Nghịch Đồ - Mộc Tô Lý

Chương 4: Đồ đệ(1)



Bạch Kha bị hai người cùng ba con quái vật bao vây ở giữa, rũ mi mắt xuống hai tay cõng Bạch Tử Húc vô thức siết chặt một chút, trong lòng tự nói thầm ---

Hai người kia từ khi nhìn thấy y, đối đãi và cư xử không khác gì với người bình thường, thoạt nhìn căn bản không biết y là người mù.

Như vậy xem ra, hai người kia trước đó cũng chưa tìm hiểu chút thông tin nào về Bạch Kha và Bạch Tử Húc, bằng không ít nhiều cũng được nghe kể một ít, dù sao thì Bạch Kha sống ở đây đã hơn mười năm, hoàn cảnh gia đình có chút đặc thù, hầu hết hàng xóm, các hộ bên cạnh đặc biệt là những người lớn tuổi, phần lớn đều biết y.

Nhưng điều kỳ lạ, nếu hai người kia chỉ đơn giản nhất thời nảy lòng tham, tại sao lại bày ra bộ dáng " đang chờ ngươi đó"?

Muốn nói có quan hệ họ hàng với nhà cách vách thì đúng là chó má, bởi vì nhà nọ căn bản không có người ở, cũng không có khả năng chạy sai tầng, vì mấy căn liền 302, hay 202, 402, 502 đều không có người ở. Chẳng qua là để tòa nhà trông có sinh khí hơn, mấy người cùng Bạch Kha đều sẽ đi mua vài tờ chữ Phúc vào mỗi dịp Tết Nguyên Đán, dán lên cửa chính của những hộ bên cạnh, cho nên thoạt nhìn mới giống như có người ở.

Tuy nhiên, nếu hai người này thật sự nhằm vào Bạch Kha, vậy thì có mục đích gì?

Bạch Kha ở trong mắt mọi người chính là một người mù, có chút khả năng tự gánh vác cuộc sống tương đối khá, không cần người khác đặc biệt chăm sóc. Mà Bạch Tử Húc là một tên điên điên khùng khùng. Hai người chắp vá lại cuộc sống cũng miễn cưỡng ở mức có chỗ ở, có cơm ăn.

Điều này cũng là nhờ công Bạch Tử Húc viết chữ rất đẹp, lại quen biết lâu năm với dì mập. Khi dì mập đến thì Bạch Tử Húc bớt điên hơn một chút, rồi bắt ông viết mấy tờ, sau đó cũng không biết bà làm cách nào, hay thông qua con đường nào mà bán ra ngoài, tiền tới tay sẽ có thể đảm bảo hai người họ sẽ không bị đói. Đến khi Bạch Kha lớn lên, dì mập cũng biết tình trạng mắt y, bà không chịu nổi sự cố chấp của y, lại giới thiệu cho y một công việc bán thời gian thích hợp.

Nói tóm lại, bọn họ sống không quá khó khăn, nhưng cũng tuyệt đối không thể nói là tốt, càng không giàu đến độ có người dòm ngó nhớ thương.

Bạch Kha bất giác nhíu mày chặt hơn. Thế giới mà y tiếp xúc thật sự không lớn, dưới những việc từng trải qua, những người rõ ràng không có y tốt mà y từng gặp, cũng có thể nghĩ đến, ngoại trừ cướp giật thì cũng là trả thù.

Mà hai người này, hiển nhiên không phải...

Ba con quái vật bên cạnh hay người sững sờ nhìn chằm chằm Bạch Kha, rõ ràng là muốn tuyên bố thân phận của họ không tầm thường, vượt xa phạm vi nhận thức của người bình thường, rốt cuộc vì sao lại tìm đến cửa...

Thấy Bạch Kha rũ mắt không hé răng, người đàn ông thấp bé thò tay vào trong túi áo, đó là nơi những điểm sáng tràn ra ngoài. Hắn ta vừa muốn lấy thứ gì đó ra, vừa cười xin lỗi nói: " Sao tiểu huynh đệ không nói chuyện? Chẳng lẽ chúng tôi đi tìm nhầm chỗ? Này, cậu xem, địa chỉ chúng tôi đã sao chép."

Bạch Kha rũ mắt, ánh mắt rơi vào thứ mà người đàn ông thấp bé móc ra ---

Đó là một tờ giấy ghi chú xếp chồng lên nhau, thoạt nhìn chính xác là có chuyện như vậy.

" Ầy -- ánh sáng mờ quá, cũng không có đèn cửa hay gì..." Sau khi người thấp bé móc giấy ra, làm bộ làm tịch mà oán giận một câu, người cao bên cạnh thấy thế thuận tay móc điện thoại ra, dùng ánh sáng trên màn hình, đưa tờ giấy đến trước mặt Bạch Kha.

Bạch Kha gần như theo phản xạ có điều kiện lui về phía sau một bước, sau đó giữ chặt Bạch Tử Húc, giọng điệu bình tĩnh nói:" Tôi không có tay cầm được."

" Không sao, bọn tôi cầm giúp cậu, cậu nhìn giúp bọn tôi một chút, địa chỉ này có phải ở đây không." Người đàn ông thấp bé đưa ra trước mặt Bạch Kha. " Bọn tôi không quen thuộc nơi này lắm, huống hồ địa chỉ này rất mơ hồ..."

" Chờ chút." Thấy tờ giấy người kia cầm sắp đưa đến trước mặt, Bạch Kha nghiêng người tránh tờ giấy kia, đồng thời lách qua người đàn ông cao gầy, đến trước cửa nói: " Thị lực của tôi không tốt lắm, chiếu như vậy cũng không nhìn rõ được, hơn nữa thân thể cha tôi đang không thoải mái, tôi mở cửa vào đặt ông ấy nằm xuống trước đã."

Giọng điệu của Bạch Kha khi nói chuyện vẫn bình đạm như cũ, sau khi nói xong liền để Bạch Tử Húc dựa vào tường, sau đó dành một tay lấy ra chìa khóa, dường như muốn mở cửa thẳng ra ngay trước tình huống đáng ngờ này.

"Ai-- cậu như vậy mở cửa không tiện, để bọn tôi đỡ giúp cậu." Người cao gầy duỗi tay muốn tiếp Bạch Tử Húc, kết quả Bạch Kha lại khoát tay ngăn cản.

" Cha tôi có bệnh điên, chỉ cần có người chạm vào, cho dù đang ngủ cũng tỉnh dậy mà lên cơn ầm ĩ một hồi." Bởi vì muốn đỡ Bạch Tử Húc cho nên lúc y mở cửa phải nghiêng nửa người. Mà đôi mắt quỷ dị đang mở hờ, đang dùng chìa khóa tra vào ổ, đồng thời chú ý đến hành động của hai người kia.

Vẫn cảm thấy... có chỗ nào không đúng.

Ngoại trừ hai người này cùng ba con quái vật như hổ rình mồi kia ra...

Trong lúc suy nghĩ xem có chỗ nào khiến người ta cảm thấy không đúng, y vừa vặn mở cửa, kéo lấy Bạch Tử Húc qua bên cạnh, sau khi tiến vào thì lập tức đóng cửa. Nếu vận khí tốt tốc độ nhanh, có lẽ có thể ngăn cản bọn họ ở ngoài. Rốt cuộc, trong tình cảnh như vậy, bị bao vây khẳng định chạy ra ngoài không thoát, vào cửa có lẽ còn có thể có chút hy vọng nào đó.

Hiển nhiên hai người một cao một thấp kia cũng không phải người ngu, trong chớp mắt, bọn họ dường như nghiêng đầu trao đổi bằng ánh mắt, người đàn ông thấp bé vẫn đang cầm tờ giấy lấy ra từ trong ngực, người đàn ông cao gầy thì rút lại bàn tay vốn đang định đỡ lấy Bạch Tử Húc, sau đó tựa như lơ đãng mà vung tay ra hiệu.

Theo động tác tay, ba con quái vật bốn mắt nanh dài kia lập tức lùi về sau cùng lúc, sau đó cong lưng lên, bộ lông và mái tóc dài xung quanh dựng đứng hết lên, hoàn toàn là ở trạng thái sẵn sàng đợi mệnh lệnh, chỉ chờ một cái phất tay của người kia, là có thể lập tức lao về phía Bạch Kha, không cần đến vài giây, có lẽ liền đem Bạch Kha và Bạch Tử Húc xé nát thành từng mảnh nhỏ.

Tay cầm chìa khóa của Bạch Kha dùng thêm chút sức, cắm vào ổ khóa.

Ngay khoảnh khắc tiếng " lách cách " vang lên, trong đầu Bạch Kha mới sực lóe lên, ngay lập tức nhớ đến chuyện không đúng ở chỗ nào ---

Từ lúc y cõng Bạch Tử Húc đi vào hành lang, cho tới bây giờ, y chuẩn bị mở cửa nhà mình dưới sự chứng kiến của hai người ba thú, trong khoảng thời gian dài như vậy, cả tòa nhà đều không hề có âm thanh nào khác, an tĩnh đến mức quỷ dị.

Phòng ở tiểu khu này đều có tuổi đời hàng thập kỷ trước, hơn nữa người xây dựng cũng không hề có ý tứ gì cả. Cho nên hiệu cả cách âm vô cùng kém. Mặc dù cả hai cái chung cư tổng cộng chỉ có sáu hộ gia đình, vả lại cũng không ở cùng tầng, mỗi ngày đi bộ trong hành lang, cũng vẫn nghe được tiếng của các hộ gia đình khác, nhà ai đang xem TV, nhà ai đang ăn cơm nói chuyện phiếm, nhà ai đang cãi nhau, hầu như đều có thể nghe thấy được hết.

Chính là bởi vì như vậy, tòa nhà ít cư dân đến đáng thương này mới có vẻ có chút hơi người, chứ không phải là cái vẻ lúc nào cũng mang đầy không khí lạnh lẽo, chết chóc như ma ám, cũng là bởi thế, các hộ ở tòa nhà này đều ngại mặt mũi, rất ít cãi nhau, miễn cho việc mọi người trong tòa nhà nghe thấy, quá mất mặt, là chất xúc tác để các gia đình sinh hoạt hài hòa.

Hơn nữa, đừng nhìn có ít dân cư trong tòa nhà này, nhưng già trẻ đều có, lúc nào cũng có người, từ sáng sớm đến tối muộn đều có thể nghe thấy được chút động tĩnh.

Nhưng tối nay, đã đến giờ ăn cơm chiều, ngay cả chút âm thanh nhỏ nhất cũng không nghe thấy, tĩnh mịch đến mức tựa như một tòa nhà không người, chỉ còn lại một mình Bạch Kha.

Có điều ở cái thời điểm dây thần kinh căng thẳng, mạng sống đang bị đe dọa trực tiếp ngay trước mắt, Bạch Kha cũng không đoái hoài tới mấy chuyện kia nữa, chỉ hơi ngẩn ra chốc lát, sau đó vặn chìa khóa, trong chớp mắt mở cửa ra, tay trái dùng lực, gần như là dùng cách ném để quăng Bạch Tử Húc vào cửa, đồng thời cũng đưa chính mình nương theo cánh cửa đang nửa khép nửa mở để chạy vào.

Có lẽ đây là tốc độ nhanh nhất trong cuộc đời Bạch Kha, nhưng cho dù có nhanh đến mức nào cũng không bằng một cái phất tay của người đàn ông cao gầy.

Ba tiếng như lệ quỷ khóc thét sắc nhọn vang lên, ba con quái vật đang chực chờ kia mang theo hơi thở hôi thối như gió cuốn, đột ngột xông lên. Trong tầm mắt, gần như hình dáng đang phát sáng và bóng tối tại khoảnh khắc đó vụt tắt, tựa như bị trùm lên một lớp màn đen.

Bạch Kha khó khăn lắm mới tiến được vào cửa, đang định trở tay đóng sầm lại, nhưng vẫn chậm một bước!

Y chỉ cảm thấy có thứ gì đó lạnh như băng dán sát vào cần cổ mình, xúc cảm ấy trong nháy mắt quỷ dị đến đáng sợ, khiến cả người y nổi da gà, Mùi hương hôi thối kia lướt qua sườn mặt y, vây khốn y ở bên trong, tiếng gào thét giữa không gian vô cùng tĩnh mịch lại có vẻ đột ngột, tiếng vọng rất mạnh, tầng tầng chồng lên nhau, xuyên qua màng nhĩ đau điếng.

Cảm giác cái chết đến gần, cho dù chỉ 0,1 giây, cũng tựa như bị kéo dài vô hạn, dài đến nỗi khiến Bạch Kha trong khoảng thời gian ngắn ngủi đó, trong đầu cậu hiện lên vô số những mảnh vỡ và lời nói hỗn loạn, nhưng vì quá loạn, quá nhanh, chen chúc tạo thành một mớ hỗn độ, câu duy nhất nghe rõ ràng không phải là " Không còn kịp rồi", cũng không phải là " Không thể trốn thoát", mà là một giọng nói mờ ảo xa xăm, âm sắc trầm thấp mà mơ hồm quen thuộc rồi lại có chút xa lạ, phảng phất xuyên qua trăm ngàn năm thương hải tang điền...

Hắn nói: Chờ ta tới tìm ngươi..."

Thượng cùng bích lạc hạ hoàng tuyền*, dù phải trải qua bao ngàn năm nữa cũng không sao, chờ ta tới tìm ngươi...

*Thượng cùng bích lạc hạ hoàng tuyền: một câu thơ trong bài Trường hận ca của Bạch Cư Dị.

( Thượng cùng bích lạc, hạ hoàng tuyền,

Lưỡng xứ mang mang giai bất kiến.

Dịch:

Trên từ mây biếc, dưới đến suối vàng,

Cả hai nơi đều mênh mang không thấy.) theo thivien.net


Nghĩa là tìm kiếm vô cùng tận, nhưng vẫn không thể tìm thấy cái mình tìm.