Nghịch Hành

Chương 13: 13




“Ô tiểu ca ca giỏi quá!” Vân Hi mắt mở to reo lên vui vẻ trong sự ngỡ ngàng đến bàng hoàng của những tù nhân xung quanh.

“Không thể ngờ ngài lại là võ giả.

” Mẹ Vân Hi ngạc nhiên thốt lên.

“Lâm di cứ xưng hô bình thường với ta là được rồi, đừng câu nệ.

” Hàn Vũ nói.

Mẹ Vân Hi suy nghĩ một lúc rồi cũng gật đầu.

Đám tù nhân xôn xao bàn tán một hồi, họ không ngờ Hàn Vũ là một võ giả, không những thế, hắn còn bị bắt làm nô lệ, quả là quá dọa người.

Trên mảnh đất này, võ giả là tài nguyên của gia tộc, ai lại dám sử dụng võ giả để làm nô bộc?Kể qua câu chuyện của mình, Hàn Vũ cũng nhân tiện hỏi thăm tình trạng hiện tại từ mọi người.

Sau khi tổng hợp lại, hắn cũng hiểu được hoàn cảnh cụ thể của mình.

Tại Huyết Lang trại này có bốn mươi bảy tù nhân, đều là người phàm.

Họ là nông dân hoặc thợ săn nhỏ lẻ ven vùng Tuyết Sơn Lâm.

Dĩ nhiên Hàn Vũ là ngoại lệ.

Trại chủ là một gã tên Tần Vân Hải, thực lực không rõ, tay sai chính của hắn gồm sáu võ giả giữ chức vị đội trưởng, trong đó hai thằng lùn và mặt sẹo Hàn Vũ đã gặp.

Ngoài ra là một đám lâu la hơn ba chục người để làm những việc lặt vặt trong trại.

Phía ngoài của khu lồng giam luôn có bốn tên lính thay phiên nhau gác, do một tên đội trưởng chịu trách nhiệm.

Từ Huyết Lang trại đến bìa rừng Tuyết Sơn Lâm khoảng năm dặm, tuy nhiên trong rừng có yêu thú, không hề phù hợp cho phàm nhân tẩu thoát.


Còn nếu muốn tẩu thoát từ khu lồng giam ra đường lớn, phải vượt qua nhóm lính gác bên ngoài, bọn tuần tra ban đêm ngoài khu trại, một tháp canh và phải đối mặt với sáu võ giả.

Từ trận đánh với hai gã lùn và mặt sẹo, Hàn Vũ phán đoán bọn đội trưởng chiến lực ở tầm Luyện Thể trung kỳ đến hậu kỳ.

Chưa kể trại chính của gã Tần Vân Hải cũng cách đó không xa, gã sẵn sàng tham chiến trong trường hợp có biến, thực lực của gã là ẩn số mà Hàn Vũ không tính toán được.

Nhưng thời gian không còn nhiều nữa, chỉ ngày mai thôi, bọn họ sẽ bị đem bán nên chắc chắn phải hành động ngay trong đêm nay.

Hàn Vũ ngồi lặng im tính toán, thỉnh thoảng thấy hắn vẽ gì đó rồi lại xóa trên mặt đất, vẻ mặt đầy suy tư.

Những người tù nhân chăm chú quan sát hắn, vốn đã mất hết hi vọng vào cuộc sống, nay lại được thắp lên một chút ánh sáng nhen nhóm cuối đường hầm.

Tinh thần họ dâng cao, hồi hộp trông chờ vào Hàn Vũ mà quên mất rằng, hắn, vốn dĩ cũng mới chỉ mười hai tuổi.

Thời điểm này, sẽ không có ai vào khu lồng giam để kiểm tra, Hàn Vũ rút thanh quỷ đầu đao của lão đại Xích Sơn tam quỷ lúc trước ra, hắn khẽ dùng lực cấn đứt dây xích đang khóa hắn.

“Không hổ là hoàng cấp thượng phẩm linh khí, quỷ đầu đao chém tinh thiết như chém bùn.

” Hàn Vũ không ngừng đánh giá thanh đao trên tay.

Thuận thế, Hàn Vũ nhẹ nhàng chém đứt các lồng giam khác trong yên lặng, thành công giải phóng cho toàn bộ tù nhân.

Sau đó, cả nhóm tụ họp lại thì thầm to nhỏ về kế hoạch tẩu thoát, tất cả mọi người đều nghe theo Hàn Vũ.

Rất nhanh chóng, Hàn Vũ đưa ra quyết định của mình.

Hắn chia số phạm nhân làm ba tổ.

Tổ một gồm mười bốn người thợ săn, tổ hai gồm mười lăm người nông dân khỏe mạnh, tổ ba gồm mười tám người phụ nữ và trẻ em.

Theo kế hoạch vạch ra, ban đầu Hàn Vũ cùng nhóm người tổ một sẽ tấn công bất ngờ bốn tên canh gác.


Hàn Vũ sẽ tìm cách ám toán tên võ giả thủ lĩnh của nhóm này.

Sau đó tổ một cùng tổ hai sẽ tấn công vào kho vũ khí nằm cách đó ba trăm mét, với hai tên lâu la canh gác.

Có vũ khí trong tay, tổ một sẽ mặc quần áo đối phương để trà trộn vào quân địch hòng đốt trại, tổ hai sẽ giả vờ tấn công vào phía rừng cây làm bọn phỉ tưởng nhầm nhóm tù nhân sẽ trốn qua lối đó.

Lúc này, Hàn Vũ sẽ tấn công tháp canh rồi đưa tất cả tổ ba đào thoát ra đường lớn.

Hàn Vũ cùng anh em tổ một sẽ phụ trách bọc hậu.

Tất cả mọi người đều nhất quán với kế hoạch trên.

Một cỗ hưng phán xen lẫn vui mừng đang âm ỉ dâng lên trong lòng những con người cùng khổ này.

Nửa đêm, đã đến giờ hành động.

“Vân Hi, lát nữa em phải ngoan mà nghe lời mẫu thân nhé, lần này rất nguy hiểm, hi vọng chúng ta có thể thoát ra.

” Hàn Vũ ngồi xuống, đặt tay lên hai bờ vai nhỏ nhắn của Vân Hi nói, hắn vô cùng có hảo cảm với cô bé đáng yêu này.

“Vâng ạ!” Vân Hi gật đầu lia lịa.

“Ngoan lắm!” Hàn Vũ cười rồi xoa đầu cô bé.

“Lần này trăm sự nhờ ngươi rồi.

” Mẹ Vân Hi cũng sáng lên một niềm hi vọng mà cảm ơn Hàn Vũ.

Hắn gật nhẹ rồi âm thầm di chuyển ra cửa khu lồng giam.


Cửa được khóa bằng tinh thiết, hoàn toàn vô nghĩa trước sức công phá của quỷ đầu đao hoàng cấp thượng phẩm.

Hàn Vũ khẽ mở nhẹ cánh cửa, hắn quan sát xung quanh cẩn thận.

Xác nhận không có ai, Hàn Vũ lách ra rồi nhanh chóng núp sau những thùng gỗ đựng rượu đang để la liệt bên cạnh.

May mắn có vẻ đang mỉm cười với họ khi đúng lúc này không có ai canh gác.

Tuy nhiên khi người thứ sáu vừa kịp thoát ra, từ đằng xa hai bóng người từ từ tiến lại, một tên cầm đuốc bên hông đeo một thanh đao, tên còn lại cầm thương.

Theo ám hiệu của Hàn Vũ, tất cả vào vị trí, yên lặng và chờ đợi.

“Đm, đêm lạnh quá, có mấy đứa dân đen vớ vẩn mà cũng bắt chúng ta phải đi canh chừng, bọn đấy làm sao mà có thể phá nổi mấy cái lồng tinh thiết với cả xích tinh thiết chứ, đại ca quá cẩn thận rồi.

” Tên cầm thương cất tiếng, hai hàm răng của gã không ngừng vang lên tiếng cầm cập vì rét.

“Mày ngu lắm, thằng nhãi con hôm qua, nhóm tam đương gia đưa về là võ giả Luyện Thể tứ trọng đấy, nó mà phá ra được thì anh em mình ăn đủ.

” Tên cầm đuốc đáp lời.

“Cái tỏa tâm liên dùng cho nó đến cường giả Ngưng Khí còn không phá nổi nữa là Luyện Thể tứ trọng, mày có quan trọng hóa vấn đề quá không?” Tên cầm thương không cho là đúng nói tiếp.

“Ai mà biết được, dù sao chỉ ngày mai là sẽ bán hết bọn mọi đó đi, anh em ta lại có tiền mà không phải đi trực đêm như thế này nữa rồi.

” Tên cầm đuốc vừa cười vừa nói.

“Ừ, lúc đó tao phải vào Bạch Vân Thành, gọi hai ả điếm phục vụ mới bõ, ha ha ha.

” Tên cầm thương cười lớn, mặt dâm tà, trong đầu gã là tràng cảnh được hai em phục vụ một lúc.

“Phụt!”Giọng cười khả ố chưa kịp kết thúc, cổ tên cầm thương đã bắn ra một vòi máu.

Gã ôm chặt yết hầu, miệng há to nhưng chẳng nói nên lời.

Tên đồng bạn mắt mở to không kịp phản xạ, liền bị chém bay nửa đầu.


Đến tận khi mất ý thức, gã cũng không biết ai đã ra tay và ra tay như thế nào.

Xử lý xong hai tên canh gác, Hàn Vũ ra hiệu cho người tổ một kéo chúng vào một góc, thu lấy binh khí và quần áo.

Hắn sẽ đi tìm hai tên còn lại cùng với gã đội trưởng của chúng.

Trong cái lán rộng hai mươi mét vuông, dưới ánh đèn leo lắt, có hai tên đang chia nhau một con gà luộc.

Còn một tên võ giả đang ngả lưng trên ghế, trên tay hắn mân mê một con dao găm lắc lẻm.

Nếu Hàn Vũ ở đây sẽ nhận ra ngay tên này chính là tên mặt sẹo mà hắn đã đụng độ tại Bạch Vân Thành.

Chợt ánh đèn chớp động, một cảm giác nguy hiểm dâng lên, mặt sẹo vội nhảy ra khỏi ghế, hắn tông mạnh vào bức tường xập xệ, lao vọt ra ngoài.

Vừa chạm đất đập vào mắt hắn là hình ảnh hai tên đàn em chưa kịp nuốt miếng thịt gà nhưng đã kịp ăn mỗi người một nhát đao xuyên từ sau lưng đến lồng ngực.

Mặt sẹo toàn thân căng thẳng, gã biết ngay có đại sự phát sinh, định vận công hét lên báo hiệu thì một quả cầu nước từ hư vô xuất hiện, bao phủ lấy đầu gã.

Gã vận khinh công cực hạn nhằm thoát ra khỏi thủy cầu nhưng không được, quả cầu như có linh tính luôn luôn di chuyển cùng nhịp với gã, bao phủ lấy đầu gã.

Sau vài nhịp hô hấp, mặt sẹo không thở nổi, gã chỉ phát ra được những tiếng ục ục mặc cho nước tràn vào họng vào mũi.

“Ực…ực…” Gã quyết định uống nước cầu sinh.

Kỳ lạ, cho dù gã có uống bao nhiêu nước thì quả cầu vẫn giữ nguyên kích thước như vậy, giống như nước từ không khí liên tục cung cấp cho nó.

Hoảng hốt, mặt sẹo dùng hai tay cuống quýt đập lên đầu, cố gắng gạt màn nước đi tranh thủ vài nhịp thở.

Nhưng một nhát đao đâm xuyên qua yết hầu gã làm cho mọi cố gắng của gã trở nên vô nghĩa.

Đến tận lúc ngã xuống, gã mới nhìn thấy hình dáng kẻ đã giết mình.

“Là… ngươi…”Tiếng nói đứt đoạn lộ rõ vẻ không cam tâm của gã nhưng chỉ nhận lại được sự lạnh lẽo đến từ ánh mắt của Hàn Vũ.

.