Rời khỏi địa điểm tiếp giáp, giữa tiểu thế giới và bí cảnh, Hạo Nam và Tạ Cô Hồng trực tiếp lên đường đi đến Sâm Lâm Trấn. Trên đường đi, Hạo Nam nhìn thấy, Tạ Cô Hồng luôn có tâm trạng nặng nề, không còn hoạt bát vui vẻ như lúc bên trong bí cảnh nữa. Hạo Nam mở miệng hỏi.
"Cô Hồng, nàng có chuyện không vui sao, nàng có chuyện gì cứ nói ra đi, đừng có giữ ở trong lòng không tốt đâu."
"Không có chuyện gì đâu, ta chỉ nhớ lại mốt số chuyện củ mà thôi."
"Chuyện củ là chuyện gì? Nàng kể cho ta nghe đi."
"Chuyện này nếu tính giời gian ở tiểu thế giới, thì cách đây đã 20 năm. Ở hai nươi năm trước, Tây Môn Khánh đã ra tay đồ sát tất cả mọi người có trong Tạ gia, hơn 100 người bị hắn giết chết, mẫu thân ta bị hắn bắt về làm thiếp, khi đó vừa lúc thiếp đi ra ngoài, nên tranh thoát một kiếp. Tạ gia là một gia tộc nhỏ, nằm giáp ranh với Bách Vạn Nguyên Sa và Vô Tận Sâm Lâm, mở một cái cửa hàng và tửu điếm ở nơi đó, chủ yếu là buôn bán các loại đê giai đan dược cho những tu sĩ, ra vào Vô Tận Sâm Lâm lịch duyệt.
Tuy là buôn bán nhỏ, nhưng củng có thể nuôi được hơn trăm miệng ăn, không bị đói lạnh. Một này nọ, Tây Môn Khánh dẫn người của hắn đi vào Vô Tận Sâm Lâm, tiến vào tửu điếm dừng chân, lúc này hắn phát hiện mẫu thân, sau đó hắn mở miệng dùng những lời nói thô tục trêu chọc mẫu thân của thiếp. Thiếp và phụ thân cũng có mặt ở đó, phụ thân lên tiếng mắng chửi Tây Môn Khánh, mâu thuẫn trở nên gây gắt, hai người muốn động thủ đánh nhau, thì được người ở nơi đó ngăn cảng.
Tây Môn Khánh bị mất mặt, ôm hận trong lòng rời khỏi tửu điếm, mọi người cứ tưởng chuyện này kết thúc ở đó. Không ai ngờ, sau một tuần, Tây Môn Khánh nhân lúc tửu điếm không có khách, cầm đao đi vào giết sạch người của Tạ gia. Lúc đó phụ thân tiếp, chỉ có tu vi Nguyên Anh Cảnh, không phải đối thủ của Tây Môn Khánh, Tây Môn Khánh lúc đó có tu vi Ngưng thần Cảnh. Phụ thân cuối cùng ôm hận mà chết, ngườibị Tây Môn Khánh giết, mẫu thân cũng bị hắn mang đi." Tạ Cô Hồng vừa khóc, vừa kể lại chuyện củ cho Hạo Nam nghe.
Hạo Nam nghe vậy thì rất nổi giận, hắn nhìn sang Tạ Cô Hồng mở miệng hỏi. "Tây Môn Khánh là người của môn phái nào? Hắn làm ra việc táng tận lương tâm như vậy, mà không có ai ra tay diệt trừ hắn sao?"
Tạ Cô Hồng nghe Hạo Nm hỏi thì kể tiếp. "Sau khi Tạ gia bị diệt môn, cũng có một số vị khách quen bắt tay điều tra. Nhưng khi bọn họ phát hiện, thân thế của Tây Môn Khanh quá lớn, hắn là người của Ma Môn, thì không dám làm gì. Việc Tạ gia vô cớ bị diệt môn, cũng không ai nhắt đến nữa. Sau đó, thiếp được một vị chấp sự của Hợp Hoan Tông thu nhận làm đệ tử, dạy cho thiếp tu luyện, thiếp đi theo hầu hạ cho cho sư phụ được mấy năm. Khi đó sư phụ còn trẻ tuổi, nàng rất xinh đẹp, thời điểm đó nàng củng là thập đại mỹ nhân. Một hôm, nàng đi ra ngoài làm việc cho môn phái, thì mất tích. Một tuần sau đó, có người phát hiện thi thể của sư phụ ở ngoại vi Vô Tận Sâm Lâm, sư phụ bị cưỡng hiếp cho tới chết, đó là lần thứ hai thiếp bị tuyệt vọng. Khi đó thiếp đã được 20 tuổi, không còn được sư phụ che chở, thiếp bị đều đi, làm tú bà ở Lệ Xuân Viện.
Thời gian sau đó, những người có quan hệ gần gũi, với thiếp lần lượt chết một cách kỳ lạ, không gây sự ẩu đã, bị người đánh chết, thì có việc ra ngoài, rồi từ đó mất tích. Từ lúc đó không ai dám thân cận với thiếp nữa, củng từ lúc đó thiếp cảm giác phía sau luôn có một cặp mắt đang theo dõi nhất động nhất tĩnh của mình. Những năm gần đây tư sắc của thiếp càng xinh đẹp, càng có nét giống với mẫu thân. Đã 10 năm rồi, thiếp không dám bước chân ra khỏi Lệ Xuân Viện. Thiếp rất sợ, khi thiếp ra khỏi Lê Xuân Viện sẽ gặp phải nguy hiểm, sẽ có kết cục giống như mẫu thân và sư phụ. Sau này, thiếp tranh thủ, đi theo mọi người, tiến vào bên trong bí cảnh thì gặp được chàng."
Hạo Nam nghe vậy thì gật đầu, nhìn sang Tạ Cô Hồng, mở miệng an ủi. "Nàng yên tâm, ta sẽ giúp nàng, báo thù cho Tạ gia. Cho dù ta đánh không lại Ma Môn, ta cũng có thể độc chết bọn hắn, trên người ta không thiếu nhất là độc dược. Ma Môn đi ra một Tây Môn Khánh, thì môn phái của họ cũng không phải là thứ tốt lành gì. Tiêu diệt Ma Môn, xem như giúp dân trừ hại, dương cao việc nghĩa. Nàng nói Tạ gia, nằm giáp ranh với Bách Vạn Nguyên Sa và Vô Tận Sâm Lâm, nói vậy chúng ta sẽ đi ngang qua phế tích của Tạ gia. Ta nghĩ nàng, cũng đã lâu rồi chưa có đến thăm bọn họ. Nhân dịp này, chúng ta ghé qua nơi đó, xem một chút đi."
Tạ Cô Hồng được Hạo Nam an ủi thì bớt xúc động lại, nàng mở miệng nói. "Hiện tại chàng, là người thân duy nhất của thiếp. Ma Môn người đông thế mạnh, nếu chàng không đối phó được bọn họ, thì cũng đừng cố quá. Chàng còn trẻ, đợi cho tu vi của chàng tăng lên có nắm chắc, rồi giúp thiếp báo thù cũng được."
Hạo Nam nhìn Tạ Cô Hồng với anh mắt chứa đầy vẻ kiên nghị, ý nói nàng cứ yên tâm, ta mới không có làm việc không nắm chắc. Sau đó Tạ Cô Hồng chỉ đường cho Hạo Nam, đi đến phế tích của Tạ gia.
Sau hai ngày, thì Hạo Nam và Tạ Cô Hồng, đến trước phế tích của Ta gia. Đã hai mươi năm, trang viên không được người tu sữa, phần lớn các phòng ốc, kiến trúc đã bị hư, một số thì bị gãy đỗ, một số thì bị tốc mái. Hạo Nam nghĩ, rất có thể, trước đây người của Tạ gia và Tây Môn Khanh quyết đấu tạo nên. Bên trong nhà, khắp nơi là vết máu, các xác chết đã được tu sĩ thân quen dọn đi, đem chôn ở phía sau trang viên. Không thể giúp bọn họ trả thù, chỉ có thể giúp bọn họ nhập thổ vi an.
Hạo Nam và Tạ Cô Hông, đứng trước ngôi mộ được chôn tập trung, có ghi rỏ bốn chữ, Tạ Gia Chi Mộ. Trở về chốn củ, gặp cảnh sinh tình, lúc này Tạ Cô Hồng đã không thể kiềm chế nữa, nàng quỳ cạnh bia mộ, hai tay sờ nhẹ lên bốn chữ Tạ Gia Chi Mộ vừa khóc vừa nói.
"Hu hu...., Gia gia, nải nải, phụ thân, các vị thúc thúc bá bá đại thẩm...., nhi nữ Tạ Cô hồng bất hiếu đã trở lại thăm mọi người rồi. Con thật vô dụng, đã nhiều năm trôi qua, con chỉ biết trốn bên trong Lệ Xuân Viện, không dám ra đi ra ngoài. Con không dám trở về đây thắp nhang cho mọi người, nói gì đến việc trả thù, con thật vô dụng, con thật là bất hiếu. Hu hu... Nhưng rốt cuộc, hôm nay con đã về rồi, con biết mình sẽ đi ngang qua đây, mà không nhứ chuẩn bị vàng mã cho mọi người, con thật vô dụng mà.
Lần này, không phải con, trở lại một mình. Con trở về, với tướng công của con. Tướng công rất có tài, chàng đối xử với con rất tốt. Những năm gần đây, con sống cũng rất tốt, rất vui vẽ. Tướng công của con, chàng ấy còn hứa, giúp cho mọi người báo thù. Vì vậy, mọi người cũng nên yên nghĩ đi, đừng có vì chuyện xưa, mà trễ nải tương lai của mình."
Nghe Tạ Cô hồng nói xong, xung quanh ngôi mộ tập thể bổng nhiên có tiếng gió thổi xì xào, dường như là lời của mọi người, đang đáp lại lời của Tạ Cô hồng vừa nói.
Tạ Cô Hồng vừa nói vừa khóc, một lúc thì mệt quá ngủ thiếp đi. Hạo Nam thấy vậy liền bế nàng lên, sau đó xuất ra pháp bảo cửa hàng Thiên Địa Các, ôm nàng đi phòng phòng, đặt nàng lên giường để cho nàng ngủ. Tạ Cô Hồng ôm chặt Hạo Nam không muốn buông tay, dường như trong ý thức của nàng, Hạo Nam là người là rất quan trọng đối với nàng, cho nên, nàng ôm chặt không dám rời tay. Hạo Nam thấy vậy cũng ôm Tạ Cô Hồng nằm ngủ, hắn bồi tiếp nàng một đêm.
Sáng hôm sau, khi Tạ Cô Hông tĩnh dậy, thì phát hiện, mình đang nằm trong lòng của Hạo Nam. Lúc này, nàng cảm thấy ngọt ngào, vô cùng hạnh phúc.
Hạo Nam cũng vừa tĩnh dậy, thấy Tạ Cô Hồng đã thức, thì mở miệng hỏi. "Trong người nàng thấy thế nào rồi, tâm trạng đã đỡ hơn chút nào chưa?"
Tạ Cô Hồng im lặng không trả lời, mà nhìn lấy hắn, sau đó đột ngột, ôm chằm lấy hắn thật chặt, nàng kề môi vào sát tai của Hạo Nam nói nhỏ. "Lão công, có được chàng khiến cho thiếp thật hạnh phúc, khiến cho thiếp có ý nghĩa để sống tiếp, mà không phải sống qua ngày, với mục đích trả thù. Lão công, thiếp yêu chàng, thiếp yêu chàng nhiều lắm."
Nói xong nàng nhìn đối diện mặt Hạo Nam, đưa sát miệng vào, hôn một cái thật sâu. Sau khi kết thúc nụ hôn, Tạ Cô Hồng lại mở miệng nói. "Lão công, thiếp muốn sinh cho chàng một đứa con, thiếp muốn Tạ gia có được dời sau, thiếp muốn tình yêu giữa hai ta đơm hoa kết quả."
Hạo Nam cũng không nói gì, mà dùng hành động để đáp lại, một người phụ nữ đã bỏ đi rụt rè e thẹn, vốn có, để chủ động, nếu hắn không đáp lại, thì hắn không phải là đàng ông chân chính nữa rồi. Thế là hai người tiếp tục hôn nhau, sau đó là cưỡi ra tất cả y phục bắt đầu giao hoan. (Sau này mình sẽ hạn chế viết nội dụng xx nữa, nó chỉ giống như nhau thôi, viết đi viết lại, thành ra rất nhàm chán. Nếu có bạn nào muốn đọc các cảnh mây mưa, thì quay lại đọc những chương 28, 43.)
Trút được bầu tâm sự, lại có được phu quân hoàn mỹ, khiến cho Tạ Cô Hồng rất hưng phấn, nàng cùng Hạo Nam chiến đấu một ngày, một đêm mới dừng lại, Hạo Nam cũng đâu có vừa gì, Tạ cô Hồng đưa tới, thì hắn tiếp liền. Hai người, nghĩ lại nơi đây 2 ngày, thì tiếp tục lên đường. Tạ Cô Hồng tính động thổ khai quan, lấy đi tro cốt, thì Hạo Nam ngăn cẳn, hắn nói. "Người chết là lớn, dù sao bọn họ đã nhập thổ vi an, cũng coi như có nơi ở lại. Dù sao nơi đây cũng là trang viên, là nhà của bọn họ, không lên khai quan làm gì." (Ở đây mọi người cũng đừng nghĩ móc cốt, ông bà cha mẹ mình nhé, vạn bất đắt dĩ thì không sao. Nếu như, sau này có người thân mất đi, tốt nhất thêm thiêu, lấy tro cốt về nhà thờ, thì tốt nhất.)
Tạ Cô Hồng, nghe Hạo Nam nói, cũng có lý, nên bỏ ý định mang tro cốt mọi người theo cùng. Hai người xuất phát lên đường, tiến vào Bách Vạn Nguyên Sa, đây là nơi mà Hạo Nam bị các lộ tu sĩ chặn giết, do bị Thạch Phá Thiên, tung tin đồn hảm hại.
Hai người tiến vào Bách Vạn Nguyên Sa đã hai ngày, vượt qua khoảng 30 vạn dặm đường, thì phát hiện phía trước có tiếng tu sĩ, la hét đánh giết lẫn nhau.
"Bọn, giặc cỏ khốn kiếp. Hôm nay, ta nhất định giết sạch, sẽ tất cả các ngươi có mặt tại nơi đây. Sau đó, ta sẽ đi đến hang ổ của các ngươi, để tiêu diệt luôn nơi đó."
"Hừ. Thành Thị Phi, bọn ra ra ngoài cướp giết, cũng đã biết trước có một ngày, sẽ bị người phản giết. Bọn ta xui xẻo, mới bị ngươi gài bẫy, nuốt hận nơi đây. Bằng vào chút tu vi của ngươi, vừa mới đột phá lên Hợp Nhất Cảnh, mà cũng dám đến hủy diệt địa bàn của bọn ta, ngươi còn non lắm, về nhà ngủ một giấc, nằm mơ đi thôi."
"Tặc tử, sắp hết đến nơi, còn mạnh miệng. Được, nếu các ngươi quyết chí muốn chết, ta sẽ thành toàn cho các ngươi. Các người đừng lo, trên đường hoàng tuyền, đi chậm một chút, đợi bọn lão đại của các ngươi đến, thì cùng đi chung cho đông vui."
"A. Thanh Thị Phi. Ta có chết, củng không bỏ qua cho ngươi."
"A. Thành Thị Phi. Ta nguyền rủa nhà ngươi, ngươi sẽ chết không được yên thân."
Một lúc sau, thì bọn giặc cỏ bị Thành Thị Phi giết hết, hắn gom xác bọn giặc cỏ đặt cùng một chỗ, sau đó thiêu tốt tất cả thi thể thành tro tàn. Hạo Nam và Tạ Cô Hồng cũng không có hiện thân, mà ẩn núp ở phía ngoài quan sát. Hai người bọn họ biết, Thành Thì Phi muốn giết vào tận hang ổ của bọn giặc cỏ, thì quyết định ẩn núp, đi theo.
Làm việc nghĩa, thì ai có năng lực, đều có thể làm. Cho nên, Hạo Nam cũng muốn, đi theo áp trận. Nếu, Thành Thị Phi có thể thành công, hủy diệt hang ổ của bọn giặc cỏ, thì không sao. Nếu, hắn gặp nguy hiểm, Hạo Nam liền ra tay trợ giúp, hắn một tay. Thế là, một người đi trước, hai người ẩn nấp theo sau, mục tiêu của bọn họ, là hang ổ của bọn giặc cỏ.