“Anh đã bị tôi thuyết phục, cũng biết bản thân vẫn lưu luyến đường đua F1 nhưng không dám quay lại.”
“Đúng vậy, sao tôi lại quên mất khả năng thứ ba này chứ?” Trần Mặc Bạch liếc mắt nhìn Thẩm Khê.
“Trần Mặc Bạch, có thể tôi không giống anh, mỗi câu nói đều mang theo những cái hố chờ người nhảy xuống, cũng không có những giả thuyết không thể chứng minh, nhưng tôi không phải là kẻ ngốc.”
Thực tế chứng minh, hệ thống tiêu hóa không phải là thứ mà Thẩm Khê có thể kiểm soát, không đến nửa giờ sau, bụng Thẩm Khê bắt đầu đau dữ dội. Cô vén chăn lập tức xuống giường, Trần Mặc Bạch để điện thoại di động xuống, hỏi: “Tiến sĩ Thẩm, cô cần tôi đỡ đến phòng vệ sinh không?”
“Không cần, tôi chị bị viêm dạ dày chứ không bị cụt tay thiếu chân.”
Nói xong, bụng Thẩm Khê càng đau thắt lại, hiện tại cô chỉ muốn lập tức được ngồi trên bồn cầu để “xả”. Thế nhưng vừa nãy y tá mới truyền nước cho cô, cô chỉ có thể đem bình nước xuống, cấp tốc chạy về phía phòng vệ sinh.
“Để tôi cầm cho.” Trần Mặc Bạch cầm lấy bình thuốc trong tay Thẩm Khê, mỉm cười đầy lịch lãm “Đây chính là giá trị của tôi.”
Sắc mặt Thẩm Khê trắng bệch, cũng sắp nhịn không được, cô đưa bình thuốc cho Trần Mặc Bạch, vọt tới phòng vệ sinh, dùng sức đẩy một cái mới phát hiện cửa đang khóa.
“Có người ở bên trong sao?” Thẩm Khê ôm bụng, cong lưng.
“Không có ai thì sao cửa lại khóa!” Tiếng bác gái giường bên cạnh vang lên.
“Vậy cô còn ở trong đó bao lâu nữa?”
“Khoảng 10 phút nữa.”
Lần đầu tiên trong đời Thẩm Khê hiểu được thế nào là “sấm sét giữa trời quang”. Cô thật sự sắp nhịn không được!
“Đến phòng vệ sinh chung đi.” Trần Mặc Bạch một tay cầm bình thuốc, một tay đút túi đầy ung dung, đối lập hẳn với Thẩm Khê lòng đang nóng như lửa đốt.
“Đi!” Thẩm Khê lập tức xông ra ngoài. Mỗi một lần chạy đều là một thế kỷ đầy đau thương.
Vọt tới phòng vệ sinh, vừa đóng cửa lại nhưng nửa ngày Thẩm Khê cũng không cởi được chiếc quần ngủ của mình xuống. Không xong, sao lại có một nút thắt ở thắt lưng thế này! Lúc này cô mới nhớ ra do eo mình quá nhỏ mà quần lại to, Thẩm Khê quấn hai vòng thắt lưng trên eo rồi buộc lại. Có lẽ lúc còn nằm trên giường do cô lăn qua lộn lại nhiều quá nên nút buộc kia giờ đã thành nút chết!
“Đây là muốn tôi chết sao!” Thẩm Khê muốn điên rồi, bụng của cô đau đến mức cũng sắp nứt ra rồi.
“Tiến sĩ Thẩm, cô sao vậy?” Trần Mặc Bạch nhẹ nhàng gõ gõ cửa.
Toàn thân Thẩm Khê căng thẳng: “Sao anh vẫn còn ở đây, không sợ bẩn sao?”
“Tôi ở đây đương nhiên là có lý do.” Trong giọng nói của Trần Mặc Bạch mang theo tiếng cười “Cuối cùng cô bị sao vậy tiến sĩ Thẩm?”
Thẩm Khê càng sốt ruột càng không cởi được dây lưng, hơn nữa tay trái cô vẫn còn đang cắm kim tiêm, không dám dùng nhiều sức, trên lưng chảy đầy mồ hôi.
“Tôi không cởi được quần.”
Tuy rằng thật mất mặt nhưng Thẩm Khê vẫn bất chấp tất cả. Đây là bước ngoặt sống chết, giữa tôn nghiêm và tính mạng thì cô vẫn chọn tính mạng, vấn đề mặt mũi giải quyết sau đi.
“Tiến sĩ Thẩm mở cửa đi, để tôi xem cho.” Thanh âm Trần Mặc Bạch rất bình tĩnh, nghe không ra sự cười nhạo.
Thứ cô chờ chính là những lời này!
Thẩm Khê mở cửa ra, vẻ mặt như đưa đám chỉ eo mình nói: “Làm sao bây giờ?”
Trần Mặc Bạch vốn không muốn cười nhưng nhìn thấy đôi mắt đỏ hồng của Thẩm Khê làm anh phải nghiêng mặt đi cười nhẹ một tiếng.
“Còn có thể làm sao? Đương nhiên là cởi ra rồi.”
Trần Mặc Bạch đưa tay ra, lúc chạm đến bên hông của Thẩm Khê, cô vô thức lùi về phía sau. Dù sao cũng là người không quá quen thuộc, hơn nữa còn mang giới tính nam đang đứng sát bên mình, đã vậy tay anh còn đặt bên hông, tai của Thẩm Khê không khỏi đỏ lên.
Ngón tay Trần Mặc Bạch vân vê hai sợi dây, khoảnh khắc Thẩm Khê lùi về sau anh lập tức dùng sức kéo cô lên phía trước. Thẩm Khê chẳng những không thể kéo dài khoảng cách giữa hai người mà còn suýt chút nữa thì mất trọng tâm. Cô đứng trên bậc thang, vừa vặn bằng chiều cao với Trần Mặc Bạch, tay của cô đang ấn trên bả vai anh, mà đúng lúc này Trần Mặc Bạch lại ngẩng đầu lên.
Lúc trước Amanda khen Trần Mặc Bạch đẹp trai thế nào Thẩm Khê đều không có cảm xúc, thế nhưng khi được nhìn rõ ánh mắt của anh, đột nhiên cô thấy dùng từ “đẹp trai” để nói về Trần Mặc Bạch dường như là không đủ. Đôi mắt của anh có chiều sâu, như đốm lửa cháy trong những đêm đen đầy tuyệt vọng, như thể trong nháy mắt có thể thiêu đốt cả đất trời. Thẩm Khê nghĩ nghĩ, một người đàn ông như thế sao có khả năng sẽ đồng ý sống bình tĩnh lại chứ? Trời sinh anh đã là người tiên phong trong những chuyến phiêu lưu mạo hiểm. Mặt của anh càng gần, Thẩm Khê liền có thể miêu tả được đường mi mắt cong cong của anh.
Tư thế như vậy làm Thẩm Khê chợt nhớ về hồi mình còn học tiểu học, ngày ngày đứng trên bồn hoa ngóng trông Thẩm Xuyên đến đón mình. Một vài bạn học nữ sẽ đứng ở một nơi không xa không gần mà nhìn về phía Thẩm Khê. Ai cũng biết Thẩm Khê có một người anh trai, không những tao nhã lễ độ mà còn là một học bá. Anh trai sẽ cười rồi đi đến trước mặt Thẩm Khê, ngước đầu lên nhìn cô, ôm cô từ bồn hoa xuống. Thẩm Khê trước giờ không phải là người ham hư vinh, nhưng chỉ có anh trai Thẩm Xuyên mới khiến cô không nhịn được mà đi khoe khoang với mọi người.
Góc độ này của Trần Mặc Bạch lại y hệt như Thẩm Xuyên năm đó.
Chỉ là Thẩm Xuyên làm cô thấy ấm áp, còn ý cười cùng mi mắt của Trần Mặc Bạch như một bàn tay vô hình, không tiếng động nhẹ nhàng chạm vào nơi sâu nhất của Thẩm Khê, trái tim cô như thắt lại, thế giới của cô theo đó mà khẽ run lên.
“Không ngờ tiến sĩ Thẩm lại thẹn thùng, thật khiến tôi phải nhìn cô bằng ánh mắt khác.”
Trần Mặc Bạch cười yếu ớt nhưng vẫn mang theo sự trêu chọc cùng hững hờ. Ngón tay của anh sạch sẽ và thon dài, dường như anh không hề sốt ruột, không nhanh cũng không chậm cởi sợi dây, nhưng so với Thẩm Khê lúc nãy lôi lôi kéo kéo thì lại có hiệu quả hơn, chỉ hai ba giây sau đã hoàn toàn tháo ra. Thẩm Khê không kịp nói lời cảm ơn đã đóng cửa nhà vệ sinh lại.
Chợt nhớ ra Trần Mặc Bạch vẫn đứng ở ngoài cửa, Thẩm Khê dùng hết sức bình sinh nói lớn: “Anh ra chờ ở phòng rửa tay đi! Nếu anh còn đứng bên ngoài tôi sẽ đi không được!”
Lần này Trần Mặc Bạch cười ra tiếng. Anh xoay người đi ra ngoài. Nghe thấy tiếng bước chân của Trần Mặc Bạch, Thẩm Khê cảm giác cuối cùng mình cũng sống lại. Đau khổ rõ dài lâu nhưng tốc độ giải quyết lại có thể dùng “một cái chớp mắt” để hình dung. Khuôn mặt trắng bệch của Thẩm Khê cuối cùng cũng khôi phục chút huyết sắc nhưng sau khi xả nước, cô tuyệt vọng lần thứ hai.
“Trần, Trần Mặc Bạch!” Thẩm Khê thề, cô không hề muốn gọi tên anh một chút nào.
Trần Mặc Bạch đứng ở bên ngoài phòng rửa tay, anh có thể nghe rõ được tiếng gọi của Thẩm Khê nhưng lại không vội đi vào, trên mặt là vẻ cười như không cười.
“Trần Mặc Bạch…” Vẫn không có ai trả lời cô.
Trời ơi, không phải anh ta quay lại phòng bệnh rồi chứ?
“Có người ở bên ngoài không?”
“A? Tại sao lại có nữ ở bên trong? Đây là nhà vệ sinh nam mà!” Có tiếng đàn ông vang lên.
Thẩm Khê trợn to hai mắt, trong lòng bộp một tiếng.
“Không, không thể nào! Chỗ này sao có thể là nhà vệ sinh nam?”
“Chỗ này chính là nhà vệ sinh nam!”
“Vậy… tôi đến nhà vệ sinh quên không mang theo giấy, anh có giấy hay không?”
“Tôi không có. Ôi, cẩn thận một chút chứ cô gái, nhà vệ sinh nữ không đi tự nhiên lại chạy đến nhà vệ sinh nam, như thế không hay đâu! Để tôi đi tìm giấy cho cô.”
“Cảm ơn.”
Mặt Thẩm Khê biến thành màu gan heo. Cô hận không thể đập đầu vào cửa chết luôn, một đời anh minh toàn bộ bị phá hủy. Thời điểm người đàn ông kia ra ngoài phòng rửa tay thì gặp Trần Mặc Bạch.
“Cảm ơn anh, tôi mang giấy đến cho cô ấy rồi.”
Lúc Thẩm Khê lao ra khỏi phòng bệnh mà không mang theo giấy, Trần Mặc Bạch đã nhanh tay nhét túi giấy ăn trên bàn vào túi của mình. Anh đi tới trước cửa phòng, nhẹ nhàng gõ gõ cánh cửa: “Tiến sĩ Thẩm, cô không mang theo giấy sao?”
Vai Thẩm Khê run lên: “Trần… Trần Mặc Bạch?”
Trần Mặc Bạch duỗi cánh tay, ném túi giấy kia từ trên xuống. Lúc này Thẩm Khê chỉ muốn ở trong căn phòng này cả đời không bao giờ bước ra. Mà cô cũng chỉ xoắn xuýt giằng co chừng một phút. Thẩm Khê có một nguyên tắc: trốn tránh không giải quyết được vấn đề, chuyện đã đến nước này thì dù có bị Trần Mặc Bạch cười nhạo, cô sẽ nhịn, tương lai vẫn còn ở phía trước!
Thẩm Khê đẩy cửa ra, đối mắt với Trần Mặc Bạch đúng như dự đoán cùng với… một hàng bồn đi vệ sinh thẳng hàng.
Lòng Thẩm Khê như tro tàn, thật sự là nhà vệ sinh nam…
“Anh, tại sao lúc nãy anh không nhắc tôi đã đi nhầm!”
“Tôi luôn luôn đi nhà vệ sinh nam, vào nhà vệ sinh nam cũng chẳng thấy có gì không đúng nên không kịp phản ứng.” Trần Mặc Bạch giải thích hợp tình hợp lý.
“Vậy sau khi anh nhớ ra anh không nhắc tôi?”
“Sau đó tiến sĩ Thẩm nhờ tôi cởi dây lưng cho cô tôi mới nhớ ra. Nhưng tôi nghĩ lúc đó cô không kịp chạy lại nhà vệ sinh nữ đâu nhỉ?” Trần Mặc Bạch lại giải thích đúng lý hợp tình lần thứ hai
Có người đi vào phòng rửa tay kinh ngạc nhìn về phía bọn họ. Thẩm Khê chợt nhận ra đây không phải là nơi hay ho để nói chuyện, cô lướt qua người Trần Mặc Bạch, tay cầm bình thuốc sải bước trên hành lang. Trần Mặc Bạch bước đôi chân dài của mình, ung dung đi theo cô, anh vươn tay nhận lấy bình thuốc trên tay Thẩm Khê. Nhìn thấy đôi tai đỏ bừng của cô, ý cười trên môi anh càng sâu hơn.
“Tiến sĩ Thẩm, tôi không hề muốn trêu cô.”
“Không sao.” Thẩm Khê trả lời. “Bất kể có phải anh muốn trêu tôi hay không thì vào nhà vệ sinh nam là lỗi của tôi.”
“Tiến sĩ Thẩm hiểu như vậy là rất tốt, nhưng…” Trần Mặc Bạch thấy Thẩm Khê đã đi quá cửa phòng bệnh của mình mà vẫn cắm đầu về phía trước liền kéo cô lại “Bởi vì sau đó tôi nhớ ra cô đã đi nhầm nên mới đứng ở trước cửa. Nếu có người khác đến, tôi có thể nhắc người kia hoặc là nhắc cô.”
“Cảm ơn.” Thẩm Khê nhẹ giọng nói. Thật ra nếu như không có Trần Mặc Bạch, cô sẽ càng xấu hổ hơn.
Trần Mặc Bạch hơi ngẩn người. Những cô gái khác mà anh biết hoặc là sẽ tức giận hoặc là sẽ nói anh “xấu xa” nhưng nghiêm túc nói “cảm ơn” như Thẩm Khê thì Trần Mặc Bạch lại chưa bao giờ gặp.
“Thực ra lúc cô chuẩn bị vọt vào, tôi vẫn có thể kéo cô lại nhưng tôi đã không làm như vậy.”