Nghịch Đồ - Mộc Tô Lý

Chương 22: Linh đan (2)



Lâm Kiệt lên tiếng, sau đó vội vàng đi tới mở cửa, thuận tiện ngẩng đầu nhìn trời một cái.

Vừa nãy, ở trong bí cảnh có một mảnh bầu trời trong trẻo sắc xanh, nhưng bây giờ đã mơ hồ thấy ánh hoàng hôn mờ nhạt, có thể thấy thời gian ở trong bí cảnh cùng với thời gian bên ngoài cũng không giống nhau, cũng không biết hơn kém nhau bao nhiêu.

"Lâm sư đệ, các ngươi khóa cửa thì thầm cái gì đó?" Người tới mặc cùng một kiểu dáng đạo bào giống với Lâm Kiệt, chẳng qua đường viền bên ngoài cùng với đai lưng là màu tím. Hắn ta sinh ra có một làn da trắng nhạt, nếu đơn thuần nói ngũ quan là mi mực thanh tú, chỉ là khóe mắt hơi nhướng lên, thần thái trong lúc biểu lộ ra ngoài mang theo một loại kiêu căng, khi nói chuyện với Lâm Kiệt giọng điệu lại có cảm giác trịch thượng, khiến người ta không quá thoải mái.

"Tần sư huynh." Lâm Kiệt hướng hắn ta làm một cái lễ đơn giản, cũng không trả lời câu hỏi vô nghĩa cửa hắn ta, mà nhìn lọ ngọc trắng nhỏ đang ở trong tay đối phương, nói: "Đây là linh đan?"

"Đúng." Người nọ gật đầu, nhưng không có một chút ý định đưa bình nhỏ kia cho Lâm Kiệt, mà nhìn quanh trong phòng, rất có tự giác nhấc chân vượt qua ngạch cửa bước vào, đi thẳng đến chỗ Bạch Kha giả mù đang đứng ở bên bàn tròn, năng cằm lên nói: "Ngươi là đệ tử mới của môn phái ta?"

Bạch Kha có chút cạn lời nhìn hắn ta, thật sự không thể lý giải được một người tạo dáng cho một người mù rốt cuộc là cái ý tưởng như thế nào.

Có điều hai ngày nay y đã được diện kiến qua các loại bệnh tâm thần, cũng không ngại lại nhiều thêm một cái kỳ ba nữa. Y gật đầu "Ừ" một tiếng xem như trả lời.

Người nọ đối với phản ứng của Bạch Kha không quá vừa lòng, cằm càng nâng cao hơn: "Hừ, ta họ Tần, tên một chữ Hà, ta may mắn bái nhập dưới phái chưởng môn chân nhân, vẫn gánh nổi ngươi gọi một tiếng sư huynh."

"Sư huynh." Bạch Kha nghe xong nhàn nhạt kêu một tiếng. Nghe có lệ quả thực không thể rõ ràng hơn.

"...." Tần hà căm tức trừng y nửa ngày, hừ lạnh mở miệng: "Không có nửa điểm tu vi, nhưng tính tình cũng thật cứng rắn! Nào có sư huynh tự giới thiệu mình, sư đệ còn không báo tên?! Linh đan của ngươi vẫn còn trong tay ta, nếu không muốn cứ việc nói thẳng, thái độ gì?"

Bạch Kha gật gật đầu: "À."

Tần Hà: "...."Con m* nó!

Thấy người này dường như thật sự muốn nổi giận, Bạch Kha lúc này mới lời ít ý nhiều báo tên họ: "Bạch Kha."

"Ngươi cũng không dám không biết trời cao đất dày." Tần Hà tìm được bậc thang từ người đối diện lập tức nhảy xuống, hai ngón tay kẹp bình ngọc, đánh giá Bạch Kha từ trên xuống dưới, sau đó nhìn chằm chằm vào đôi mắt nhắm chặt của Bạch Kha nói: "Xem ra quả nhiên bị mù, sao vẫn luôn nhắm lại? Hai mắt của ngươi cũng giống với nhiều người mù, biến dạng sao?"

"Sư huynh!" Lâm Kiệt một bên nghe không vô, liền lên tiếng ngắn lời.

Hắn ta đang muốn nói cái gì tiếp đó, nhưng Bạch Kha dường như không quan tâm, nhẹ giọng nói: "Đúng vậy, biến dạng, không thể mở được ra nữa."

Tần Hà bị y chặn liên tiếp vài lần, vốn định nói chút lời khắc nghiệt kích thích y ai ngờ thu được hiệu quả như vậy, giống như đấm một cái vào đám bông, không những không thể xì hơi ra, ngược lại càng nghẹn khuất.

Tuổi tác hắn ta kỳ thật không sai biệt lắm với Bạch Kha, tính cách ngang ngược kiêu ngạo, tâm lý lại không thành thục, bị Bạch Kha nói vài câu như vậy tức giận đến lỗ tai đều đỏ, nghẹn nửa ngày mới đem lửa nuốt xuống, lại lần nữa cười lạnh lắc lắc bình ngọc trong tay: "Ta thấy Bạch Kha tiểu sư đệ, tư chất căn cốt cũng hoàn toàn không nổi bật lắm, chẳng qua sinh thần bát tự vừa lúc hợp với yêu cầu sư phụ mà thôi, đừng tưởng rằng mỗi ngày ngài ấy cung cấp linh đan cho ngươi mỗi ngày thì cảm thấy ngươi có thể cậy sủng mà kiêu, không coi ai ra gì! Hằng Thiên Môn đệ tử tư chất thượng thừa đầy đấtm chính ngươi ước lượng rõ ràng."

Bạch Kha bất đắc dĩ nhìn hắn ta, thầm nghĩ: Nguyên lai là bởi vì mỗi ngày chưởng môn cho y linh đan, khiến cho đệ tử thân truyền tới tranh sủng.

Y dường như thấy một con chó "ngao ngao" gào khóc đoạt lấy sữa.

Tuy nhiên nếu sư huynh có đầu óc không tốt lắm này biết linh đan dùng để làm gì, không biết có thể tranh giành ân sủng không, có lẽ sẽ lập tức khóc lóc chạy đi.

Lâm Kiệt cũng nhìn ra ý tứ của hắn ta, cậu ở môn phái nhiều năm như vậy, không ít bị đám sư huynh đệ nọ trong sáng ngoài tối bắt nạt trào phúng, lúc này nhìn vị sư huynh luôn có đôi mắt lớn để trên đỉnh đầu vô cùng nghẹn khuất, cậu đột nhiên cảm thấy có chút buồn cười và thỏa nguyện, bất quá tu vi cậu trước mắt so với bọn họ quả thực không phải là kém hơn một chút, cũng không thể cố ý khiêu khích hắn ta, liền hòa hoãn không khí nói: "Tần sư huynh, linh đan này thật ra là do chưởng môn cấp cho Tiểu Bạch trị đôi mắt, không phải đồ vật gì đó thúc đẩy tu vi, huynh cũng đừng để ở trong lòng."

"Nói đùa!" Da mặt Tần Hà hơi đỏ, như gà trống xù lông cả giận nói: "Ta, Tần Hà khi nào bắt đầu đem đệ tử nhập môn để trong lòng?! Một viên linh đan nho nhỏ này có quan hệ gì với ta? Coi như thúc đẩy tu vi ta cũng không để bụng, cho dù tu vi hắn có tăng trưởng nhanh đến đâu cũng không đuổi kịp chúng ta ngày đêm tu luyện." Hắn ra nói xong, nhìn biểu tình của Bạch Kha cùng Lâm Kiệt, dường như cảm thấy lời nói của mình không đủ mạnh, vì vậy bổ sung thêm một câu: "Lại nói, cũng không chỉ mình hắn có linh đan, chưởng môn chưa bao giờ bạc đãi với đệ tử thân truyền, mỗi tháng bọn ta cũng đều được nhận một phần đan dược, đây chính là thật sự thúc đẩy tu vi."

Hắn ta vừa nói, tựa hồ chính mình cũng được an ủi bởi những lời đó, tâm tình cũng tốt hơn một ít, vì thế cười nhạo một tiếng, đem bình ngọc trong tay khinh thường ném trên bàn, sau đó vung tay áo, chắp hai tay sau lưng hướng đi ra ngoài giống như con khổng tước đực, đi hai bước, dường như nhớ tới cái gì đó quay đầu hướng Bạch Kha nói: "Đúng rồi, đêm nay giờ tý chuẩn bị tốt, ta tới đưa ngươi đi Tam Thanh Trì. Về phần Lâm sư đệ—-"

"Hắn nhìn không thấy, đệ đưa hắn tới." Lâm Kiệt lập tức nói, cậu thật sự không cảm thấy Tần Hà này là người tốt lành gì, mặc dù không đến mức làm ra việc đả thương sát hại tính mạng, nhưng chắc chắn có khả năng ngáng chân đối với Bạch Kha.

"Tam Thanh Trì há là có thể để người tùy tùy tiện tiện tiến vào?" Tần Hà liếc mắt nhìn cậu, ngữ khí tràn ngập sự trào phúng.

"Đệ không vào, ở bên ngoài chờ hắn."

"Tùy ngươi, dù sao nơi đó hạ cấm chế, ngươi muốn tiến vào cũng không được." Tần Hà không muốn nói nhảm với cậu, trước khi ra khỏi sân, còn ghét bỏ nhìn quanh sân.

Nhìn hắn ta đi ra khỏi sân, Lâm Kiệt lại lần nữa đem cửa phòng đóng lại, sau đó nhún vai nhìn Bạch Khai, bất lực nói: Có quá nhiều xà tinh bệnh như vậy trong Hằng Thiên Môn."

Bạch Kha liếc mắt nhìn cậu ta một cái, lần đầu ở trong lòng không than thở về cậu, mà là hỏi một câu: "Rất vất vả đúng không?"

"A?" Lâm Kiệt có chút sửng sốt, mới phản ứng được y hỏi cái gì, nói: "Vẫn tốt, tôi tu đạo không có chấp niệm như bọn họ, tuy đôi khi tôi cũng nghĩ đến một ngày nào đó tôi vượt qua bọn họ trở thành đại năng, phản ứng của bọn họ sẽ như thế nào. Bất quá đó chỉ là nghĩ thôi, so với cái này, tôi vẫn muốn sớm ngày tìm được tỷ tỷ."

"Ừm." Bạch Kha gật đầu.

"Nhưng thật ra đây là lần đầu tiên tôi nghe nói đệ tử trân truyền dưới trướng chưởng môn mỗi thái cũng sẽ được nhận linh đan!" Lâm Kiệt vẻ mặt bát quái*: "Chẳng trách mấy vị sư huynh kia tu vi tiến nhanh đến dọa người trong một năm, không bình thường chút nào! Lần trước ở đại hội môn phái, một vài người trong bọn họ ra tay, quả thực khiến các đại phái khác choáng váng. Lúc ấy tôi nghe nói trong chuyện này có ẩn tình, không nghĩ thật sự là có."

Bạch Kha giật giật khóe miệng: Loại chuyện này Tần Hà cư nhiên thuận miệng tự phơi ra, quả thực là thiếu thông minh.

Y không quản Lâm Kiệt lẩm nhẩm vớ vẩn điều vô nghĩa, mà cầm lấy cái bình ngọc trên bàn, rút miệng nút ở lọ, đổ ra một viên đan được chứa ám hồng sắc vào trong lòng bàn tay.

Bạch Kha không nhìn thấy màu sắc quỷ dị này, chỉ cảm thấy đan dược này phát ra ánh sáng lúc tối lúc sáng, chập chờn, nhìn khiến cho người ta không an tâm lắm.

Mà Lâm Kiệt sau khi nhìn thấy viên đan dược này, cũng không lẩm bẩm chữ có chữ không. Cậu vươn một ngón tay cẩn thận chọc chọc vào viên đan, giật giật khóe miệng nói: "Màu sắc này thật sự làm người ta sợ hãi, như thế nào lại đỏ như nhuộm máu, nhìn vào đã không muốn ăn rồi."

"Cái này dùng để nuôi dưỡng viên Thất Tinh Đan trong cơ thể tôi, đương nhiên là tà tính." Bạch Kha chỉ cảm thấy một mùi hương phong lan nhàn nhạt cùng với mùi lạ nào đó theo hô hấp của y chui vào mũi, ngửi lâu cảm thấy có chút mùi vị tanh.

Y cảm giác mình càng nghiên cứu càng không muốn ăn thứ này, vì vậy dứt khoát cũng không thèm nhìn, trực tiếp ném vào trong miệng, nuốt thẳng xuống bụng.

Lâm Kiệt bị sự dũng cảm của y làm cho choáng váng, chớp chớp mắt, há miệng một hồi lâu mới sửng sốt mở miệng nói: "Đậu má anh cứ như vậy nuốt xuống rồi?"

"Không thì sao?" Bạch Kha thuận tay kéo ghế dựa ngồi xuống, chờ linh đan có hiệu lực.

"Anh nuốt nó mà không nhìn xem rốt cuộc nó có thành phần gì?"

"Tôi có lựa chọn sao?"

Lâm Kiệt nghẹn một chút: "Hình như cũng đúng....."

Vì vật cậu trừng lớn mắt chó gắt gao nhìn chằm chằm Bạch Kha, sợ bỏ lỡ một chút sự thay đổi nào trong biểu cảm của y.

So ra mà nói, đương sự vẫn luôn nhắm mắt lại có vẻ bình tĩnh hơn nhiều. Lâm Kiệt nhìn nhìn không khỏi cảm thán, không nói cái khác, nếu nói về sự bình tĩnh và khí độ của Bạch Kha, xác thật là rất thích hợp tu đạo.

Kỳ thực Lâm Kiệt không biết chính là, trên thực tế Bạch Kha cũng đang đánh trống trong lòng, nếu không y căn bản sẽ không ngồi nghiêm chỉnh ở một chỗ lâu như vậy mà không nhúc nhích.

Hai người cứ như vậy đối mặt nhau nửa giờ, thẳng đến khi Lâm Kiệt bi kịch phát hiện mình căng thẳng đến mức hai tay đặt trên đầu gối đã tê rần.

"Vẫn không có cảm giác gì sao?" Lâm Kiệt nhịn không được hỏi.

Bạch Kha lắc đầu, nói: "Không có."

Y dừng một chút lại nói: "Có lẽ loại đan dược này nhìn có vẻ tà dị, nhưng sau khi nuốt xong không có biểu hiện rõ ràng?"

Nghe khẩu khí của chưởng môn Hằng Thiên Môn, trước đây bọn họ cũng đã thử qua dược với những người khác, nếu nuốt linh đan vào bụng sẽ xảy ra phản ứng kịch liệt, không thể tránh khỏi không hiểu rõ mà sinh ra nghi ngờ. Nghĩ như vậy, Bạch Kha ngược lại cảm thấy đan dược này cũng không có gì to tát.

Lâm Kiệt ngẫm lại cũng thấy có đạo lý, vì vậy chống bàn đứng dậy nói: "Trời đã tối rồi, nếu không có phải ứng gì đặc biệt vậy đi thôi, tôi dẫn anh đi ăn chút gì đó."

"Tu đạo cũng cần ăn?" Bạch Kha nghe xong cậu ta nói, cũng đứng dậy.

"Tất nhiên, qua Tích Cốc Kỳ mới—-- ai u đậu má—!!" Hai chân Lâm Kiệt có chút tê dại, còn chưa kịp đứng vững, liền thấy Bạch Kha đồng dạng đang ngồi tê rần đứng lên dứt khoát, đứng không vững, cằm trực tiếp đụng vào trán của Lâm Kiệt đang cong người.

"Hự—" Bạch Kha kêu rên một tiếng, đầu lưỡi đau nhức, lập tức cảm thấy một mùi máu tươi từ đầu lưỡi tràn ra.

"Cắn phải đầu lưỡi?" Lâm Kiệt xoa cái trán hỏi.

Bạch Kha há miệng vừa muốn trả lời, lại cảm giác giữa trán đột nhiên có một trận đau đớn cực kỳ bén nhọn, giống như có người trực tiếp dùng đầu nhọn của dùi cui đâm vào trán y. Đồng thời, dạ dày đột nhiên trở nên sông cuộn biển gầm, một cơn đau rát nóng rực như lửa đốt thiêu từ dưới lên trên, thiêu đến trái tim Bạch Kha đau đớn co rút lại.

Y cau mày thật chặt, ngã ngồi xuống ghế, tay trái ôm chặt ngực, gần như co quắp, dùng sức lớn đến mức mười đốt ngón tay không còn chút huyết sắc nào.

Trên dưới đan xen cơn đau đớn, y chỉ thấy mùi máu tanh càng ngày càng đậm đặc trên đầu lưỡi, giống như có một dòng máu tươi cuồn cuộn không ngừng chảy ra từ miệng vết thương trên đầu lưỡi.

Trong nháy mắt, một ý nghĩ lướt qua trong đầu Bạch Kha: Đan dược này căn bản dùng máu để nuôi!