Do sức khoẻ mỗi ngày một yếu ớt nên Lâm Băng đã tập thói quen ăn ở lành mạnh, sinh hoạt đúng giờ từ rất sớm. Đáng tiếc, kể từ hôm qua thì cô lại bắt đầu trằn trọc, khó ngủ. Vốn định về nước, làm lại cuộc đời, thoát khỏi các bác sĩ rồi thì ngay lập tức, cô hiểu ra, bản thân không thể sống thiếu họ được.
Vào lúc cô cuối cùng đã có thể chìm vào trong giấc ngủ thì bị động tĩnh ở bên ngoài đánh thức. Mơ màng dụi mắt thì đột nhiên ở bên giường rung lên một cái chấn động. Một vật gì đó cứng như thanh gỗ đập xuống người khiến cô đau điếng, bật ra tiếng.
"A!".
"Ai ở đó?".
Giọng này...
Lâm Băng còn chưa hết hoảng loạn thì đèn đã bật sáng. Một thứ gì đó lạnh như sắt thép nhấn vào huyệt thái dương. Tiếng kéo chốt an toàn và lên nòng lạch cạch bên tai. Mắt cô tối sầm đi.
"Lâm Băng? Sao cô lại ở đây?".
Nhiếp Nghi thu súng lại, trông thấy người con gái nằm trong chăn đang tự ôm lấy mình, cuộn tròn né tránh, bao bọc lấy thân thể. Anh cố vươn tay ra.
"Lâm Băng, là tôi. Nhiếp Nghi...".
Anh đã làm cô sợ?
Đầu ngón tay anh vừa chạm đến thì Lâm Băng đã hốt hoảng hất đi. Vào lúc này, hai mắt mở ra, ánh đèn vàng tràn vào, gương mặt lãnh đạm của Nhiếp Nghi lờ mờ hiện ra, cô mới hiểu là mình đang làm gì...
"Xin... Xin lỗi...".
Hai tay Nhiếp Nghi chống lên eo. Vẻ mặt lo lắng kia lập tức biến mất, thay vào đó là gương mặt ác bá, lạnh lùng như mọi khi.
"Cô làm gì ở đây?".
Lâm Băng ngớ ra.
"Đây... là nhà của em...".
"Nhà của cô? Từ lúc nào nó là nhà của cô rồi chứ?".
Cô chợt nhớ ra, bà lão hồi chiều có nói rằng, con trai bà chưa hay biết gì. Vậy... Nhiếp Nghi chính là người con trai đó?!
Lâm Băng vội đứng dậy, rời khỏi giường. Đằng nào thì ở chung với một người đàn ông chung một phòng, trong tư thế này, có không phù hợp lắm...
"Mẹ chú đã bán căn hộ này cho em...".
Mắt anh nheo lại. Lúc cô ở trên giường tuy trạng thái không phù hợp nhưng còn có tấm chăn che kín. Bây giờ đột nhiên bước xuống giường, bao nhiêu da thịt giấu trong lớp váy ngủ lụa mỏng manh đều lọt hết vào đáy mắt.
Cô gái cách anh một chiếc giường. So với lúc cô trang điểm như biến thành một con người khác, Lâm Băng lúc này trông càng thuần khiết, động lòng người hơn. Trông cô gồng thành bộ dạng cứng rắn, mạnh mẽ, nội tâm lại yếu ớt, bất lực hơn bất cứ ai, Nhiếp Nghi thật thấy tội nghiệp.
Cô không hiểu được, thấy anh không nói gì, liền lúng túng nói.
"Nếu chú chưa... chưa tìm được chỗ ở thì tạm thời ở đây đi... Em qua phòng khác...".
Họng cô có khá hơn ban sáng nhưng vẫn khàn đặc như vịt.
Lâm Băng đang định rời đi thì đã bị Nhiếp Nghi kéo chặt tay lại.
"Tại sao cô không ở cùng với Lưu Giang?".
"Em...".
Lâm Băng nhất thời không nghĩ được bất cứ lý do nào cả. Do bị bất ngờ, cô hoàn toàn chưa từng nghĩ tới. Ai mà biết Nhiếp Nghi sẽ ở đây chứ?
"Do em không thích ở cùng với người khác thôi. Chuyện này chẳng liên quan gì tới anh ấy... Sáu tháng nữa tụi em kết hôn rồi. Không nhất thiết phải sống chung với nhau...".
"Thật?".
Lâm Băng cười ngượng ngùng, cố gỡ tay.
"Em... đâu có lý do gì để nói dối chú chứ?".
Nhiếp Nghi nghiêng đầu cười, như hoàn toàn nhìn thấu cô.
"Vì cô còn thích tôi".
Cô cười lớn mất tự nhiên.
"Chú.. quá tự tin vào bản thân mình rồi...!".
"Mong là như vậy!" - Nhiếp Nghi buông tay cô ra - "Cô cứ ngủ ở đây đi. Tôi sang phòng khác!".
Lâm Băng quên mất không hỏi anh định ở đây bao lâu. Nhưng cô chột dạ, sợ để lộ sơ hở nên không dám đối mặt với Nhiếp Nghi nữa. Một đêm khác không ngủ được. Làm sao để hoá giải mối nghi ngờ này đây? Tâm trạng của Lâm Băng kể từ sau khi gặp lại Nhiếp Nghi cứ như bị sóng đánh.
Cô thà đi tù còn hơn để lộ rằng mình vẫn còn rung động.
Hơn ai hết, Lâm Băng biết mình đang bị theo dõi.
"Cậu xem đi... Nói cô bé đó có thật sự bị đa nhân cách không chứ? Rõ ràng hôm bị bắt, hôm qua và hôm nay, hoàn toàn là ba người khác nhau!".
Á Thành tặc lưỡi, ngồi ở giữa thư viện lớn của trường đại học.
Cô bé ngáo ngơ hôm nào ở đồn cảnh sát bây giờ đã biến thành một người vô cùng bận rộn. Ngoài việc điều hành công ty gia đình cùng với anh trai, cô còn phải hoàn thành việc học ở trường. Đáng chú ý là mấy hôm trước, cô rực rỡ, quyền lực như một đoá hồng chết chóc, thì hôm nay lại biến thành một dáng vẻ mọt sách, cùng với đôi mắt kính cận, khuôn mặt mộc và chiếc áo cổ lọ rộng thùng thình.
Như thế còn chưa đủ, cô còn tự mình rúc đầu che nửa mặt bên dưới vào cổ áo. Đôi mắt dán chặt vào sách rất say sưa.
"Cô ta đang làm gì rồi?" - Một giọng trầm khàn thoát ra ngoài bộ đàm.
"Thưa Nhiếp đội, đang đọc sách ạ!".
"Đã đọc từ sáng đến giờ rồi ư?".
"Vâng!".
"Có điều tra được cô ta đang đọc gì không?".
"Nhiệt độ cơ thể của ác ma...".
"...".
Nhiếp Nghi còn tưởng bọn họ nói đùa, quyết tâm phóng qua trường đại học A một phen. Làm gì mà trong thư viện đại học còn có mấy loại sách thế này chứ?
Một buổi chiều đẹp trời vào tháng chín. Hoàng hôn luồn qua ô cửa sổ cao cổ kính, được nhuộm thành một màu cam vàng đầy hư ảo. Tiết học cuối cùng trong ngày đã kết thúc. Những sinh viên có mặt trong thư viện trường giờ này đều là những thanh niên ưu tú, gương mặt con ngoan trò giỏi của trường.
Lâm Băng tất nhiên nằm trong số đó. Thành tích đầu vào ở trong top 3. Có điều, biểu cảm của cô trong đây có hơi khác thường. Lúc cười ngờ nghệch một mình, lúc rơi nước mắt.
Lâm Trung khi biết chuyện hôm qua đã cho cô nghỉ phép ở nhà mấy ngày dưỡng bệnh.
Nhiếp Nghi đã ngồi xuống đối diện cô được một lúc, đều không thấy cô gái trước mặt ngẩng lên nhìn lấy một lần. Gian phòng dịu dàng. Gò má thiếu nữ ửng đỏ. Đằng sau lớp áo len mỏng, cô e thẹn nở nụ cười.
Cuốn sách trên tay tự dưng bị giật phăng đi.
"Này...".
Người cô cứng đờ khi trông thấy Nhiếp Nghi. Anh ta...
"Không được... không được đọc!".
Lâm Băng có hơi to tiếng, chồm người qua tấm bàn gỗ rộng, cố với tới giật lại cuốn sách.
Nhiếp Nghi ngang bướng không trả lại. Anh xoay người, cố tìm hiểu huyền cơ bên trong. Còn tưởng cô đang nghiên cứu việc giấu xác người hay bí thuật hại người gì đó, không ngờ thật sự là...
Cô đang đọc đến vài phân đoạn sắc...
"Cô sinh viên kia, không được làm ồn trong thư viện!" - Cô thủ thư từ xa nhắc nhở.
Thôi xong, Nhiếp Nghi đã đọc cả rồi.
Lâm Băng vốn tưởng bọn họ vô công rỗi nghề đi theo cô cả ngày thôi. Ai ngờ còn đến đây cướp sách chứ? Điều tra chi li thế này...
Do bị thiếu hơi từ nhỏ nên Lâm Băng toàn đọc mấy loại sách thế này để giải khuây. Ít nhất khi đọc sách, cô được biến thành một người khác, có người thương yêu. Thế giới trong sách thật tốt đẹp, không giống hiện tại.
Cô hơi bực dọc, khoác túi xách lên rời khỏi đó, để mặc Nhiếp Nghi cùng với cuốn sách kia. Lần đầu tiên thật sự hiểu được: Cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng.
Phía sau cô, tiếng bước chân lộp cộp vang lên. Gióng chân anh dài hơn cô, chỉ cần đi mấy bước đã có thể đuổi kịp. Đuổi kịp rồi lại không biết nói gì...
Giữa hai bọn họ bây giờ là một khoảng cách dài đến vô tận, dài hơn cả dãy hành lang này.
Đầu chầm chậm đếm số viên gạch dưới chân, mỗi lúc một nhanh. Khung cảnh trong khuôn viên trường được nhuộm thành màu vàng ươm, tựa như được cắt ra từ một trang trong cuốn truyện tranh cổ tích.
"Trông hai người họ đẹp đôi nhỉ?".
Một tên lính mới lên tiếng, liền bị Á Thành gõ gõ vào đầu.
"Cậu thì biết cái gì? Người duy nhất xứng với Nhiếp đội của chúng ta chỉ có Chính Lan thôi hiểu không?".
Linh cảm của Lâm Băng như đánh hơi được điều gì đó, bỗng dừng lại.
"Chú, chú muốn gì đây?".
Đừng nói tất cả những chuyện này đều là tình cờ.
"Cô là nghi can số một, cô còn hỏi tôi ư?".
Tự tôn của Nhiếp Nghi còn to hơn cô. Cho dù thật sự đã mắc lỗi, anh cũng không bao giờ thừa nhận mình sai.
Tia nắng vàng ở sau lưng khiến cả người anh sáng lấp lánh. Ngày thường anh đều mặc áo thun đen trơn và một cái áo khoác da đen ở ngoài. Đâu ai nhìn phong cách này mà nghĩ anh sắp ngót nghét 40 tuổi đâu chứ?
Đường mặt nghiêng như được đẽo ra từ từ một bức tượng thần Hi Lạp ở trong bảo tàng Louvre, đẹp đến mê hồn. Mái tóc tự nhiên phủ vừa chạm mắt, vừa lãng tử vừa ngầu. Lông mi anh cắt ra từng đường sáng tối. Con ngươi thâm trầm, khó đoán, khiến người ta vô thức bị hút vào.
Người đàn ông ấy thật khiến người khác vừa yêu vừa hận.
Cỗ ngực Lâm Băng đập rộn ràng. Cô thở dài, xoay người đi, hoàn toàn không muốn tranh cãi với anh thêm nữa.
Nếu cô đã là ác ma, thì cứ để vậy đi.
Cô vừa đi ra đến cổng trường thì đã thấy có một chiếc Cadillac đỗ ở đấy không xa. Lưu Giang đứng tựa lưng vào xe, hút thuốc chờ cô đi tới.
"Thấy chưa? Đâu đến lượt Nhiếp đội nhà chúng ta? Lâm tiểu thư người ta cũng có sẵn người đưa đón rồi!".
"Cậu im đi cho tôi. Nhiếp đội nhà chúng ta là ai chứ? Anh ấy có thể để ý đến một cô gái phù phiếm, thùng rỗng kêu to như thế ư?".
Trong xe nảy ra tranh cãi khi trông thấy Lâm Băng đi cùng với Lưu Giang lên xe.
"Anh đừng để ý tới bọn họ. Em đang bị giám sát rất gắt gao".
"Ngày mai là ngày gây quỹ bảo vệ trẻ em bị bạo hành. Bọn họ định sẽ đến theo em luôn ư?".
Lâm Băng muộn phiền nói.
"Hẳn là vậy rồi. Em chỉ hi vọng bọn họ đừng gây rối!".
"Bọn họ thật sự nghĩ em đã sát hại Thái Vi".
"Ừm... Em chưa bị bắt đã là may rồi!".
Tay của Lưu Giang đút vào trong túi áo vest, lấy ra một tấm card. Là một tấm voucher đi spa, miễn phí hết tất cả các dịch vụ.
"Từ lúc nào mà anh trở nên tâm lý thế?".
"Anh đâu có, ngẫu nhiên được tặng mà thôi!".
Lâm Băng bĩu môi. Tuy chẳng biết làm sao Lưu Giang có được, nhưng món hời này, cô sẽ không bỏ qua đâu.
"Anh Thành, bọn họ đang ở trong xe làm gì thế?".
Á Thành kiên quyết không từ bỏ chiếc ống nhòm.
"Con nít con nôi, không nên biết thì hơn!".
Từ xa, chỉ trông thấy Lâm Băng và Lưu Giang áp chặt vào người nhau. Lưng anh phủ lên người cô. Sống lưng nhấp nhô...