Bộ phim mà Lâm Băng cùng với Nhiếp Nghi xem hôm đó là một bộ phim hành động, hình sự, có tên là Nhân chứng, có Trương Gia Huy đóng. Lâm Băng nhớ đã có đọc review đâu đó rằng bộ phim này rất hay, Nhiếp Nghi còn là cảnh sát hình sự, chẳng phải xem phim này rất hợp sao?
Nhiếp Nghi cùng cô đi mua vé, chọn ghế dành cho các cặp đôi.
Trong rạp phim tối mù mịt, chỉ có chút ánh sáng chớp nháy từ trên màn hình rộng nhả ra. Bộ phim này không quá nổi tiếng nên cả rạp còn chưa có đến mười người xem.
Lâm Băng cùng Nhiếp Nghi chỉ coi được phần đầu phim. Trong rạp phim rất lạnh nên Lâm Băng không nhịn được mà ngày một nép sát vào người Nhiếp Nghi tìm hơi ấm. Không hiểu Nhiếp Nghi ăn gì mà người nhiều thịt nhưng rất săn chắc, còn rất ấm, hệt như một cái lò sưởi di động vậy. Lâm Băng thì khác, từ nhỏ đến lớn da thịt cô đều rất lạnh lẽo.
"Lạnh lắm à?".
Anh hỏi. Một tay kéo áo khoác da phủ kín lên người cô. Tay còn lại thì đặt trên eo cô cứ không ngừng trượt lên xuống. Lâm Băng co quắp, bám chặt lấy người anh.
"Dạ, rất lạnh... Thực ra, em cũng không thích rạp chiếu phim lắm..." - Cô thú nhận - "Nhưng em không muốn người đầu tiên đến đây với chú là cô gái khác. Có phải em ích kỷ lắm không?".
Cả ngày hôm nay cô đều rất vui.
Ban đầu Lâm Băng đều đã chuẩn bị sẵn sàng tư tưởng sẽ bị vứt bỏ. Không ngờ qua ngày hôm sau, Nhiếp Nghi lại chủ động đến tìm cô. Có những lời mà cả đời này cô cũng đã định sẽ không nói cho anh biết.
"Cho dù được một lần là lần đầu tiên của chú thôi, em cũng đã đủ mãn nguyện rồi...".
"Băng, đừng nói những lời này nữa".
Cô ngẩng đầu, ngây ngốc nhìn anh, ủ rũ.
"Chú không thích... nghe?".
"Không phải..." - Tay Nhiếp Nghi như con rắn không xương chậm rãi trườn bò lên hai đồi ngực căng thẳng nhấp nhô lên xuống của cô - "Anh vốn định cho em nghỉ một ngày, chắc vẫn còn đau... Em cứ như vậy thì sao anh cho em nghỉ nổi đây hả?".
"Chú..." - Cô ngượng ngùng - "Nhưng em không muốn nghỉ...".
Nhiếp Nghi kéo lấy người cô, nâng cằm, cúi đầu đè xuống. Mùi hương gỗ nhàn nhạt của anh toả ra khắp nơi, bao phủ khắp khoang miệng và nơi chóp mũi cô. Không khí mà Lâm Băng hít vào bỗng trở thành một ngọn lửa râm ran thiêu đốt.
Hai cơ thể trở nên nóng bừng, dính rồi quấn chặt lấy nhau. Lâm Băng học theo anh, khuôn miệng đưa đẩy nuốt vào. Bàn tay vuốt dọc trên ngực anh, nhẹ nhàng mơn trớn.
Bàn tay anh bỗng thâu chặt lấy gò ngực cô. Lâm Băng hít một hơi sâu, suýt nữa bật ra tiếng.
"Yêu tinh, em thật hư quá!".
"Chú...".
Ngón tay anh vân vê hai đầu ngực sưng cứng khát cầu của cô. Lâm Băng thở dốc, cũng không để anh được khoan khoái, ngậm lấy vành tai anh cắn mút.
Cô cuối cùng đã chọc được Nhiếp Nghi bật ra tiếng rên. Anh kéo lấy vạt áo khoác da đang bao lấy người cô mở ra. Hai bầu ngực lớn căng phồng của cô trào ra khỏi tấm lót ngực, đẫy đà run rẩy theo từng nhịp thở. Hai hạt đậu nhỏ dưới ánh sáng mờ ảo ưỡn cao, đỏ thẫm chĩa ra đầy kiêu hãnh.
Nhiếp Nghi rúc đầu vào bên trong cật lực bú mút. Phía dưới đũng quần đã chật cứng như muốn nổ tung ra đến nơi. Cô gái bên thân oằn mình, nén tiếng nấc, giật giật nhét hai bầu ngực tung nảy vào bên trong miệng anh.
"Nghi..." - Cô thều thào cầu xin anh - "Em... không chịu nổi nữa...".
"Là do em quậy trước!".
Anh lưu luyến rời khỏi hai bầu ngực quá đỗi khiêu gợi kia.
Thân là một người đàn ông đã ngót nghét tuổi tứ tuần, thế mà vì một đứa bé gái mới lớn như cô mà còn kích tình hơn mấy đứa trẻ trâu vừa mới biết mùi tình dục.
"Băng, em ngoan một chút. Không đêm nay sẽ còn đau...".
Nhiếp Nghi kéo khoá áo khoác lên, bọc chặt lấy người cô, không cho phép bản thân tiếp tục nhìn nữa.
"Em... Em không đau...".
Nhiếp Nghi xoa xoa huyệt thái dương, không nhịn nổi nữa mà kéo tay cô đứng dậy rời khỏi rạp.
"Đây là do em tự mình gây chuyện!".
Bãi giữ xe của rạp chiếu phim về đêm càng thêm thanh vắng, không có lấy một bóng người qua lại. Chỗ bọn họ đậu xe còn không có lấy một ánh đèn đường hắt vào. Nhiếp Nghi không có mở đèn xe, trực tiếp đẩy cô ngồi vào hàng ghế sau.
Lâm Băng còn đang hoảng hồn không biết anh định làm gì, thì đã thấy Nhiếp Nghi tự vỗ lên đùi mình. Khoá quần của anh đã kéo xuống từ khi nào, để lộ vật lớn thô cứng hiên ngang đứng thẳng. Lâm Băng lần đầu được trông thấy cận cảnh vật này của anh, có chút hoảng hốt, thật sự rất khổng lồ.
"Mau ngồi lên đây!" - Nhiếp Nghi có hơi mất kiên nhẫn, túm lấy đùi cô kéo sát lại.
"Nhưng... chú..." - Cô khóc than - "...Em sợ đau... Cho em... em nghỉ một ngày...".
Thật sự là nhìn thôi đã thấy đau rồi. Hai bắp đùi nhỏ không nhịn được mà run lên.
"Bé con... Nhanh lên, giúp chú!" - Giọng Nhiếp Nghi khản hết cả đi. Anh đang tự vuốt ve an ủi chính mình - "Cái này là do em làm...".
Lâm Băng sợ hãi, cuống cuồng, muốn chạy.
"Không được, không được đâu...".
Cô hèn nhát quay đầu, tìm chốt mở cửa xe, nhưng eo đã bị anh nắm lấy, nhấc lên, đặt ngồi lên vật sừng sững kia.
Lâm Băng hoảng hốt kêu lên, thì đã không còn kịp nữa. Nơi kia đã chật vật trườn vào. Hạ thân cô theo trọng lực mà nhanh chóng nuốt hết xuống, không có lấy một khe hở, trướng căng hết cỡ. Cô đau đến chảy nước mắt.
"Chú ơi... đau...".
Nhiếp Nghi tháo khoá kéo xuống. Hai bầu ngực lớn lập tức xổ ra trước mặt. Anh lao vào cắn xé chúng như một con thiêu thân. Hai tay nâng mông cô, dùng lực thúc mạnh từ dưới lên khiến thân thể thiếu nữ không ngừng nhảy nhót như đang bay.
"Băng, đây là tự em chuốc lấy!".
Lâm Băng giống như bị ai chọc tiết, gào khóc hết sức thảm thương. Nơi giao hợp giữa bọn họ và hai đầu ngực cô đều bị nhuộm thành một mảng ướt sũng. Nhiếp Nghi ôm lấy thắt lưng cô, kịch liệt triền miên, đem toàn bộ dục vọng dồn nén xả ra trên người cô.
Cơ thể mỏng manh của cô gái đã bị anh chơi đến nỗi mềm oặt đi, sụp đổ xuống người anh. Từ xương quai xanh đến giữa hai chân đều chi chít những dấu vết hoan ái từ nhẹ đến nặng. Hai đầu ngực còn chưa hết sưng đau. Hai đùi không ngừng run lên lẩy bẩy. Giữa thân còn nóng chảy...
Lâm Băng mơ màng, vô lực tựa trên người anh một lúc lâu, phía dưới vẫn bị anh chôn sâu vào, dịch bên dưới không ngừng trào ra.
"Chú... Em biết sai rồi... Lần sau đừng mạnh bạo như vậy nữa... Thực sự rất đau...".
"Ngoan. Mấy lần sau quen rồi, sẽ không đau nữa".
Nhiếp Nghi hôn lên hai bầu mắt non mềm của cô. Bộ dạng cô lúc này, yếu đuối, dính người, càng thêm vạn lần mê hoặc.
"Chú... Chú có yêu em không?" - Cô bật khóc, giống như lại thêm lần nữa phạm phải một sai lầm lớn vậy - "Em đã trao hết mọi thứ cho chú... Nếu lỡ như chú vẫn không yêu em... vậy thì em biết phải làm thế nào đây?".
"Tôi không muốn yêu em".
Lâm Băng nín thở, nhích người ra nhìn anh.
"Nhưng tôi nghĩ, tôi đã trót yêu em mất rồi!".
Hai mắt Lâm Băng nhoèn đi. Cô hối hả ôm cứng lấy Nhiếp Nghi vào lòng.
"Em yêu chú. Em cũng yêu chú. Em chưa từng yêu ai khác ngoài chú cả...".
Cô thật sự thật sự rất thích anh. Lúc đó cũng thế. Bây giờ cũng thế.
Nhiếp Nghi chợt nhận ra. Lâm Băng kỳ thực vẫn còn là một đứa trẻ. Tuy đã lớn lên rất nhiều nhưng cô vẫn giống với ngày trước, tâm tư và tình cảm đều không có cách nào đè nén được ở trong lòng.
Nhiếp Nghi hôn dọc từ cổ xuống hai bầu ngực căng mềm của cô.
"Băng, tối nay em đừng về chỗ anh em nữa. Về nhà với anh!".
Lâm Băng lắc đầu.
"Không được, Lâm Trung sẽ nghi ngờ mất...".
"Em sợ anh của em biết hai chúng ta yêu nhau?" - Nhiếp Nghi thấy khó hiểu - "Nhưng chẳng phải nhiều năm trước cậu ta cũng không có phản đối à? Sao bây giờ lại...?".
Lâm Băng thở dài.
"Không phải tại chú quá tàn nhẫn ư? Chú khiến cho em sống rất khổ sở. Mấy cái xương sườn mất rất lâu mới lành lại được... Không phải anh ấy sẽ phản đối hay gì... Nhưng anh ấy sẽ mắng em cho xem...".
"Một đứa nhóc như em học đâu ra cái kiểu yêu sớm thế hả?".
Nhiếp Nghi dùng ngón tay dí nhẹ vào trán cô.
Mắt Lâm Băng cụp xuống buồn buồn.
"Khi ấy có phải chú ghét em lắm không? Có phải chú luôn nghĩ em là người xấu có phải không...?".
Anh xoa lên mi dưới ướt đẫm của cô, phàn nàn.
"Người đâu mà dễ khóc".
Thấy Lâm Băng chực khóc to, anh cuống cuồng ghì lưng cô, ôm trọn vào lòng.
"Đúng vậy, lúc đó tôi thật sự rất ghét em. Em là người đầu tiên, khiến tôi hoài nghi về lý tưởng của mình. Lâm Băng, em có biết không, tôi đã làm công việc này lâu và nhiều đến nỗi, tôi không biết ngoài phá án ra tôi còn biết làm gì khác nữa... Sự xuất hiện của em đã làm tôi nghi ngờ điều đó, có lẽ tôi cũng không yêu pháp luật đến vậy...".
Lồng ngực của Lâm Băng phút chốc bình ổn. Cô ngoan ngoãn nằm trong lòng anh như một chú mèo nhỏ.
"Chú... Em từng nghe một người nói rằng, thực ra cuộc đời của chúng ta chính là một hình chóp, khi chúng ta không nhúc nhích và cảm thấy an toàn, thì có nghĩa là chúng ta đang ở dưới đáy".
"Em muốn nói gì?".
"Thì thay đổi cũng tốt mà..." - Cô mỉm cười - "Ở trên chóp thì rất dễ bị rớt xuống nên rất đáng sợ, nhưng muốn tiến bộ thì phải chấp nhận rủi ro, có phải vậy không? Nên thực ra, nếu chú thấy có chút sợ hãi, thì điều đó cũng bình thường thôi...".
Đêm bên ngoài cực kỳ tĩnh mịch. Gió thổi qua xao động những cành cây xào xạc quét trên nóc xe.