Nghịch Chuyển Nhân Sinh

Chương 56: Đan điền bạo động





Nhóm người Hạo Nam tìm được một vị trí tương đối tốt, là một nơi có linh khí dồi dào thích hợp cho tu sĩ bế quan tịnh tu. Hạo Nam nhìn mọi người nói. "Nơi này đã được ta bày ra 3 loại ngũ giai trận pháp, thứ nhất là Mê Trận, thứ hai là Phòng Ngự Trận, cuối cùng là Tụ Linh Trận. Mọi người hãy ở lại nơi đây tu luyện, cố gắn tu luyện mài giũa căn cơ, đánh sâu vào cảnh giới hiện tại. Khi ta trở lại, sẽ để cho mọi người đột phá tu vi lên Hợp Nhất Cảnh. Bây giờ ta sẽ tiến về khu vực hạch tâm của bí cảnh để thăm dò, xem trong đó có những gì. Nếu mọi người phải nguy hiếm, cứ bắn liên tục hai lần pháo sáng để làm án hiệu, ta sẽ dùng tốc độ nhanh nhất để quay về."

Hiện tại bên ngoài rất nguy hiểm, nên mọi người không ai muốn đi ra ngoài. Hạo Nam nói xong liền quay người rời đi, hắn muốn tiến về khu vực Tạo Hóa Hỗn Độn Kinh xuất thế, nơi mà Mỹ Hầu Vương đã nói lúc trước. Một thân một mình đi lại rất thuận tiện, nên tốc độ đi đường ủa hắn rất nhanh. Ở khu vực hạch tâm hỗn độn bí cảnh, khác hẳn với khu vực bên ngoài rất lớn, nơi đây linh khí hết sức nồng đậm, một số nơi linh khí động lại thành từng bãi linh dịch. Một số động vật nhỏ như ngọc thố, bạch thử.. lâu ngày sống ở đây, thường xuyên ăn linh dược và uống linh dịch, làm cho khiến cho bọn chúng có linh tính mười phần, đã có dấu hiệu yêu hóa.

Khu vực hạch tâm bí cảnh giống như một thành trấn của nhân loại, nơi đây tập trung rất nhiều yêu thú. Cứ đi một đoạn, liền phát hiện có yêu thú hoạt động. Linh dược thì hằng hà xa số, nhất giai thảo dược đến tứ giai linh dược mọc khắp nới như cỏ dại. Ngũ giai linh dược được phân chia thành từng luống, trồng như rau. Tam giai, tứ giai Bàn Đào Thụ được trồng thành vườn chuyên làm cây ăn quả. Hầu như không có nhất giai và nhị giai Bàn Đào Thụ, muốn đào tạo nhất giai nhị giai Bàn Đào Thụ phải dùng Tán Linh Trận Pháp hoặc chọn khu vực có linh khí ít để trồng.

Trong lòng Hạo Nam thầm cảm thán, hắn nghĩ. "Tạo hóa thật trớ trêu, con người sinh ra có đẹp có xấu. Hoàn cảnh môi trường củng không giống, một nơi thì có linh khí nồng đậm 10 phần bức người, một nơi thì hầu như không có linh khí. Một nơi thì linh dược hiếm hoi, xuất hiện một loại tứ giai linh dược, củng có thể tạo ra một trận gió thanh mưa máu. Một nơi thì linh dược mọc đầy như cỏ dại, các loại linh quả được dùng làm trái cây ăn chơi tiêu khiển." Hạo Nam lắc đầu thở dài, hắn tiếp tục lên đường đi về phía trước.

Đến ngày thứ tư, thì Hạo Nam đến được vị trí mà trước kia Tạo Hóa Hỗn Độn Kinh xuất thế, nơi đây linh khí vô cùng cuồng bạo, pháp tắc hỗn loạn. Nơi thì hỏa diễm cháy bừng bừng, nơi thì sống gầm biển động, nơi thì sấm chớp đầy trời, nơi thì núi sập đất lún, nơi thì tuyết bay tán loạn, nơi thì phong bạo lốc xoáy quay cuồng, nơi thì không có ánh sáng. Hạo Nam nghĩ, một nơi vô cùng hỗn loạn như thế này, thì làm sao có thể giúp tu sĩ ngộ đạo được chứ, chuyện này củng quá khó tin đi.

Dù sao củng đã đi tới, Hạo Nam quyết định tiến vào khu vực pháp tắc hỗn loạn để cảm nhận thử, pháp tắc hỗn loạn như vậy, có thật là giúp tu sĩ ngộ được đạo hay. Khi Hạo Nam đi vào khu vực hỏa diễm thiêu đốt, hắn liền cảm giác làn da của mình đang bị nướng chính, máu huyết thì muốn sôi trào lên dường như muốn bốc hơi, gân trong cơ thể thì muốn co rút lại. Thật sự quá kinh khủng, chỉ vừa tiếp xúc ở khu vực phía ngoài mà đã khủng bố như thế rồi, Hạo Nam cảm thấy, hỏa diễm này muốn đốt cháy tất cả mọi thứ mà nó tiếp xúc được.


Hắn lại tiến về khu vực băng tuyết nếm thử, lạnh, rất lạnh, máu huyết sắp bị đông lại, các cơ quan trong cơ thể dường như muốn ngừng hoạt động để tiến vào trạng thái ngũ đông. Mọi sự sống sẽ bị đóng băng, dừng lại, nếu tu sĩ có thể chống chịu được cái lạnh, có thể đến nơi đây, dùng băng tuyết phong ấn sinh cơ của mình lại, và bắt đầu tiến vào trạng thái ngủ đông.

Khu vực phong bạo thì không cần nếm thử, những nơi phong bạo đi qua không xé nát nơi đó, thì mọi thứ đều bị cuốn đi. Khi phong bạo tiến vào khu vực hỏa diễm, sẽ xuất hiện liệt hỏa vòi rồng. Khi phong bạo tiến vào khu vực băng tuyết, sẽ cuốn lấy băng tuyết tạo thành băng quyết vòi rồng. Khi phong bạo tiến vào tiến vào khu vực biến cả, sẽ xuất hiện thủy trụ vồi rồng... Phong bạo có thể kết hợp với hoàn cảnh nó đi qua, để tạo thành một loại phong bạo có cùng tính chất ở nơi đó.

Khu vực hắn ám thì vô cùng yên tĩnh, bên trong chỉ có yên lặng và chết chóc. Hạo Nam phát hiện, nơi đây pháp tắc rất cuồng bạo rất nguyên thủy. Hắn liền nghĩ. "Công pháp Liệt Hỏa Phần Thiên Kinh và Hàn Băng Liệt Địa Quyết, chiêu thứ năm của hai môn công pháp này, lần lượt là Hỏa Ngục Trường Tồn và Băng Tuyết Vĩnh Cửu, rất giống với khu vực lửa cháy bừng bừng và khu vực tuyết bay tán loạn. Hai khu vực này rất chi là khủng bố, nói như vậy, tu sĩ có tu vi thông thiên, khi thi triển hai chiêu thức này có thể hình thành một vùng cấm địa, cấm tuyệt sinh cơ."

Hạo Nam đứng bên ngoài, nhìn vào những khu vực hỗn loạn bên trong, mà lẫm bẫm. "Theo ta nghĩ, có hai cách để thi triển hai chiêu Hỏa Ngục Trường Tồn và Băng Tuyết Vĩnh Cửu.

Cách thứ nhất là, dùng lực lượng của bản thân hoặc ngoại lực, tăng lên sức mạnh của một nguyên tố. Khi nguyên tố tăng lên, thì pháp tác cấu thành nguyên tố đó cũng sẽ tăng lên. Ví dụ như, chúng ta chuyên dùng một loại trận pháp tạo ra hỏa diễm, tạo ra băng tuyết, tạo ra lôi điện. Khi số lượng trận pháp đủ nhiều và trận pháp có thể bao phủ một khu vực lớn, sau đó tất cả các trận pháp đều được vận hành, liền có thể tạo ra một khu vực rộng lớn có hỏa diễm bôc cháy. Cách này do hậu thiên tạo thành, là đặc thù hoàn cảnh, cần phải có một thời gian nhất định để chuẩn bị, cần phải tiêu tốn tài nguyên để duy trì. Cách này là bị động kỹ năng, thích hợp dùng để phòng thủ hoặc tạo ra đặc thù hoàn cảnh dùng để tu luyện.

Cách thứ hai là, tu sĩ hiểu rỏ các loại pháp tắc, trực tiếp gạt bỏ hoặc rút ra tất các pháp tắc, chỉ chừa lại một loại pháp tắc duy nhất. Khi không có các loại pháp tắc khác, kiềm chế chèn ép thì cái pháp tắc còn lại duy nhất sẽ là một nhà độc đại, không ngừng lớn mạnh. Cách này dùng pháp lực đạo hạnh, thông thiên để tạo thành, có thể được xem là một khu vực hỗn loạn nhỏ. Cách hai tiến có thể công, lui có thể thủ, không cần tiêu tốn tài nguyên để duy trì, mà trực tiếp thay đổi pháp tắc tạo thành hoàn cảnh đặc thù, có thể nói là hoàn mỹ vô khuyết.

Cách thứ nhất là hậu thiên tạo thành, do nhiều người cùng nhau tạo ra, được xem như dùng lượng để thay đổi chất. Cách thứ hai có thể xem như bán tiên thiên, tuy không bằng tiên thiên do thiên địa tạo thành nhưng củng rất khủng bố."

Như vậy chúng ta có thể dùng ngũ hành tương sinh hoặc ngũ hành tương khắc để tạo ra các loại khu vực cấm địa sinh mệnh. Ví dụ như Mộc sinh Hỏa, có thể dùng một vật nào đó có bản chất mộc thuộc tính để tạo ra hỏa khu cấm địa.

Không có thu hoạch gì đáng kể, nhưng Hạo Nam vẫn không bỏ cuộc, hắn vẫn cố gắn tiến vào các khu vực hỗn loạn để tìm hiểu. Đã một tháng trôi qua, cứ đi vào rồi bị thương lại đi ra, khi khỏi lại đi vào, việc này đã lập đi lập lại hàng chục lần, Hạo Nam vẫn không có phát hiện đều gì cả.

Lúc này Hạo Nam đã không còn đủ kiên nhẫn, hắn muốn quay lại địa điểm mà mọi người nghĩ lại, chuẩn bị đột phá tu vi lên Hợp Nhất Cảnh, tranh thủ thời gian còn lại chuyên tâm tu luyện, khi ra bên ngoài linh khi sẽ rất mỏng manh lúc đó tu luyện rất chậm chạp.

Chuẩn bị rời đi, nhưng Hạo Nam rất không cam lòng, hắn đã bỏ ra thời gian công sức, để tiến về nơi đây, lại không có bất kỳ thu hoạch gì, đều này làm cho hắn vô cùng buồn bực. Hạo Nam một mình lẩm bẩm. "Bỏ ra bao nhiêu thời gian, vượt qua bao nhiêu khoản cách, để tới một nơi vô ít như thế này, ta thật không cam lòng à. Chẳng lẽ tu vi mình còn quá thấp, không đủ trình độ, để xem hiểu những thứ này.


Hừ. Cho dù tu vi không đủ, ta củng muốn nếm thử, pháp quyết ta có thể thôn phệ thiên địa, cho dù ta xem không hiểu nhưng ta vẫn có thể thôn phệ một ít để dành, lâu dài tìm hiểu à. Nơi này là hỗn độn căn nguyên, pháp tắc tuy rất cuồng bạo, nhưng lại tiếp cận với đại đạo nhất, không lấy một ít thì thật đáng tiếc quá rồi."

Thế là Hạo Nam bắt đầu tiến về khu vực hỏa diễm bắt đầu thu lấy hỏa pháp tắc, nhưng lúc này một sự cố bất ngờ lại xảy ra. Từ khi Hạo Nam đột phá tu vi lên Nguyên Anh Cảnh, Hỗn Độn Kim Đan lột xác thành Nguyên Anh tạo ra một cái tiểu hỗn độn bên trong đan điền. Trước giờ tiểu hỗn độn vẫn khiêm tốn, im lặng, đột nhiên lúc này lại bạo động làm phản.

Ngay sau có công pháp củng tự động vận chuyển, một cái vòng xoáy to khoản trăm dặm đang điên cuồng thôn phệ pháp tắc nơi đây, đúng là thôn phệ pháp tắc mà không phải thôn phệ linh khí. Thôn phệ linh khí chỉ làm cho linh khí mỏng manh, linh khí thiếu thốn tu sĩ tu luyện chậm lại. Nhưng nếu thôn phệ pháp tắc thì lại khác, pháp tắc bị thôn phê thiên địa sẽ bị mất cân bằng, nhẹ thì thiên tai địa chấn, nặng thì thiên băng địa liệt, tất cả sẽ bị hủy diệt.

Cũng may quá trình thôn phệ, chỉ diễn ra trong nữa canh giờ thì ngừng lại. Động tĩnh quá lớn, Hạo Nam không dám ở chỗ này nữa, hắn dùng thân pháp rời đi thật xa. Khi rời khỏi một 1 vạn dặm, hắn mới dừng lại, cẫn thận tỉ mỉ kiểm tra đan điền của mình.

Khi nội thị quan sát đan điền của mình, Hạo Nam phát hiện bên trong có năm loại pháp tác đang giàng co lẫn nhau. Ngũ hành tương sinh, ngũ hành tương khắc, pháp tắc tương tác, dụng hợp tạo ra một loại pháp tắc mới. Giờ giờ khắc khắc, giúp đỡ lẫn nhau, giằn co lẫn nhau, không ngừng hoàn thiện, không ngừng phát triển.

Hao Nam nghĩ mà sợ, lắp bắp nói. "Tiểu Hỗn Độn, bắt đầu có pháp tắc, bắt đầu hoàn thiện tạo thành một tiểu thế giới."

Các hỗn độn tạp chất không ngừng va chạm, không ngừng dung hợp với nhau, dần dần tạo thành một khoản tinh cầu.

...

Quay lại khu vực pháp tắc hỗn loạn, lúc Hạo Nam vừa rời đi.

Bên trong sâu xa hỏa diễm chi khu, có hai cây đại thụ, trong đó một cây là Thái Dương Thụ, một cây là Ngô Đồng Thụ, trên mỗi cây đều có một cái điểu sào. Trên Ngô Đồng Thụ có một cái Phượng Sào, bên trong phượng sào có một con Phượng Hoàng đang nằm nghĩ. Lúc này con Phường Hoàng nằm bên trong Phượng Sào, phát hiện động tĩnh của Hạo Nam tạo ra, nó liền mở mắt vỗ canh bay ra ngoài.

Bên cạnh Thái Dương Thần thụ bên trong Kim Ô Sào, một con Tam Túc Kim Ô củng mở mắt vỗ cảnh bay ra ngoài. Trước sau cùng lúc đáp xuống khu vực mà Hạo Nam vừa đứng.Chim Phượng Hoàng liền biến thân thành một vị cô nương xinh đẹp mỹ miều, mắt công mày phượng, trên đầu thì đội phượng quan. Tam Túc Kim Ô thì biến thành một vị thiếu niên, phong trần tuấn lãng, mắt to mày kiếm, trên đầu thì đội đế quan.


Vị cô nương quay sang người thanh niên, mở miệng hỏi. "Ô Tần Đế, ngươi củng phát hiện nơi đây có điều bất thường sao?"

Người thanh niên được gọi là Ô Tần Đế nhìn sang người mỹ nữ trả lời. "Phượng Thiên Hậu, nàng phát hiện có đều gì đó, vừa xảy ra ở nơi đây sao?"

Phượng Thiên Hậu gật đầu trả lời. "Đúng vậy, ta phát hiện pháp tắc nơi đây bị thôn phệ, nhưng đáng tiếc ta phát hiện quá muộn, đuổi đến nơi đây thì mọi thứ đã trở lại bình thường. Chẳng lẻ nhà ngươi, không có phát hiện ra động tĩnh nơi đây sao?"

Ô Tần Đế gải gải đầu, cười nói. "Ta chỉ tập trung chú y nàng thôi, thấy nàng muốn ra ngoài, nên ta đuỏi theo, chứ ta có phát hiện cái gì đâu."

Mày liễu của Phượng Thiên Hậu cau lại, nàng mở miệng trách cứ. "Hừ. Ngươi đúng là đò dở hơi, trước đây tu vi của ngươi cao hơn ta nhiều, lại không lo tu luyện. Hiện tại đã bị ta bắt kịp, mà ngươi cũng chứng nào tật nấy, tối ngày làm chuyện không đâu, ba hoa khoác lác. Ngươi không phát hiện pháp tắc ở nơi đây, có dấu hiệu bị thôn phệ hay sao? Tuy không đáng kể, nhưng nếu ngươi chú tâm để cảm nhận, thì sẽ phát hiện ra, pháp tắc nơi đây ít hơn ở nơi khác."

Ô Tần Đế củng không để ý quan sát, mà trực tiếp tra lời. "Chuyện này có gì phải chú ý đâu, nơi đây bạo loạn lâu như vậy rồi, thất thoát một ít pháp tắc cũng là đều dễ hiểu thôi, nàng không cần phải dụng tâm chú ý."

"Hừ không nói với tên dỡ hơi, lười biến nhà ngươi nữa, ta phải quay về Phượng Sào tiếp tục tu luyện đây. Vài hôm trước, Mỹ Hầu Vương Đại Thánh, đã rời khỏi nơi đây rồi, ta cũng phải cố gắn tu luyện, nhanh chóng rời khỏi nơi đây, đi ra vũ trụ bên ngoài xem cho biết." Nói xong Phượng Thiên Hậu tung người lên không, biến về bản thể Phượng Hoàng, bay về phía Phượng Sào. Ô Tần Đế củng tung người bay theo, thân thể to lớn của hai người nhanh chóng bị biển lửa che mất.