Hành động bất thình lình của Hoắc Quân Tiêu không chỉ dọa con gà bị xách cổ đến choáng váng, mà ngay cả Bạch Kha và Bạch Tử Húc ở một bên cũng giật mình kinh sợ.
Lúc trước, bọn họ đều thấy Hoắc Quân Tiêu không có hào cảm gì đối với con gà này, suy cho cùng hiếm có chuyện Bạch Kha muốn truy cứu tới cùng, cũng không thoát khỏi liên hệ tới cậu ta, mặc dù cậu ta không cố ý gây nên, nhưng Hoắc Quân Tiêu như cũ vẫn chưa cho cậu ta một cái sắc mặt tốt.
Thế nhưng khuôn mặt vốn đã lạnh lùng giờ còn lạnh hơn, Hoắc Quân Tiêu trước đó cũng không có ý định muốn giết người, nhưng mà hiện tại, thẳng tay trở mặt còn nhanh hơn lật sách.
Xem ra cái " Hằng Thiên Môn " nọ đã đâm chọc vào điểm nào đó không thể nói ra của Hoắc Quân Tiêu.
Hiển nhiên con gà kia cũng không nghĩ tới, chính mình đi khoe khoang môn phái mình một chút thì cổ gà đã đặt vào trong tay người khác.
Thời điểm bị trói thì khóc lóc thảm thiết, lúc này tinh mạng thật sự gặp nguy hiểm, cậu còn không thể kêu gào ra, chỉ dám mở to hai mắt, vẻ mặt hoảng sợ nhìn chằm chằm cổ tay của Hoắc Quân Tiêu, rất sợ tổ tông này không vui, tay siết chặt, chính mình không cần trực tiếp tu mà thành tiên luôn.
Cũng đáng tiếc là tối hôm qua con gà không có mặt, không nhìn thấy Hoắc Quân Tiêu phẩy tay áo một cái liền nhẹ nhàng lấy đi ba cái đầu, nếu không đừng nói hiện tại hoảng sợ, sớm trực tiếp ngất đi,
Nhưng cậu không phát hiện, Bạch Kha cũng nhìn thấy được, hơn nữa còn rất rõ ràng. Y có chút sợ Hoắc Quân TIêu điên lên rồi trực tiếp bóp chết con à. Y vô thức nắm lấy cánh tay Hoắc Quân Tiêu, ngẩng mặt lên hỏi: " Tại sao đột nhiên tức giận như vậy? "
Tay y không dùng lực, giống như chỉ tùy ý nắm bừa, nhưng là một loại ngăn cản không tiếng động.
Hoắc Quân Tiêu quay đầu, vốn định há miệng trả lời Bạch Kha, rồi lại dừng lại một chút, sau đó cứ như vậy mà ngẩn người nhìn y.
Phản ứng đầu tiên của Bạch Kha là cho rằng hắn đang nhìn vết bớt màu đỏ ở khóe mắt, vì vậy có chút tự giễu mà cười: " Nhìn gần có chút dọa người đúng không?"
Hoắc Quân Tiêu sửng sốt một chút, mới hồi phục lại tinh thần, lập tức lắc đầu: " Không, một chút cũng không. Ta chưa từng để ý cái này."
" Cái này..." Bạch Kha cảm thấy ngoại trừ vết bớt này, trên măt mình cũng không có cái gì đặc biệt khiến người ta chú ý nhiều như vậy.
Hoắc Quân Tiêu: " Ta chỉ là..." Chỉ là chưa bao giờ nhìn người từ góc độ như vậy, nhìn người như vậy.
Lúc trước ở Vân Phù Phong cao cút nguy nga, đôi khi hắn chỉ thấy bóng lưng của bạch y tóc đen đứng lẳng lặng trên đỉnh núi.
Trước mặt y là lưu vân thiên lý*, phía sau là hồng trần vạn trượng, vừa đứng đó phảng phất như một lần chính là vội vã trôi qua trăm năm....
*Lưu vân thiên lý: Mây bay ngàn dặm
Vào thời điểm đó, hắn luôn nghĩ rằng sẽ thật may mắn khi nhìn thấy bộ dạng thiếu niên của người nọ.
Liệu y có thể giống như các thiếu niên khác, mang một ý chí độc nhất vô nhị, quyết tâm rực rỡ, tiên y nộ mã*, đầy khí phách....
*Tiên y nộ mã: khí khái của thiếu niên.
Không nghĩ tới, ý tưởng hoang đường như vậy bây giờ đã trở thành hiện thực. Mặc dù lấy hoàn cảnh như vậy, Hoắc Quân Tiêu vẫn rất thỏa mãn.
Thế nhưng trong sự thỏa mãn lại mang theo sự khổ sở nặng nề, bởi vì thiếu niên trước mắt, không những không giống một người bình thường ở cái tuổi kiêu ngạo phong quang, hơn nữa cũng không thưởng thức thế giới này giống như người bình thường.
Ở thời điểm Bạch Kha ngủ mê man chưa tỉnh, hắn đã nghe Bạch Tử Húc nói lộn xộn về cuộc sống của bọn họ trong mười năm, bao gồm cả đôi mắt mù của Bạch Kha.
Hắn từng nhẹ nhàng đặt lòng bàn tay lên đôi mắt nhắm chặt của Bạch Kha, chỉ có đen trắng, chỉ có ánh sáng và bóng tối của thế giới giống như một tấm hình đen trắng, lật qua lật lại, nhanh đến mức không thể nhìn rõ nội dung. Sau khi nhìn một lát, hắn đột nhiên rút tay về, chỉ cảm thấy lòng bàn tay như bị lửa thiêu đốt, cảm giác nóng rát một đường nhói đến ngực, đốt đến tận trong lòng, khiến hắn thậm chí không dám nhìn lần thứ hai.
Hắn có thể chịu được, nhưng lại vô lực thay đổi nó, bởi vì trong lòng hắn rõ ràng, đây không phải mắt mù thông thường.
Thậm chí xác thực hắn đã tìm được Bạch Kha trước, hắn biết đây là Bạch Linh Trần đầu thai, nhất định đã bỏ lỡ điều gì đó. Bởi vì y sinh ra đã thiếu một phách.
Hồn phách chưa đầy đủ, sinh mệnh cũng không thích hợp, làm sao có thể vui vẻ được.
Mà một phách kia thiếu hụt, không thể thoát khỏi can hệ Hằng Thiên Môn của con gà trong tay hắn. Làm sao mà hắn có thể không hận?
Có thể hết lần này tới lần khác hắn không nói, cũng không dám nói, thậm chí trừ bỏ tối qua do không đè nén được cảm xúc với nói vài câu kia, sau đó cũng không kêu lại từ " Sư phụ" một lần nào.
Bởi vì hắn sợ nếu cưỡng ép bắt nhớ lại những việc vụn vặt đã trải qua càng để lâu tích lũy càng nhiều, rồi một ngày nào đó sẽ vô tình gợi lên một phần ký ức của Bạch Kha. Và những ký ức tương giao, chồng chéo lên nhau nối tiếp của các kiếp là điều cấm kỵ nhất, bởi vì thân phận cùng những việc trải qua hoàn toàn khác nhau, sẽ có những mảnh vỡ hỗn loạn, tám chín phần sẽ khiến một người trở thành một kẻ điên.
Nhìn dáng vẻ của Bạch Kha, Hoắc Quân Tiêu trầm mặc nuốt lại những lời nói trong lòng, sau đó hắn mở miệng nói một câu không đầu không đuôi: " Hằng Thiên Môn xưa nay bỉ ổi, hèn hạ, không đi theo chính đạo, đặc biệt là luôn dựa dẫm bằng con đường tà đạo. Đổi lại nếu mà nói các môn phái khác. ta còn có thể miễn cưỡng tin rằng tìm người sinh vào năm âm tháng âm ngày âm để sửa đổi khí vận, nhưng nếu là Hằng Thiên Môn... Ha!"
Hắn cười lạnh một tiếng, sau đó một lần nữa siết chặt cổ con gà.
Bạch Kha: "..."
Sự thay đổi mạch não bất ngờ cùng cách nói chuyện không lời mở đầu, quả thực không kém Bạch Tử Húc, không hổ đều là bệnh tâm thần như nhau.
Mà con gà kia cảm thấy lực đạo đang ở cổ cậu có chút lơi lỏng khi Hoắc Quân Tiêu nói chuyện với Bạch Kha, đang định nhân cơ hội kêu " Cứu mạng" nhằm khơi dậy lòng đồng cảm của Bạch Kha và Bạch Tử Húc, dù sao thoạt nhìn hai người này cũng không phải loại sẽ giết người. Ai ngờ chữ " Cứu" còn chưa phát ra hết, đã bị Hoắc Quân Tiêu bất thình lình dùng lực ngắt lại, do âm thanh bị cản giữa chừng, nó bị vặn vẹo thành một tiếng tê tâm phế liệt: " Chít chít—-"
Con gà: "..."
Bạch Kha: "..." À, y suýt quên mất vẫn còn một người bị bệnh tâm thần.
Hoắc Quân Tiêu: "..." Hằng Thiên Môn mấy năm gần đây còn có cái thể loại này sao?
Bạch Tử Húc cười tủm tỉm đưa tay vỗ vỗ đầu gà an ủi nói: " Âm thanh cũng không tệ, nếu có cơ hội thì làm thêm một lần nữa, ta cũng đang thiếu một chiếc đồng hồ báo thức để nâng cao tinh thần."
Bạch Kha cảm thấy mình không cần thiết phải tham gia loại hội nghị bệnh tâm thần này, vì thế buông ra khỏi cánh tay Hoắc Quân Tiêu, xua tay: " Mấy người nói đi, tôi trước —-"
Lời còn chưa dứt, liền thấy Hoắc Quân Tiêu quăng con gà bên trên mặt đất, hắn đạo khái cũng cảm thấy một con gà ngu xuẩn như vậy giằng co cũng không được gì, vì thế thuận tay ném người đi như rác rưởi.
Sau khi ném đi, phất tay áo một cái, con gà đang ho đỏ bừng cả khuôn mặt có ý đồ chống người ngồi dậy thì bị một lực vô hình đè ép trở về.
Con gà:"..." Cmn, muốn thả thì thả dứt khoát một chút! Này thả một chút rồi tra tấn là cái tật xấu gì! Có thể không do dự quả quyết được sao?!
" Thả người thì có thể." Hoắc Quân Tiêu nhìn xuống cậu ta, lạnh lùng nói: " Lăn dậy dẫn đường."
Thần long thấy đầu không thấy đuôi, Dư Hiền đại tiên một lần mất tích chính là hơn ba tháng, một ngày nọ trở về Ngọc Sinh Môn, trực tiếp lên thẳng Vân Phù Cung, kết quả là Bạch Linh Trần không có ở đó, nhưng trong cung luôn luôn thanh tịnh đột nhiên xuất hiện thêm bóng dáng của mấy tiểu hài tử.
Dư Hiền ngồi ở trên khung cửa sổ, gãi gãi cằm.
Hoắc Quân Tiêu từ xa đi tới, nắm chặt râu của Dư Hiền: " Cá mặn sư tổ."
Dư Hiền: "...Tiểu tử thối, nghe nói đồ đệ khó tính của ta mấy ngày nay chính thức thu nhận ba đệ tử thân truyền?"
Hoắc Quân Tiêu: " Không sai."
Dư Hiền nhìn quanh một vòng: Chỉ thấy có một nhãi con đang cầm một quyển thư ở cạnh cửa, gần giống với Quân Tiêu, đều là sáu, bảy tuổi, thấy hắn tiến vào liền mím môi cười thẹn thùng rồi để lại cho hắn một cái ót. Đứa còn lại còn khá hơn, vẫn đang bò ở dưới đấy, bò đến mồ hôi nhễ nhại, lúc há miệng hướng về Dư Hiền chỉ thấy hai chiếc răng cửa gạo nếp, cười đến chảy nước miếng.
Khóe miệng Dư Hiền giật giật: " Tên khó tính đó chưa bao giờ thu đồ đệ, tại sao thoáng cái đã thu ba người các ngươi đi đòi nợ?"
Hoắc Quân Tiêu chỉ chỉ vào người đang đọc sách: " Bởi vì Ổ Nam sư đệ lớn lên giống như con chuột đầu to được điêu khắc bằng ngọc mà sư phụ đã mất." Hắc chỉ vào nhóc đang bò quanh mặt đất: " Thẩm Hàn sư muội lớn lên giống con khỉ trọc lóc sống thọ rồi chết đi mà sư phụ nhặt về."
Ổ Nam tiếp tục xem sách của mình, căn bản không muốn phản ứng với lời nói của hắn.
Thẩm Hàn đang bò khắp mặt đất, dừng lại nhìn Hoắc Quân Tiêu, sau đó mở miệng, khóc đến ruột gan đứt từng khúc, đất rung núi chuyển.
Bạch Linh Trần vừa vào cửa có chút phiền lòng nhìn Hoắc Quân Tiêu.
Dư Hiền hỏi Hoắc Quân Tiêu: "... Vậy ngươi lớn lên giống cái gì?"
Bạch Linh Trần: " Chày gỗ."
Hoắc Quân Tiêu: "..."
Bạch Linh Trần xoay người, cũng không quay đầu nhìn lại: " Nếu có thời gian rảnh rỗi trêu chọc sư đệ sư muội của ngươi, không bằng đi đến Tàng Thư Lâu đọc thuộc lòng sách ở bốn quầy thư ở tầng Canh Tân Nhâm Quý đi."
Năm thứ ba Nam Hoa, chưởng môn thứ mười hai của Ngọc Sinh Môn truyền lại chức cho đệ tử thân truyền Hoắc Quân Tiêu và qua đời.