Nghịch Đồ - Mộc Tô Lý

Chương 57: Vân Phù



"Ta không phải sao?" Biểu cảm của Bạch Tử Húc như một thước phim bị làm chậm lại, từ kinh ngạc chuyển thành ngơ ngác, rồi dần trở nên bình tĩnh và lạnh lùng. Khi nét mặt thay đổi, hình dạng bộ dáng của ông trong mắt Bạch Kha cũng ngày càng trở nên rõ ràng hơn, đến mức cuối cùng y gần như trở thành một người hoàn toàn giống Hoắc Quân Tiêu.

Cùng với sự thay đổi đó, diện mạo của Bạch Tử Húc cũng dần biến đổi.

Bạch Kha mở to mắt nhìn ông thay đổi từng chút một từ dáng vẻ quen thuộc nhất, từ đôi mắt, sống mũi, đến đôi môi, dường như mỗi chỗ thay đổi đều không quá lớn, nhưng khuôn mặt cuối cùng lại khác xa với Bạch Tử Húc.

Tuy nhiên, khuôn mặt này không quá xa lạ với Bạch Kha, bởi vì... hiện tại chính y cũng đang mang khuôn mặt này.

Nói chính xác, đây là khuôn mặt của Bạch Linh Trần.

Điểm khác biệt duy nhất chính là một người là phiên bản thời niên thiếu, còn người kia là phiên bản trưởng thành.

"Ngươi..." Bạch Kha hơi hơi hé miệng, nhưng không biết nên nói gì, rốt cuộc ai gặp phải cảnh tượng kỳ quái như thế này cũng sẽ không thể phản ứng ngay lập tức.

Người đứng trước mặt y thậm chí còn bối rối hơn, ông dường như có thể cảm nhận được sự thay đổi trên gương mặt mình, đưa tay lên sờ thử. Nét mặt của ông mang sự lạnh lùng đặc trưng của Bạch Linh Trần, nhưng khi vừa mở miệng, giọng nói vẫn như cũ là của Bạch Tử Húc: "Ta... Vậy ta là ai? Ta đã biến thành bộ dáng gì? Ta là ai..."

Giọng nói của ông lộ rõ vẻ bàng hoàng pha lẫn kinh ngạc, tạo ra sự tương phản đối lập cực kỳ quỷ dị với nét mặt bình thản như nước.

Khi giọng ông càng lúc càng cao, khuôn mặt ông giống như một đoạn phim bị hỏng, liên tục chớp nháy giữa hai hình ảnh: lúc thì là diện mạo của Bạch Tử Húc, lúc thì là khuôn mặt của Bạch Linh Trần, làm Bạch Kha choáng váng, không biết phải phản ứng ra sao, chỉ biết đứng sững ở đó.

"Ngươi làm sao vậy?!" Lúc này, Bạch Kha không hiểu sao lại rơi vào trạng thái nửa mơ hồ, y đưa tay về phía người trước mặt, như muốn kéo ông lại hoặc đỡ ông lên.

Nhưng vừa chạm vào ống tay áo, thân hình của người nọ đột nhiên trở nên mờ nhòe, như hình bóng bị khuấy đục trong làn nước, vặn vẹo mờ ảo.

Vào một khắc cuối cùng, khi người đó ngẩng đầu nhìn Bạch Kha, khuôn mặt lại đổi thành bộ dáng Bạch Tử Húc, trong phút chốc Bạch Kha còn đang ngơ ngẩn, hai dòng huyết lệ chảy ra từ hốc mắt, sau đó giống như một ngôi nhà bị sập xuống vì mất đi cột trụ và tường chịu lực, toàn thân y sụp đổ ngã xuống.

"Cha!" Trong khoảnh khắc ấy, lý trí của Bạch Kha hoàn toàn bị ném đi.

Y quên mất rằng người trước mặt có thể là kẻ giả mạo, chỉ thấy Bạch Tử Húc thất khiếu chảy máu, đổ gục trước mắt mình, khiến y không thể chịu đựng nổi.

"Cha bị làm sao vậy?!" Bạch Kha gần như không đứng vững, toàn thân muốn nhào tới xem xét, nhưng bị một người từ phía sau nắm lấy cổ tay kéo lại.

Y vội vàng quay đầu lại, cố gắng vùng ra khỏi bàn tay đang giữ lấy mình, nhưng khi y vô thức vung tay, y lại cảm nhận được một thứ cảm giác như chạm vào mặt nước.

"Quân Tiêu?!" Bạch Kha sững sờ, đầu óc hoàn toàn trống rỗng—

Trước mắt y, Hoắc Quân Tiêu, người đang nắm lấy cổ tay y, cũng giống như Bạch Tử Húc, hình ảnh của hắn chao đảo như bóng phản chiếu trong làn nước, lay động một lúc, rồi từ mắt, từ miệng, từ tai bắt đầu rỉ ra dòng máu đỏ tươi. Hắn nhìn Bạch Kha thật sâu, rồi không một tiếng động há mồm thốt lên điều gì đó, sau đó ngã xuống đất, không còn động tĩnh gì.

Tiếp theo đó, Dư Hiền và Lâm Kiệt cũng giống như bị lây bệnh, lần lượt xuất hiện các dấu hiệu tương tự.

Bên tai y vang lên những tiếng thở dài yếu ớt, những tiếng rên rỉ đau đớn, tiếng than khóc, tiếng gào thét...

Hết thảy lại bất đầu trở nên hỗn loạn không thể kiểm soát.

Nhưng khi những người xung quanh lần lượt ngã xuống ngày càng nhiều, Bạch Kha từ trạng thái trống rỗng, ngơ ngác dần trở nên bình tĩnh... bởi y không tin.

Nếu nói ban đầu, việc chứng kiến Bạch Tử Húc và Hoắc Quân Tiêu đổ gục trước mặt khiến lý trí hỗn loạn, thì giờ đây, lý trí của y đã một lần nữa quay trở lại, tất cả những gì đang xảy ra trước mắt, một đoạn ngắn y không tin một chút nào!

Hoắc Quân Tiêu và Dư Hiền sẽ dễ dàng chết như vậy sao? Ngay cả trước khi chết lý do cũng mơ hồ không rõ ràng? Thật là nực cười!

Sau kinh nghiệm trước đây với một ảo cảnh, Bạch Kha cơ hồ không cần suy nghĩ nhiều đã xác định rằng đây vẫn chỉ là một ảo cảnh.

Chỉ là lần này ảo cảnh bắt đầu từ khi nào?

Là từ lúc y ngửi thấy mùi hương đắng đó một lần nữa? Hay từ khi Bạch Tử Húc xuất hiện? Hoặc thậm chí là sớm hơn, ngay từ lúc y tưởng rằng mình đã tỉnh dậy khỏi ảo cảnh trước, y đã rơi vào một ảo cảnh mới?

Thậm chí... y chưa bao giờ thực sự tỉnh lại, mà đã luôn mắc kẹt trong một chuỗi ảo cảnh vô tận.

Lần trước khi nhận ra mình bị lừa vào ảo cảnh, Bạch Kha chưa cảm thấy lo lắng nhiều, vì y tưởng mình đã thành công thoát ra. Nhưng lần này, dù biết rõ đây là ảo cảnh, y lại không hề cảm thấy nhẹ nhõm chút nào, bởi vì y không chắc liệu mình sẽ thực sự tỉnh dậy hay lại tiếp tục rơi vào một ảo cảnh khác...

Mà điều đáng sợ nhất có lẽ chính là khi ảo cảnh nối tiếp ảo cảnh, và khi y trở nên chết lặng, y sẽ không còn phân biệt được đâu là thực, đâu là giả.

Y chợt nhớ đến trận "Cửu Sát Trận" mà Hằng Thiên Môn đã từng nhắc đến, một trận pháp mà ngay cả Dư Hiền cũng chỉ dám phỏng đoán, liệu có phải nó chính là nguyên nhân khiến y liên tục bị mắc kẹt trong vòng luân hồi ảo cảnh này?

Nếu như trận "Cửu Sát Trận" này thật sự khiến người trong trận bị mê hoặc như vậy... có bao nhiêu người có thể giữ được sự tỉnh táo trong vô số thực và hư đan xen, mà tìm ra cách phá trận?

Trong nỗi lo lắng sâu sắc, Bạch Kha lại dần mất đi ý thức, giống như khoảnh khắc y rời khỏi ảo cảnh lần trước, từ từ chìm vào bóng tối...

Không biết đã chìm trong bóng tối bao lâu, một giọng trẻ thơ đầy ngây thơ mơ hồ chợt vọng đến, xa xăm phảng phất như vọng lại từ những ngọn núi vào buổi sáng sớm, âm thanh lười biếng, hoàn toàn không để ý, ngân nga một điệu không rõ ràng nào đó—

"Ngưỡng khả dĩ quan thiên, phu đắc dĩ linh trần, phủ ngưỡng chi gian, vân chinh thiên lý, sơn hà vạn niên*..."

*Ngẩng đầu lên, ta có thể ngắm nhìn bầu trời, cúi xuống, ta có thể lắng nghe tiếng động của trần gian, trong khoảng thời gian giữa ngẩng và cúi, những đám mây có thể hành quân vạn dặm, núi sống kia cũng có thể tồn tại suốt ngàn năm...

Vân chinh ngàn dặm...

Sơn hà vạn niên....

Bạch Kha khẽ nhíu mày, ngón tay y khẽ động.

Y cảm nhận được ý thức của mình, sau bao lâu trôi nổi không rõ, đang dần trở lại, ngũ cảm cũng dần hồi phục...

Lúc này đây, y tỉnh lại trong sự yên tĩnh, ngay khoảnh khắc thính giác trở nên rõ ràng hơn, ngoài tiếng nước nhỏ giọt tí tách, y không nghe thấy bất kỳ tiếng người nào.

Trực giác mách bảo y rằng nơi y tỉnh dậy lần này khác biệt, chỉ là nhất thời y chưa nhận ra khác ở điểm nào.

Bất quá ngay giây sau, y liền ngây ngẩn cả người—

Mọi khi, chỉ cần y dần tỉnh táo, cho dù không mở mắt, những đường nét xung quanh sẽ từ từ hiện lên trong tầm nhìn đang dần rõ ràng, nhưng lần này, khi chưa mở mắt, trước mắt y chỉ là một màu đen, tuy nhiên không phải là đen hoàn toàn, mà có chút ánh đỏ lờ mờ.

Bạch Kha chần chờ một lúc, trong lòng nảy ra một phỏng đoán khiến y không dám nghĩ tới.

Y hít sâu một hơi, chậm rãi mở mắt.

Trời cao, mây trôi, suối trong, núi xa... mọi cảnh vật xung quanh không bỏ sót thứ gì, tất cả đều hiện rõ trong tầm mắt y, rõ ràng và đầy màu sắc.

Điều này chứng thực phỏng đoán của y, rằng y đã có thể nhìn thấy, bằng cách của người bình thường, ít nhất là trong một khắc này, giữa thực tại trộn lẫn với ảo cảnh, đôi mắt của y đã trở lại bình thường.

Bạch Kha xoay người ngồi dậy, chưa kịp vui mừng thì lại phát hiện ra điều bất thường—y có thể nhìn xuyên qua bàn tay của chính mình và thấy nếp gấp áo bên dưới.

Y kinh ngạc cúi xuống nhìn tay chân mình, rồi mờ mịt đứng dậy từ chỗ nằm, lúc này mới xác nhận rằng toàn thân y thực sự trong suốt, không phải là một thực thể hoàn chỉnh. Mà khi y đứng dậy, nơi y đã nằm trước đó vẫn còn có một người đang nằm.

Người đó diện mạo thanh tú, tóc dài như mực, một thần bạch y như tuyết, đôi tay mảnh khảnh giao nhau trên bụng, nếu không phải vì sắc mặt quá mức tái nhợt, khóe miệng còn vương chút tia máu, thì trông chẳng khác gì một người đang yên bình đang đi vào giấc ngủ.

Bạch Kha nhìn xuống áo bào trên người mình, từ trên xuống dưới, từ hoa văn chìm đến viền áo đều giống hệt như bộ mà người nằm kia đang mặc, tiên khí mười phần, hoàn toàn không phải là bộ y phục của đệ tử Hằng Thiên Môn mà y mặc trước khi hôn mê.

Còn người đang nằm đó, tuy Bạch Kha không nhận ra trang phục của hắn, nhưng y lại nhận ra gương mặt hắn...

Chính là Bạch Linh Trần.

Bạch Kha ngẩn người một chút, rồi dần hiểu rõ tình trạng hiện tại của mình—rất hiển nhiên, y đang đứng đây trong thân xác hồn thể của Bạch Linh Trần, chỉ là không rõ liệu có ai khác nhìn thấy y hay không.

Nghi vấn này được giải đáp chỉ sau vài giây, bởi khi Bạch Kha hoàn hồn khỏi sự kinh ngạc, y phát hiện mình đang đứng trên một thạch đài hình tròn, trên thạch đài khắc sâu những phù văn, ký hiệu đan xen, mỗi vết khắc đều có kim quang nhàn nhạt lưu chuyển, mà bên ngoài thạch đài chưa đầy nửa thước, lão gia tử Dư Hiền mà y quen thuộc đang lơ lửng trong không trung, hai tay giơ cao, lòng bàn tay hướng ra ngoài, không ngừng cuồn cuộn truyền linh lực vào trận pháp trên thạch đài, những kim quang đang lưu chuyển chính là do ông tạo ra.

Dư Hiền nhíu chặt mày, mở mắt, sắc mặt trầm ngâm nhìn Bạch Linh Trần đang nằm trên bệ, rồi khẽ thở dài, sau đó từ từ nhắm mắt lại, hoàn toàn phớt lờ sự hiện diện của Bạch Kha.

Ngay cả một người tu vi cao như Dư Hiền cũng không nhìn thấy Bạch Kha, hẳn ngoài y ra, không còn ai biết sự tồn tại của y tại đây.

Nhưng đây là đâu? Tại sao Bạch Linh Trần lại nằm bất tỉnh nhân sự ở đó với thương tích trên người?

Bạch Kha cúi đầu suy nghĩ trong chốc lát, rồi nhấc chân bước xuống khỏi thạch đài, tà áo trắng như tuyết quét nhẹ qua mép bệ, nhưng không vướng một hạt bụi nào.

Có vẻ như đây là một vách núi cao, dù Bạch Kha chưa từng đến đây, nhưng đôi chân y lại như nhận biết được con đường, y xuyên qua những cây trụ cao, rời khỏi nơi giống như tế đàn này, rồi đi thẳng qua một khu rừng.

Chỉ trong vài phút ngắn ngủi, y trông thấy những tán lá xanh tươi vừa mới đây, khi bước chân y chạm đến, đang dần chuyển vàng, khô héo, rồi rụng xuống trong cơn gió bất ngờ, sôi nổi bay lên tựa như một trận mưa rơi rải rác, mà khi y bước ra khỏi rừng, những bông tuyết lớn đã phủ kín bầu trời.

Tại nơi trông như ảo cảnh này, theo từng bước chân của y, thời gian dường như trôi qua rất nhanh.

Bên ngoài khu rừng là một đỉnh núi rộng lớn, từ xa có thể thấy một tảng đá khổng lồ gồ ghề lởm chởm đứng sừng sững nơi mép vực.

Rõ ràng tuyết bay ngập trời, hầu như che khuất tầm nhìn, nhưng Bạch Kha lại có thể nhìn rõ những gì khắc trên tảng đá cách đó hàng trăm mét ngay khi y vừa trông thấy nó—

Ngưỡng khả dĩ quan thiên,

Phủ đắc dĩ linh trần,

Phủ ngưỡng chi gian.

Vân chinh thiên lý,

Sơn hà vạn niên.

Ở cuối đoạn văn khắc này, bên góc trái của tảng đá, còn khắc thêm hai chữ khác, đó là tên ngọn núi này, gọi là "Vân Phù."

Hết thảy đều rõ ràng, tựa như thực sự in sâu vào mắt y.

Trong khoảnh khắc đó, Bạch Kha như người tỉnh từ trong đại mộng, trong sự hoảng hốt nhận ra rằng y không thực sự nhìn thấy, mà là nhớ lại...

Y nhớ ra nơi này...

Nhớ rõ đỉnh núi cao chạm mây, nhớ ra tảng đá thần huyền sắc, nhớ ra những dòng chữ rồng bay phượng múa khắc trên đó, nhớ ra cung Vân Phù này.....