Nghịch Đồ - Mộc Tô Lý

Chương 38: Cổ quái



"Không ổn!" Trong khoảnh khắc đó, hai chữ này đã chiếm toàn bộ đại não của Bạch Kha. Y cũng không biết kiếp trước mình là nhân vật đại năng hô phong hoán vũ, hô mưa gọi gió như thế nào, cũng không biết đối diện với tình huống như thế này liệu có thể phẩy tay một cái có thể khiến mấy thứ này biến mất sạch sẽ hay không.

Y chỉ biết là, y hiện tại chỉ là một người bình thường không thể bình thường hơn, dù đã trải qua quá trình tu luyện trong bí cảnh, có chút kỹ năng phòng thân, nhưng trước thứ đáng sợ như này, chính mình như cũ vẫn chỉ là một con kiến có thể bị nghiền nát bất cứ lúc nào, y thậm chí không thể nhớ ra một thuật pháp nào có thể giúp y chống đỡ dù chỉ trong một chốc lát, chỉ có thể gần như theo bản năng nhắm chặt hai mắt, mày cau lại, sau đó một cái tên mà y vẫn luôn nhảy lên trong lòng—-

Hoắc Quân Tiêu!

Tất cả máu dường như xông thẳng lên đỉnh đầu, tứ chi quanh thân lạnh lẽo một mảnh, khi Bạch Kha cảm thấy xung quanh mình gần như chết lặng, thì có thứ gì đó lướt qua xương cổ tay trái của y, xúc cảm không tính là trơn trượt, nhưng lại là thứ duy nhất có nhiệt độ mà y có thể cảm nhận được. Bàn tay phải lạnh như băng gần như theo bản năng đặt lên cổ tay trái.

Những hạt gỗ tròn nhỏ bị y siết chặt trong lòng bàn tan.

Là chuỗi hạt gỗ mà Hoắc Quân Tiêu đã cho y!

Người ta nói mười ngón tay nối liền với trái tim, khi đầu ngón tay và lòng bàn tay của Bạch Kha siết chặt lấy chuỗi hạt gỗ, có thứ giống như những sợi tơ màu đen bạc li ti tuôn ra từ những hạt gỗ trong tay y. Bạch Kha chỉ cảm thấy nhiệt độ theo lòng bàn tay tỏa ra, sau đó men theo cánh tay trườn lên, nhanh chóng bao trùm lấy toàn bộ cơ thể y, hơn nữa như có thứ gì đó đang liều mạng chui vào trong não, khiến huyệt thái dương y đau đến mức như muốn nổ tung.

Cho dù Bạch Kha nhắm hai mắt lại thì vẫn có thể nhìn ra linh thể đang xông thẳng vào y.

Theo lý mà nói, thứ này vô thanh vô sắc, nhưng Bạch Kha lại ngửi thấy mùi máu tanh nồng dày đặc đến mức khiến người ta buồn nôn, giống như mùi sắt rỉ. Cảm giác đau nhói ở thái dương càng lúc càng mạnh, vô số tiếng gào thét tuyệt vọng như thật như ảo rú lên từ bốn phương tám hướng truyền đến, ồn ào náo động, hơn nữa âm thanh ngày lúc càng lớn, ngày càng bén nhọn, cuối cùng nó giống như cứa vào màng nhĩ của y.

Y chỉ cảm thấy máu toàn thân sôi sục, mạch máu bên trong ào ào dâng lên, bên tai mang theo tiếng gió rít gào không dứt, cơn đau trên người nhưu có vạn con kiến gặm nhấm tâm can. Một âm thanh mơ hồ xuyên qua những âm thanh hỗn loạn, vang lên trong đầu—-

Hồn là dẫn, phách là mắt

Thất tinh sắp thành, huyết khế đã sinh

Sơn hà làm gương, thiên địa làm mối

Lấy hồn phách cốt nhục của ta

Chôn vùi tà vật ô uế này giữa hàng trăm ngàn linh hồn hoang phế—-

"Sư phụ!"

"Linh Trần!"

Dường như có ai đó đang gọi ai, giọng nói trong đầu trùng khớp với giọng nói bên tai, khiến y không thể phân biệt được đâu là thực, đâu là mộng.

Ngay sau đó, y cảm nhận được cánh tay của mình bị ai đó kéo mạnh một chút, rồi cả người y va vào một lồng ngực ấm áp còn có chút cứng rắn.

Ngón tay của ai đó đặt lên mi tâm y, dòng nhiệt ấm áp như dòng nước liên tục tràn vào không ngừng. Từ đầu đến chân, chạy dọc theo từng dây thần kinh, len lỏi qua từng huyết mạch, ào ào chảy qua.

Tất cả sự ồn ào náo động và đau đớn, dù là trong hiện thực hay ý thức, tất cả đều theo dòng nhiệt này mà đột ngột dừng lại.

Bạch Kha cảm thấy mình như một lữ khách đã đi vạn dặm đường dài, cuối cùng cũng tìm được một chốn nghỉ chân, cuối cùng cũng có thể dừng lại đôi chân đã chết lặng, cả người y bỗng chốc thả lỏng. Y khẽ thở dài, rồi cả cơ thể mềm nhũn, hoàn toàn mất ý thức.

....

Khi tỉnh lại lần nữa, Bạch Kha đã phát hiện mình đã trở lại bí cảnh của Hoắc Quân Tiêu. Tầm nhìn dần dần rõ ràng, có gương mặt lo lắng của Hoắc Quân Tiêu và Dư Hiền, còn có chú bánh chưng, chú quạt sắt cùng cái đầu của Lâm Kiệt đang đung đưa qua lại, còn có những cành lá của dì mập đang khẽ rung, và cả bóng dáng đường viền của người cha không đáng tin cậy, Bạch Tử Húc.

"Cha? Sao cha lại trở nên như vậy—" Cũng không biết mình đã hôn mê bao lâu, Bạch Kha chỉ cảm thấy cổ họng khô rát đến mức nói chuyện có chút khó khăn.

Ngay khoảnh khắc y vừa mở miệng, chỉ cảm thấy tay mình bị siết chặt một chút. Sau đó, y mới cảm giác tay mình vẫn luôn được ai đó nắm lấy. Không cần nhìn cũng biết đó là tay của ai...

Đại khái cũng không nghĩ tới y tỉnh lại đầu tiên sẽ nói câu này, Hoắc Quân Tiêu nắm chặt tay Bạch Kha hơi ngẩn người. Những người khác đang đứng vây quanh ở mép giường cũng nhơ ngác không kém.

"Tiểu Bạch, anh đang nói mớ à? Sao lại không đầu không đuôi thế?" Lâm Kiệt gãi đầu một cái.

Bạch Kha mở miệng, nhưng cổ họng rát như lửa thiêu khiến y cảm thấy nói thêm một từ cũng thật khó khăn, y vừa định ra hiệu cho bọn hạ là muốn uống nước, thì bàn tay đang nắm lấy tay phải y lại khẽ động. Y nghiêng đầu nhìn về phía Hoắc Quân Tiêu đang ngồi bên giường, chỉ thấy tay kia của hắn khẽ vung lên, chiếc ấm trà trên bàn bên cạnh liền bay đến, rót nước vào chiếc chén một cách chính xác, nhanh chóng đầy ắp mà không bị rớt ra ngoài giọt nào. Sau đó lại hất tay nhẹ, chiếc chén liền bay vào trong tay Hoắc Quân Tiêu, một giọt cũng không bay ra.

Bạch Tử Húc nắm lấy một tay còn lại, đem Bạch Kha đỡ ngồi dậy.

"Uống nước." Hoắc Quân Tiêu dùng đôi tay thon dài nắm chiếc chén nhỏ, đưa đến bên miệng Bạch Kha.

"...." Bạch Kha muốn nói: Tôi tự làm được. Nhưng tay phải y đang bị Hoắc Quân Tiêu cầm lấy, còn tay trái thì bị Bạch Tử Húc vừa tới bên giường nắm chặt, hai người này không hề có ý định buông tay, chính cả người y cũng không có chút sức lực nào, lười biếng không muốn động, chỉ có thể theo tay Hoắc Quân Tiêu, uống nước trong chén từng chút một.

Bình trà này cũng không biết pha từ lúc nào, hay vừa vào tay Hoắc Quân Tiêu đã được chỉnh lại, nhiệt độ vừa đủ, không quá nóng cũng không quá lạnh, hương thơm thanh mát, trượt xuống cổ họng mà không hề có cảm giác khó chịu, nháy mắt xua đi cơn khô rát.

Uống xong một chén, Hoắc Quân Tiêu lập tức lại rót thêm chén thứ hai.

Lần này, Bạch Kha chỉ uống nửa chừng rồi lắc đầu, sau đó ho nhẹ một tiếng, cảm thấy cổ họng đã đỡ, liền nói với Hoắc Quân Tiêu một tiếng: "Cảm ơn."

Hoắc Quân Tiêu liếc nhìn y, nói: "Khi còn nhỏ ta bị thương phải uống thuốc, người cũng đã từng mang nước cho ta uống như thế này, cảm ơn làm gì."

"Được rồi, tiểu tử này từ nhỏ đã giỏi chân chó thủ đoạn nịnh nọt sư phụ, ngươi khách khí với hắn làm gì, nó vui sướng còn không hết ấy chứ, không chỉ có nó, mấy đứa kia cũng chỉ là thu liễm hơn một chút, chứ đều cùng một cái đức hạnh." Dư Hiền đại khái nhìn cũng quen rồi, vuốt vuốt râu lẩm bẩm với Bạch Kha: "Được rồi, nhóc cứng đầu ngươi mới vừa nói cha ngươi làm sao cơ?"

"Đúng vậy, ngươi cũng đã bao lớn rồi mà còn vừa mở mắt đã gọi cha." Bạch Tử Húc chen vào nói bậy.

Bạch Kha: "..."

"Tôi còn tưởng rằng anh đang nói mớ, sợ anh ngất lâu ý thức không rõ. Nhưng mà tỉnh lại là tốt rồi!" Lâm Kiệt ở một bên mở miệng, nhớ lại chuyện lúc trước cậu vẫn chưa hết sợ, "Khi ấy tôi đã sợ đến choáng váng, còn tưởng mạng nhỏ sẽ phải để lại đấy, kết quả không hiểu vì sao ba luồng hắc khí kia lại không để ý tôi với Mạnh Tích, mà cứ thẳng hướng bay về phía anh, những bùa chú và thuật pháp mà tôi ném vào gần như không có tác dụng, ngăn cũng không ngăn được."

Bạch Kha giật giật khóe miệng, nước da vốn đã trắng nay càng thêm tái nhợt vì thiếu sức sống, khi nói chuyện, thậm chí còn có thể thấy thấp thoáng những đường gân xanh nhạt dưới da cổ của y: "Ngăn cái gì? May là những linh thể đó không có phản ứng, nếu chúng quay lại nhắm vào mấy cậu, thì các cậu có chạy kịp không?"

Lâm Kiệt yên lặng run một cái: "Không kịp."

"Thế thì xong rồi, lần sau đừng có mà ngớ ngẩn, nên chạy thì chạy. Hay là cậu nghĩ cảnh tượng kia không dọa người?"

"Không không không!" Lâm Kiệt lắc đầu liên tục, "Chúng ta bỏ qua đề tài này đi, cứ nghĩ đến là lại thấy....không tốt lắm."

Dù sao đều là đệ tử của một môn phái, hầu như không có giao tình gì nhiều, nhưng tốt xấu gì cũng đã sinh sống trong cùng một không gian nhiều năm như vậy. Cho dù đối phương hoàn toàn là người xa lạ không có chút quan hệ nào, nhưng ở trước mặt mình nháy mắt hóa thành máu loãng, thần kinh của ai cũng khó mà chịu nổi, chứ đừng nói đến việc đó là người quen.

Gần như khoảnh khắc Lâm Kiệt nhắc tới máu, cả khuôn mặt không có một tia huyết sắc, sắc mặt trở nên cực kì khó coi.

Bạch Kha bởi vì vấn đề về mắt thật ra không nhìn thấy cảnh những đệ tử Hằng Thiên Môn hóa thành máu loãng, y chỉ thấy những người bị linh thể bao trùm, liền biến mất sau đó. Có điều y cũng có thể đoán được những đệ tử đó đã mất mạng.

Không chỉ là mất mạng, mà ngay cả hồn phách có linh khí của họ cũng bị linh thể nuốt chửng hoàn toàn.

Nghĩ đến linh thể, Bạch Kha nhớ lại câu nói lúc mình vừa tỉnh dậy chưa kịp nói hết, liền quay đầu sang hướng Bạch Tử Húc nói: "Sao mà cả người cha lại sáng và rõ nét lên thế?"

Bạch Tử Húc: "...."

Ngoại trừ mấy người như dì mập từng nghe Bạch Kha kể về tình trạng mắt của y nhiều năm trước, những người còn lại chẳng ai thể hiểu nổi cách hình dung như vậy của y.

"Ngươi đứa nhóc này...Đây là hình dung kiểu quỷ gì? Cha ngươi sao lại thành cái gì đó phát sáng rồi? Cái gì gọi là sáng lên và rõ nét là thế nào?" Bạch Tử Húc sửng sốt một lúc, không nhịn được nói nhảm.

"Ở trong mắt tôi mọi người vốn là những vật thể sáng." Bạch Kha có chút bất đắc dĩ lắc đầu, sau đó miêu tả cho mọi người những gì mình thấy trong mắt.

Ngay cả dì mập và những người đã nghe Bạch Kha kể về tình trạng mắt của nhiều năm trước cũng không ngờ tình huống mắt của Bạch Kha đã đến trình độ như vậy, chẳng trách cuộc sống hằng ngày của y không khác người thường là mấy, gần như không hề gặp cản trợ, thậm chí ngay cả sách cũng có thể đọc.

"Theo lời người nói, thì có vẻ độ rõ nét của những người khác trong mắt người có liên quan mật thiết đến linh lực tu vi." Hoắc Quân Tiêu nghe xong mở miệng nói.

"Trước đây tôi không có phát giác gì, dù sao trước đây tôi gặp chỉ toàn người bình thường, căn bản không liên quan đến phương diện mơ hồ này, nhưng từ khi quen biết mấy anh, lại đi tới Hằng Thiên Môn, thấy nhiều người tu hành như vậy, tôi mới nghĩ là điều này chắc liên quan đến tu vi linh lực cá nhân." Bạch Kha đáp, "Vì thế tôi mới thấy lạ, tại sao cha tôi lại rõ nét hơn người thường."

Bạch Tử Húc tỏ vẻ thâm trầm: "Bởi vì cha ngươi cũng là một cao nhân...."

Bạch Kha: "...Đừng có đùa."

Bạch Tử Húc bĩu môi, rõ ràng không hài lòng trước sự qua loa của Bạch Kha.

"Hơn nữa, trước đây, ông ấy chỉ rõ nét hơn người thường một chút, nhưng hiện tại, độ rõ nét của ông ấy gần như không khác gì dì mập và mấy người bao nhiêu....Đây là chuyện gì?! Quá kỳ lạ phải không?" Bạch Kha vẻ vô cùng thắc mắc liếc nhìn Bạch Tử Húc, rồi lại nhìn mọi người.