Nghịch Đồ - Mộc Tô Lý

Chương 44: Dược tuyền



Đúng là một cái chày gỗ...

Bạch Kha không nhịn được yên lặng thầm chửi trong lòng, rồi sau đó quay đầu nhìn xung quanh.

Y quả nhiên đã bị Hoắc Quân Tiêu đưa đến một sườn núi ở phía nam của bí cảnh. Đây là một bệ đá cao ở giữa một đỉnh núi tự nhiên hiểm trở, trên bệ đá này có ba hồ suối nước nóng với kích thước khác nhau, hồ lớn nhất có đường kính khoảng hai mét, còn hồ nhỏ nhất chỉ đủ cho một người ngồi vào. Độ sâu của các hồ chỉ vừa đủ đến eo, ngồi vào đó thì vừa vặn.

Bên trái của bệ đá là một dòng nước mỏng rơi một đường từ đỉnh núi xuống, hơi nóng mờ ảo lượn lờ, cây cổ thụ xen lẫn với cỏ dại xanh tươi, phía bên phải còn lại là vách núi, khi ngồi ngâm mình trong suối, có thể nhìn bao quát hơn nửa bí cảnh, thật sự khiến tâm hồn thoải mái.

Về suối nước nóng này, Bạch Kha và những người khác trước đó đều đã biết, nghe Dư Hiền nói đây là một hồ dược tuyền, nhưng Bạch Kha và bọn họ chưa bao giờ đến ngâm mình ở đây.

Một là vì vị trí của suối này quá hiểm trở, vách đá dựng đứng cao vút, với khả năng của Bạch Kha và Lâm Kiệt, leo lên đây cũng phải tốn không ít công phu. Hai là vì bọn họ luôn gặp phiền phức quấn thân, không có thời gian cũng chẳng có tâm trạng mà nhàn nhã ngâm mình suốt nửa ngày. Vả lại, theo lời Dư Hiền, nếu người trẻ tuổi mà kinh mạch không bị tổn thương, tứ chi vẫn lành lặn, thì không cần ba ngày hai bữa đến đây ngâm dược tuyền, ngâm nhiều quá lại dễ sinh nhiệt.

Bạch Kha không ngờ y lại nhanh chóng bị xếp vào nhóm "kinh mạch bị tổn thương, tứ chi không lành lặn" và bị Hoắc Quân Tiêu xách lên ngọn núi cao này.

"Cởi quần áo ra." Hoắc Quân Tiêu quỳ một chân bên suối, nhàn nhạt nói với Bạch Kha.

Bạch Kha làm lơ lời này, hỏi Hoắc Quân Tiêu: "... Ngươi đang làm gì vậy?"

Chỉ thấy hắn một tay gác lên trên đầu gối, lòng bàn tay kia úp xuống, đặt trên mặt nước suối, không lâu sau, Bạch Kha liền cảm thấy nước vốn dĩ có nhiệt độ vừa phải đang dần nóng lên, dưới hồ không ngừng có dòng chảy ngầm xoáy cuồn cuộn qua, như thể sắp đun nấu sôi vậy.

Bạch Kha giật giật khóe miệng: "Ngươi định để cho ta ngâm suối nóng, hay là đói bụng muốn uống canh thịt?"

Da của y luôn hơi tái nhợt như thiếu máu, thân hình có phần gầy gò càng trở nên nổi bật hơn dưới làn da ấy, nhìn y trông gầy đến mức khiến người khác cảm thấy đau lòng. Hiện tại, nước ngày càng nóng, lại làm gương mặt y có chút huyết sắc, khí sắc có vẻ tốt hơn không ít.

"Nóng quá không?" Hoắc Quân Tiêu mở miệng hỏi.

"Cũng được... khá nóng. Nhiệt độ ban đầu kỳ thực đã ổn rồi." Bạch Kha dùng mu bàn tay lau nước trên mặt, sau đó lại bỏ thêm một câu vào: "Nếu ngươi tiếp tục tăng nhiệt, sẽ thực sự nóng quá đấy."

Nghe vậy, Hoắc Quân Tiêu mới thu tay lại, vẫn không yên tâm mà duỗi tay thử nước, lúc này mới nói: "Vừa rồi nhiệt độ đó người bình thường có thể ngâm được, nhưng người thì không được."

Nước nóng hơn, hơi nước bốc lên tự nhiên dày đặc lên không ít, y phục của Hoắc Quân Tiêu cũng nhanh chóng bao phủ một tầng ẩm ướt..

"Cởi quần áo ra." Quân Tiêu vẫn giữ nguyên tư thế cổ tay đặt trên đầu gối, nói với Bạch Kha, đôi mắt đen sâu thẳm nhìn y, vẻ mặt đúng đắn nghiêm túc, "Ngâm suối nóng mà mặc đồ dày như vậy thì làm sao mà nhiệt thấu vào kinh mạch, làm thư giãn được, ngâm như thế thì vô ích."

Bạch Kha cười gượng hai tiếng: "Ta không nói là sẽ mặc nguyên quần áo để ngâm, ngươi cứ làm việc của ngươi đi, chốc lát nữa ta sẽ cởi quần áo."

Hoắc Quân Tiêu lắc đầu: "Ta còn phải giúp người vận khí kình một lần để thông kinh mạch." Ý hắn chính là rõ ràng: Ngươi ngâm đến khi nào, ta sẽ ở đây đến khi đó.

Bạch Kha: "..."

Hoắc Quân Tiêu hỏi: "Chỉ là cởi quần áo thôi, sao lại phải ngượng ngùng như vậy?"

Bạch Kha: "Ta chỉ là không có thói quen thay quần áo trước mặt người khác."

Hoắc Quân Tiêu liếc nhìn y một cái: "Ta là người ngoài sao?"

Bạch Kha: "... Nói nhảm, không lẽ ngươi là vợ ta sao?"

Hoắc Quân Tiêu ngừng lại một chút, không nói thêm gì, sau đó đứng dậy. Hắn vốn đã cao lớn, thêm một thân choàng bào tối om om khiến người ta có cảm giác bị áp chế. Lúc này, Bạch Kha đang ngồi trong suối nước nóng, hắn lại đứng gần đến thế, nhìn hắn quả thực khiến cổ y gần như muốn mỏi nhừ.

Nhất thời không rõ hắn định làm gì, Bạch Kha lại không thích cứ phải ngẩng đầu nhìn người, liền cúi đầu tháo dây áo trên người.

Y cũng không thể chịu nổi việc mặc quần áo mà ngâm trong nước, vừa ướt vừa khó chịu. Tuy nhiên, y quả thực không quen cởi đồ trước mặt người khác, huống chi lại còn bị nhìn chằm chằm như vậy. Nhưng nếu là Hoắc Quân Tiêu thực sự không có ý định rời đi, thì y cởi cũng phải cởi, bằng không thì thực sự quá ngượng ngùng.

Không ngờ tay vừa tháo dây áo, y liền cảm thấy cơ thể bỗng nhiên nhẹ bẫng, sau đó mấy đường viền mơ hô của lớp áo quần vừa cởi và dây áo đã biến mất, đập vào mặt chỉ còn lại đường nét mờ ảo của tay chân và eo bụng...

Ừ, trần như nhộng.

Không cần đoán cũng biết là ai làm, Bạch Kha ngẩng đầu nhìn Hoắc Quân Tiêu, tức giận nói: "Ta đã đang cởi rồi!"

Hoắc Quân Tiêu ồ một tiếng: "Người cởi với tốc độ như vậy không biết đến năm nào tháng nào mới xong, ta chỉ tiện tay giúp một chút thôi."

Để nhấn mạnh rằng hắn thực sự xuất phát từ lòng tốt chân thành thích giúp đỡ mọi người, hắn còn kể lại rằng hồi nhỏ khi ngâm suối nước nóng cũng bị sư phụ Bạch Linh Trần của mình cởi áo trong một giây rồi quăng vào hồ như vậy.

Bạch Kha bật cười mà như muốn phun ra một ngụm máu nói: "Ngươi thực sự không phải vì hồi nhỏ bị ta chỉnh cho thảm quá, bây giờ muốn nhân cơ hội trả thù lại sao?"

Hoắc Quân Tiêu nhếch mép cười: "Tình cảm trên thế gian này muôn hình vạn trạng, thế này cũng coi là một kiểu đi."

Bạch Kha chỉ cảm thấy ngày xưa y đúng là đã tạo ra quá nhiều nghiệp chướng—

Đúng như người ta nói, dạy dỗ qua lời nói và việc làm, dù tính cách không giống nhau, nhưng rất nhiều thứ của Hoắc Quân Tiêu đều học từ trên người Bạch Linh Trần mà ra. Ví như cái kiểu dạy đồ đệ vừa vô liêm sỉ vừa tàn bạo, hay là cái cách chăm sóc người ta vụng về đến không thể tả nổi... quả thực khiến người ta một lời khó nói hết.

Ông trời quả là rất công bằng, nhân quả báo ứng, tuần hoàn không sai, cái gì cũng có giá của nó, ra ngoài gây nghiệp rồi thì sớm muộn gì cũng phải trả giá thôi...

Thiên ngôn vạn ngữ cuối cùng cũng chỉ hóa thành một câu, Bạch Kha đưa tay kéo vạt áo Hoắc Quân Tiêu, ngửa đầu nói: "Cho miếng vải."

Hoắc Quân Tiêu nhìn xuống tay Bạch Kha đang nắm lấy vạt áo mình, rồi lại nhìn vào ánh mắt bình tĩnh có chút vô tội của y, giả ngu: "Lấy vải làm gì?"

Bạch Kha trong lòng cười lạnh hai tiếng: "... Nước quá tronh."

Hoắc Quân Tiêu trấn an nói: "Có sương mù."

Bạch Kha: "..."

Y còn chưa kịp hoàn hồn từ cú sốc "ngay cả một miếng vải cũng không chịu cho" thì đã cảm nhận được vạt áo mình nắm lấy bỗng chùng xuống, cả chiếc áo choàng đen rơi xuống đất, còn người vốn đứng đó từ nãy bỗng nhiên không thấy bóng dáng nữa.

Chờ, chờ đã! Tình huống này là như nào?!

Một tiếng nước "Rầm" từ sau lưng vang lên trả lời y.

"Ngồi yên, vận khí, điều chỉnh hô hấp." Giọng trầm thấp của Hoắc Quân Tiêu vang lên từ phía sau Bạch Kha, sau đó một đôi tay ấm áp mang theo hơi nước ẩm ướt đặt lên lưng y, hai ngón tay lướt qua các huyệt đạo chính giống như nước chảy mây trôi, trong chớp mắt, Bạch Kha cảm nhận được từng dòng nhiệt khí nóng hổi tràn vào qua các huyệt, mang theo kình khí trong cơ thể chạy khắp kinh mạch.

Bạch Kha cảm thấy làn sương mù không tan trong hồ dường như cũng theo dòng khí đó tản ra khắp trong cơ thể, các kinh mạch toàn thân dưới cảm giác ấm áp, mơ hồ này bắt đầu thả lỏng, thư thái ra.

Lúc này, Bạch Kha mới nhận ra kinh mạch của mình vốn luôn bị căng cứng, giờ đột nhiên được thả lỏng, y mới thấy rõ cảm giác mỏi mệt như muốn trào ra ngoài, vừa khó chịu vừa dễ chịu, giống như chỗ rút gân được xoa bóp mạnh mà giãn ra.

Làn sương mù mờ mịt dường như từ trong cơ thể còn tràn ngập vào cả đầu óc, cùng với dòng nước suối, sôi ùng ục, làm cho Bạch Kha đầu óc mơ mơ màng màng, thoải mái đến nỗi đầu y nghẹo đầu sang một bên, liền ngủ luôn..

Quân Tiêu: "..." Thất sách.

Khi Lâm Kiệt và mọi người gặp lại Bạch Kha và Hoắc Quân Tiêu, mặt trời đã xế chiều.

"Hai người đi đâu vậy?" Bạch Tử Húc chắp tay trong ống tay áo, mặt đầy nghi hoặc đi vòng quanh Bạch Kha, "Sao tóc lại hơi ướt thế này?"

Bạch Kha ngâm mình trong dược tuyền suốt nửa ngày, khí huyết đã tăng lên rất nhiều, bị Bạch Tử Húc hỏi vậy, vành tai y liền đỏ bừng, nhưng trên mặt lại không hề có vẻ xấu hổ, vẫn giữ vẻ thản nhiên vân đạm phong khinh mà nói: "Ừ, đi tắm thôi."

Hoắc Quân Tiêu liếc mắt nhìn y một cái, nói: "Ta đưa y đến dược tuyền ngâm một lát, giúp đả thông kinh mạch một chút, còn y... đi ngủ một giấc."

Nghe xong câu đó, Bạch Kha giật giật khóe miệng, nhưng không cách nào phản bác. Y quả thực đã ngủ một giấc, khi tỉnh dậy thì cảm gân cốt đã được thả lỏng hoạt động bình thường, nhìn thấy Quân Tiêu đã khoác lại hắc bào, đang giúp y mặc quần áo.

Thấy Bạch Kha tỉnh lại, Hoắc Quân Tiêu còn nhàn nhạt giải thích một câu: "Y phục đã được làm sạch,yên tâm mà mặc."

Ngươi có kỹ năng cởi đồ chỉ trong nháy mắt, làm sao có thể không có kỹ năng mặc đồ nhanh chứ? Dù sao thì Bạch Kha cũng chưa từng thấy hắn mặc quần áo từng món một như vậy bao giờ.

Nhưng khi y kịp phản ứng, quần áo đã mặc xong rồi, giờ có hoảng hốt nữa cũng chỉ thể hiện y phản ứng chậm chạp, thế là Bạch Kha đành lặng lẽ đứng dậy, lại thuận theo để hắn làm khô tóc. Tuy nhiên, nơi đó sương mù quá nặng, tóc cuối cùng vẫn còn một chút ẩm ướt.

May mắn thay, trọng tâm của mọi người không phải là việc ngâm mình trong dược tuyền, mà là quan tâm đến tình trạng sức khỏe của Bạch Kha hơn.

Lâm Kiệt kịp thời lên tiếng hỏi: "Vậy giờ ngươi cảm thấy cơ thể thế nào? Kinh mạch còn căng đau nữa không?"

Bạch Kha lắc đầu, lúc này mới phát hiện dường như thiếu mất một người: "Dư... Lão gia tử đâu? Hình như từ lúc ta tỉnh lại không thấy ông ấy đâu, ông ấy đi đâu rồi?"

"Ông ấy đi đến Vọng Thiên Nhai một chuyến." Quân Tiêu đáp.

Hóa ra trong những ngày Bạch Kha hôn mê, mọi người tình cờ lại nhắc đến chuyện vì cơ thể không chịu nổi tu vi linh lực quá nhiều, dẫn đến kình khí hỗn loạn, tẩu hỏa nhập ma, dì mập nghe thấy vậy liền kể với mọi người rằng Dược Quỷ từng đưa cho bà một túi vải nhỏ, bên trong có ba nhánh hoa.

Những nhánh hoa đó chính là do Dược Quỷ dày công trăm năm chăm sóc, trồng đi trồng lại nhiều lần, sau đó cắt từ cây trưởng thành xuống, chỉ cần cắm xuống đất chăm sóc đơn giản là có thể sống được.

"Hắn nói ta cùng hắn hữu duyên, sợ ta là yêu tinh nhỏ, một ngày nào đó luyện công quá vội vàng hoặc sai sót mà tẩu hỏa nhập ma, hoa thuốc này gọi là Tam Nhật Tiếu, có thể cứu những tu giả tẩu hỏa nhập ma, khiến họ hồi phục thần trí. Hắn cho ta ba nhánh, nói có thể cứu ta ba lần. Có điều ta chưa dùng bao giờ, hắn cũng chỉ bảo trồng sống là được, còn cụ thể bao lâu mới phát huy tác dụng thì ta không rõ lắm." Dì mập giải thích với mọi người như vậy, rồi đưa cho Dư Hiền một gốc

Dư Hiền cảm tạ dì mập một phen, rồi thương nghị với Hoắc Quân Tiêu một hồi mới đi Vọng Thiên Nhai.

"Ông ấy làm sao vào được đó?" Bạch Kha ngạc nhiên.

Lâm Kiệt cười khan hai tiếng: "Lão tổ tông trước đó không phải đã nói rồi sao? Tới chỗ chưởng môn Hằng Thiên Môn mà lấy phù bài vào Vọng Thiên Nhai là phương pháp bớt việc nhất."

—--------

Ở câu chuyện khác:

Bạch Kha: "Nói nhảm, không lẽ ngươi là vợ ta?"

Hoắc Quân Tiêu gật đầu: "Đúng vậy, là ta nội tức của người."

Bạch Kha:?. Bao giờ sao ta không biết??

Editor: Từ chương này tui đổi hết xưng hô theo truyện tu tiên nhé ~~, dù sao Bạch Kha cũng ngộ đạo rồi ehe. Chà chà Mộc Tô Lý thích suối nước nóng ghê ó. Trong Đồng Tiền Kham Thế cũng có ~~. Cụ thể thì không nhớ, bé đọc lâu roài.