"An Hạ, hôm nay đến lượt cậu trực" Lớp trưởng cầm lịch trực và danh sách đến thông báo với An Hạ rồi đi thông báo với vài người nữa.
An Hạ nhìn Điếu Trạch Nghiễn thảnh thơi dọn đồ ra về, trong trí nhớ của cô chưa bao giờ thấy anh trực lớp, cô hiếu kỳ hỏi: "Trạch Nghiễn, cậu chưa bao giờ trực phải không?"
Điếu Trạch Nghiễn bình thản đeo balo vào, cầm theo balo của An Hạ cười đắc ý lên mặt: "Khác nhau ở cái tầm đó" Nói rồi anh cùng Từ Tuấn Hạo ra về trước, ra đến cửa vẫn không quên vẫy tay chào khiêu khích An Hạ: "Tình yêu của em về trước đây"
"Bái bai An Hạ" Từ Tuấn Hạo quay đầu, vui vẻ nói với An Hạ.
Hóa ra có nhiều tiền sướng đến như thế, mọi chuyện đều không phải lo, nhưng Điếu Trạch Nghiễn tự xưng tình yêu có phải kinh khủng quá rồi không? Trôi qua vài giây An Hạ thôi nghĩ ngợi bắt tay dọn dẹp lớp.
Bên ngoài trời đã sập tối, đèn hành lang cũng đã lên đèn. Dọn lớp xong, An Hạ mang đồ vào nhà vệ sinh cất, trở lại lớp tắt đèn đóng cửa.
Đi xuống cầu thang, An Hạ nghe thấy tiếng chân vội vã trong không gian tĩnh mịch, cô lo sợ bước nhanh chân về phía trước.
Từ phía sau, một bóng đen lao vào An Hạ dùng khăn bịt mũi và miệng khiến cô ngất đi.
Những người trực chung với An Hạ đều đã ra khỏi trường, Điếu Trạch Nghiễn ngồi trong xe mở điện thoại lên gọi cho An Hạ. Đầu dây bên kia reo liên tục nhưng không ai bắt máy, sau mấy lần gọi không được, chân mày Điếu Trạch Nghiễn cau chặt, anh đẩy cửa xuống xe đi vào trong trường.
"Tuấn Hạo, gọi thêm người đến trường gấp" Điếu Trạch Nghiễn dập máy sau cuộc gọi ngắn ngủi, từng bước chân mang theo nỗi lòng không yên đi tìm An Hạ.
Sau sự cố bị Nguyệt Vân chơi xấu nhốt An Hạ trong nhà vệ sinh, Điếu Trạch Nghiễn đã cài định vị cài trong điện thoại mua cho An Hạ, anh theo vị trí hiển thị tìm đến nhà kho ở trên sân thượng.
"Tỉnh dậy đi!" Tiếng Lý Thu Nhiên đanh đá dùng cây gõ mạnh vào kệ sắt trong phòng.
An Hạ bị tiếng ồn làm cho tỉnh dậy, trước mắt cô là Lý Thu Nhiên cùng Lý Yên Tử và bốn nam sinh khóa trên đang ngồi rãi khắp phòng nhìn vào cô.
Nhìn lại bản thân mình, An Hạ bị trói tay chân ngồi trên một chiếc ghế đơn, hai tay bị vòng ngược về phía sau không có cách nào tự gỡ ra được.
"Chẳng phải mày dựa hơi Điếu Trạch Nghiễn lắm sao? Bây giờ có mười Điếu Trạch Nghiễn cũng không cứu mày nổi đâu" Giọng điệu Lý Thu Nhiên vô cùng khó nghe, bao nhiêu bực tức gom lại chì chiếc An Hạ.
"Liệu có sao không?" Người cũng đã bắt nhưng Lý Yên Tử vẫn sợ hãi: "Lỡ Trạch Nghiễn biết thì chết chắc"
"Lo gì, cho dù cậu ta biết thì mọi chuyện cũng xong hết rồi" Lý Thu Nhiên cằn nhằn với Lý Yên Tử, xong quay qua An Hạ: "Nếu Điếu Trạch Nghiễn biết mày không còn trong sạch, liệu cậu ta có còn giữ mày bên cạnh không?"
"Lý Thu Nhiên, tôi thật sự hối hận khi xem cậu là bạn" An Hạ bình tĩnh đến kỳ lạ, tất cả cảm xúc trong lòng cô đã nguội lạnh.
Lý Thu Nhiên bỗng cười lớn, tiếng cười rùn rợn vang lên khắp nhà kho: "Bạn? Tao thế này mà đi làm bạn với loại người thấp hèn như mày sao? Nhưng mà..." Lý Thu Nhiên nhìn từ đầu đến chân An Hạ đánh giá: "Từ hôm mày bị vu oan, Điếu Trạch Nghiễn chăm chút cho mày không ít nhỉ, hàng hiệu đắc tiền trên người mày thật lãng phí"
"Tao thấy con nhỏ này có gì đâu mà Trạch Nghiễn nó mê dữ vậy? Mấy con hoa khôi trong trường cũng không lọt vào mắt nó" Nam sinh ngồi ở cửa sổ lên tiếng chen vào.
"Nói chi cho xa xôi, Lý Yên Tử của chúng ta vừa xinh đẹp vừa thông minh, nhà lại có điều kiện, vậy mà vẫn bị Điếu Trạch Nghiễn đá đi không thương tiếc" Một nam sinh khác đi đến gần nam sinh ở cửa sổ, ánh mắt anh ta lướt ở váy ngắn của Lý Yên Tử.
"Nè cô bé, rốt cuộc em cho Điếu Trạch Nghiễn ăn cái gì mà cậu ta lại si mê em dữ vậy?" Một nam sinh khác nói, cả đám liền phá lên cười.
"Mà tao nghe nói, con bé này ở cùng nhà với Điếu Trạch Nghiễn, có khi nào hai đứa nó đã..." Tên nam sinh cười không đứng đắn, mấy tên nam sinh còn lại cười to hơn lúc nãy.
"Tôi không có thời gian nghe các người tán dóc, làm phiền thả tôi ra" An Hạ không còn nhẫn nhịn được nữa, tay chân vùng vẫy cố thoát ra trong vô ích.
"Thả? Tụi tao tốn công sức bắt mày đến đây rồi thả mày đi dễ dàng như thế sao?" Lý Thu Nhiên trợn mắt hung dữ.
"Buổi trưa các cậu còn cầu xin tôi đừng nói với Trạch Nghiễn, bây giờ lại giở trò, việc làm của các cậu lần này, tôi không thể xin cậu ấy bỏ qua cho các cậu đâu"
"Vậy mày định nói với Điếu Trạch Nghiễn là đuổi học bọn tao, đuổi gia đình bọn tao ra khỏi thành phố này? An Hạ, mày đúng là ngu, nói không chừng mày không còn cơ hội gặp lại cậu ta nữa đâu"
Lời nói của Lý Thu Nhiên như một kẻ xấu xa giết người, cô ta vẫn còn là học sinh lại có thể nói ra những lời đáng sợ đó khỏi miệng. An Hạ trước đó chưa từng gặp qua những nam nữ sinh giống như Lý Thu Nhiên, đôi khi không phải được học tập trong môi trường tốt thì họ sẽ được giáo dục tốt.
"Đợi gì nữa, mau làm đi!" Lý Thu Nhiên hét lên với bốn tên nam sinh rồi đi đến chổ Lý Yên Tử ngồi xuống chờ xem.
Bốn nam sinh kia sau khi nghe Lý Thu Nhiên nói, bọn họ đứng lên cười nham hiểm, tay cởi cúc áo tiến đến gần An Hạ.
Mặt An Hạ trắng bệt, cả người lạnh ngắt, tay chân vô thức run lên, cô chẳng dám nghĩ đến những gì xảy ra tiếp theo, đều là học sinh bọn họ lại có thể làm những chuyện bẩn thỉu?
Một tên nắm lấy vai An Hạ, bàn tay chậm rãi đưa đến trước ngực cô cởi cúc áo phía trên cùng, An Hạ vùng vẫy nghiêng người không cho bọn họ đụng vào.
"Tránh ra!" An Hạ sợ hãi hét lên, nước mắt tuôn ra không kiểm soát.
Hai tên nam sinh giữ lấy hai vai An Hạ không cho cô cử động, để tên khác cởi cúc áo trên người cô.