giác không tốt: "Anh mang kinh Phật cho Trương đạo chưa?"

"Vừa nãy lúc em tắm anh đã mang qua rồi." Phong Hán ngẫm lại biểu tình của Trương đạo lúc ấy, liền buồn cười: "Ông ấy nói sẽ thật nghiên cứu kĩ." Cầm khăn trở lại phòng tắm, ném vào giỏ áo, sau lấy máy sấy trên tường xuống.

"Xác thực nên nghiên cứu cho kỹ." Mẫu Đan nghiêm túc đọc kịch bản, thỉnh thoảng lại nuốt nước bọt: "Tình sâu vô cùng, tê dại đến toàn thân căng cứng, giật mình, vô ý thức mười ngón nắm chặt drap giường, ngón chân dùng sức cuộn lại." Cái này... Đây cũng quá khó khăn!

Phong Hán sấy tóc xong, thuận tiện thu dọn một chút phòng vệ sinh, ra chỉ thấy tiểu nữ nhân nhà mình một mặt sinh không thể luyến: "Thế nào?" Lên giường đi vào bên cạnh cô, nhìn về phía kịch bản: "Đối với em mà nói đúng là rất khó."

Ngẫm lại buổi trưa hôm nay Hàng thành sân bay cái kia thanh xốc nổi "Yến đại phương", anh liền cảm giác chỉ tặng Trương đạo kinh Phật thôi còn không đủ, phải chuẩn bị thêm chút thuốc, hiệu quả nhanh cứu tâm hoàn là ắt không thể thiếu.

"Hiện tại còn sớm, chúng ta có thể nghiên cứu một chút." Mẫu Đan để kịch bản qua một bên, sau đó xoay người nằm bụp xuống giường, Phong Hán là tương đối phối hợp, lập tức chụp lên đi, cúi đầu chuẩn bị hôn.

"Phong lão bản!" Mẫu Đan đột nhiên nghĩ đến một chuyện: "Trên giường này không phải hẳn là có chăn sao? Đến lúc đó anh có thể kéo chăn lên kéo, sau đó... Chẳng phải OK sao?"

Trong màn ảnh tất cả đều là chăn màu trắng, chỉ cần bọn họ trốn ở dưới chăn đạp mấy cước là được, nếu là ngại quá đơn điệu, cô có thể tự móc tiền túi đổi mấy bộ chăn ga gối đệm màu sắc tiên diễm.

Phong Hán xích lại gần, hôn tóc của cô: "Chủ ý này không tệ." Thanh âm trầm thấp, ẩn hàm nồng đậm kiềm chế: "Bảo nhi, em kỳ thật thật không cần khẩn trương như vậy." Vành tai cô đã có chút phiếm hồng.

"Chúng ta bây giờ đến diễn thử một lần, Action, a... Nhẹ một chút..." Mẫu Đan còn đang suy nghĩ về lời kịch, thử thay vào, bên tai lại ngứa một chút: "Đừng lộn xộn, một hồi anh lại muốn khó chịu." Họa phong lập tức chệch hướng kịch bản, "Nhột quá..."

"Baby em thật đẹp."

Ngày kế tiếp, trời mới vừa tờ mờ sáng, Mẫu Đan liền tỉnh, trở mình chạy trở về Phong Hán trong ngực, Phong Hán ngủ không quá sâu, rất tự nhiên ôm lấy cô, thiếp tay có thể vỗ nhẹ, mùi vị quen thuộc tràn vào mũi, không bao lâu hai mắt lại mơ hồ.

Tỉnh lại lần nữa, bên người đã không có ai, đưa tay thăm dò vẫn còn ấm, Mẫu Đan ngồi dậy vươn vai, đến tháng cô rất thích ngủ.

Phong Hán đang rửa mặt trong phòng vệ sinh nghe được động tĩnh, liền đi ra: "Tỉnh, bữa sáng gọi phục vụ hay là xuống dưới ăn?" Rót cho cô một ly nước sôi.

"Tùy anh." Mẫu Đan vén dưới chăn giường, cầm BVS liền muốn đi căn phòng cách vách bên trong phòng vệ sinh, chỉ là lúc chạy qua Phong Hán bên người, bị anh ngăn cản: "Em dùng cái bên này, anh ổn."

"Tốt." Mẫu Đan ngáp một cái, nước mắt cũng trào ra.

Thấy cô lấy tay dụi mắt, Phong Hán có chút đau lòng: "Anh gọi phục vụ, em ngủ tiếp một lát đi." Dùng khăn nóng lau mặt cho cô.

"Không cần đâu." Mẫu Đan dựa vào trong ngực anh, lắc đầu: "Em đây chính là thói quen thôi, đến tháng cái liền ngủ không tỉnh, đợi lát nữa đánh răng rửa mặt xong là ổn,"

"Nếu không hôm nay anh xin phép nghỉ cho em." Dù sao cô phần diễn không nhiều, Trương đạo trước tiên có thể quay cái khác, có anh chống là không có chuyện gì: "Em ở khách sạn nghỉ ngơi cho thật tốt, một hồi anh bảo Ngô Thanh đến."

Mẫu Đan ngửa đầu nhìn, thấy anh nói rất nghiêm túc, không khỏi cười: "Ví dụ thế này, đây cũng không phải bệnh, liền vì cái này mà xin phép nghỉ thì có vẻ em kênh kiệu quá. Hôm qua Thanh Thanh đã phổ cập cho em rồi, diễn viên lần này tham gia diễn Thầy Giáo Quán Trà Nam, chỉ có em với anh không phải xuất thân chính quy."

"Nhưng anh thấy em thế này, trong lòng cũng lo lắng." Phong Hán hôn nhẹ lên mắt cô: "Hốc mắt đều đỏ, tối hôm qua em ngủ không ngon, lông mày cứ nhíu lại, có phải mỗi lần tới tháng đều không thoải mái như vậy đúng không?" Đưa tay giúp cô sửa sang tóc.

"Cũng không phải." Cô chính là sợ bị tràn, ngủ một mình không vấn đề, nhưng ngủ cùng anh, có chút lo lắng là bình thường: "Anh cũng không cần đoán mò."

Ăn xong bữa sáng, 8 giờ, Phong Hán cùng Mẫu Đan lên xe với Lý Minh và Hách Đổng, khi đến Quán Trà Nam, nhân viên đoàn làm phim đều đã đến đông đủ.

Phong Hán có phòng nghỉ của chính mình, thợ trang điểm đoàn làm phim phái tới đã chờ từ sớm: "Phong lão sư, Trương đạo nói bởi vì anh người trước người sau là hai hình tượng khác nhau, cho nên cảnh trên giường hôm nay, tóc của anh phải uốn một chút, nhìn thời thượng xíu."

"OK." Có điều Phong Hán cũng không có để thợ trang điểm vào việc ngay, quay người nói với Yến Thanh: "Nói với Trương đạo, cảnh quay đầu tiên quay ngay phần quán trà với chợ sáng đi."

"Tốt." Yến Thanh minh bạch ở trong đó cong cong quấn quấn, cảnh quay đầu tiên thường được coi như dấu hiệu khởi đầu, nếu là một mực NG, vô luận là diễn viên tham diễn hay là nhân viên công tác tâm tình cũng sẽ không quá tốt.

Mẫu Đan thở dài một hơi.

Yến Thanh ra khỏi phòng không bao lâu, Trương Bình Kinh mặc áo dài đội mũ rơm liền đến: "Chuyện gì xảy ra?"

"Không có chuyện gì." Phong Hán đã để thợ trang điểm cắt tóc cho anh: "Liền là cảm thấy lúc này quay cảnh chợ sáng vừa vặn."

Cậu nói không có việc gì liền không sao chắc? Trương Bình Kinh nhìn thoáng qua sắc mặt không tốt lắm Mẫu Đan, gãi đầu một cái cũng liền đồng ý: "Được thôi, nhưng cô cho tôi cái khởi đầu tốt, một lần qua."

"Nhất định."

Chợ sáng nhao nhao tạp tạp bắt đầu, quán trà Nam vô luận là trang trí vẫn là kinh doanh phong cách đều là giả cổ, trong phố nhỏ này cũng là phi thường nổi danh, không chỉ có ngoại lai du khách hay đến thưởng thức trà và bánh ngọt nhất phẩm ở nơi này mà người dân bản địa khi nhàn hạ cũng thường đến ngồi một chút.

Sinh ý như vậy náo nhiệt, nhưng quán trà lão bản vẫn là hoàn toàn như trước đây, mỗi sáng sớm 7 giờ mở cửa, buổi chiều 4 giờ liền không còn đón khách, không sớm một phút, cũng không trễ một giây.

"Vâng vâng, bàn số hai sữa đậu nành hai bát, bánh đậu xanh hoa quế không đường một đĩa, nem cuộn một đĩa, bánh nhân thịt hai chiếc..."

Tiểu nhị mặc áo vải màu xám bận trước bận sau, xuyên qua hành lang, trên vai đeo một cái khăn lông, vừa đặt lên bàn trên đĩa bánh ngọt, quay người kéo khăn xuống thu thập một bàn khác, miệng bên trong còn nói: "Hoan nghênh quý khách lần sau lại đến."

Ống kính xuyên qua náo nhiệt ồn ào, không còn ở chỗ ngồi ngay đại đường, dọc theo lối đi nhỏ thẳng đến hậu viện, một nam tử với mái tóc thịnh hành thời Dân quốc, đeo một bộ mắt kiếng gọng vàng nhắm mắt ngả người trên chiếc ghế tựa bằng gỗ, tay trái cầm một chiếc quạt xếp, ghế nằm nhẹ nhàng đong đưa.

Nghe được tiếng bước chân, nam tử chậm rãi mở mắt, đôi đồng tử màu đen nhạt nguyên bản tràn ngập hàn ý, không có tình cảm đáy mắt cơ hồ là trong nháy mắt băng tuyết tan rã, nghênh đón rực rỡ xuân hoa, quay đầu nhìn về phía bên phải: "Em tỉnh rồi?"

"CUT." Trương Bình Kinh hài lòng, liền vừa mới một cái kia ánh mắt liền có thể thuyết minh tình yêu của "sư gia" Nam Tĩnh đối với người vừa tới: "Rất tốt rất tốt."

Lần cuối hợp tác cùng Phong Hán vẫn là mười năm trước, không nghĩ tới mười năm trôi qua, cậu ta mặc dù không còn là Phong Hán trong dĩ vãng, nhưng sự chuyên chú và lĩnh ngộ về nhân vật lại càng hơn xưa.

"Mẫu Đan chuẩn bị xong chưa?" Trương Bình Kinh đã bắt đầu chờ mong bộ phim được hoàn thành: "Tiếp xuống một cảnh là ở trong phòng."

"Chuẩn bị xong." Vừa mới chạy xong một vòng trở về, Mẫu Đan hiện giờ là đầu đầy mồ hôi, đến lúc này, cô cũng không còn khẩn trương, dù sao thì cũng là nam nhân của chính mình.

Phong Hán ngồi trên ghế, Yến Thanh đã gọi hai thợ trang điểm tới sửa tóc cho Phong Hán, cằm Phong Hán hướng phía cửa bĩu bĩu, ra hiệu Mẫu Đan vào phòng trước.

Mẫu Đan vào phòng, phát hiện đoàn làm phim Thầy Giáo Quán Trà Nam giàu thật đấy, dựng quán trà Nam chẳng những dùng chính là chân tài thực học, ngay cả gian phòng kia cũng bố trí phi thường ấm áp, nhìn chiếc giường lớn, cô cũng không dám để mồ hôi khô, lập tức lại bắt đầu nhảy nhảy nhót nhót.

Không quá năm phút, Phong Hán liền vào nhà: "Đi lên giường." Anh nhanh chóng cởi áo choàng xuống, Yến Thanh đã bắt đầu thanh tràng, đạo diễn Trương Bình Kinh dẫn thợ quay phim vào phòng.

"Anh không cần làm nóng người sao?" Mẫu Đan nghe lời bò lên giường, nhưng lại có chút không cam lòng: "Em đã chạy hai mươi phút đấy." Giờ phút này cô cảm giác toàn thân lỗ chân lông đều đang đổ mồ hôi.

"Vừa rồi lúc đang quay anh đã làm nóng người rồi." Chỉ là hai giây trước khi ống kính hướng vào mình, anh đã lau mồ hôi đi rồi mà thôi, vừa vặn anh nằm trên ghế, phía sau lưng mồ hôi ướt cũng không nhìn thấy, cởi áo dài cùng áo sơ mi, lập tức nhập vai.

Mẫu Đan chui vào trong chăn, cởi áo thun đã ướt mồ hôi xuống, mặt cô đã phiếm hồng, trên trán mồ hôi còn đang không ngừng chảy xuống, giờ phút này cô nằm lỳ ở trên giường, đưa lưng về phía Phong Hán, Phong Hán cũng không có nhắc nhở cô, ra hiệu cho Trương đạo xong, liền quay người, kéo chăn lên, cúi đầu hôn...

"A... Nhẹ một chút..." Lời kịch vô cùng đơn giản, vừa mới chạy xong Mẫu Đan đang ở trạng thái cực độ hưng phấn, cả người ngũ giác đều mười phần nhạy cảm, cô biết đã bắt đầu quay: "Lão công..."

Nghe được hai từ lão công, Phong Hán đáy mắt màu mực cấp tốc choáng nhiễm, mồ hôi nhỏ xuống, theo kịch bản, khí tức của anh đã loạn, khàn khàn mê người thanh âm một lần lại một lần dẫn dắt nữ nhân: "Baby, nói em yêu anh..."

"Em yêu anh." Thời gian dần qua, Mẫu Đan đã không phân rõ đây có phải là đang quay phim hay không, trong phòng yên tĩnh, cũng chỉ có cô cùng anh, tim đập bịch bịch.

Muốn quay người, nhưng nam nhân lại không cho phép, cả người cô trở lên căng thẳng, giống như những gì Phong Hán đã đánh dấu trong kịch bản, tiếng nghẹn ngào dần dần lên: "Lão bản, em khó chịu..."

Không có câu này trong kịch bản, thợ quay phim vừa định dừng lại, nhưng Trương Bình Kinh lập tức ngăn cản, ông muốn chính là hiệu quả này, cũng không còn so đây càng động lòng người rồi.

"CUT..."

Giống như là qua một thế kỷ, đã có chút mê loạn Mẫu Đan rốt cục thanh tỉnh, Phong Hán túm chăn trùm cả người cô lại, chính mình xoay người đến một bên, thở phào một hơi: "Trương đạo, chúng tôi cần yên lặng một chút." Quay cảnh nóng với nữ nhân mình yêu thật là muốn mạng.

Mẫu Đan nằm sấp không nhúc nhích, cô xác thực cần bình tĩnh lại.

"Được được được." Trương Bình Kinh hiện tại tâm tình đẹp vô cùng: "Chúng ta nghỉ ngơi một lát, hai cô cậu cũng nghỉ ngơi một lát, đương nhiên trong phòng này không có camera, hai người tiếp tục chuyện vừa rồi chưa làm xong cũng được, tôi để cả đoàn làm phim tránh đi, cho hai  người không gian với thời gian."

"Trương đạo, ngài đừng quá khéo hiểu lòng người như thế." Mẫu Đan hữu khí vô lực nói: "Tôi với Phong lão bản cũng không nghĩ bởi vì việc này mà lên đầu đề." Tay lần mò trong chăn như mò cá, áo của cô đâu?

Trương Bình Kinh dẫn người ra khỏi phòng, còn tri kỷ giúp bọn họ đóng cửa lại.

"Bảo nhi." Phong Hán lấy chiếc áo thun bị anh nhét dưới gối ra đưa cho cô: "Em vẫn ổn chứ?"

"Vừa rồi anh cắn em, hơi đau..."

Cái gì? Yến Thanh ở ngoài đang định gõ cửa, vô cùng tự nhiên lại chính đáng nghe câu này thành: "Vừa rồi anh "làm" em, hơi đau..." Lập tức bỏ tay xuống: "Phim giả tình thật?" Không phải không phải, bọn họ vốn chính là tình lữ: "Làm thật?"

(Trong tiếng Trung từ "cắn" - 咬 /yǎo/ với từ "đọo" - 要 /yào/ phát âm gần gần giống nhau.)