Nghịch Đồ - Mộc Tô Lý

Chương 24: Linh trì (2)



Trên thực tế, khi bước qua sơn môn, Bạch Kha không hề cảm thấy nhẹ nhàng như những gì Lâm Kiệt nhìn thấy từ bên ngoài.

Khung cảnh bên trong sơn môn hoàn toàn khác biệt so với những gì nhìn thấy bên ngoài— hai bên là những vách đá dốc dựng đứng, cao vút không thấy đỉnh, dựng thẳng lên giống như kẹp một dải trời hẹp.

Không biết có phải do ảo giác hay không, nhưng Bạch Kha chỉ cảm thấy nơi này dường như tối hơn một chút so với bên ngoài, những đường nét của vách núi trở nên mờ nhạt, con đường dưới chân lờ mờ nhìn ra là những phiến đá nguyên được ghép lại với nhau thỉnh thoảng có chỗ nhô lên, còn có chút trơn trượt, râu xanh dày hơn hẳn do với con hẻm mà Bạch Kha quanh năm đi qua.

Để tránh bị ngã xuống, y nắm chặt viên dạ minh châu trơn nhẵn trong tay trái, tay phải thì vịn theo những vách đá bên cạnh, cẩn thận từng bước tiến về phía trước, trong lòng không ngừng dấy lên cảm giác cổ quái, luôn cảm thấy có gì đó không thích hợp.

Làn sương dày đặc đột nhiên phả vào mặt y, phủ lên lớp da Bạch Kha một tầng mỏng ẩm ướt.

Theo lý mà nói, trong một ngọn núi thanh mát như thế này, dương đêm phải mang theo hương thơm mát mẻ trong lành, nhưng Bạch Kha lại không ngửi thấy chút mùi cây cỏ nào, ngược lại chỉ cảm thấy trong sương mù này có một loại mùi tanh nhè nhẹ.

"Mùi của nước?" Bạch Kha lẩm bẩm trong lòng, với thành kiến có sẵn đối với Hằng Thiên Môn, y chỉ cảm thấy Tam Thanh Trì này có chút kỳ quái, quả nhiên chưởng môn Hằng Thiên Môn không có ý tốt như vậy.

Coi như là hắn ta không có ý tốt nhưng Bạch Kha vẫn phải tuân theo sự sắp xếp.

Thứ nhất, trong cơ thể y có Thất Tinh Đan, mà tác dụng cụ thể của đan dược này y chưa hoàn toàn nắm rõ, nhưng đối với Chưởng môn Hằng Thiên Môn thì chắc chắn là vô cùng quan trọng không thể nghi ngờ. Bạch Kha không tin, hắn ta chỉ cử một kẻ như Tần Hà— ngang ngược kiêu ngạo còn thiếu thông minh để nhìn chằm chằm mình, chắc chắn phải có thủ đoạn nào khác để đề phòng Bạch Kha thoát khỏi sự kiểm soát của Hằng Thiên Môn. Vì vậy, trước khi viên Thất Tinh Đan được lấy ra ngoài, mặc dù có sự trợ giúp của Hoắc Quân Tiêu, nhưng y vẫn không muốn có hành động gì lộ liễu.

Thứ hai, mặc dù không biết điều đó có đúng hay không, nhưng y vẫn muốn thử xem liệu Tam Thanh Trì thực sự có tác dụng chữa trị đôi mắt của mình không. Tuy nhiên, y cũng mơ hồ nhận thức được rằng đôi mắt của mình có lẽ không dễ dàng chữa trị bằng phương pháp thông thường. Nếu không, với năng lực cùng kiến thức của Hoắc Quân Tiêu, hắn không thể nào không đề cập đến vấn đề hai mắt mù lòa của y.

Dù bề ngoài y trông có vẻ trưởng thành và bình tĩnh, những sâu bên trong vẫn mang tâm tính của thiếu niên. Đối diện với vấn đề này, y không thể nào hoàn toàn thờ ơ, không buồn không vui.

Khi y đang vừa suy nghĩ linh tinh vừa mò mẫm tiến về phía trước, đột nhiên cảm thấy tay phải mình trống rỗng, vách núi mà y đang vịn vào đã vô thức biến mất.

Bạch Kha đứng sững tại chỗ. Lúc này mới phản ứng được, những đường nét của vách núi ngày càng mờ nhạt giờ đã hoàn toàn biến mất.

Ngay khi y đang ngây người, một suy nghĩ chợt lóe lên trong đầu—- cuối cùng y cũng hiểu điều gì khiến mình cảm thấy cổ quái—-

Trong mắt người khác, y là một kẻ mù thực thụ. Vậy tại sao cần đến dạ minh châu để chiếu sáng! Nhưng Chưởng môn lại bảo Tần Hà mang vật này cho y!

Phản ứng đầu tiên của y là Chưởng môn hẳn đã nhận ra điều gì đó bất thường về đôi mắt của y, nhất thời trong lòng cảm thấy căng thẳng, thế nhưng giây sau y hồi tưởng lại những lời Chưởng môn đã nói trước mặt và sau lưng bọn họ, dường như hắn ta không phát hiện ra điều gì.

Vậy thì có lẽ chỉ còn một khả năng khác—-

Ngay cả khi là một người mù, tu hành trong Tam Thanh Trì này đều phải cần dùng đến viên gọi là dạ minh châu.

Và ngay giây tiếp theo, cảnh tượng hiện ra trước mắt đã chứng minh suy nghĩ của y.

Y lặng lẽ nhìn xung quanh một vòng, cuối cùng xác định rằng, ngoài một mảnh đường nhỏ dưới chân được chiếu sáng bởi viên dạ minh châu trong tay trái thì y chẳng thể thấy được bất kỳ thứ gì khác.

Y như bị bao trùm trong một lớp sương đen dày đặc, che khuất lối đi y đã đi qua, che mờ những vách đá tảng xung quanh, thậm chí còn che lấp cả mùi tanh ẩm ướt quanh quẩn nơi đầu mũi, chỉ để lại duy nhất viên dạ minh châu này.

Nghĩ đến chuyện này liên quan đến suy đoán vừa rồi, có lẽ không chỉ có người mù, ngay cả những người không bị mù, ở trong Tam Thanh Trì này cũng cần đến hạt châu này để nhìn.

Lúc này, y cũng không còn nghĩ viên ngọc này thực sự là dạ minh châu nữa, có lẽ nó là một loại bảo vật nào đó được khắc phù chú.

Ở trong hoàn cảnh như vậy, y có một cảm giác kỳ lạ, như thể những gì y đang nhìn thấy đều dựa vào hạt châu này không phải là những gì y thực sự thấy, mà là y đang cảm nhận bằng thần thức. Giống như một loại cách nói y từng nghe qua— nhìn vật bằng "tâm nhãn".

Y dường như bị tước đoạt đi năm giác quan chỉ còn thừa lại tâm trí.

Khi Bạch Kha phát giác sự hoảng loạn cùng nôn nóng với khẩn trương trong lòng mình rõ ràng vượt quá mức bình thường hằng ngày, một loại trạng thái không bình thường nảy sinh ở không gian này, y mơ hồ nghĩ, ở nơi này, mọi suy nghĩ đều bị khuếch đại, vượt qua tất cả những tồn tại khác.

Nếu một người bình thường bước vào nơi này, đột ngột mất hết năm giác quan, có lẽ chỉ có thể là sợ hãi và hoang mang thôi cũng đủ để họ rơi vào vòng lặp tiêu cực vô hạn, cuối cùng, rất có thể trước khi đến được Tam Thanh Trì, họ đã bị sự tra tấn của ý thức làm cho phát điên, kiệt quệ, thậm chí bất tỉnh nhân sự.

Nhưng vì vấn đề bẩm sinh, Bạch Kha thích ứng nhanh hơn nhiều so với người thường, gần như ngay lập tức y đã bình tĩnh lại, Bạch Kha đơn giản quyết định không nghĩ ngợi thêm gì nữa, giơ viên ngọc phát ra ánh sáng trắng dịu dàng lên, chiếu rọi con đường dưới chân và tiếp tục đi về phía trước, rất có thái độ "nhập gia tùy tục".

Không thể không nói y có một trái tim mạnh mẽ.

Sau khi đến cuối vách đá, địa thế dưới chân bắt đầu dốc lên, tạo thành một con dốc thoải. Vừa đúng chỉ đủ viên ngọc trong tay chiếu sáng đến sườn đỉnh núi.

Bạch Kha không vội vàng, không nhanh không chậm men theo sườn núi đi đến đỉnh.

Mặc dù đã chuẩn bị tâm lý đối mặt với những cảnh tượng kỳ quái, thì y vẫn bị cảnh tượng trước mắt làm cho kinh ngạc đến sững người.

Y vốn nghĩ rằng Tam Thanh Trì là một chỗ bị hạ cấm chế, linh khí tràn đầy, còn có công dụng kỳ diệu, có thể là một hồ nước, có thể là một dòng sông, hoặc ít nhất cũng có thể là một ao nước.

Ít nhất tên Trì (hồ), thì phải có nước chứ.

Nhưng trước mắt này, thứ khổng lồ phát ra ánh huỳnh quang ôn nhuận, rõ ràng là một khối rắn chứ không phải là một chất lỏng?!

Nếu như thật sự phải liên hệ với từ "trì", có lẽ đại khái chỉ vì có có hình dạng là một hình tròn, một khối lớn được khảm giữa không gian đen kịt, hình dạng trông giống một hồ nước xanh lam.

Bạch Kha do dự một chút, rồi tiến về khối to lớn phát ra ánh huỳnh quang kia, thứ trông giống như ngọc nhưng lại cũng giống như băng. Càng đến gần, ánh huỳnh quang nọ càng trở nên trắng, đến khi y thật sự đứng trước vậy kia, ánh huỳnh quang đã biến thành màu trắng tinh khiết.

Y cúi đầu nhìn một chút vào viên ngọc trong tay trái, tại khoảng khắc này nghiễm nhiên viên ngọc này dường như sắp hòa làm một với vật thể trước mặt. Rõ ràng viên ngọc này là một phần của khối đó đã được lấy xuống và mài dũa.

Khi cầm viên ngọc nhỏ này trong tay cũng không có cảm giác gì, nhưng khi đứng trước khối nguyên vẹn khổng lồ này, y mới cảm nhận được một luồng khí lạnh lẽo thấu xương.

"Này vốn là băng?" Bạch Kha theo bản năng cảm thấy như vậy.

Nhưng giây tiếp theo y lập tức phủ nhận suy nghĩ đơn giản ngu ngốc này.

Trước đó, y đã nhận ra mình mất hết năm giác quan, chỉ còn lại tâm thần, có lẽ cảm giác lạnh này không phải là cảm nhận sinh lý mà là từ hiệu ứng cảm xúc tâm lý được phóng đại.

Nhưng có loại tâm lý nào khiến người ta cảm thấy lạnh lẽo?

Sợ? Sợ hãi?

Bạch Kha tự cho rằng mình hiện tại coi là trấn định, chưa đến mức bị phóng đại đến sợ hãi khiến cho toàn thân lạnh lẽo rõ ràng như này.

Như vậy thì là cái gì?

Y suy tư một hồi nhưng không có kết quả, cuối cùng quyết định không tiếp tục tìm hiểu nữa. Y đưa tay khẽ chạm vào lớp sương mờ mịt lan tỏa từ khối giống như băng tuyết này, ngoại trừ cũng cảm thấy sự lạnh thấu xương, thì vẫn chưa phát hiện thêm điều gì mới.

Sau khi do dự một chút, y hạ quyết tâm, bước chân vững vàng giẫm lên khối to lớn giống như "băng tuyết" kia.

Khoảnh khắc y đặt chân lên khối "băng tuyết", trong nháy mắt cơn ớn lạnh thấy xương lập tức tràn vào kinh mạch ở hai chân, Bạch Kha bị đông cứng đến mức mặt mũi trắng bệch. Loại cảm giác này giống như thình lình nuốt sống một khối văng, hàn ý chặn ngang lồng ngực, không lên không xuống, khiến người ta đau đớn đến tận trái tim.

Y cảm giác như có thứ gì đó theo luồng khí lạnh không ngừng xâm nhập tràn vào kinh mạch của mình. Cùng lúc đó, một cơn đau nhói đột ngột xuất hiện ở vị trí giữa trán, kéo theo cảm giác giật giật ở thái dương, như thể có sự cộng hưởng với thứ nào đó mạnh mẽ tràn vào kinh mạch.

Bạch Kha thầm nghĩ: "Không tốt!"

Những vào lúc này muốn rút khỏi đã không còn kịp rồi, hai chân y dường như đã bị dính chặt với khối băng tuyết, đừng nói thoát ra, ngay cả động đậy cũng không nhích được.

Dưới chân là luồng hàn khí không ngừng xâm nhập khiến trái tim y thắt lại, trên đầu là cơn đau dữ dội như bị kim châm, như thể có ai đang xé da xẻ thịt y ra từng mảnh, lại giống như muốn cắt đầu y ra.

Trong vòng một ngày bị hãm hại hai lần, có lẽ đây là lần đầu tiên trong cuộc đời y cảm thấy vô cùng muốn chửi thề: "Đây con mẹ nó rốt cuộc là chỗ quỷ gì!

Chỉ trong chốc lát, toàn thân y co quắp lại vì đau đớn, môi gắt gao cắn chặt đến máu me đầm đìa, cả người co rúc trên mặt băng tuyết nọ.

Khi y cảm giác mình dường như sắp bị xé toạc thành hai mảnh bởi hai loại sức mức mạnh kia, thì đột nhiên y cảm nhận có một thứ ấm áo nào đó phủ lên trán mình, trong nháy mắt, hàn khí quanh thân giống như thủy triều lui đi sạch sẽ, cơn đau đớn giữa trái cũng dịu lại, tiếng ù ù trong tai do cơn đau gây ra cũng im bặt.

Khi y vừa mới thoát khỏi, kiệt sức ngồi phịch xuống khối "băng tuyết" nọ, thậm chí còn chưa kịp thở dốc, một tiếng kêu rên thê lương vang lên, phá vỡ sự tĩnh lặng, lọt thẳng vào tay y: "Cứu mạng—--"