[Nghị Phàm Phong Thuận] Nhất Vẫn Định Thân

Chương 3: 3





❄️????????❄️
Lúc Trương Tiểu Phàm còn ở nhà, mỗi ngày đều ăn sớm, giờ ngọ ở học quán cũng được cung cấp bữa ăn, vì thế mỗi bữa y đều ăn rất nhiều.

Sau khi đến Bách Lý gia, y sợ người khác cảm thấy y ăn quá nhiều sẽ lãng phí tiền nên luôn ăn ít hơn ngày xưa một chút.

Bách Lý Hoằng Nghị lại không giống lắm, mỗi bữa cơm hắn đều ăn rất ít, vì thế phải ăn nhiều bữa, lúc ở nhà ôn tập đều phải ăn điểm tâm.

Thật ra trong trường tư thục có chuẩn bị điểm tâm, nhưng hắn kén ăn, ăn không quen, lúc ở trường thì gia bộc sẽ mang điểm tâm đến vào giờ nghỉ trưa.

Ăn tối xong, Trương Tiểu Phàm lặng lẽ đi thăm Đoan Mộc Vân, muốn hỏi một chút xem Bách Lý Hoằng Nghị thường ăn điểm tâm gì.

Ở trường mới chưa quen cuộc sống nơi đây, dù Bách Lý Hoằng Nghị luôn lạnh mặt với y nhưng hắn vẫn là người quen thuộc nhất của Trương Tiểu Phàm, bất kể là xuất phát từ lấy lòng hay là tâm tư khác, nhưng y thân thiết với Bách Lý Hoằng Nghị một chút cũng là chuyện tốt.

Hơn nữa bây giờ y cũng rất muốn làm như vậy.

Đoan Mộc Vân ở sương viện phía tây, trong viện đèn đuốc sáng trưng, Trương Tiểu Phàm đã đến vài lần, đều là Đoan Mộc Vân lôi kéo y tâm sự nói chuyện phiếm, sẵn tiện đổi cho y một bộ lại một bộ y phục khác.

Y đứng yên ở cửa, gia bộc gõ gõ cửa: "Phu nhân, tiểu công tử cầu kiến."
Bên trong cánh cửa truyền đến tiếng trả lời, gia bộc đẩy cửa ra cho Trương Tiểu Phàm, vừa vào liền thấy Bách Lý Hoằng Nghị đang ngồi ngay ngắn.

Trương Tiểu Phàm không khỏi chột dạ như kẻ trộm bị bắt quả tang, không dám nhìn hắn, cuống quít hành lễ.

Trong nhà cũng không có người ngoài, Đoan Mộc Vân lại nói với y: "Đã nói rất nhiều lần là không cần câu nệ như vậy, sao lại không nghe?"
Trương Tiểu Phàm nhéo góc áo đứng cứng đơ, không biết trả lời thế nào.

Khó có được cơ hội tốt như vậy, Đoan Mộc Vân đang nghĩ nên nói về chủ đề gì để hai đứa thân thiết hơn một chút, lại thấy Bách Lý Hoằng Nghị thỉnh an xin cáo lui với mình.

"Tiểu Nghị không thể trò chuyện với mẫu thân nữa sao?" Lúc không có người ngoài, tư thái nói chuyện của Đoan Mộc Vân sẽ không giống chủ mẫu chưởng quản một nhà, mà ngược lại giống như thiếu nữ chưa xuất giá.

Từ nhỏ bà đã được sống trong sự giàu có, một thiếu nữ Trung dung được nâng niu giống như Khôn trạch, sau khi gả cho Bách Lý Diên thì càng chưa từng chịu chút khổ nào.

Bách Lý Diên thăng chức liên tục nhưng không hề có khí độ xa hoa lãng phí, cũng không trêu hoa ghẹo nguyệt, vẫn luôn toàn tâm toàn ý với bà.

Năm tháng không để lại bao nhiêu dấu vết trên mặt bà, thoạt nhìn bà vừa trẻ vừa đẹp, vốn không giống như là mẫu thân của hai đứa nhỏ.

Đương nhiên, hai nhi tử cũng thông minh hiểu chuyện, bà chưa bao giờ phải vất vả vì vấn đề dạy dỗ hài tử, thậm chí lúc đối mặt với hai nhi tử, đa số là bộ dáng ngây thơ hồn nhiên.

"Hôm nay hài nhi còn bài tập chưa ôn lại." Bách Lý Hoằng Nghị đối mặt với bà không hề nóng nảy, ngay cả khuôn mặt cũng không quá lạnh lùng.

Quả thật Bách Lý Khoan Nhân và Bách Lý Hoằng Nghị đều thông minh, nhưng Bách Lý Diên vẫn luôn ghi nhớ điển cố Thương Trọng Vĩnh, lúc giáo dục cũng không hề lơi lỏng, dù tiên sinh ở trường tư thục chưa từng có nhiều yêu cầu, nhưng ông vẫn quy định một ngày bọn họ phải đọc bao nhiêu sách, một tháng phải học được bao nhiêu.


"Cha con yêu cầu con quá hà khắc rồi, hôm nào ta sẽ nói với ông ấy, một ngày không học cũng không sao đâu bảo bảo." Đoan Mộc Vân ý đồ mềm hoá hắn, thấy hắn mím môi không đáp, lại xì hơi: "Được rồi được rồi, vậy đừng học quá trễ, nghỉ ngơi sớm một chút nha."
Đợi Bách Lý Hoằng Nghị đi rồi, Trương Tiểu Phàm mới không câu nệ như vậy nữa.

Đoan Mộc Vân cười tủm tỉm hỏi y có chuyện gì.

Bà tưởng Tiểu Phàm không có việc gì làm nên đến tìm bà chơi, tựa như khi còn nhỏ vậy, nhưng xa cách mười năm, nhiều ít vẫn có phần xa lạ.

"Di mẫu," Trương Tiểu Phàm hơi khẩn trương, như đang nói yêu cầu gì đó khó có thể mở miệng, "Con muốn vào phòng bếp được không?"
Ý của y là muốn nấu ăn nhưng Đoan Mộc Vân lại cho rằng y muốn nói hồi báo gì đó, giữa mày liền hiện một chữ xuyên 川 nhạt, "Tiểu Phàm, thật sự không cần làm những điều này ở nhà của di mẫu."
"Không phải ý đó." Trương Tiểu Phàm sợ bà lại hiểu lầm, xua tay lia lịa, "Con muốn học làm bánh hoa quế."
"Ồ vậy à." Không phải vì đền đáp là tốt rồi, Đoan Mộc Vân suy tư một lát, "Bà vú làm bánh hoa quế ngon nhất, đợi lát nữa ta sẽ nói với bà ấy một tiếng, để bà ấy dạy con."
Trương Tiểu Phàm có chút ấn tượng mơ hồ với bà vú này, nhưng sao lại từng gặp qua chứ, lại hỏi Đoan Mộc Vân, y phải đi đâu tìm bà vú.

"Phòng bếp Đông Viện a." Đoan Mộc Vân ngạc nhiên, "Con không biết sao, khi còn nhỏ con thường chạy đến chỗ bà ấy để xin bánh đậu đỏ ăn mà."
Trương Tiểu Phàm biết khi còn nhỏ y đã đến Bách Lý gia, cha nương từng nhắc qua với y, nhưng khi đó y thật sự quá nhỏ, lúc sáu tuổi lại bị bệnh nặng một trận, đã quên rất nhiều chuyện, cố gắng nghĩ lại, cũng chỉ còn lại một đoạn ký ức mơ hồ.

Y thành thành thật thật trả lời: "Xin lỗi di mẫu, con không nhớ rõ chuyện lúc nhỏ lắm."
"Aiz." Đoan Mộc Vân hơi tiếc nuối, bà vẫn luôn nhớ rõ, trước kia Trương Tiểu Phàm đáng yêu cỡ nào, nhưng nghĩ lại, lúc đó Trương Tiểu Phàm chỉ mới năm tuổi, không nhớ cũng rất bình thường.

"Không sao, muốn biết cái gì thì ta sẽ nói với con." Thấy y lại muốn ảo não, Đoan Mộc Vân vội vàng dỗ y.

"Vì sao đột nhiên muốn học làm bánh hoa quế?" Đoan Mộc Vân hỏi y.

Không phải muốn học bếp, mà là muốn học điểm tâm riêng nào đó, loại tình huống này giống như làm cho người nào đó ăn, người thích ăn bánh hoa quế nhất trong phủ cũng chính là Bách Lý Hoằng Nghị, chẳng lẽ......!
Quả nhiên, bà thấy Trương Tiểu Phàm trả lời ấp úng là muốn làm điểm tâm cho Bách Lý Hoằng Nghị ăn lúc nghỉ giữa trưa.

Đoan Mộc Vân vui vẻ vô cùng.

Trước kia hai đứa nhỏ chơi vui như vậy, bà cho rằng việc hôn nhân này chính là ván đã đóng thuyền, kết quả qua ngần ấy năm, lại gặp nhau lần nữa, một người câu nệ một người lãnh đạm khiến bà sầu chết rồi -- Con dâu đưa đến cửa này sao lại có thể để bay được?
Cái này tốt rồi, Trương Tiểu Phàm nguyện chủ động, vậy việc thành thân cũng sắp đến.

Bát tự còn chưa lập, Đoan Mộc Vân lại như thấy được Trương Tiểu Phàm dâng trà cho bà, gọi mẫu thân, vui vẻ đến mức xem việc "học làm bánh hoa quế" nho nhỏ này thành chuẩn bị sính lễ mà đối đãi long trọng.

"Tích Ngôn, đi mời bà vú lại đây.

Trong phòng bếp còn đường tứ hoa quế không, không còn thì đi chuẩn bị một ít.

Còn có......"
(Đường tứ 糖渍: là một loại thực phẩm được chế biến bằng cách ngâm trái cây tươi hoặc nguyên liệu đã được chế biến bằng các phương pháp khác (như ướp muối) rồi ướp với đường.


Thường gặp chủ yếu là mứt hoa quả, siro trái cây, thạch...)
Bà gióng trống khua chiêng sắp xếp như vậy dọa Trương Tiểu Phàm sợ rồi, chỉ là một miếng bánh hoa quế nho nhỏ mà thôi, thật ra không cần làm khổ như vậy.

Đoan Mộc Vân vui vẻ liền lại muốn mua y phục cho Tiểu Phàm, đang định gọi người đi mời chưởng quầy của tiệm may đến thì đã bị Tiểu Phàm ngăn lại, "Di mẫu di mẫu, y phục của con đủ nhiều rồi."
"Hơn nữa không cần phiền toái như vậy, con đợi bà vú đến dạy là được rồi."
"Được được được." Trương Tiểu Phàm nói gì bà cũng sẽ đồng ý, ngay cả giữ người ở lại giải sầu với bà cũng không cần, cổ vũ y nhanh chóng tiến vào cuộc hành trình truy ái.

Trương Tiểu Phàm trở về Đông viện, bà vú đang chờ.

Bà vú ở Bách Lý gia rất lâu rồi, vào phủ từ khi Bách Lý Diên vẫn là quan tép riu, đến lúc làm Bách Lý thượng thư như bây giờ.

Cũng có thể nói là bà nhìn Bách Lý Hoằng Nghị lớn lên, Đoan Mộc Vân không biết chăm sóc tiểu hài tử lắm, rất nhiều việc nhỏ vặt vãnh đều do bà phối hợp giúp đỡ.

Đoan Mộc Vân nói không sai, lúc Trương Tiểu Phàm đến Bách Lý gia luôn thích làm nũng với bà vú nhất, nằm úp sấp bên cạnh nhìn bà làm điểm tâm, sau đó đôi mắt trông mong chờ được đút.

Dù đã lâu không gặp như vậy nhưng bà vú nhìn y vẫn như nhìn tiểu hài tử ngoan ngoãn lúc nhỏ kia, bà cười đến mức đôi mắt cong cong, chào hỏi y: "Tiểu Phàm sao? Đã lâu không gặp nha, đã lớn như vậy rồi."
"Vâng." Trương Tiểu Phàm không chống đỡ nổi sự thân thiết của trưởng bối, thuận theo mà hơi hơi cúi người để bà vỗ vỗ bả vai.

"Nghe phu nhân nói, con muốn học làm bánh hoa quế à?" Điểm tâm của Bách Lý Hoằng Nghị vẫn luôn do bà làm, người bình thường làm hắn sẽ không hài lòng.

Bà vú cười với y, "Cái này được, con học xong thì ta có thể nghỉ ngơi rồi."
Vào cửa rồi Trương Tiểu Phàm mới biết được tầm quan trọng của bánh hoa quế này, không dám đề cao mình, "Không có, con chỉ là không có chuyện gì làm nên học một chút thôi."
Trương Tiểu Phàm nói tay mình vụng về, nhưng học lại không hề ngu ngốc.

Dường như ông trời không đành lòng để đứa bé ngốc này vấp phải trắc trở khắp nơi, nên để trù nghệ của y thuận lợi một chút.

Nhưng mà muốn làm bánh hoa quế ra đúng hương vị mà Bách Lý Hoằng Nghị quen ăn kia, vẫn phải tốn chút bản lĩnh.

Mẻ bánh hoa quế thứ hai đã hấp xong, bà vú ăn thử một miếng: "Hơi ngọt.

Cho mật ong vào đường hoa quế ít hơn chút nữa."
Trương Tiểu Phàm ăn thử một miếng, lại tinh tế nếm cái bà vú làm, quả thật ngọt hơn một chút.

Làm điểm tâm tốn thời gian nhất, làm đi làm lại nhiều lần, đã đến giờ Hợi.

Bà vú đã có tuổi, không thức khuya nổi, Bách Lý gia đối xử với vị gia bộc này rất tử tế cẩn thận, việc chân tay nặng nhọc trong nhà đều không cho bà làm.

Trương Tiểu Phàm cũng ngại khi để bà ở lại với mình, bà vú cũng thật sự mệt mỏi rồi, trước khi đi đã bưng ra một mẻ bánh đậu đỏ từ vỉ hấp như làm ảo thuật.


"Không biết con có còn thích ăn cái này hay không, thấy con ăn cơm tối ít như vậy nên để lại một ít cho con, đói thì ăn một chút."
Hình ảnh trong ký ức đã mơ hồ, nhưng Trương Tiểu Phàm chưa từng quên mùi vị của bánh đậu đỏ mềm mại ngọt ngào.

Từ khi y đến Bách Lý gia đến nay, vẫn luôn có người dùng cách thức khác nhau để nói với y -- Y được nhớ.

Nỗi sợ hãi và trống rỗng khi phụ mẫu qua đời đã được miếng bánh đậu đỏ nho nhỏ này lấp đầy.

Y rất cảm kích mọi thứ ở Bách Lý gia nên càng ra sức rây hơn, xem miếng bánh hoa quế nho nhỏ này như bước đầu tiên để hồi báo Bách Lý gia.

Dùng dao để vẽ các hình vuông nhỏ, rải đường hoa quế lên, còn phải hấp thêm khoảng nửa canh giờ nữa.

Trong lúc chờ, Trương Tiểu Phàm lại nâng vỉ bánh đậu đỏ kia lên, lấy một miếng bỏ vào trong lòng bàn tay nhìn tỉ mỉ, bánh đậu đỏ giống viên đậu đỏ hơn, một viên mập mạp, có lẽ tên viên đậu đỏ không dễ nghe nên mới sửa thành tên này.

Trương Tiểu Phàm vui mừng như thấy nhân sâm, lại không nỡ nuốt hết, thật cẩn thận cắn một miếng nhấm nháp, dùng đầu lưỡi suy đoán dùng nguyên liệu gì để nấu.

Y ăn thử nghiêm túc như vậy, sau khi Bách Lý Hoằng Nghị đi vào phải ho khan một tiếng thì y mới biết có người vào phòng.

Vừa nâng mắt đối diện với cặp mắt xinh đẹp trong trẻo kia, bánh đậu đỏ không kịp nuốt vào suýt chút nữa khiến y nghẹn đến mức cả khuôn mặt đỏ bừng.

"Bách Lý......!Nhị công tử." Trương Tiểu Phàm lại gọi hắn như vậy, Bách Lý Hoằng Nghị đã quen y thường thường ngớ ngẩn, "Ừ" một tiếng, lướt qua y lập tức đi lấy một lồng bánh hoa quế hấp khác.

Mọi khi đều là hạ nhân mang đến cho hắn, không biết vì sao hôm nay hắn lại khác thường, muốn tự đến như vậy.

"Ta bưng giúp huynh nhé." Trương Tiểu Phàm làm bộ muốn lấy giúp hắn, y luôn cảm thấy Bách Lý Hoằng Nghị không nên làm loại chuyện lặt vặt này.

"Không cần." Bách Lý Hoằng Nghị không cho y cơ hội này, bưng lên muốn đi, thoáng thấy Trương Tiểu Phàm đang cầm một vỉ bánh đậu đỏ.

Nhận thấy ánh mắt của hắn dừng lại, Trương Tiểu Phàm liền nói: "Ta không ăn vụng, chính là......"
"Bách Lý gia vẫn nuôi nổi." Âm thanh của Bách Lý Hoằng Nghị nhàn nhạt, "Không có ý trách tội ngươi."
"Ức.

Được, cảm ơn." Trương Tiểu Phàm vừa gặp hắn liền mất đi năng lực biểu đạt, ngây ngốc, chỉ biết ngớ ra nói cảm ơn.

Sợ y đa tâm nên Bách Lý Hoằng Nghị chỉ nhìn lướt qua bệ bếp rồi xoay người rời đi.

Ngày hôm sau, từ lúc gia bộc mang hộp điểm tâm đến, tầm mắt của Trương Tiểu Phàm liền không rời khỏi Bách Lý Hoằng Nghị.

Y giả bộ đọc sách, đôi mắt đen nhánh trong trẻo lại dính chặt Bách Lý Hoằng Nghị.

Từ lúc hắn mở hộp đồ ăn ra, đến khi hắn cầm bánh hoa quế để vào trong miệng, nhấm nuốt, y đều không dám bỏ lỡ mỗi một động tác và biểu cảm thật nhỏ nào.

Bách Lý Hoằng Nghị ăn bánh hoa quế muốn phối với trà Phổ Nhị, Trương Tiểu Phàm chưa học được cách pha cái này, vẫn do bà vú làm thay.

Cách ăn của hắn rất ưu nhã, không khác lúc ở nhà.

Không có phản ứng đặc biệt chính là phản ứng tốt nhất, nét vui mừng của Trương Tiểu Phàm lộ rõ trên mặt, nâng Kinh Thi cười ngây ngô.


Học sinh bên tay phải của Bách Lý Hoằng Nghị về phòng học vào chỗ, nhịn không được quay đầu lại hỏi y: "Ngươi cười cái gì?"
"Không có gì." Trương Tiểu Phàm trả lời, nhưng rõ ràng ngay cả đuôi lông mày của y cũng mang theo ý cười.

Hàng năm ở trường tư thục, học sinh kia đều đứng thứ hai, là tiểu nhi tử Lâm Triết của Lễ bộ Thượng thư, ngoại trừ Bách Lý Hoằng Nghị đứng thứ nhất ra thì ai cũng coi thường, bên ngoài lộ vẻ khinh người, thấy Trương Tiểu Phàm cười ngây ngô lại hỏi không ra gì, nhàm chán mà nói thầm một câu đồ ngốc rồi quay đầu về tiếp tục đọc sách.

Trương Tiểu Phàm không giấu được tâm tư, kiềm chế lại kiềm chế, vẫn nhịn không được mà chọt chọt bả vai của Bách Lý Hoằng Nghị.

"Chuyện gì?" Bách Lý Hoằng Nghị quay đầu lại hỏi y.

Khoảng cách của bọn họ thật sự hơi gần, bất ngờ không kịp đề phòng, một khuôn mặt lạnh lùng tuyển tú liền phóng đại trước mặt Trương Tiểu Phàm.

Ngũ quan của Bách Lý Hoằng Nghị đẹp góc cạnh, đôi mắt trong trẻo xa cách, đặc biệt hấp dẫn người.

Quanh mình hắn còn quanh quẩn mùi hoa quế và mùi trà như có như không, điểm tâm ngọt ngào và trà Phổ Nhị thơm nhàn nhạt khiến hắn có vẻ không còn không chân thật như khói lửa giống trước kia.

(Tuyển tú 隽秀: tuyển là tuấn, chỉ người đặc biệt xuất chúng, đẹp trai thanh nhã.)
"Nhị công......" Trương Tiểu Phàm nói được một nửa, liền thấy lông mày đẹp kia nhíu lại, Bách Lý Hoằng Nghị không thích vẫn bị gọi như vậy ở học đường, liền nói: "Gọi tên ta là được."
Đây chính là thay đổi đầu tiên.

Trương Tiểu Phàm va va chạm chạm, mở miệng: "Nhị......!Hoằng Nghị, bánh hoa quế ngon không?"
Người bình thường hỏi đồ ăn ngon không, phía sau đều giấu một câu "Muốn nếm một miếng".

"Đói bụng rồi?" Bách Lý Hoằng Nghị cũng không biểu đạt xin lỗi quá nhiều vì bánh hoa quế đã bị hắn ăn hết rồi, nếu Trương Tiểu Phàm muốn có thể đến phòng bếp của trường tư thục, hoặc là ngày mai nói phủ cũng chuẩn bị cho y một ít.

Không biết bánh hoa quế có bản lĩnh phi thường gì mà khiến Bách Lý Hoằng Nghị ăn uống no đủ, lần đầu tiên nói nhiều với y như vậy, Trương Tiểu Phàm nào còn có gì không biết đủ, vui vẻ đến mức cả ngày đi học đều mơ màng, muốn về tiếp tục làm bánh hoa quế cho hắn.

Có lẽ là vui quá hóa buồn, y lại có thể ngủ mất, bị tiên sinh kêu lên trả lời câu hỏi, lờ mờ đến mức ngay cả đang giảng cái gì cũng không biết, đỏ mặt lại bắt đầu xin lỗi.

Đổi lại ngày thường, y nào dám đi học mà ngủ gà ngủ gật.

Nhưng tối hôm qua y thử rất nhiều lần mới làm ra một cái hơi vừa lòng một chút.

Sáng nay lại dậy sớm nửa canh giờ, chỉ vì làm một phần mới hơn cho Bách Lý Hoằng Nghị.

Cả buổi sáng đều mong đợi nghỉ trưa, thần kinh căng thẳng muốn chết, nhưng cũng không mệt rã rời.

Buổi chiều liền muốn chết, thần kinh vừa thả lỏng, tay chống đầu liền giống như gà con mổ thóc, đặc biệt là tiên sinh còn đang giảng số học, vừa nghe đầu liền tê dại, giờ phút này biểu thức số học đều thành thuật thôi miên hữu hiệu nhất, y không chống cự nổi lời mời của Chu Công, đầu đập lên bàn sách, mãi đến khi tiếng tiên sinh gọi "Trương Tiểu Phàm" mới đánh thức y từ trong mộng.

Tiên sinh thông cảm y không đủ thông minh nên không theo kịp tiến độ, nhưng không cho phép y đi học lại ngủ, thái độ không đoan chính.

Một đám học sinh cười nhạo vị học sinh mới này, Bách Lý Hoằng Nghị không quay đầu lại, nhưng Trương Tiểu Phàm đang đứng nên thấy sườn mặt kéo căng của hắn.

Tựa như trừng phạt y, về nhà cũng không thèm để ý bánh hoa quế của y nữa.

❄️????????❄️
Sr mn, toàn edit đêm phia nên quáng gà edit nhầm chữ tiểu công tử thành Tiêu công tử ???? Đã sửa lại hết rùi nha ????.